[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua

CHƯƠNG 227 + 228



CHƯƠNG 227: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Trình độ tự luyến của Từ Phóng Tình đã đạt đến mức 'tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả' (*). Tiêu Ái Nguyệt lười đả kích đối phương nên đã ngủ ở văn phòng một giấc, đến chạng vạng tối hơn sáu giờ thì Cam Ninh Ninh gọi điện thoại tới nói Quý Văn Việt đã tỉnh.

(*) Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.

Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đang tăng ca, điều hòa sau lưng mở rất thấp, không biết chị ấy đã cởi áo khoác trùm lên người Tiêu Ái Nguyệt từ lúc nào. Gần đây, chị ấy tất bật với mô hình đầu tư của 'Bàng thị', Tiêu Ái Nguyệt có nghe Bì Lợi nhắc qua, cô cảm thấy Từ Phóng Tình quyết định có chút vội vàng, nhưng cô lại không biết làm sao mở miệng ngăn cản.

Suy nghĩ của Từ Phóng Tình hoàn toàn khác với cô, hai người lái xe đến bệnh viện thăm Quý Văn Việt. Trên đường đi, Tiêu Ái Nguyệt nói ra chuyện mình đang lo lắng, kết quả bị Từ Phóng Tình thành công tẩy não, "Âm mưu sở dĩ bại lộ không phải là do bản thân nó tệ mà là vì nguy cơ tiềm ẩn quá nhiều, giống như chi phí bảo vệ quốc gia xã hội, vì sao nhân dân cảm thấy nó không có rủi ro? Bởi vì nó đã đủ cường đại hay sao? Cũng không phải loại hình đầu tư nào cũng giống nhau và đều sẽ có rủi ro, nhưng Quốc gia đã đứng ra cam đoan và cho dân chúng lòng tin thì cái họ tin tưởng không phải là chính sách hay chính phủ, hay bị quyền lực ép buộc phải thỏa hiệp, mà bởi vì lòng tham. Dùng tiền dụ dỗ thì sớm muộn gì cũng vì tiền mà thoát thân, đây là tham ô tài sản của dân để thỏa mãn tư lợi của bản thân. Nếu em đầu tư với mục đích kiếm tiền thì sẽ không bao giờ muốn nghĩ đến việc bù lỗ, nếu không thì em sẽ không đi xa được."

"Chủ nghĩa tư bản rất đáng hận." Tiêu Ái Nguyệt phỉ nhổ, "Em đại diện cho đông đảo nhân dân chán ghét nhà tư bản các chị."

Từ Phóng Tình nhướng mày, chậm rãi phun ra tám chữ, "Đôi bên có lợi, vinh hạnh chia đều."

Tiêu Ái Nguyệt không hiểu cho lắm, cô cảm thấy Từ Phóng Tình đang dùng cách rất khác bình thường để giải quyết vấn đề, song hết lần này tới lần khác đều không thể quay lại. Đến bệnh viện, Quý Văn Việt lại ngủ thiếp đi, Mạnh Niệm Sanh mang cháo mới nấu cho chị ấy ăn, sau đó cùng Cam Ninh Ninh ở bệnh viện trông nom người bệnh cả ngày và cũng đã gặp được ba Quý.

Ba Quý khác hẳn hình tượng uy nghiêm trong tưởng tượng của Cam Ninh Ninh, ông nho nhã, lễ độ, khiêm tốn, thấy Quý Văn Việt vẫn chưa tỉnh cũng không ở lâu mà chỉ ngồi thêm vài phút rồi đi mất.

Từ Phóng Tình cũng không thèm để ý đến hình dung của Cam Ninh Ninh, cô chỉ hỏi, "Tần Thất Tuyệt có đến không?"

Tần Thất Tuyệt đã nhiều ngày không đến Thượng Hải, lần trước Tiêu Ái Nguyệt xảy ra chuyện, cô ta cũng chỉ vội vàng phái người đưa giỏ trái cây tới rồi thôi. Cam Ninh Ninh nghe hỏi, phản ứng chậm chạm nói, "Cô ta tới làm gì?"

Từ Phóng Tình bưng cháo của Mạnh Niệm Sanh mới nấu lên rồi cẩn thận nhấp miệng, "Tiểu Mạnh, ngày mai cô xuất phát đi Bắc Kinh đi."

Mọi người đều kinh ngạc, Mạnh Niệm Sanh nhanh chóng phản ứng, gật đầu, "Ừm."

Cam Ninh Ninh không hiểu, cô muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Mạnh Niệm Sanh ra hiệu đừng nói.

Thứ Mạnh Niệm Sanh thiếu Từ Phóng Tình không đơn giản chỉ là ân tình mà còn nợ một cái mạng. Bây giờ, Từ Phóng Tình muốn cô trả, cô cũng không có lý do cự tuyệt. Cam Ninh Ninh cũng hiểu ý của Từ Phóng Tình liền thở phì phò nói, "Vậy tôi đi cùng với cậu ấy."

Dưới sự ngầm đồng ý của Từ Phóng Tình, hai người mau chóng trở về chuẩn bị hành lý. Tiêu Ái Nguyệt giúp Quý Văn Việt rửa mặt, khăn nóng tản hơi ra khiến hai mắt cô hơi hé mở, khẽ ho khan một tiếng, "Tiểu Tiêu."

Từ Phóng Tình ngồi trên sofa lướt điện thoại, cô ngẩng đầu mỉm cười với Quý Văn Việt, xong rồi tâm thần lại tiếp tục trở về màn hình điện thoại trong tay, "Hết thuốc tê rồi sao?"

"Ừm." Quý Văn Việt điềm tĩnh nhìn người nọ, "Em đang chờ ai à?"

"Chờ Tần Thất Tuyệt."

Tiêu Ái Nguyệt ngồi bên cạnh người yêu, ngả đầu tựa vào bả vai đối phương, "Chị ta không nhất định sẽ tới."

"Cô ta nhất định sẽ tới." Từ Phóng Tình như cười mà không phải cười, "Không đến thì không phải là Tần Thất Tuyệt."

Đêm nay, nhất định sẽ có người vui vẻ và có người ưu sầu.

Nói chuyện làm ăn trong phòng bệnh của Quý Văn Việt thì có hơi thất lễ nhưng Quý Văn Việt cũng không để ý. Cô vốn là doanh nhân trời sinh đã chìm nổi nhiều năm ở Thương Hải, phong cách làm việc luôn dứt khoát và quả quyết. Cô ngồi trên giường nhìn Từ Phóng Tình cắm đầu bấm điện thoại, cô biết đối phương đang chơi game, Tiêu Ái Nguyệt thì ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, sau khi bị Từ Phóng Tình trừng mắt một cái mới sợ hãi ngậm miệng.

Quý Văn Việt không khỏi có chút hâm mộ, cô cũng muốn có một người có thể bầu bạn mọi lúc mọi nơi và có thể theo mình đến nửa đêm. Quý Văn Việt là người nổi bật trong giới kinh doanh, nhưng vào lúc này tự dưng lại cảm thấy cô độc, "Tiểu Tiêu, vết thương của cô đã lành hẳn chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt cười lộ ra má lúm đồng tiền, cô từ trong ngực của Từ Phóng Tình ngẩng đầu lên, "Ổn hơn một chút, chị Việt muốn ăn gì không? Có muốn uống chút nước không? Có muốn chúng tôi về sớm một chút không? Sẽ không quấy rầy chị nữa?"

Quý Văn Việt lắc đầu, "Không cần." Lại nói, "Tôi ở một mình cũng chán."

Ngoài cửa có giày cao gót vang lên, chủ nhân của đôi cao gót ở ngoài cửa đi tới đi lui hai vòng như thể đang do dự, cũng không giống như bác sĩ đến kiểm tra phòng, đã mười giờ rồi, ai lại đến lúc này, có lẽ thân phận hẳn là rất thật đặc biệt? Từ Phóng Tình không hề khách sáo, cô khinh thường nhìn người lạ ngoài cửa, "Đổng sự Tần, vào đi."

Đêm lạnh như nước, Tần Thất Tuyệt do dự như thế có thể là đang lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến Quý Văn Việt làm việc và nghỉ ngơi, nhưng Từ Phóng Tình không cho cô cơ hội lùi bước, một câu lập tức gọi cô vào trong. Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, người tới quả thật là Tần Thất Tuyệt. Từ Phóng Tình đánh giá cô một chút rồi cười trêu chọc, "Hôm nay không mang theo đồ gì để bồi dưỡng sao?"

Tần Thất Tuyệt đi tay không, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, ngay cả áo khoác cũng không kịp đổi. Cô lãnh đạm nhìn Từ Phóng Tình rồi chậm rãi lên tiếng, "Muộn như vậy rồi mà tổng giám đốc Từ vẫn còn ở đây sao?"

Mắt Từ Phóng Tình chợt lóe lên sự giảo hoạt, "Chẳng phải cô cũng đến muộn đấy sao?"

Tần Thất Tuyệt giật mình hiểu được đối phương đang chờ mình? Biết hôm nay cô đáp máy bay đến Thượng Hải nên mới ở bệnh viện nhàm chán này? Tần Thất Tuyệt có chút buồn cười, chỉ cảm thấy trong lòng như có đàn kiến đang gặm cắn, mùi vị bị người ta tính kế khiến cô phiền muộn, "Cô chờ tôi sao? Tổng giám đốc Từ để tâm đến tôi như thế từ bao giờ?"

Mặt Từ Quý Văn Việt cắt không còn chút máu, có thể biết giờ phút này cô đang rất khó chịu. Từ Phóng Tình ngồi ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra? Tần Thất Tuyệt thầm oán trách Quý Văn Việt dung túng, càng phản cảm Từ Phóng Tình không từ thủ đoạn, "Cô muốn gặp tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần thiết phải dùng cách này."

Bản thân không thể nhìn thấy rõ tình cảm của mình, nhưng người ngoài cuộc vừa liếc qua liền thấy ngay. Tiêu Ái Nguyệt vội vàng giải thích, "Chúng tôi ở đây chăm sóc cho chị Việt thôi, Đổng sự Tần đừng hiểu lầm."

Tần Thất Tuyệt đau lòng Quý Văn Việt là thật, nhưng cô ti tiện cũng là thật. Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe rồi nhìn quanh trong phòng, sau đó lười biếng dựa vào ghế sofa, khóe miệng nở ra một nụ cười, cô chỉ vào cửa, thâm ý hỏi, "Cô luôn thích trốn ở ngoài cửa sao?"

Tần Thất Tuyệt kiệt lực khắc chế bản thân lắm mới không ra tay đánh vào bộ mặt gợi đòn của người kia. Cô quay đầu quan sát Quý Văn Việt thì thấy đối phương đang kinh ngạc nhìn mình, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Tần Thất Tuyệt trầm giọng, ánh mắt dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn sự mông lung và thần thái đầy lo lắng. Cô dùng giọng điệu êm ái, lời nói dịu dàng, "Khá hơn chút nào không? Bệnh dạ dày không dễ trị, tôi đã tìm được chỗ hay, có cơ hội sẽ đưa em đến Thượng Hải khám thử xem."

"Hì hì, đổng sự Tần thật có lòng." Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy Tần Thất Tuyệt hơi khác thường, chị ta đã tìm Quý Văn Việt nói chuyện mấy lần khi còn ở Bắc Kinh, cô vốn nghĩ rằng Tần Thất Tuyệt đang lợi dụng Quý Văn Việt, nhưng xem ra ai đó đã biết rung động rồi???

Ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng có thể cảm giác được thì tại sao Quý Văn Việt lại không ngộ ra? Sự bình tĩnh vốn có đã khiến cảm xúc muốn ân ái của Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng tan biến. Quý Văn Việt mệt mỏi nhắm mắt lại nói, "Làm phiền đổng sự Tần phí tâm."

Lúc này, Quý Văn Việt đã bắt đầu đuổi người. Từ Phóng Tình tiên phong rời đi, cô kéo Tiêu Ái Nguyệt ra hành lang chờ Tần Thất Tuyệt, nhưng trôi qua mấy phút thì chị ta mới chịu ra ngoài, nhìn thấy Từ Phóng Tình, trong giọng nói mang theo ba phần mệt mỏi, bảy phần phẫn nộ, "Cô không nên thăm dò tôi."

"Cô không nên chỉ tập trung vào Khang Thụy Lệ." Nụ cười trên mặt Từ Phóng Tình vô cùng mê người, đầu lông mày nhọn, khóe miệng hơi cong làm tăng thêm sự gợi cảm luôn làm người ta cảm thấy giống như hồ ly chính cống, "Bà ta biết cô đã cho Jojo vay tiền. Đổng sự Tần, cô đánh giá năng lực của mình quá cao rồi. Tôi tìm cô chỉ để thông báo cho cô biết là Khang Thụy Lệ muốn kiện cô thôi."

Lòng bàn tay của Tần Thất Tuyệt chạm nhẹ vào nút kim loại trên quần áo, ngón tay lạnh băng. Cô biết Từ Phóng Tình bất mãn với mình nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ đến sự thù hận của Từ Phóng Tình đã không còn đơn giản để có thể dùng hai chữ "bất mãn" để hình dung. Tần Thất Tuyệt đang trầm cảm không vui vì vấn đề tiền bạc trong nội bộ công ty, cô không ngờ ở Thượng Hải lại có hố lớn đang chờ mình. Cô biết rõ nếu Khang Thụy Lệ không nể mặt vứt bỏ Jojo thì cô và Jojo đều sẽ thân bại danh liệt, nhưng cô không rõ Từ Phóng Tình đang đóng vai gì trong chuyện này?

Từ Phóng Tình tựa như đao phủ, cố ý tới thông báo ngày chết của mình. Tần Thất Tuyệt không có biểu hiện không vui, nghiêm túc hỏi, "Cô muốn gì?"

Từ Phóng Tình giơ tay trái đỡ lấy vòng eo của Tiêu Ái Nguyệt, cô có thể cảm giác được bắp thịt của đối phương đang căng ra, trong lòng nảy sinh cảm giác bực tức khó tả, "Tôi muốn cô thân bại danh liệt, chỉ có vậy thôi. Tạm biệt đổng sự Tần."

Nếu chỉ đơn giản như vậy, cô sẽ không ngồi chờ Tần Thất Tuyệt lâu đến thế. Về đến nhà, Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong liền ngồi ở trên giường, hai mắt xuất thần nhìn Từ Phóng Tình, "Kỳ thật chị không thật sự muốn chị ta thân bại danh liệt đúng không?"

Từ Phóng Tình để điện thoại xuống rồi giơ cánh tay lên vòng lấy cổ người yêu, phàn nàn nghiêng đầu hôn lên môi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt của em không nên đặt lên người cô ta."

Tiêu Ái Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng hai tay của Từ Phóng Tình đã bắt đầu vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô, mò tới phía sau mông rồi hung hăng bấm một cái. Tiêu Ái Nguyệt đau đến cắn răng, hai chân kẹp chặt eo Từ Phóng Tình, cười híp mắt nói, "Em không có nhìn chị ta."

Trong phòng ngủ ấm áp, rộng lớn, hai ngọn đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, không khí tĩnh mịch lại mập mờ. Từ Phóng Tình lập lại lần nữa, ngữ khí trầm thấp khiến người ta không nghe ra vui hay giận, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi ghét Tần Thất Tuyệt, cực kỳ ghét."

Tiêu Ái Nguyệt không bị lời của Từ Phóng Tình ảnh hưởng, cô len lén cởi áo ngủ của đối phương ra, sau đó chậm rãi trượt tay vào bờ ngực ấy, "Là... là... là... em cũng ghét chị ta."

Từ Phóng Tình cười lạnh một tiếng, cô cong môi, chủ động kéo người kia vào trong ngực, mặt không đổi sắc, "Nếu em đã không thích cô ta thì tôi sẽ không chỉnh cô ta nữa."

Tiêu Ái Nguyệt làm gì còn tâm tình quan tâm đến Tần Thất Tuyệt, cô cấp bách xoay người đè Từ Phóng Tình nằm dưới thân, đôi môi như gần như xa dán lên môi khác, đầu lưỡi chui vào trong miệng đối phương, suy nghĩ đắm chìm trong sắc dục, không có tâm tư quan tâm biến hóa của bản thân.

Từ Phóng Tình sờ cánh tay bóng loáng của cô, giọng nói mềm nhũn mê người mang theo uy hiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi sẽ tác hợp cho em và Tần Thất Tuyệt."

Nghe vậy, Tiêu Ái Nguyệt im lặng ngưng nghẹn, ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Hả?"

Từ Phóng Tình đẩy người kia ra, sau đó bày làm ra tư thế chọc người. Tiêu Ái Nguyệt muốn động nhưng vừa đưa tay liền bị hất trở về. 

Từ Phóng Tình liếc xéo mặt người kia, nửa thật nửa giả nói, "Trước khi em giải quyết tốt chuyện của Tần Thất Tuyệt, chúng ta sẽ ở riêng."

Tiêu Ái Nguyệt chết đứng, "Hả?"

Từ Phóng Tình dừng một chút, không cho đối phương cự tuyệt, "Tỉnh táo suy nghĩ lại xem em đã làm gì, hôm nay em ngủ thảm."

Tiêu Ái Nguyệt, ". . ."

"Vậy đi."

***

CHƯƠNG 228: CHƠI CHIÊU

Tiêu Ái Nguyệt bị đuổi xuống giường, cũng không biết rốt cuộc Từ Phóng Tình có ý gì. Chị ấy chê cô đần nhưng sau đó cũng không ngại giải thích.

Hóa ra công ty của Trần Vãn Thăng đến nay vẫn chưa phá sản là có nguyên nhân, chính là có người đang nỗ lực cứu vãn nó, trong đó có cả Khang Thụy Lệ. Nhân sĩ trong ngành cùng ước định thu mua công ty của chị ta với giá thấp nên họ luôn tìm cách bỏ đá xuống giếng.

Kế hoạch bỏ vốn đầu tư của Từ Phóng Tình không phải nhằm vào cơ quan tài chính, mà là quần chúng nhân dân. Cô đã từng làm quỹ ngân sách kiểu này, đương nhiên biết cái gì gọi là vòng quay vốn. Cô đầu tư và hứa hẹn với người dân sẽ hồi báo lại tiền lời nếu danh thu cao hơn quỹ ngân sách. Tuy nhiên, cô là chủ hạng mục này nhưng người đại diện pháp lý lại là Tưởng Lượng.

Từ Phóng Tình luôn giữ cửa thoát thân cho mình như thế, cô cùng Tưởng Lượng ăn nhịp với nhau, hai người bắt đầu liên thủ trắng trợn tuyên truyền bản thiết kế 'tài chính Internet', trước mắt cũng lấy được không ít thành tích. Lúc trước, Tưởng Lượng là quản lý cấp cao của quỹ ngân sách ở công ty, về sau gã đi ăn máng khác mới đụng phải Từ Phóng Tình. Cô vốn là lãnh đạo của gã nên lần hợp tác này, Tưởng Lượng hết sức cẩn thận, liên tục đàm phán kêu gọi công ty đầu tư đủ mới bắt đầu thực thi kế hoạch.

Gia nghiệp của Tần Thất Tuyệt thuộc nhóm đầu tiên mà gã muốn chiêu mộ, chỉ bằng việc cô có thể tự mình cho Jojo mượn hơn trăm triệu tiền mặt, không khó nhận ra tài chính hùng hậu đến cỡ nào. Tưởng Lượng muốn mượn sức của cô trước, những vấn đề sau đó sẽ từ từ được giải quyết trong vòng một năm.

Tiêu Ái Nguyệt luôn cảm thấy có chút mạo hiểm nhưng lại bị Từ Phóng Tình dùng Mã Vân (*) làm ví dụ để tẩy não khiến cho tình cảm mãnh liệt rót đầy cõi lòng, "Đương nhiên, chúng ta cũng có thể thành công."

(*) Mã Vân (Jack Ma): là tỷ phú, doanh nhân người Trung Quốc, Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, từng là người giàu nhất Châu Á kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Alibaba.

Từ Phóng Tình đương nhiên không nói cho người kia biết bản thân mình thành công cũng không đơn giản, cô chỉ nói, "Em kéo Tần Thất Tuyệt vào hạng mục là được rồi."

Tiêu Ái Nguyệt còn muốn thảo luận về chuyện 'tại sao lại muốn ở riêng' thì Từ Phóng Tình đã đá cho cô một cước, không kiên nhẫn thúc đuổi, "Im miệng, đi ngủ!"

Ngày hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt xách một túi văn kiện đến khách sạn tìm Tần Thất Tuyệt. Trước đó, cô đã gọi điện thông báo, biết số phòng khách sạn nhưng kết quả lại phải đứng ở ngoài cửa đợi nửa ngày mới có một cô gái khoan thai ra mở cửa.

Không đoán được tuổi của cô gái này, cơ mà ăn mặc rất thời thượng, cảm giác như một 'Quý phu nhân', cô ta nhìn thấy ngoài cửa có người liền quét mắt khắp người Tiêu Ái Nguyệt, sau đó mập mờ hô, "Tiểu Thất, có người tìm."

Có lẽ Tần Thất Tuyệt đang bị cảm nên cứ luôn nhảy mũi, Tiêu Ái Nguyệt thấy cô đáng thương như vậy cũng nói không nên lời mà chỉ đặt tài liệu lên bàn rồi nói khẽ, "Đây là danh sách hạng mục và hợp đồng, đổng sự Tần xem thử nhé."

Tần Thất Tuyệt nhận tài liệu, lật từng tờ từng tờ, "Là uy hiếp của tổng giám đốc Từ?"

"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng khoát tay, "Là hợp tác."

Tần Thất Tuyệt dừng động tác trong tay rồi nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Cá nhân tôi bỏ ra vài tỷ chỉ để hợp tác?"

Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, cười ngượng ngùng nói, "Chị cũng có lợi tức."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Tần Thất Tuyệt hỏi, "Cô sẽ cùng Khang Thụy Lệ kiện tôi sao? Sau đó cùng với con gái đang mang thai của Khang Thụy Lệ ra toà?"

"Đổng sự Tần, chị xem hết hợp đồng trước đi đã." Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp lấy hợp đồng lật đến trang cuối cùng, "Chị nhìn xem, đối tác của chúng tôi có những ai."

Tần Thất Tuyệt bị hấp dẫn, ánh mắt dừng lại ở tên của một người thật lâu, "Trương thắng kỳ? Công ty mẹ của Trần Vãn Thăng sao?"

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng, "Đúng rồi, là chủ tịch của Trần Vãn Thăng."

Tần Thất Tuyệt khó nén kinh ngạc, "Cô xác định đúng là ông ta?"

Giống với suy nghĩ của Tiêu Ái Nguyệt, phản ứng đầu tiên của Tần Thất Tuyệt chính là hoài nghi. Cô đứng lên đi qua đi lại trong phòng, nghiêm túc cân nhắc hồi lâu mới nói, "Như thế cũng không phải là không thể, tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ."

Tiêu Ái Nguyệt cười, "Chị ấy đã giao cho tôi xử lý chuyện này rồi."

Tần Thất Tuyệt dừng bước, cô chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, đôi mắt mỹ mạo chăm chú, "Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta đàm phán điều kiện đi."

"Ừm, chị nói đi."

"Tôi đồng ý bỏ vốn ra giúp tổng giám đốc Từ vượt qua khó khăn lần này, nhưng tôi muốn đích thân kết thúc công việc của Trần Vãn Thăng ở công ty." Tần Thất Tuyệt có dã tâm rất lớn, trận này còn chưa bắt đầu đánh nhưng cô ta đã bắt đầu chia cắt kế hoạch, "Tôi biết rõ kế hoạch của cô, nói cho cùng thì chuyện đầu tư này thật sự rất hấp dẫn, nhưng tổng giám đốc Tiêu nè, tôi không tin vay nặng lãi có thể khiến hạng mục của các cô lâu bền, trừ khi hai người muốn mượn cơ hội này để đạt thành mục đích nào đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Tiêu Ái Nguyệt xúc động đỡ trán, cô quả thật đã nghĩ Tần Thất Tuyệt quá đơn giản, "Chị cho rằng chúng tôi sẽ có mục đích gì?"

"Tôi không tham gia thì làm sao biết?" Tần Thất Tuyệt híp hai mắt ném vấn đề trở lại, "Ví dụ như rửa tiền? Ví dụ như dự định làm chuyện phi pháp? Hoặc là... muốn phá đổ cả công ty?"

Tiêu Ái Nguyệt chỉ cười chứ không trả lời vấn đề, "Chị nghĩ nhiều rồi đổng sự Tần, đây chỉ là một hạng mục đầu tư thôi."

"Khi nào cô chịu thẳng thắn với tôi thì hãy quay lại tìm tôi." Tần Thất Tuyệt không có được đáp án liền hạ lệnh đuổi khách, "Nếu đổng sự Khang muốn mạo hiểm cùng tôi đồng quy vu tận, tôi sẽ phụng bồi."

Lời này là cô nói thay cho Tiêu Ái Nguyệt, cô vốn không hề để ý đến sự uy hiếp của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt "Ừ" một tiếng rồi thu hồi văn kiện đi ra cửa, "Hy vọng chị không hối hận."

Từ Phóng Tình rất rõ tình hình đàm phán của hai người kia. Tiêu Ái Nguyệt lái xe rời khỏi được vài phút thì Từ Phóng Tình đã gọi điện tới. Cô mang tai nghe, cảm xúc có chút ỉu xìu, "Em đàm phán không thành."

"Em có thể đàm phán thành công mới có vấn đề." Từ Phóng Tình không hề an ủi dù chỉ một chút mà càng trực tiếp bạo kích, "Nếu em có thể đàm phán thành công, tôi ngược lại sẽ hoài nghi em và cô ta có quan hệ."

Tiêu Ái Nguyệt quay kính xe xuống, một tay lái xe, một tay đưa điếu thuốc lá đến bên miệng, "Từ Phóng Tình, có đôi khi... em thật sự muốn bóp chết chị."

Có thể là bị nicotin kích thích mới dám nói thẳng lời phỉ nhổ trong lòng ra, Tiêu Ái Nguyệt nói xong cũng tự bị bản thân mình dọa, trầm mặc nửa giây sau rồi lại nói, "Em đùa thôi."

Từ Phóng Tình bên kia đang cười lạnh, châm chọc trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, em cúi đầu nhìn tay của mình đi, nó có xinh đẹp không? Ngón tay đẹp không cầm được đao thì chỉ có thể được người ta bao nuôi thôi, nhưng ngón tay của em vừa ngắn vừa vụng, chẳng những 'công' không được mà ngay cả lái xe cũng cần đệm lót mông, đừng có động đậy, lo lái xe đi, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu em muốn bóp chết tôi thì đừng nên tự mình động thủ, bởi vì tôi rất ngại xấu!"

Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tiêu Ái Nguyệt nghe lời giơ bàn tay của mình ra trước mặt để quan sát, nghe được một nửa đã cảm thấy không thích hợp, sau khi nghe xong thì cả khuôn mặt đều đen đi, cô ném điện thoại qua một bên, cả giận, "Chị chỉ biết khi dễ em!"

Ở riêng làm gan của người ta to ra, Tiêu Ái Nguyệt thật sự muốn bóp chết Từ Phóng Tình. Tối hôm qua ngủ trên thảm, cô đã cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy khó hiểu khi Từ Phóng Tình đòi ở riêng, cơ mã mỗi lần Tần Thất Tuyệt xuất hiện thì chị ấy đều sẽ như vậy, nhưng hôm qua cô có ân cần với Tần Thất Tuyệt sao?

Không có, nhiều nhất là giải thích thêm vài câu thôi, có cái gì phải ghen chứ? Tiêu Ái Nguyệt đau đầu muốn chết, cô ngừng xe ở bãi đỗ rồi dập tắt thuốc lá, sau đó lại nhai một miếng kẹo cao su.

Hôm nay, Khang Thụy Lệ ở nhà, bà nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng không có biểu hiện ghét bỏ như lần trước, chỉ hờ hững nói, "Cô tìm ta có chuyện gì?"

"Con gái của bà có ở nhà không?" Từ Phóng Tình không nói người đứng sau tấm màn ám sát Tiêu Ái Nguyệt là ai, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, cộng thêm sự uy hiếp của chị ấy dành cho Tần Thất Tuyệt, cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cố ý tìm tới nhà họ Khang để dò xét phản ứng của Khang Thụy Lệ, "Cô ta nợ tôi một tiếng xin lỗi."

Khang Thụy Lệ không tiếp tục nói chuyện nữa, bà không nóng không vội nhìn Tiêu Ái Nguyệt, biểu lộ hết sức thản nhiên.

Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trạng thái trầm mặc. Tiêu Ái Nguyệt không bình tĩnh được lâu, cô ngồi đối diện người kia ở sofa, chống đầu hỏi, "Tại sao bà lại muốn thu mua công ty của Trần Vãn Thăng?"

"Ta không cho rằng vấn đề này quan trọng đối với cô." Khang Thụy Lệ thu liễm tính xấu, có thể là bởi vì sự tùy hứng của Jojo lần này đã khiến bà phải suy nghĩ lại, cũng có thể là bà ta thật sự hối cải, "Cô chỉ cần sống tốt mỗi ngày và lấy nó làm niềm vui là được rồi."

Tiêu Ái Nguyệt không chịu được áp đặt liền nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, "Bà đang ghen? Đổng sự Khang, tôi rất đố kỵ với bà, có lúc tôi đã nghĩ bà thu mua công ty của Trần Vãn Thăng là bởi vì Tình Tình, về sau tôi mới nghĩ bà là thương nhân, dù có yêu thật sự thì sau khi tỉnh táo lại, bà cũng sẽ vì lợi ích mà đẩy người ta ra thôi."

Hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt đến đây là muốn đánh nhau, cô đã không còn là cô bé nhút nhát hôm nào nữa. Cô vô sỉ kích thích Khang Thụy Lệ, thấy bà ta không nói lời nào lại tăng thêm một câu, "Cho nên bà luôn dạy dỗ người khác phải vì lợi ích."

Cuối cùng trong lòng Khang Thụy Lệ đã dâng lên lửa giận, bà giận không có chỗ phát tiết liền trợn mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có làm ngụy quân tử."

"Thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi tự trả lời, cô cười quái dị nói, "Tình Tình cũng do một tay bà dạy dỗ, càng tiếp xúc với chị ấy, tôi càng phát hiện ra chị ấy rất khó ở chung. Đổng sự Khang, tôi phải cảm ơn bà đã đẩy chị ấy về bên cạnh tôi, bây giờ chị ấy đã hoàn toàn yêu thương và tin tưởng tôi. Tôi không ngại nói cho bà biết, chị ấy đã chuyển nhượng toàn bộ công ty cho tôi, kể cả tiền hay tài sản đầu tư khác. Bà nói xem, nếu tôi ôm tiền của chị ấy bỏ trốn ở thời điểm này thì có phải chị ấy còn thảm hơn so với bà năm đó?"

"Cô dám!" Khang Thụy Lệ chán ghét bộ dáng ăn bám của đối phương, mắt sắc như đao muốn băm vằm cô thành trăm mảnh, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ cần cô dám làm vậy, ta cam đoan sẽ khiến cô phải hối hận."

"Không đùa nữa." Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý cười một tiếng, hài hước nói, "Hiện giờ, Từ Phóng Tình dồn hết tinh lực vào Trần Vãn Thăng rồi, chị ấy muốn Trần Vãn Thăng sẽ vĩnh viễn không có thời gian xoay sở, nhưng bà đừng giúp chị ấy mà hãy giúp tôi. Hôm nay, tôi đến tìm bà vì một chuyện, tôi muốn bà hãy khoanh tay đứng nhìn thôi, bằng không tôi sẽ lập tức công bố chuyện con gái của bà tìm người mưu sát tôi ra ngoài, bà suy nghĩ cho thật kỹ đi."

Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt lưu manh vô lại, nhưng Khang Thụy Lệ luôn cảm thấy cô đã có chuẩn bị. Bà không cùng lập trường với Tiêu Ái Nguyệt, híp mắt quan sát tỉ mỉ đối phương, mắt không tự chủ nhìn sang túi xách của cô.

Tiêu Ái Nguyệt bắt động tác này bèn vội vàng đứng lên, vỗ vỗ vào túi xách, "Tôi không mang điện thoại nên không có ghi âm, đổng sự Khang, bà sợ phiền phức từ khi nào thế?"

"Cô không cần thiết phải tìm ta, ta không tin cô có năng lực giả heo ăn thịt hổ." Khang Thụy Lệ bị cô kích nửa ngày mới nhận ra ánh mắt trêu đùa của Tiêu Ái Nguyệt. Mấy ngày nay, bà bị Jojo chọc tức suýt đột quỵ, phẫn nộ một lúc mới giả bộ vô ý mở miệng nói, "Cô cố ý tìm ta để nói những chuyện này là muốn lợi dụng ta thôi. Tiêu Ái Nguyệt, cô còn quá non, không thích hợp làm chuyện này đâu. Cô trở về nói cho Từ Phóng Tình biết là đừng để ta phải xử lý chó nhà mình."

"Đổng sự Khang, có lẽ bà không hiểu rõ tôi." Tiêu Ái Nguyệt vốn cũng không xác định được có thật sự là Jojo đang tính kế mình hay không. Cô thấy Khang Thụy Lệ không phủ nhận, trong lòng lập tức mất đi phần thắng, "Tôi đến để thông báo thôi, tôi đã sớm tìm ra đường lui, tôi chịu thua thiệt nhiều như vậy, vất vả lắm mới có thể thắng được một lần, đương nhiên phải nói cho bà biết rồi. Tôi cũng không cần thiết phải lợi dụng bà, bà nói vậy chẳng khác gì tôi chính là kẻ ăn bám. Từ Phóng Tình nuôi tôi, lấy tiền cho tôi, bà có giúp được chị ấy không? Tôi cảm thấy chị ấy đối xử với tôi rất tốt, nếu sau này tôi có ôm tiền của chị ấy bỏ trốn, bà có năng lực thì cứ giúp chị ấy, đừng để chị ấy ngã quá khó nhìn."

Sau khi nói xong, cô càn rỡ lộ ra nụ cười 'ăm bám' xinh đẹp với Khang Thụy Lệ, "Tạm biệt đổng sự Khang, mong Thượng Đế phù hộ cho con của bà đều có kết thúc yên lành."

Trong túi xách màu nâu còn giấu nửa gói thuốc lá, Tiêu Ái Nguyệt ngồi vào xe, móc ra bật lửa châm một điếu thuốc, cô hút tương đối cấp bách tựa như trẻ con mới lớn, khói phả ra từ miệng hệt như sương mù lan tràn khắp ngõ ngách trong xe. Nội tâm của Tiêu Ái Nguyệt như dời sông lấp biển, cô cúi đầu hút thêm một ngụm, sau đó nhả khói ra ngoài. Khói mù lượn lờ che đi khuôn mặt của cô, nhìn không cẩn thận sẽ thấy được sự vui vẻ khiến người ta không kìm lòng được.

"Ai nói tay của tôi không thể giết người?" Cô mở bàn tay ra, khói trắng xuyên qua giữa năm ngón tay sạch sẽ mảnh khảnh rồi rơi tàn xuống đất. Tiêu Ái Nguyệt sâu kín nở nụ cười, làn sương mù trong xe khiến gương mặt càng đăm chiêu, cô lười biếng huýt sáo rồi bắt đầu khởi động xe chạy về hướng lối ra.

Bên cạnh lối ra có một thùng rác, thân xe xóc nảy mấy lần khi qua gờ giảm tốc, cửa sổ xe từ từ mở ra, một vật màu trắng bị ném ra ngoài xe. Tiêu Ái Nguyệt đeo kính râm, sau đó nhai hai viên kẹo cao su, một tay chống đầu gọi điện thoại, "Mặc kệ bà ta sẽ có hành động gì, tôi đều sẽ khiến bà ta thở không được, tôi không đúng chỗ nào? Bọn tư bản không tin tôi, nhưng tôi đã tận lực rồi. Hôm nay, Tình Tình có ở công ty không? Không có? Được rồi, đồng chí Bì Lợi, cô qua đây lái xe về giùm đi, trong xe đầy mùi khói, cô không hốt thì ai hốt? Tôi mặc kệ, bởi vì tôi là bà chủ của cô." Nhìn ra đô thị phồn hoa, Tiêu Ái Nguyệt hạ giọng, "Hoặc là vợ của bà chủ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...