[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua

CHƯƠNG 171 + 172



CHƯƠNG 171: ĐÓNG GÓI BẢN THÂN

Buổi sáng, Từ Phóng Tình không có ở trong phòng, Tiêu Ái Nguyệt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Từ Giang Hoan gọi đến, cô mơ màng, hữu khí vô lực bắt máy, "Có gì không?"

"Tôi muốn về Bắc Kinh, chừng nào chị đến công ty?"

"Thì đi đi." Tiêu Ái Nguyệt nằm sấp trong tấm chăn lụa trả lời qua loa, "Hôm nay tôi xin nghỉ phép, ngày mai mới đến công ty."

Trong loa truyền đến tiếng nhạc vui tươi, ngữ khí của Từ Giang Hoan tương đối nhẹ nhàng, "Vậy thì tốt, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi điện thoại cho chị. Tôi đã phái người theo dõi Trần Vãn Thăng mấy ngày nay, lỡ như bị phát hiện thì chị cứ vờ như không biết gì nhé."

Tiêu Ái Nguyệt, ? ? ? ?

Tự dưng giám thị Trần Vãn Thăng làm gì? Tiêu Ái Nguyệt cảm giác Từ Giang Hoan có sự chấp niệm khó hiểu đối với Trần Vãn Thăng, đương nhiên tính cách cương liệt của Trần Vãn Thăng thật sự làm Từ Giang Hoan khó chịu. Nếu hai người này vạch mặt nhau cũng không biết ai thắng ai thua, mặc dù thực lực của Trần Vãn Thăng cao hơn không biết bao nhiêu cấp, nhưng Từ Giang Hoan ma mãnh cũng có tâm cơ rất nặng. Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm thái xem kịch vui khuyên nhủ, "Đừng làm quá, có biến thì báo cho tôi biết một tiếng."

"Yên tâm đi, sẽ không bị phát hiện đâu." Từ Giang Hoan vội vàng cúp điện thoại, cũng không bàn giao câu nào, "Chị chờ tin đi."

Thật sự là không muốn thức dậy, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên giường mê mang vuốt mái tóc rối bời, "Tình Tình, chị đâu rồi?"

Hô vài tiếng nhưng chẳng có ai trả lời, Từ Phóng Tình đúng là không có ở đây, cái giường này cũng không thể ngủ nữa, trên mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút nóng bức, nghĩ đến đêm triền miên tối qua khiến nội tâm cô rung động không ngừng, song vẫn không có cách nào tỉnh táo lại giữa băng lạnh và lửa nóng.

Kỹ thuật của Từ Phóng Tình chỉ có hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời. Tiêu Ái Nguyệt duỗi cái lưng cứng đơ, cô có chút oán hận thân thể không đủ mềm mại nên không thể trình diễn thêm nhiều tư thế. Cô ra ngoài phơi chăn mền, gần đến trưa rồi mà Từ Phóng Tình vẫn không xuất hiện khiến trong lòng cô có chút bận tâm, lúc đang muốn gọi điện thoại cho đối phương thì mẹ Tiêu gửi tin nhắn tới.

Hóa ra Từ Phóng Tình đã bị bà ấy gọi đến từ sáng sớm. Hai người phụ nữ nấu cơm trong phòng bếp, Tiêu Hiếu Nam chơi ghép hình ở bên ngoài, có một cô gái trẻ họ Ngu đến cùng với gã. Cô ta là đàn chị của Tiêu Hiếu Nam, hai người vừa nói vừa cười thân mật khiến Tiêu Ái Nguyệt chướng mắt bèn đi vào phòng bếp hỏi mẹ Tiêu, "Cô gái kia là ai vậy?"

"Bạn của em trai con chứ ai, qua giúp mẹ một tay nào, vừa mới tan tầm sao?" Mẹ Tiêu thấy cô đi vào liền đoạt lấy con dao trong tay Từ Phóng Tình, sau đó quay người giao nó cho Tiêu Ái Nguyệt, "Con cắt thịt đi, để Tình Tình nghỉ ngơi."

Mặt Từ Phóng Tình gần trong gang tấc, bộ dáng lãnh đạm hờ hững đâu còn xuân sắc chọc người như trên giường tối qua, chị ấy vừa tới gần thì Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Hôm nay, Từ Phóng Tình mặc váy nhu màu trắng, lúc phất tay còn tỏa ra hormone nữ tính nồng đậm, kích thích tố trong người Tiêu Ái Nguyệt cấp tốc lên cao, đợi lúc mẹ Tiêu bưng thức ăn đi ra, cô mới nói với người phụ nữ đang đứng bên cạnh nhìn mình thái thịt, "Tình Tình, hôm nay chị thật là đẹp."

Từ sau khi cô đi vào, Từ Phóng Tình không hề mở miệng nói lời nào, cũng không rời khỏi bếp mà vẫn luôn đứng ở bên cạnh bồn rửa rau nhìn Tiêu Ái Nguyệt, nghe người kia khen bản thân mình như vậy liền không đau không ngứa nhướng mày hỏi, "Tôi ngày nào mà chẳng đẹp?"

Có một loại phụ nữ dù có làm gì cũng khiến người khác cảm thấy rất có phong tình, nhưng Từ Phóng Tình không phải là loại phụ nữ này. Cô rất ít khi dịu dàng nhưng càng như vậy thì lại càng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lông mày vừa mảnh vừa dài ngẫu nhiên nhíu lại khiến đôi mắt tĩnh mịch khó dò, Tiêu Ái Nguyệt vừa đặc biệt sợ hãi khi trông thấy cô nhíu mày, vừa ưa thích cô nhíu mày vì lúc đó giống như đang gửi tín hiệu mời gọi đối phương hôn lên bờ môi đang khép chặt của mình. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy nên đương nhiên cũng sẽ làm như vậy liền lập tức đưa mặt tới. Từ Phóng Tình theo quán tính lui về sau một chút nhưng vẫn không tránh thoát được, bờ môi đã luân hãm vào trong miệng của người kia. Tiêu Ái Nguyệt cắn môi cô rồi hút thêm một chút, phòng bếp không khóa cửa, gót chân Từ Phóng Tình trực tiếp giẫm lên đầu ngón chân của Tiêu Ái Nguyệt khiến khổ chủ hú lên một tiếng, lúc cúi đầu xuống mới thấy mẹ Tiêu đứng ở cửa ra vào.

Ba người đều không nói chuyện, cũng không biết có phải do Tiêu Ái Nguyệt nhìn lầm hay không, cô cảm thấy Từ Phóng Tình rõ ràng đã luống cuống mấy giây rồi oán trách trừng cô, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt mẹ Tiêu, mặt không đổi sắc nhận rượu đỏ trong tay bà, "Để con mở nắp cho."

Quả nhiên luống cuống toàn là gạt người, Từ Phóng Tình rất bình tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên, "Tụi con... vừa mới... hì hì, không có gì đâu, sao mẹ vào mà không gõ cửa?"

Mẹ Tiêu ra vẻ như không nghe thấy con gái nói chuyện, bà bưng đĩa đi ra, để lại Tiêu Ái Nguyệt cười ngây ngô trong bếp. Lúc ăn cơm, năm người đều không nói chuyện, Tiêu Ái Nguyệt chột dạ, ngay cả gắp thức ăn cũng không dám. Cô gái họ Ngu kia có khẩu vị đặc biệt lớn, lúc đầu mẹ Tiêu còn lo lắng cô ta sẽ ngại nên đã hàn huyên vài câu bảo cô ta ăn nhiều một chút, kết quả cô ta vốn không hề khách khí gắp thức ăn lia lịa y như cướp. Tiêu Ái Nguyệt đá Tiêu Hiếu Nam một cước bên dưới gầm bàn, Tiêu Hiếu Nam vô tội chuyển ghế qua một bên không để ý đến cô.

Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải người hẹp hòi nhưng Ngu tiểu thư kia thật sự không có chừng mực, thấy cô ta ăn hết sạch đặc sản của mẹ Tiêu mang từ dưới quê lên, Tiêu Ái Nguyệt kích động đứng lên bưng đĩa đồ ăn còn thừa trút hết vào chén của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị ăn nhiều một chút."

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt của Từ Phóng Tình lập tức thay đổi nhưng có lẽ cố kỵ mẹ Tiêu ở đây nên chỉ lấp lóe ánh mắt, cười như không cười hỏi ngược lại, "Tiêu Ái Nguyệt, em xem tôi là heo sao?"

Heo tiểu thư, à không, Ngu tiểu thư đột nhiên buông đũa xuống, có lẽ lời của Từ Phóng Tình nói đã khiến cô ý thức được gì đó mới khiếp vía thốt lên, "Tôi ăn no rồi."

Mãi đến sau này, Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết người đã đắc tội với Ngu tiểu thư là cô hay Từ Phóng Tình. Lúc hai người đi ra ngoài, sắc mặt của Tiêu Hiếu Nam cũng không tốt lắm. Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ hấp tấp đi theo sau Từ Phóng Tình dạo phố.

Trên đường đi có rất nhiều người trộm nhìn Từ Phóng Tình nên Tiêu Ái Nguyệt phải trông coi người yêu một tấc cũng không rời vì sợ có ai đó đui mắt tới bắt chuyện.

Mua quần áo là chuyện vô cùng đau khổ, Từ Phóng Tình có mắt thẩm mỹ rất tốt, chỉ cần khều khều mấy cái liền kêu Tiêu Ái Nguyệt vào phòng thử.

Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ cởi nút áo sơ mi mới hậu tri hậu giác phát hiện Từ Phóng Tình không hề ra ngoài, "Tình Tình, chị không ra ngoài sao?"

Từ Phóng Tình ôm cánh tay đứng trước cửa phòng thay quần áo, dáng người thẳng tắp không dựa vào cửa đóng chặt sau lưng, cũng không định ra ngoài, "Tiêu Ái Nguyệt, bớt nói nhảm, cởi quần áo."

"Ừng ực" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu khẩn trương, "Được, được thôi."

Mặc thử váy dài tương đối phiền phức, cởi áo xong rồi lại cởi quần, chỉ chừa lại cái áo lót bên trong. Tiêu Ái Nguyệt với không tới khóa kéo sau lưng váy, lúc này cô mới lĩnh ngộ được tại sao Từ Phóng Tình muốn ở lại, cô vội nói, "Tình Tình, kéo khóa giúp em một chút."

Một bàn tay ấm áp dán lên eo của Tiêu Ái Nguyệt, cũng không phải là chưa từng bị đụng vào nhưng vẫn khiến cô không nhịn được rên khẽ hai tiếng, tuy âm thanh nhỏ nhưng quá đột ngột. Từ Phóng Tình nhanh chóng kéo khóa lên, sau đó không nhanh không chậm bước về lại nơi vừa mới đứng rồi thờ ơ lạnh nhạt nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có lúc nào cũng động dục."

Thấy đối phương nhíu mày, nhịp tim của Tiêu Ái Nguyệt đập như sấm, cô vội ép tay lên vị trái tim của mình, chột dạ nói, "Tình Tình, em thật sự cảm thấy hôm nay chị đặc biệt mê người."

Bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói của cô bán hàng không đúng lúc truyền vào, "Tiểu thư, xin hỏi số đo y phục của cô có vừa không ạ?"

Chắc là phù hợp đấy, lúc Từ Phóng Tình cầm quần áo đi tính tiền, Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt muốn giành trả nhưng người kia không thèm để ý tới cô. Sau khi mua quần áo rồi lại mua thêm vài đôi giày cao gót. Quần áo của Tiêu Ái Nguyệt quá ít, lúc cô vừa tới Thượng Hải, những bộ đồ Từ Phóng Tình mua cho đều đã bị vứt đi, cả ngày cô chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ quần tây áo sơ mi, bản thân cô vốn cảm thấy bình thường nhưng Từ Phóng Tình không hề nghĩ vậy. Hai người cầm theo mười cái túi trở lại xe, Tiêu Ái Nguyệt xoắn xuýt nói, "Kỳ thật em có đồ mặc mà."

Tất cả quần áo mua trong hôm nay đều là của Tiêu Ái Nguyệt, còn Từ Phóng Tình chẳng mua gì, có lẽ dạo phố hơi mệt nên cô nhắm mắt lại, lười biếng nói, "Đến nhà gọi tôi dậy."

"Em thật sự có đồ mặc rồi." Tiêu Ái Nguyệt vẫn giãy giụa, "Thật là lãng phí tiền mà, mua nhiều như vậy làm gì, mấy ngày nữa qua mùa mới lại phải đổi, hơn nữa chị cũng không mua gì."

Nếu không giải quyết được tâm kết này thì chỉ sợ là không thể nào ngủ được. Từ Phóng Tình mở to mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt hồi lâu, lâu đến mức khiến bệnh tim của Tiêu Ái Nguyệt sắp phát tác. Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Từ Phóng Tình nhíu mày, trong đôi mắt tối đen như mực có vòng xoáy 'thâm bất khả trắc', "Ngày nào cũng mặc mấy bộ quần áo kia đi làm là muốn làm ai mất mặt? Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ em là lãnh đạo, đã là lãnh đạo thì phải hiểu được cái gì gọi là đầu tư, đầu tư hình tượng chắc chắn không thể thiếu, em cho rằng tôi rảnh rỗi quan tâm em có quần áo mặc hay không sao? Tôi vì bản thân mình thôi, bây giờ em đang đứng bên cạnh tôi nên cần phải lấy tôi làm gương để học tập, phẩm vị của em không ổn thì tôi sẽ dạy cho em, nếu dạy mãi mà em không sửa được thì kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Kiếm tiền nhiều là để có được cuộc sống mình mong muốn, người cứ để bản thân lôi thôi mặc sao thì mặc không phải là bạn gái của Từ Phóng Tình tôi. Nếu em còn nói thêm một câu nữa thì đi trả quần áo lại hết đi, tôi không có ý kiến, em cứ thử xem?"

Nghe người kia nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt cũng biết chị ấy muốn tốt cho mình, nhưng trong nội tâm lại tiếc tiền, không khỏi do dự, "Vậy nếu trả lại toàn bộ hàng thì sao?"

Từ Phóng Tình cười lạnh, "Được thôi, không chỉ trả lại toàn bộ hàng, tôi cũng sẽ tìm mẹ em để trả em lại."

"Ha ha ha, về nhà thôi." Tiêu Ái Nguyệt bị sắc mặt âm trầm kia hù dọa, "Tiền là vật ngoài thân, bạn gái không phải vật ngoài thân..." Cô nói đến đây bèn dừng một chút, hai mắt nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Mà là thân thể."

"Cốc!" một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt bị cốc đầu.

Ngày mai phải đi làm nên đêm nay Tiêu Ái Nguyệt muốn nghỉ ngơi sớm một chút, kết quả đến sáu giờ chiều, Từ Phóng Tình bỗng nhiên vào phòng tắm thay một bộ lễ phục, Tiêu Ái Nguyệt nằm lỳ trên giường nhìn người nọ, nước bọt muốn chảy xuống đất, "Đêm nay chúng ta chơi đồ đồng phục sao? Chị đóng vai gì? Công chúa hả?"

Từ Phóng Tình cũng không lĩnh tình với lời nịnh nọt đó, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang mắng ai?"

Đầu năm nay, 'công chúa' chưa chắc là danh xưng tốt, công chúa Từ không hài lòng với quần áo trên người mình cho lắm, cô lại cầm một bộ dạ hội màu xanh đi thay, sau khi bước ra lần nữa, tóc cũng đã quấn lên.

Tiêu Ái Nguyệt sáng mắt, "Nữ vương điện hạ vạn vạn tuế."

Từ Phóng Tình ném cái gối đầu tới, vô cảm thông báo, "Đêm nay, Đông Văn Giang mời tiệc, tôi sẽ về sớm."

Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, "Mời tiệc gì, sao em lại không biết?"

"Không có mời em."

Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy trên giường, "Vì sao chứ? Chị đi một mình hả? Em cũng muốn đi, không đúng, Tình Tình, tại sao chị phải đi? Chị đi một mình, em không yên lòng."

Từ Phóng Tình xịt nước hoa vào sau tai, Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương diện trang phục lộng lẫy và còn trang điểm bản thân như thế, không cam lòng nói, "Em muốn đi theo chị."

Từ Phóng Tình dĩ nhiên không phải đi một mình, Đỗ Y Sơ đã mua một chiếc xe mới và chờ cô ở dưới lầu. Nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cùng Từ Phóng Tình xuống tới, cô khó nén kinh ngạc, "Cô ấy cũng đi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt vẫn luôn không thích Đỗ Y Sơ nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt Từ Phóng Tình, cô khô cằn nói, "Tôi lái xe đưa Tình Tình đi."

Biết người kia không đi theo, Đỗ Y Sơ ra vẻ rộng lượng, "Vậy tôi lái xe theo hai người."

Ngày mai mới là ngày Đông Văn Giang kết hôn, cái gọi là tiệc rượu hôm nay chỉ là thủ đoạn Khang Thụy Lệ dùng để giới thiệu con rể mình cho ngoại giới, tại sao Từ Phóng Tình lại muốn tham gia? Rất nhanh liền có người giải quyết nghi vấn trong lòng Tiêu Ái Nguyệt.

Người phụ nữ kia khoảng tầm trên năm mươi tuổi, bà mặc sườn xám màu đỏ sậm và đang được Đông Văn Giang đỡ đi tới. Đỗ Y Sơ ngạc nhiên chạy tới kêu lên, "Mẹ, mẹ đã đến rồi."

Bà ta là mẹ của Đỗ Y Sơ và cũng là cấp trên chân chính của Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình không kiêu ngạo không tự ti gật đầu một cái rồi quay người tiếp tục bàn giao với Tiêu Ái Nguyệt, "Em về trước đi, không cần chờ tôi."

"Sammi."

Một trận gió nhanh chóng lướt qua bên cạnh Đông Văn Giang, Khang Thụy Lệ trong nháy mắt từ đâu xông ra, cho dù phản ứng của Từ Phóng Tình nhanh hơn Tiêu Ái Nguyệt không chỉ gấp mười lần nhưng cô vẫn không ngờ Khang Thụy Lệ lại dám ôm mình giữa chốn đông người. Tiêu Ái Nguyệt run lên chưa đến nửa giây liền tiến lên một bước đẩy người phụ nữ chướng mắt kia ra.

Khang Thụy Lệ chôn mặt trên bờ vai của Từ Phóng Tình rồi dùng giọng điệu chỉ hai người mới có thể nghe được uy hiếp, "Cô ta lại dám đụng đến ta xem?"

Tiệc rượu đã bắt đầu, Khang Thụy Lệ - nữ chủ nhân bỗng nhiên chạy tới cổng đón khách đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của phần lớn người, mấy trăm ánh mắt đồng loạt nhìn về bên này. Nếu Tiêu Ái Nguyệt dám động thủ, đừng nói là Từ Phóng Tình, sẽ chẳng ai có thể cứu cô, nhưng tay cô đã chạm vào lễ phục của Khang Thụy Lệ, Từ Phóng Tình kiên quyết xoay người chặn cánh tay kia lại, trên mặt tràn ra nụ cười mê người, thân thể hơi nghiêng về phía trước đặt một nụ hôn lên trên mặt Khang Thụy Lệ.

"Marian, từ lúc chia tay đến giờ, bà vẫn khỏe chứ."

***

CHƯƠNG 172: BIỆT LAI VÔ DẠNG

(*) Hy vọng người vẫn khỏe từ ngày chúng ta chia tay.

Hay cho câu 'từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?', Khang Thụy Lệ kinh hỉ nhìn Từ Phóng Tình, người bên ngoài cũng không phân rõ được sự kinh hỉ đó là thật hay giả mà chỉ cảm thấy rằng hai người có quan hệ rất thân thiết, không hề mâu thuẫn như lời đồn.

Trong thời khắc khiến người ta vui mừng đó, người phụ nữ sau lưng lần nữa tiến lên một bước đẩy Từ Phóng Tình ra, sau đó dứt khoát ôm Khang Thụy Lệ một cái ngắn ngủi. Lúc này, Khang Thụy Lệ mới chân chính bị giết đến trở tay không kịp, vết son môi của Từ Phóng Tình khắc trên má của bà rất rõ, Tiêu Ái Nguyệt lại nhắm chuẩn bên gò má trái, sau đó ngẩng đầu lên in thêm một vết son môi đậm.

Mỗi bên một vết son môi, thậm chí còn có chút đối xứng. Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ mừng rỡ như điên kéo tay Khang Thụy Lệ, lớn tiếng nói, "Đổng sự Khang, tôi chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì, hồi tôi còn làm việc ở công ty đã được bà và Khang tiểu thư chiếu cố rất nhiều, lần này tôi mới vừa từ sân bay trở về, đến quần áo cũng không kịp đổi, vậy mà bà còn ra đến cửa nghênh đón nữa, lễ này lớn quá rồi, đi vào đi nào, chúng ta cùng vào chung."

Một mảnh lặng ngắt như tờ, trên mặt Khang Thụy Lệ hiện vẻ âm tình bất định, cũng không ai dám mở miệng nói chuyện, mọi người đứng ở cửa ra vào lâu đến mức khiến những ánh mắt trong phòng dò xét càng nhiều. Tiêu Ái Nguyệt quen biết không ít người trong giới kinh doanh ở Thượng Hải, trong đây cũng có vài người đang hợp tác với cô, chiêu này của Khang Thụy Lệ chẳng khác nào khiêng đá đập lên chân mình, có lẽ mọi người biết chuyện cũng không ngờ Tiêu Ái Nguyệt sẽ thuận nước đẩy thuyền để phản kích.

Đông Văn Giang là người đầu tiên cầm tay Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào bên trong, "Tiêu tiểu thư, mời vào."

Tuy không nhận được lời mời nhưng cô muốn quang minh chính đại đi vào. Mưu kế của Tiêu Ái Nguyệt đã thành công, cô bỏ lại đám người sau lưng rồi đi vào bên trong.

Đương nhiên Từ Phóng Tình biết lúc này giữa hai người nên giữ khoảng cách thì tốt hơn, nhưng sau khi buông tay, cô đưa mắt nhìn bóng lưng quen thuộc đang chậm rãi đi xa, trong nội tâm đột nhiên cảm giác có lẽ cô cũng không hiểu hết được Tiêu Ái Nguyệt.

Đúng vậy, em ấy vĩnh viễn là một kẻ ngu ngốc ở trước mặt cô, đơn thuần, giản đơn và không rành thế sự nên luôn khiến Từ Phóng Tình mãi che gió che mưa, nhưng bắt đầu từ khi nào mà một hạt giống bị che lấp đã trở thành một cây đại thụ che trời, cùng cô kề vai vượt qua sóng gió. Có lẽ lá cây vẫn chưa hoàn toàn đủ dài, có lẽ căn cơ còn chưa vững chắc, nhưng em ấy đã trưởng thành, điều này làm Từ Phóng Tình có chút hoảng hốt.

"Cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt bưng ly sâm banh trên khay của phục vụ, quen thuộc đi giao tiếp với khách hàng. Hai dấu đỏ trên mặt Khang Thụy Lệ không được mỹ quan cho lắm nên bà đã sớm mang theo Jojo biến mất, chỉ còn lại Đông Văn Giang đang xã giao bốn bề. Tiêu Ái Nguyệt chạy tới tìm gã đùa giỡn mấy câu mới quanh co yêu cầu gã mang mình đi làm quen với một số người. Lúc hai người đối thoại, cô của Đông Văn Giang và Từ Phóng Tình đều ở bên cạnh, sau khi Đông Văn Giang mang Tiêu Ái Nguyệt đi xa thì cô của gã là Đông Tĩnh Tĩnh bỗng mỉm cười nhìn Từ Phóng Tình, "Cô ấy là một người cơ linh."

Từ Phóng Tình không nói gì.

Đông Văn Giang là con rể tương lai của nhà họ Khang nên người gã dẫn theo bên cạnh nhất định có quan hệ với Khang gia, thế là Tiêu Ái Nguyệt từ kẻ thù của Khang Thụy Lệ lập tức biến thành bạn bè của Khang Thụy Lệ. Người ngoài sẽ không hiểu sự chuyển đổi này nhưng Trần Vãn Thăng lại không phải người ngoài, cô liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang đến gần mình, sau đó bất động thanh sắc bưng ly rượu đỏ lên.

Trường hợp này không thể vạch mặt, Trần Vãn Thăng cũng không phải là Khang Thụy Lệ nên sẽ không ngồi chờ chết để Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy bắp đùi, cô đánh đòn phủ đầu nói, "Hôm nay Tiểu Tiêu xuất hiện ở đây đúng là ngoài ý muốn của tôi."

Trước khi Tiêu Ái Nguyệt đến, Trần Vãn Thăng đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn bên thương hội, họ đều biết Tiêu Ái Nguyệt nhưng cô không trả lời Trần Vãn Thăng ngay mà vẫn hàn huyên vài câu với mấy gã đạo mạo khác rồi mới quay mặt về hướng Trần Vãn Thăng, "Chị Thăng, mấy ngày trước ăn cơm ở nhà chị, tôi đã nói sẽ nấu vài món ngon nhưng sau này bận việc mãi, đúng thật là đáng tiếc, lần sau nếu có thời gian sẽ hẹn nhau nữa nhé."

Trần Vãn Thăng đã đoán đúng, Tiêu Ái Nguyệt quả thật muốn bấu víu quan hệ với mình, cô đương nhiên nhìn thấy mấy người khác đang trao đổi ánh mắt, cũng không lập tức giải thích mà lại làm như ngoài ý muốn, "Đường lớn ở trên trời, đã không phải người cùng đường thì đừng nên hứa hẹn quá nhiều."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu cười, "Chị Thăng nói đúng lắm, mấy ngày nay tôi cứ suy tư mãi, chị Thăng đã chỉ cho tôi con đường có tiền đồ xán lạn nhưng tôi lại hữu tâm vô lực nên vẫn quyết định đi theo chị, chị Thăng chỉ chỗ nào, tôi liền đến chỗ đó."

Đông Văn Giang nghiêm túc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi cúi thì thầm bên tai Tiêu Ái Nguyệt, sau đó ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy áy náy, "Thật có lỗi, tôi xin lỗi các vị vì không tiếp tục tiếp đãi được nữa, tôi đi thăm hôn thê của tôi một chút, các vị có gì cần thì cứ trực tiếp tìm phục vụ hoặc Tiêu tiểu thư nhé, thật có lỗi."

Lời này càng khẳng định địa vị của Tiêu Ái Nguyệt ở nhà họ Khang và khiến ánh mắt của Trần Vãn Thăng đối với Đông Văn Giang cũng thay đổi. Tiêu Ái Nguyệt biết nếu mình còn ở lại nhất định sẽ bị Trần Vãn Thăng công kích, cô tự biết công lực của bản thân không thâm hậu bằng Trần Vãn Thăng nên sẽ không chiếm được tiện nghi, "Chị Thăng cứ từ từ nói chuyện, cần gì có thể tìm tôi."

Lời nói đó mập mờ đến cỡ nào chứ? Theo cách nhìn của Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt giống như đang bật hack vì không biết Tiêu Ái Nguyệt đã sớm luyện thành thói quen thay đổi các loại tiếng nói và nét mặt khác nhau, cô cùng với Vương Tiểu Dũng - cháu trai của Từ Giang Hoan, kẻ xướng người hoạ quậy tung nửa vòng quan hệ, mưa dầm thấm đất, Tiêu Ái Nguyệt học được rất nhiều từ những chuyện 'ngươi lừa tôi gạt'.

Nét cười xinh đẹp sáng chói của Tiêu Ái Nguyệt bỗng cứng ngắc, lúc này cô mới nghĩ đến việc đi tìm Từ Phóng Tình, cô nhìn về hướng Đỗ Y Sơ nhưng chị ấy không ở đó, chỉ thấy Đỗ Y Sơ đang lấy đồ ngọt cho mẹ mình.

"Tiêu tiểu thư."

Cô tìm thêm vài phút vẫn không thấy Từ Phóng Tình đâu, ngược lại đã thấy được một người khác. Tần Thất Tuyệt đang mặc một bộ lễ phục màu đen lộ vai đứng ở cửa sổ, rèm cửa mở rộng, bên ngoài ngựa xe như nước. Người đứng ở đó không hợp với quang cảnh xung quanh nhưng lại giống như tiên nữ lạc xuống nhân gian. Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút nóng, cô sờ sờ lỗ tai đi đến bên cạnh Tần Thất Tuyệt, sau lại khôi phục dáng vẻ ngu đần trước đó, "Tần tiểu thư hôm nay cũng ở đây sao."

"Tới hơi trễ." Tần Thất Tuyệt che miệng cười một tiếng như gặp được người đặc biệt, trong nháy mắt khiến đám người cô vừa lướt ngang qua lộ ra vẻ ảm đạm, "Tiêu tiểu thư là bạn của Khang tiểu thư sao?"

"Tôi. . ." Tiêu Ái Nguyệt luôn không biết nói dối với người mình thích, huống chi trong mắt của Tần Thất Tuyệt còn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, "Tôi là bạn của Đông tiên sinh."

Thật sự không cần thiết nói quá rõ, Tần Thất Tuyệt cũng không ngốc, cô thâm ý gật đầu nói, "Mùi thơm của hoa nhựa và hoa thật chẳng khác gì mấy nhỉ."

Tiêu Ái Nguyệt giật mình, trong đầu vốn đang rất hỗn độn lại vừa đúng lúc bị Tần Thất Tuyệt làm tỉnh, buồn bã thầm nghĩ, "Nhân sĩ yêu hoa đều nhìn ra được mà."

"Thế giới này có bao nhiêu nhân sĩ yêu hoa?" Lời nói của Tần Thất Tuyệt như lọt vào sương mù, người khác chỉ nghĩ cô đang giả thần giả quỷ nhưng câu nói kia lại rơi sâu vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, "Hoa có đẹp hay không, thật hay không, không quan trọng, cách nó đập vào mắt người khác thế nào mới quan trọng."

"Chị là nhân sĩ yêu hoa." Tiêu Ái Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, "Tôi rất vui khi chúng ta không phải là kẻ thù."

"Tôi xuất thân nghèo khốn, thuở nhỏ rất yêu hoa, bây giờ có điều kiện nên đã hái không ít hoa dại ở quê mang lên Bắc Kinh và bỏ ra thời gian rất dài mới khiến chúng thích ứng với khí hậu ở Bắc Kinh, nhưng cũng may mọi thứ đều sống sót." Lúc Tần Thất Tuyệt nói chuyện rất thích nhìn thẳng vào mắt đối phương, hành động này rõ ràng khiến người ta cảm thấy không thoải mái, song khi đối mặt với cặp mắt đưa đẩy ẩn tình kia lại không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại càng khiến nhịp tim chạy loạn như hươu con, "Nếu Tiêu tiểu thư thích thì rất hoan nghênh cô đến Bắc Kinh, tuy hạt giống hoa không nhiều nhưng kiểu gì cũng sẽ thỏa mãn được thứ cô cần."

Trí thông minh của Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa đuổi kịp tiết tấu của đối phương, sau khi Khang Thụy Lệ quay lại, Tiêu Ái Nguyệt đã không còn hứng diễn kịch nữa, bà ta cũng không tiếp tục gây sự với Tiêu Ái Nguyệt, sắc mặt bà đã khôi phục lại bình thường và hàn huyên với Đông Tĩnh Tĩnh thật lâu.

Từ Phóng Tình không biết ở góc nào xông ra, Khang Thụy Lệ cũng đang ở đây nên cô không nói chuyện mà chỉ đưa mắt nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, thấy đối phương thè lưỡi nhìn lại làm cô có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

Ánh mắt Từ Phóng Tình lấp lóe, hạ giọng dứt khoát, "Tôi về trước."

Yến hội mới bắt đầu chưa đến một nửa thì nữ chủ nhân cũng đúng lúc đăng tràng. Khang Thụy Lệ đối với Từ Phóng Tình là vừa yêu vừa hận nhưng lại không có cách nào giữ cô lại nên đành phải thu hồi ánh mắt trên người cô, sau đó nhìn về phía Đông Tĩnh Tĩnh, "Chốt lại, sáng mai cùng ăn bữa cơm đi, Sammi đi cùng nhé?"

"Không đi." Từ Phóng Tình thờ ơ với lời mời, "Không có hứng."

Đông Tĩnh Tĩnh là thân nhân duy nhất của Đông Văn Giang nên không có cách nào cự tuyệt, bà cũng hết cách với Từ Phóng Tình, lắc đầu nói với bóng lưng đang dần xa của hai người Tiêu Ái Nguyệt, "Cô ấy bận thì chúng ta đi cùng nhau là được rồi."

Hai người lên xe lúc chưa tới chín giờ, rời khách sạn một hồi lâu, Tiêu Ái Nguyệt mới nghĩ ra thâm ý trong lời nói của Tần Thất Tuyệt, cô cười nói, "Có thâm ý ha, em nói chị ấy yêu hoa, sau đó chị ấy ám chỉ là chị ấy chẳng những yêu hoa mà còn bảo hộ hoa nữa. Tình Tình, em phát hiện Tần Thất Tuyệt này đặc biệt thông minh, chị cảm thấy sao? Em còn có cảm giác chị ấy đang ném cho em một cành ô liu, chẳng lẽ chị ấy không sợ em chính là một con cáo mượn oai hùm, chính là hoa giả sao?"

Biểu hiện của Tiêu Ái Nguyệt trong đêm nay vượt ngoài dự kiến của Từ Phóng Tình. Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc, nghe đối phương nhắc đến Tần Thất Tuyệt, cô lập tức liên tưởng tới một người khác, "Từ Giang Hoan cũng rất thông minh."

Đột nhiên nói đến Từ Giang Hoan, Tiêu Ái Nguyệt thật bất ngờ, "Hai người họ hoàn toàn khác biệt, không thể so sánh."

"Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ tại sao Từ Giang Hoan lại muốn dùng em?" Chấp niệm của Từ Phóng Tình đối với Từ Giang Hoan vẫn luôn tồn tại, cô tự hỏi tự trả lời, "Cô ta rất thông minh, em là người xuất thân từ công ty của Khang Thụy Lệ và đã từng là cấp dưới của Quý Văn Việt, cuối cùng còn có chút quan hệ với Trần Vãn Thăng. Em cho rằng cô ta xử trí theo cảm tính mới dùng em sao? Không phải, cô ta muốn mở rộng thị trường ở Thượng Hải nên không chỉ có mình em là quân cờ, dù bỏ ai cũng không bỏ em. IQ của em không đủ để suy đoán lòng người, cô ta là một đối thủ rất tâm cơ nhưng cô ta đã đánh giá thấp em rồi. Tiêu Ái Nguyệt, đi theo Từ Giang Hoan, em sẽ không lo đến chuyện cơm áo gạo tiền nữa."

Tiêu Ái Nguyệt bị quay tới quay lui càng hồ đồ, "Em không hiểu, Tình Tình, ý chị là sao?"

Đêm nay, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị người ta chú mục, Từ Phóng Tình nhịn không được đã nói cho cô nghe vài chuyện thâm sâu. Nghe Tiêu Ái Nguyệt hỏi như thế, Từ Phóng Tình mới ý thức được bản thân mình đã đánh giá đối phương quá cao rồi. Cô nhíu chặt lông mày, trong nội tâm không rõ đang ảo não về bản thân hay Tiêu Ái Nguyệt, "Em đã thấy huấn luyện chó chưa? Ném một miếng thịt đến trước mặt con chó, đừng ném quá nhiều, lúc nào nó cần mới ném thêm một miếng nữa, như vậy mới có thể nuôi dưỡng nó thành thục giữ nhà và kiếm tiền. Tiêu Ái Nguyệt, em chính là con chó đó. Từ Giang Hoan rất thích hợp làm thương nhân, cô ta có thể khiến cho công ty lớn mạnh nhưng không thể chỉ có một mình, cô ta sẽ thu nhận vô số con chó bán mạng cho mình, nếu em nguyện ý thì có thể đi theo cô ta ăn đến chết, cô ta sẽ không bỏ đói em."

Tiêu Ái Nguyệt nghe đến tê cả da đầu, "Nhưng chị phát hiện cô ta là loại người này từ lúc nào? Còn nữa, tại sao đến hôm nay chị mới nói cho em nghe?"

Vì sao đến hôm nay mới nói ra? Từ Phóng Tình nghẹn lời nửa ngày, cô tận lực tìm từ ngữ nào đó không quá khó nghe để hình dung, "Nhớ lời tôi từng nói không? Tiêu Ái Nguyệt, tôi không hy vọng em đại phú đại quý, trước kia tôi luôn cảm thấy em quá yếu thế, đi đâu cũng không thể khiến tôi yên lòng, hôm nay nghĩ lại, có lẽ em cũng không vô dụng như tôi đã nghĩ."

"Ặc!" Tiêu Ái Nguyệt nhắc nhở, "Em vẫn còn sống mà, được không hả?" Người sống cũng không muốn nghe lời này đâu!

Từ Phóng Tình nhíu mày, trong lời nói mang theo ý cười, "Tôi rất vui, có một số việc, tôi vốn nghĩ không nên để em hiểu quá rõ, hóa ra tôi đã lo lắng quá độ rồi."

Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt như muốn nhảy ra ngoài thân thể, thật lâu cũng không thể lắng lại. Cô hy vọng mình có thể tỉnh táo lại, loại vui sướng khi được người yêu công nhận cảm động hơn mọi lời ngon ngọt. Cô nghĩ đến trước kia cô luôn trách cứ Từ Phóng Tình không cho cô cùng nỗ lực, trong hốc mắt bỗng chốc ướt đẫm, "Em muốn đứng ở bên cạnh chị, muốn cùng chị gánh chịu hết thảy mưa gió mai sau. Thầy bói đã nói em có thể sống đến tám mươi tuổi, vậy là còn năm mươi năm nữa, em phải cố gắng tranh thủ trong năm mươi năm này có thể để chị dựa vào dù chỉ là một năm, hai năm."

Dù Tiêu Ái Nguyệt có cố gắng thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ thích khóc nhè. Từ Phóng Tình vươn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của đối phương, "Tôi chưa bao giờ hối hận khi chọn em, dù chỉ một khắc."

Lần đầu tiên... lần đầu tiên nghe được lời nói tràn ngập yêu thương của người yêu. Bàn tay Tiêu Ái Nguyệt đang nắm chặt tay lái đều run lên, từ thành phố H đến Thượng Hải, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, mỗi bước đi đều khắc cốt minh tâm. Từ Phóng Tình sống quá mức thông thấu, tựa như chị ấy đã nói Tiêu Ái Nguyệt không cần đại phú đại quý, chị ấy nhìn ra mục đích thật sự của Từ Giang Hoan nhưng vẫn không nói, không có nguyên nhân gì khác, chị ấy chỉ là không muốn để Tiêu Ái Nguyệt lâm vào tình thế 'khó cả đôi đường'.

Chị ấy đã nói chị ấy không hối hận. Tiêu Ái Nguyệt lại khóc, lý lẽ xưa nay vốn là 'con người sẽ luôn đi lên chỗ cao hơn', nhưng nào có ai giống như Từ Phóng Tình cam nguyện chịu thiệt. Nếu không có Tiêu Ái Nguyệt, chị ấy đã sớm bỏ lại hết thảy cục diện rối rắm mà rời đi rồi. Dù khổ dù mệt cũng không oán giận, dù đau dù tổn thương cũng không buông tay, có vợ như thế thì còn cầu mong gì hơn? Tiêu Ái Nguyệt kéo thắng tay rồi mở dây an toàn, sau đó bổ nhào qua cho người nọ một cái ôm ấm áp, "Tình Tình, cám ơn chị đã yêu em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...