[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua

CHƯƠNG 129 + 130



CHƯƠNG 129: TRỜI SÁNG

Năm giờ sáng ở huyện H yên lặng như tờ, huyện này không lớn lắm, xe buýt từ thành phố H về chỉ có lác đác vài chuyến. Tiêu Ái Nguyệt nằm cong queo trong taxi ngẩn người, có thể là do sắc trời đang dần sáng lên nên đèn đường đã tắt. Sương mù bao lấy thị trấn vắng người, rác và lá cây vương vãi khắp nơi, vài chục năm thanh xuân của Tiêu Ái Nguyệt trôi qua trong chớp mắt, nhưng diện mạo nát bét của quê hương vẫn không có gì thay đổi.

Kinh tế phát triển quá nhanh, những nơi có hoàn cảnh khó khăn sẽ không bắt nhịp kịp. Cả huyện này chỉ có duy nhất một cái khách sạn được coi là 'tàm tạm', Tiêu Ái Nguyệt không tìm ra cái thứ hai có thể cho Từ Phóng Tình ở lại. Xe taxi dừng trước cửa khách sạn, Tiêu Ái Nguyệt dùng chất giọng địa phương thao thao bất tuyệt với tiếp tân vài câu, tiếp tân không được huấn luyện chuyên nghiệp đã nhanh chóng bán thông tin khách hàng cho cô. Tiêu Ái Nguyệt lấy được số phòng của Từ Phóng Tình, trước khi đi còn không quên tạt cho người kia một chậu nước lạnh, "Nếu tôi là tội phạm giết người, hôm nay lấy được số phòng này, cô chính là kẻ đồng lõa."

Tiếp tân sửng sốt, "Cô có bị bệnh không?"

Tuy nói là khách sạn bốn sao nhưng kiến trúc và tố chất nhân viên như thế, sợ là ngay cả hai sao cũng không đạt được. Mũi Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu, cô luôn cảm giác được mùi nấm mốc ở khắp nơi. Với điều kiện hạ tầng này, đừng nói là Từ Phóng Tình có bệnh thích sạch sẽ, ngay cả đứa 'thần kinh thô' như Tiêu Ái Nguyệt cũng chịu không nổi. Cô đứng trước cửa phòng 903 đợi mấy chục phút, đợi đến tám giờ mới dám gõ cửa.

"Răng rắc" một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, vừa mới bảy giờ, chẳng lẽ Từ Phóng Tình đã tỉnh?

Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp chuẩn bị gặp người phụ nữ trong phòng, cô phản xạ có điều kiện lập tức quay lưng lại giả dạng làm người qua đường che đậy sự tồn tại của bản thân, nhưng đợi một hồi lâu mà sau lưng vẫn yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, cô che mặt nhìn thoáng qua phía sau, trong cánh cửa mở rộng lại không có bóng người.

"Híttt ~" Tiêu Ái Nguyệt hít sâu một hơn rồi xách túi chầm chậm bước vào, quả nhiên Từ Phóng Tình đã sớm rời giường và đang ngồi trên một cái ghế sofa bị một đống vật thể màu trắng che lấp, cô yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt gượng cười, cố tình nói bâng quơ, "Tình Tình, sao chị dậy sớm thế?"

Hoặc là căn bản không hề ngủ?

Chăn mền chỉnh tề trên giường xếp chồng lên nhau, cũng không có vết tích bị ai động vào, đôi dép lê dùng một lần phía dưới ngăn tủ bên cạnh giường cũng hoàn hảo vô khuyết, chân Từ Phóng Tình vẫn mang giày cao gót, xem ra cô không chỉ không ngủ, ngay cả tắm cũng không.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến người phụ nữ này chật vật ngồi suốt một đêm liền có chút buồn cười, càng nhiều hơn chính là đau lòng, "Chị có bị ngốc không, nếu ngại bẩn thì vào thành phố thuê khách sạn, chị không khó chịu sao? Tình Tình, chị nhìn đi, quầng thâm trên mắt đều hiện ra cả rồi, lại đây nào, đứng dậy, chúng ta về nhà... về Thượng Hải."

"Em đã gặp mẹ chưa?" Từ Phóng Tình không để ý cô líu lo không ngừng, ngược lại đánh giá cô từ trên xuống dưới. Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt tỏa ra mùi rượu, Từ Phóng Tình cau mày kiềm chế bức bối, cắn môi nghiêm túc hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải con nít, nếu tôi kiên trì không nổi thì ít ra tôi cũng hiểu rõ tình trạng của bản thân hơn em. Em đã gặp mẹ chưa? Chẳng lẽ em tới đây chỉ là vì muốn tìm tôi đưa về nhà? Tôi trèo đèo lội suối chạy đến đây để cùng em chơi trốn tìm sao?"

Tiêu Ái Nguyệt không có tâm tình tranh luận, cô quỳ xuống trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó chậm rãi cởi bỏ giày của đối phương ra, "Em giúp chị xoa bóp có được không? Ngồi quá lâu khiến máu huyết không lưu thông được sẽ bị sưng chân đó."

"Chân có sưng to thế nào thì cũng gầy hơn em." Có lẽ do cả đêm không ngủ nên sắc mặt Từ Phóng Tình tái nhợt, ngay cả ngữ khí mắng người cũng có chút suy yếu, "Trước kia, tôi cho rằng quê nhà em 'ngư long hỗn tạp', hôm qua đi dạo một vòng, tôi lại có cảm giác nơi đây là một cái chợ bán thức ăn khổng lồ, rồng thì không thấy đâu, ngược lại toàn là khô cá mặn."

Tiêu Ái Nguyệt xoa lòng bàn chân theo chiều kim đồng hồ, nhớ đến tiếp tân vừa nãy, đoán chừng tâm tình tối qua của Từ Phóng Tình cũng khó chịu tột độ. Cô cúi mắt xuống, nhu thuận nói, "Ừ ừ ừ, đều là lỗi của em, em không nên sinh ra ở nơi này, kiếp sau em sẽ thông minh hơn một chút cho chị dễ tìm, trực tiếp đầu thai ở đối diện nhà chị luôn, chị muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó, rồng, cá, tôm, con nào cũng làm."

Từ Phóng Tình cong khoé miệng từ chối cho ý kiến, cô hừ nhẹ nói, "Nếu thật sự có thể lựa chọn đầu thai, chưa chắc tôi muốn nhận ra em."

"Vì sao?" Tiêu Ái Nguyệt khẽ ngẩng đầu, hoá ra nguyên đống màu trắng mà người kia đang ngồi lên chính là giấy vệ sinh. Cô đối với bệnh thích sạch sẽ của Từ nữ sĩ đúng là phục sát đất, "Chẳng lẽ kiếp sau chị muốn tìm người khác?"

"Tìm người để làm gì." Có lẽ Tiêu Ái Nguyệt xoa bóp thật sự có hiệu quả, cơ thể Từ Phóng Tình thoạt đầu cứng nhắc đã bắt đầu thả lỏng. Cô nhắm mắt lại xoa xoa trán, vẻ mặt ủ rũ hết sức rõ ràng, "Làm người quá mệt mỏi, chi bằng làm một cơn gió tự do tự tại."

Lần đầu tiên nghe cô nói về nhân sinh, mũi Tiêu Ái Nguyệt hơi chua xót, trong nội tâm đắng chát vô cùng, "Nếu chúng ra biết nhau sớm một chút, có lẽ sẽ không mệt."

Nhân sinh không có nhiều khả năng như vậy, mỗi lựa chọn đều sẽ mang đến cho người ta những kết cục khác nhau. Tiêu Ái Nguyệt luôn miên man suy nghĩ trước đó mấy ngày, cô nghĩ nếu Từ Phóng Tình không cùng ba đi Mỹ mà ở lại Trung Quốc sẽ thế nào.Biết đâu chị ấy sẽ mất sớm, sẽ tảo hôn, sẽ biến thành một nông phụ bán cá, khả năng lớn nhất chính là cả hai sẽ vĩnh viễn không gặp nhau.

Dù thế nào cũng phải cảm ơn quá khứ đã biến em thành người của hôm nay, để cho em gặp được chị, yêu chị, quý trọng chị.

Tiêu Ái Nguyệt cầm chặt tay của Từ Phóng Tình kéo đến mộ phần của ba. Tết thanh minh đã qua, nghĩa trang sau một đêm mưa to càng thêm tiêu điều. Ảnh chụp ba Tiêu lúc vẫn còn trẻ, lần đầu tiên  Từ Phóng Tình nhìn thấy người đàn ông này liền phát giác ông ấy và Tiêu Ái Nguyệt không hề giống nhau. Tiêu Ái Nguyệt mang tâm tình nặng nề, quay đầu cười khô khốc với Từ Phóng Tình, "Đây là ba của em."

Ảnh chụp ba Tiêu cười rạng rỡ, Tiêu Ái Nguyệt buông tay Từ Phóng Tình ra rồi xoay người cầm ống tay áo lau sạch nước đọng trên ảnh, vui buồn lẫn lộn. Cô một bên vừa cẩn thận lau chùi ảnh chụp, một bên vừa lầm bầm lầu bầu giới thiệu Từ Phóng Tình như thể ba đang ở cạnh bên, "Ba, đây là người yêu của con, chị ấy tên là Từ Phóng Tình, tụi con quen nhau chưa đến một năm đã sống chung, hiện đại hơn ba mẹ nhiều. Con hiện giờ rất vui vẻ, cả thế giới như đang đứng lại vậy, sau này con có thể sẽ không thường tới thăm ba được, nhưng ba chưa từng rời đi trong lòng con. Con thương ba, con thương mẹ, con thương em trai, và cũng thương chị ấy. Có lẽ mấy chục năm sau, con và Tình Tình sẽ đến Thiên Đường kính trà cho ba trễ một chút, đến lúc đó, ba nhất định phải uống nha."

Từ Phóng Tình yên lặng đứng sau lưng nghe cô kể xong mới nhẹ nhàng tới gần đặt bó hoa trong tay lên trước mộ phần của ba Tiêu, "Chú, chào chú, con là bạn gái của con gái chú." Cô liếc về phía Tiêu Ái Nguyệt đang chờ đợi nhìn mình, trong lòng hơi xao động bèn chậm rãi quay người, làm bộ buồn bực hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em làm gì nhìn tôi dữ vậy?"

"Chị không muốn cùng ba em hứa hẹn gì sao?" Tiêu Ái Nguyệt nháy mắt ra hiệu, "Nói cứ giao con gái của chú cho con, chú cứ yên tâm... rồi nói chị yêu em gì gì đó, hì hì."

Từ Phóng Tình không biết trong đầu cô toàn mấy thứ lộn xộn, không khỏi phỉ nhổ, "Tiêu Ái Nguyệt, em xem phim truyền hình nhiều quá rồi."

"Ờm." Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi không vui, "Không nói thì thôi."

"Trở về thôi." Từ Phóng Tình lười để ý đến cảm xúc khó chịu của đối phương, cô nói sang chuyện khác, "Tiêu Ái Nguyệt, em trả phòng khách sạn rồi, đêm nay chúng ta ở đâu?"

Khi còn bé, Tiêu Ái Nguyệt chính là 'bá vương' của huyện H, bá vương về nhà chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường sao?

Mẹ Tiêu thả cây chổi trong tay xuống nhìn con gái đang đứng trước cổng không nói một lời. Tiêu Ái Nguyệt cười đùa tí tửng trước mặt bà, tay cầm mấy cân thịt heo ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Mẹ, con thấy thịt chỗ bác Lương còn rất tươi nên đã mua ba cân, con nói mang vợ về nhà bái tế ba, bác Lương bèn cho thêm một cái cật heo."

Từ Phóng Tình nghe người kia thản nhiên nói năng bậy bạ, cô thật sự không biết Tiêu Ái Nguyệt lại có thể mở to mắt nói lời bịa đặt như thế. Cô nhìn thấy mẹ Tiêu giơ cây chổi trong tay lên liền tranh thủ cách xa Tiêu Ái Nguyệt mấy bước, yên lặng đứng bên cạnh Tiêu Hiếu Nam.

Tiêu Hiếu Nam liếc mắt nhìn Từ Phóng Tình, mặt biểu lộ chờ xem náo nhiệt, gã hả hê cắn bàn chải đánh răng trong miệng nói, "Chị Từ, chị cách họ xa một chút."

Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, cây chổi trong tay mẹ Tiêu nhắm ngay mông Tiêu Ái Nguyệt hung hăng đập hai cái. Tiêu Ái Nguyệt bị đánh liền cầm theo thịt heo nhảy vào giữa bầy gà, mấy con gà như bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc đập cánh bay lên vai cô. Tiêu Ái Nguyệt đưa tay ra bóp chặt lấy cổ một con trong đó uy hiếp mẹ Tiêu, "Ba trên trời có linh thiêng, ông ấy đã quyết định chọn đứa con dâu này, mẹ dựa vào cái gì đánh con? Mẹ đừng tới đây, mẹ mà qua đây, con sẽ lập tức bóp chết nó."

Hai người và một gà cách nhau một tấm lưới đối chọi gay gắt, mọi chuyện đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Từ Phóng Tình. Đối mặt với cảnh gà bay chó sủa này, cô cũng không quyết định chắc chắn được, nhỏ giọng hỏi Tiêu Hiếu Nam, "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Tiêu Hiếu Nam vẫn nhớ mối thù hôm qua Tiêu Ái Nguyệt không tiếp điện thoại, bèn vội vàng đâm thêm sau lưng cô một đao, "Mẹ, trong phòng có quả thơm, mẹ lấy thơm chọi chị ấy thử xem chị ấy có chịu ra không."

Đây là em ruột sao? Từ Phóng Tình đã không còn muốn nói chuyện nữa. Tiêu Ái Nguyệt tức giận chuyển hướng về Tiêu Hiếu Nam, hung ác mắng, "Đồ con rùa chết tiệt, chị đối xử với em tốt như vậy mà em còn muốn mưu sát chị ruột, em tới đây cho chị." Cô cầm theo một con gà trực tiếp vọt về phía Tiêu Hiếu Nam, mẹ Tiêu bắt lấy thời cơ cầm cây chổi đuổi theo sau mông mà đánh. Tiêu Ái Nguyệt như bị động kinh ném thịt heo trong tay xuống, sau đó thuận tiện cầm lên một cây chổi khác đánh Tiêu Hiếu Nam.

"Mẹ ơi." Tiêu Hiếu Nam bị đánh hai lần liền ôm lấy mông chạy nhanh vào trong nhà, vừa chạy vừa kêu, "Có bản lĩnh thì vào đây mà đánh, Tiêu Ái Nguyệt, chị đánh thắng được em sao?"

Ba người bay vào nhà như sao hoả, Từ Phóng Tình bối rối đứng ở bên ngoài cầm thịt heo, qua một hồi lâu, trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm của Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Hiếu Nam khập khiễng đi ra, nhếch miệng cười nói, "Chị Từ, mẹ em kêu chị vào đấy."

Mặt mẹ Tiêu vẫn đen thui, nhìn thấy Từ Phóng Tình vào nhà, bà lập tức chỉ vào Tiêu Ái Nguyệt nói, "Con băng bó cho nó đi, dì đi làm cơm."

Không biết trán Tiêu Ái Nguyệt bị đập vào đâu, cô cũng không cảm thấy đau, vui vẻ kéo tay Từ Phóng Tình vào trong một cái phòng ngủ nhỏ, vui mừng hớn hở nói, "Tình Tình, có phải em rất thông minh không, xong vụ này, mẹ sẽ không đuổi chúng ta đi nữa, bà ấy đã bớt giận rồi, em nói với mẹ nếu không để chị giúp em băng bó, em sẽ cứ để như vậy, hì hì, thấy em thông minh không?"

Trán của cô bầm tím đến đáng sợ, Từ Phóng Tình vừa tức vừa gấp đi ra ngoài tìm Tiêu Hiếu Nam lấy một bình dầu hồng hoa, lúc trở về mặt đều đỏ lên, "Tiêu Ái Nguyệt, em là kẻ ngu sao?"

"Không phải đâu." Tiêu Ái Nguyệt rất đáng thương, "Em... em chỉ muốn chị có thể ngủ ngon giấc, khách sạn kia bẩn như vậy, chị sẽ ngủ không ngon, phòng của em sạch hơn bên đó nhiều."

Từ Phóng Tình lặng thinh giúp người yêu thoa thuốc, ngón tay dừng lại trên gương mặt đó thật lâu, cô quay đầu nhìn cửa đang đóng, mặt chậm rãi tiến lên phía trước, tự nhiên hôn lên môi người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, em không thông minh... nhưng tôi yêu em."

***

CHƯƠNG 130: MẸ VỢ

Từ trong phòng Tiêu Ái Nguyệt truyền tới hai tiếng thét, Tiêu Hiếu Nam đang nhặt rau bỗng run tay một cái, gã len lén ngẩng đầu nhìn mẹ nhưng sắc mặt mẹ Tiêu vẫn bình thường như thể không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, bà chỉ đơn giản ra lệnh, "Rửa sạch đồ ăn trong túi rồi nấu cơm."

Tiêu Hiếu Nam rất uất ức, gã vẫn chưa ăn sáng, lúc đầu còn tưởng sẽ được ăn hai chén cháo, nào ngờ nửa đường Tiêu Ái Nguyệt lại xuất hiện, báo hại mẹ Tiêu ngay cả cháo cũng không cho gã ăn, lại còn bắt gã vào bếp hỗ trợ rửa rau nấu cơm, "Mẹ, chị vừa mới kêu cái gì đó? Mẹ đoán họ đang làm gì ở trong phòng?"

Mẹ Tiêu bỗng dưng dừng động tác chà nồi lại, Tiêu Hiếu Nam không phát hiện ra mẹ mình dị thường, gã tiếp tục cúi đầu lải nhải, "Thật ra chị Từ là người rất tốt, cái lần chúng ta đến Thượng Hải đó, ăn uống ngủ nghỉ đều được chị ấy bố trí vô cùng chu đáo, nói đúng hơn là chị ấy thật tâm coi trọng chị hai. Mẹ, mẹ cũng đừng quá để ý trong lòng, đời người không dài, sống sao cho thật vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."

"Choang" một tiếng vang lên, miếng rửa chén trong tay mẹ Tiêu rơi xuống bồn rửa bát, nét mặt của bà mê mang, sau đó mở rộng bước chân quay người đi ra ngoài cửa, "Mẹ quên cho gà ăn, con rửa nồi tiếp đi."

"Mẹ." Tiêu Hiếu Nam ở sau lưng bất an gọi mẹ nhưng bà lại làm ngơ kéo cửa lớn đi ra ngoài, trực tiếp bỏ ngoài tai câu nói sau cùng của Tiêu Hiếu Nam, "Mẹ, mẹ quên nấu cơm."

Chuồng gà không xa, từ hướng phòng bếp có thể nhìn thấy toàn cảnh bên kia. Mẹ Tiêu đi tay không, bà đứng bên cạnh chuồng gà ngẩn người nhìn vào bếp. Tiêu Hiếu Nam nhìn bóng lưng của bà bèn thở dài, gã đã làm xong chuyện mẹ giao, đang định cầm một cái áo khoác ra ngoài cho mẹ nhưng vừa đi đến trước cửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy Từ Phóng Tình.

Mẹ Tiêu và Từ Phóng Tình không phải lần đầu đối mặt, lần trước cô đã làm tổn thương bà, vậy lần này thì sao? Tiêu Hiếu Nam khẩn trương tột độ, cửa cũng không gõ, 'ầm' một cái xông vào trong phòng ngủ của Tiêu Ái Nguyệt, "Chị, mẹ..."

"Ra ngoài!" Tiếng sư tử Hà Đông rống làm rung động cả căn phòng ngủ. Tiêu Ái Nguyệt luống cuống che nịt ngực màu đen lại, sau đó giơ tay cầm cuốn sách bên cạnh ném vào người Tiêu Hiếu Nam, "Em chạy vào đây làm gì? Đi ra ngoài cho chị!!!"

Hai người bên ngoài vội vã chạy vào, Tiêu Hiếu Nam có nỗi khổ khó nói nên gã phản xạ có điều kiện đóng cửa phòng lại rồi nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, giải thích, "Chị đang thay quần áo."

Tiêu Ái Nguyệt chỉ mất mười phút để làm vệ sinh cá nhân. Cô vừa tắm rửa xong liền đụng phải chuyện như thế, nghĩ đến mình sẽ bị Từ Phóng Tình chế giễu, càng nghĩ càng tức giận liền chống nạnh mắng, "Tiêu Hiếu Nam, đồ lòng lang dạ thú, em ăn học nhiều năm như vậy rồi, có thấy phí công đèn sách không hả? Vào phòng còn không biết gõ cửa!"

"Chị nói chuyện thật là khó nghe." Tiêu Hiếu Nam bưng chén củ cải ngồi trên băng ghế nhỏ nói, "Sao chị nói chuyện càng ngày càng độc miệng vậy?"

Độc? Có độc qua 'ai đó' không? Chẳng lẽ cô đã bị 'ai đó' lây bệnh rồi? Tiêu Ái Nguyệt ý thức được điểm ấy liền quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình cảm nhận được ánh mắt của cô bèn ngẩng đầu, "Tiểu Nguyệt, em dịu dàng với Tiểu Nam một chút đi, em không học được cách dịu dàng sao? Chẳng lẽ phải cần tôi dạy mới biết?"

Ủa, 'Tiểu Nguyệt' là cái quỷ gì? Không đúng, dịu dàng là cái quỷ gì á? Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn đối phương, "Tình Tình, có phải chị bị ma nhập rồi không?"

"Con nói chuyện kiểu gì vậy?" Lần này, ngay cả mẹ Tiêu cũng mắng cô, "Oắt con càng ngày càng không lễ phép, ra ngoài lâu như vậy, ở Thượng Hải học được cái gì?"

"Con. . ." Tiêu Ái Nguyệt hết đường chối cãi, cô run run chỉ vào mặt Từ Phóng Tình, muốn nói lại không dám, một lúc sau mới thốt ra, "Được rồi, được rồi, được rồi, em không dịu dàng, nhưng mà Tình Tình, chị không đi tắm sao? Em vừa mới tắm xong, cũng lấy sẵn nước ấm rồi, chị nhanh đi tắm đi, nếu không nước sẽ lạnh mất."

Từ Phóng Tình buông cái chén trong tay xuống, cô nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Tiêu Ái Nguyệt, biểu tình rõ ràng có chút sung sướng. Cô đi đến bên cạnh mẹ Tiêu, sau đó ngồi xổm người xuống giúp bà nhặt lá rau bị vàng, "Dì, để con giúp dì."

Mẹ Tiêu dịch người qua, ngại ngùng nhường chỗ, "Con biết làm sao? Hay đi tắm trước đi?"

"Không cần đâu, tối nay tắm cũng được."

Mẹ Tiêu cũng không khuyên cô nữa, bà đơn giản nói cho cô biết rau bị sâu chỗ nào, làm sao để nhặt vừa nhanh vừa hiệu quả. Từ Phóng Tình chân thành lắng nghe, vẻ mặt lộ vẻ hiếu học giống như hận không thể biến ra một cái laptop để ghi lại toàn bộ tri thức của mẹ Tiêu vào đó.

Nhiệm vụ nhặt rau đơn giản bị bầu không khí trang trọng của hai người biến thành trận huấn luyện cấp thế giới. Tình cảnh đã phát triển đến bậc này, thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của hai chị em họ Tiêu. Tiêu Hiếu Nam không tham dự nổi thể giới của ba người phụ nữ, gã chủ động về bếp tiếp tục rửa rau, mặc kệ Tiêu Ái Nguyệt sai gã ra ngoài gọt dứa.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể tự mình hành động, cô lo lắng Từ Phóng Tình sẽ ghét bỏ cô gọt không sạch nên đã bỏ ra mười mấy phút để cẩn thận gọt xong một quả dứa. Cô cắt quả dứa thành nhiều miếng nhỏ rồi đưa đến bên môi Từ Phóng Tình, chu miệng ra hiệu đối phương ăn thử một chút.

Từ Phóng Tình khẽ lườm cô một cái, "Tiểu Nguyệt, mẹ còn ở đây."

"Nó vốn là đồ vô lương tâm." Mẹ Tiêu ở bên cạnh hát đệm, "Từ nhỏ đã không có lương tâm."

Tiêu Ái Nguyệt mau chóng đổi hướng miếng dứa trong tay chuyển tới trước mặt mẹ Tiêu, "Mẹ, mẹ nếm thử xem, con tự tay gọt đó, ngọt lắm."

"Không ăn."

Tiêu Ái Nguyệt cười làm lành, "Nếm thử một chút đi mà."

Mẹ Tiêu thoáng nhìn qua rau xanh trên đất, "Đủ dùng rồi, không cần làm nữa. Tiểu Từ đi rửa tay đi con, dì đi xào rau." Nói xong cũng không thèm ngó đến miếng dứa trong tay con gái, bà lập tức bưng rổ đứng dậy.

Tiêu Ái Nguyệt khóc không ra nước mắt, cô quay đầu nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Tình Tình, có phải chị ghét bỏ tay em gọt không sạch?"

Trên tay của Từ Phóng Tình dính không ít bùn, cô chẳng nói chẳng rằng, chậm rãi đứng lên đá vào mông Tiêu Ái Nguyệt một cước, "Tôi chê em ở đây vướng chân vướng tay tôi."

Đấy, có mẹ liền quên vợ. Tiêu Ái Nguyệt tức giận thở phì phò ăn hết cả trái dứa trong đĩa, đang lúc sờ bụng ợ một tiếng thì Tiêu Hiếu Nam bỗng nhiên bưng hai mâm đồ ăn đi ra, "Chị Từ, mẹ em nói có thể ăn cơm rồi."

Tiêu Ái Nguyệt, ". . ."

Hôm nay, Từ Phóng Tình nhất định chịu không ít kích thích, khẩu vị cũng được mở rộng, dường như cô cũng quên mất chuyện giảm béo, ăn hết chén cơm này đến chén cơm khác, chẳng những lấy lòng bụng mình mà còn lấy luôn lòng của đầu bếp.

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác người phụ nữ này chơi chiêu quá sâu, chị ấy rất biết nhìn mặt để nói chuyện, tính cách cũng đa chiều. Có thể do hai người gặp nhau vào lúc thân phận đang cách xa nhau nên đối với Tiêu Ái Nguyệt mà nói, Từ Phóng Tình chính là hình tượng cấp trên uy nghiêm. Dù sau này hai người đã yêu nhau, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không có cách nào vượt qua sự bá đạo trước đó của chị ấy. Bây giờ đã ở chung lâu dài, Tiêu Ái Nguyệt lại ngạc nhiên phát hiện Từ Phóng Tình chẳng những là một 'bảo khố' mà còn là một cái 'bảo khố' đào sâu mãi vẫn không thấy đáy.

Trước kia cô còn lo lắng Từ Phóng Tình sẽ không hoà hợp được với mẹ Tiêu, nhưng khi thấy sự lạnh nhạt và phòng bị dần tan biến trên mặt mẹ Tiêu, Tiêu Ái Nguyệt biết mình nông cạn rồi, trong nội tâm cô ngọt như uống mật, cô ngọt ngào gắp cho Từ Phóng Tình một miếng thịt ba chỉ, "Tình Tình, chị ăn nhiều một chút."

Mỡ béo của thịt ba chỉ hiện lên từng điểm bóng loáng làm sắc mặt Từ Phóng Tình biến hóa. Cô dừng đũa lại, bờ môi mở ra khép lại một chút, liếc thấy đôi mắt mẹ Tiêu đang nhìn mình chằm chằm nên bất động dùng tay phải để lên đùi của Tiêu Ái Nguyệt véo một cái, cười như không cười nói, "Cám ơn."

"Hức" Tiêu Ái Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, cô cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn trả lời, "Không... cần... cám ơn."

Lớp mỡ trong chén vẫn đang phản quang, Từ Phóng Tình vẫn chưa hết giận, cô hung hăng nhéo thêm một cái nữa lên chiếc đùi béo của Tiêu Ái Nguyệt mới chịu rút tay về, "Em cũng ăn nhiều một chút." Nói xong, Từ Phóng Tình liền đưa đũa gắp mấy miếng thịt ba chỉ không thấy được chút nạc nào cho đối phương, "Tiểu Nguyệt, em gầy quá, phải bồi bổ nhiều lên."

Giết địch mười ngàn, tổn hại ba trăm. Tiêu Ái Nguyệt thật ra chỉ muốn trêu người kia một chút, không ngờ Từ Phóng Tình lại dám tạo phản ngay trước mặt mẹ. Cô bày ra mặt đau khổ, "Con ăn không vô nữa."

"Đừng lãng phí." Mẹ Tiêu trừng cô một cái, "Chút nữa con rửa chén đó. Ăn hết đồ ăn đi, trong đĩa cũng không còn mấy miếng thịt, con ăn hết luôn đi, tối này mẹ sẽ nấu thêm canh cho hai đứa."

Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói gì? Mẹ Tiêu trừng cô cho tới trưa, cô nào dám phản kháng. Ai ngờ đến lúc rửa chén, Từ Phóng Tình cũng đi qua vén tay áo muốn giúp, "Muốn tôi hỗ trợ không?"

"Mẹ em không có ở đây đâu." Tiêu Ái Nguyệt đã nhìn ra mục đích của người kia, tự giác nhắc nhở, "Mẹ với em trai ra ngoài mua hoa quả rồi."

"Chẳng lẽ tôi không biết?" Từ Phóng Tình lạnh lùng hừ một tiếng, mặt vô cảm phỉ nhổ, "Em cảm thấy tôi đang lấy lòng mẹ mới rửa chén sao?"

Không phải vậy thì sao? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ không ra lý do khác, thành thật trả lời, "Đúng vậy a."

Từ Phóng Tình nghĩ nghĩ rồi gật đầu buông tay áo xuống, "Vậy tôi sẽ như em mong muốn."

Tiêu Ái Nguyệt, ". . ."

Tuy nói vậy nhưng Từ Phóng Tình cũng không rời đi, cô ở trong phòng bếp dạo qua một vòng không biết muốn làm gì, Tiêu Ái Nguyệt rất ít khi trông thấy bộ dáng ngốc nghếch như thế của cô bèn trộm cười trong lòng, sau khi rửa tay xong liền chỉ vào khăn lau sau lưng Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị lấy giùm em cái khăn lau tay."

Từ Phóng Tình xoay người lấy khăn, Tiêu Ái Nguyệt cũng nhanh chân đi theo, cô chống hai tay ướt sũng lên tủ âm tường, áp sát thân thể vào lưng Từ Phóng Tình, cắt đứt đường lui của đối phương, "Không được nhúc nhích, Từ Phóng Tình nữ sĩ, chị đã bị bắt."

"Bởi vì yêu đương cùng với kẻ ngốc nên bị bắt sao?" Từ Phóng Tình chậm rãi lui về một bước giẫm lên giày của người sau lưng, ngay lúc Tiêu Ái Nguyệt bị đau, cô lập tức xoay người lại kề bên miệng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em có biết ai mới là đồ ngốc không?"

Dục vọng cùng đau đớn, cái nào quan trọng hơn? Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lý trí lựa chọn cái đầu tiên. Cô không màng đến nguy cơ bị mắng, hai tay ôm lấy bờ mông của Từ Phóng Tình, sau đó hung hăng kéo đối phương về phía mình. Từ Phóng Tình không nghĩ cô sẽ háo sắc như vậy, vừa muốn mở miệng mắng người thì Tiêu Ái Nguyệt đã đưa bờ môi qua rồi dùng đầu lưỡi ngăn chặn tất cả lời đối phương muốn nói tiếp theo.

Hơi thở quen thuộc trong miệng Từ Phóng Tình cùng nhiệt độ trong cơ thể đủ khiến Tiêu Ái Nguyệt điên cuồng. Cô mất khống chế áp Từ Phóng Tình vào trước tủ chén không cho động đậy, đôi môi nóng hổi đè xuống, cố ý muốn làm cho Từ Phóng Tình choáng váng.

Nhưng Từ Phóng Tình không hề choáng, hô hấp chỉ có chút không thông. Cô đưa tay đẩy bả vai của Tiêu Ái Nguyệt nhưng đối phương lại cường thế nắm chắc cổ tay của cô, sau đó còn cắn lỗ tai cô, mờ ám hỏi, "Thích em làm như vậy không?"

Từ Phóng Tình ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa ngang ngược vừa dã man trước mắt, hôm nay người này ấy rất khác thường, cũng rất... sexy.

Tiêu Ái Nguyệt đã nhìn ra người yêu hài lòng với mình bèn nghiêng đầu cười xấu xa, "Em là cảnh sát Tiêu Ái Nguyệt anh dũng thần võ, chúng ta còn có thể làm cái khác nữa. Từ Phóng Tình tiểu thư, chị đã bị bắt, bây giờ làm phiền chị theo em lên giường một chuyến, em muốn kiểm tra nội y và ngực của chị. . ."

"Chị. . ." Giọng nói yếu ớt ngoài cửa sổ truyền đến, "Chị đang làm gì vậy?"

"Bịch" một tiếng, cảnh sát Tiêu ngã sấp mặt xuống đất.

Từ Phóng Tình nhanh chóng sửa sang quần áo trên người mình rồi điềm tĩnh lướt đôi chân dài ngang qua người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất, mặt nghiêm túc hỏi gã trai đứng ngoài cửa sổ, "Tiểu Nam, lớp mười hai không cần học bù sao?"

Faye: haha, bà Tiêu thần kinh thô chả biết phối hợp Tình Tình lấy lòng mẹ. Tình Tình chap này kute không tả nổi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...