[BHTT - Done] Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi | Nam Môn Đông Qua
CHƯƠNG 107 + 108
CHƯƠNG 107: HỘI ĐẤU GIÁ
Nghe Quý Văn Việt trả lời, Jojo biết cô đang giúp mình giải vây, mọi người đều không muốn làm lớn chuyện. Trần Vãn Thăng ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, nhàn nhã uống cà phê như thể không bị biến cố đột ngột kia ảnh hưởng.Jojo ngồi xuống sát bên Trần Vãn Thanh, vẫn không biết hối cải nhìn Từ Phóng Tình chằm chằm, mắng, "Đồ con rùa!"Quý Văn Việt không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng Jojo xuất hiện đã phá tan bầu không khí hài hòa mà cô đã vất vả dựng lên, trong lòng cũng có chút không vui, song mặt ngoài lại tỏ ra hòa ái, lời nói khó tránh khỏi mất kiên nhẫn, "Jojo, sao em lại ở đây?""Tôi đi cùng một người đến đây, người đó. . ." Cô quay đầu nhìn sau lưng lại không thấy ai, hóa ra Tiêu Ái Nguyệt đã chạy mất từ bao giờ, "A, cô ta đâu rồi?"Tiêu Ái Nguyệt bỏ chạy, chuẩn xác mà nói chính là chạy trốn. Jojo liếc nhìn Từ Phóng Tình, thấy cô im lặng cúi đầu xem menu, trên mặt cũng không toát ra vẻ phẫn nộ như mong đợi, chẳng lẽ Từ Phóng Tình đổi tính rồi? Jojo trợn tròn tròng mắt vài vòng, không khách khí giễu cợt, "Họ Từ kia, cô nói xem, ngay cả người thân cận nhất cũng sợ cô đến như thế? Cô cảm thấy bản thân đáng sợ đến cỡ nào?"Kỳ quái là Từ Phóng Tình hoàn toàn không bị chọc giận, cô bất động nhìn Jojo, lười biếng hỏi ngược lại, "Tôi có đáng sợ đến mức tùy tiện cướp chai rượu của người khác nện vào đầu người vô tội không?"Jojo ghét nhất bị người khác lên án, huống chi người đó lại là Từ Phóng Tình, lửa giận nổi lên ngùn ngụt, "Con m* nó, cô muốn chết hả họ Từ kia! Đm cô!"Jojo tiện tay cầm đồ trong tay định đánh vào mặt Từ Phóng Tình nhưng lại bị Trần Vãn Thăng 'mắt sáng tay nhanh' bắt lấy cổ tay, sau đó trực tiếp giội cho cô một bát nước lạnh, "Quậy đủ chưa? Jojo, em càng ngày càng không biết chừng mực." Cô quay đầu nhìn Quý Văn Việt, giữa lông mày hiện lên chút qua loa, "Tổng giám đốc Quý, Từ tiểu thư, tôi còn có việc, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp."Vất vả lắm mới hẹn được 'kim chủ', cuối cùng Quý Văn Việt cũng bạo phát lửa giận, "Jojo, em có thể trưởng thành hơn một chút không?" Cô đứng lên, nhắm mắt lại, hít thở sâu, giống như đang cố gắng bình ổn tâm tình của mình, "Em tự kiểm điểm lại bản thân xem hôm nay đã làm những gì. Tổng giám đốc Từ, chúng ta chuyển sang nơi khác đi."Dù sao cũng tại Jojo hết, Tiêu Ái Nguyệt bất an ngồi trên giường chờ Từ Phóng Tình trở về. Cô đoán Từ Phóng Tình sẽ tức giận, sẽ xù lông. Sở dĩ cô bỏ chị ấy ở nhà hàng là vì Trần Vãn Thăng cũng ở đó, Quý Văn Việt đồng thời giới thiệu Từ Phóng Tình và cô cho Trần Vãn Thăng nhưng lần trước lại ám chỉ để Tiêu Ái Nguyệt dẫn chị họ đi tham dự buổi đấu giá từ thiện, nếu hôm nay Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện trước mặt Trần Vãn Thăng, vậy ngày mai cô phải giới thiệu Trần Vãn Thăng cho Từ Phóng Tình như thế nào?Nhưng đáp án của vấn đề này không cần Tiêu Ái Nguyệt phải nhọc lòng cân nhắc. Từ Phóng Tình về nhà với sắc mặt rất đỗi bình thường, cô không hề nổi giận và cũng không nói gì thêm. Cô không nhìn Tiêu Ái Nguyệt mà chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi tắt đèn lên giường đi ngủ.Thời điểm đèn tắt, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa lên giường, cô bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cẩn thận lần mò đi về trước mấy bước và rồi 'bịch' một tiếng, ngã xuống đất."Tình Tình. . . ." Cô vất vả bò lên giường, vừa định bật đèn thì Từ Phóng Tình đã phản công đè cô lên giường, "Tiêu Ái Nguyệt, em quen biết với Trần Vãn Thăng?"Trong phòng quá tối, Tiêu Ái Nguyệt không thể nhìn thấy mặt của người kia, chỉ ngửi được mùi sữa tắm thơm tho gần trong gang tấc, cô nuốt nước bọt trả lời, "Gặp qua hai lần, cái kia..., vé mời kia là của chị ấy cho em."Cuối cùng cũng không gạt được chị ấy, trước khi Tiêu Ái Nguyệt lâm trận bỏ chạy có quay lại dòm Trần Vãn Thăng, quả nhiên vẫn bị Từ Phóng Tình bắt được. Ánh mắt trong suốt của Từ Phóng Tình lấp lóe ánh sáng trong bóng đêm khiến cô nhịn không được ngẩng mặt hôn lên trán đối phương một cái, "Tình Tình, chị đang nghĩ gì?""Nghĩ coi em ở sau lưng tôi cấu kết bao nhiêu người mà tôi không biết." Từ Phóng Tình lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em phải biết chỉ tôi mới có thể đi cùng với người đần như em thôi, hiểu không?""Dạ." Tiêu Ái Nguyệt sảng khoái gật đầu, "Em hiểu."Uy hiếp và đả kích cũng không thể bù đắp được bệnh đa nghi của Từ Phóng Tình, vừa rạng sáng hôm sau, cô bỏ thư mời của Quý Văn Việt vào trong túi, sau đó ngẩng đầu tỉnh táo quan sát mặt của Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp, "Đêm nay, tôi sẽ đi tham gia tiệc tối, em ở nhà."Tiêu Ái Nguyệt bưng mấy quả cà chua nhỏ đến trước mặt người kia rồi cầm lên một quả nhỏ đặt kế bên miệng, "A, vậy chị ăn chút điểm tâm nha."Từ Phóng Tình ghét bỏ, "Em rửa tay chưa?""Rửa rồi."Từ Phóng Tình chần chờ một lát cũng không phản ứng như Tiêu Ái Nguyệt mong đợi, cô khẽ cắn môi dưới, như có như không nhận quả cà chua nhỏ, sau đó nhét ngược vào miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Nếu em muốn ăn, tôi có thể đút em ăn ở chỗ khác tốt hơn."A, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ sai, trên mặt xuất hiện kích động không tưởng, quanh co hỏi, "Ý chị là sao?" Cô che mặt đỏ lui về sau một bước, "Tình Tình, chị xấu ghê nha."Từ Phóng Tình liếc xéo gương mặt thẹn thùng của người kia, ý thức được cô gái này vừa sáng sớm đã phát xuân tình, cô khẽ cong khóe miệng, cầm lấy cặp công văn, quay người đi tới cửa, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc ra cửa nhớ đổ bớt nước trong đầu ra."Câu này có vấn đề rồi đó Từ tiểu thư! Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, một hơi ăn sạch đống cà chua còn lại.Sau khi Tiêu Ái Nguyệt mang đầu óc dính nước bẩn đến công ty mới phát hiện hôm nay chỉ có một mình cô đi làm, ngay cả thư ký Tiểu An cũng không có ở đây. Hôm qua, cô nghe Quý Văn Việt bảo thư ký đặt vé máy bay nên chắc chị ấy sẽ không đi làm mấy ngày kế tiếp. Tiêu Ái Nguyệt về nhà cũng không làm gì nên dứt khoát ở lại công ty cả ngày. Hai con mèo kia đã giao cho Đông Văn Giang, gã cũng đang chuẩn bị ở lại Thượng Hải lâu dài, hai người Từ - Tiêu lấy lý do bận rộn nên gã đã mang mèo của các cô đi mất từ sáng sớm. Có phải mấy anh tiểu thụ ở dưới gầm trời này đều thích mèo đúng không?Tiêu Ái Nguyệt nghĩ mãi cũng không thông vấn đề này, bất tri bất giác còn tính luôn bản thân mình vào. Cô đặt một phần cơm chiên làm bữa trưa nhưng mỡ nhiều quá cũng chẳng ăn vô được nhiều, sau đó cô lấy văn kiện của Vương Tự Phát ra sửa sang và viết một bản báo cáo dài, chờ Quý Văn Việt về sẽ giao cho chị ấy, nhân tiện hỏi lúc nào mình mới chính thức làm sales.Lúc học đại học, Tiêu Ái Nguyệt am hiểu nhất là viết luận văn, đến khi cô chuẩn bị đóng dấu mới phát hiện đã đến bảy giờ tối, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trở lại ghế, cảm khái chưa đến hai phút thì điện thoại bỗng vang lên.Người gọi đến khiến cô hết sức kinh ngạc. Ở bên kia đầu dây, Trần Vãn Thăng nói Quý Văn Việt đã cho số điện thoại và nhờ chị ấy giúp đỡ Tiêu Ái Nguyệt nhiều hơn. Trần Vãn Thăng sai thuộc hạ tra xét vé mời của Quý Văn Việt nhưng lại phát hiện nó chưa từng được sử dụng qua.Không thể nào, Từ Phóng Tình đã cầm nó đi tiệc rồi mà! Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ giải thích nói là mình bận tăng ca nhưng vừa nói được một nửa lại nhớ ra Quý Văn Việt cũng từng đề cập với Trần Vãn Thăng là cô đã xin nghỉ phép, bèn sửa lời nói, "Đúng rồi, chị họ của tôi vẫn chưa đến, chị ấy bị kẹt xe, chị chờ một chút để tôi hỏi chị ấy cái đã nha."Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho Từ Phóng Tình nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt nói chị ấy đã đến hội từ thiện và dặn dò Tiêu Ái Nguyệt nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ.Đến cùng là sai ở khâu nào? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu gì cả, cô nhớ Đông Văn Giang từng nói đến tầm quan trọng của vé mời này, cô lo lắng nếu bất cẩn làm mất sẽ mang phiền toái không cần thiết đến cho Quý Văn Việt nên mới vội vàng gọi lại cho Trần Vãn Thăng hỏi địa chỉ cụ thể của hội từ thiện.Ở cổng có người đang chờ cô, là một phụ nữ tóc ngắn trông rất già dặn, sau khi xác nhận được thân phận của Tiêu Ái Nguyệt mới đưa vé mời có in tên 'Tiêu Ái Nguyệt' cho cô, "Tổng giám đốc Trần nói vé mời của tổng giám đốc Quý bị mất nên chúng tôi đã hủy bỏ trực tuyến vé đó giúp cô rồi, cô ký tên ở đây rồi vào trong, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi."Buổi đấu giá từ thiện Ái Tâm tại Thượng Hải năm 2014 đã tiến hành được hơn phân nửa, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đến để xác nhận một vài chuyện, cô cũng không có ý định tham dự nên mỉm cười nói, "Tôi không có tiền tham gia nên thôi vậy."Người phụ nữ kia có chút kinh ngạc như thể không ngờ sẽ có người từ chối tham gia hội đấu giá lần này, "Cô chắc chứ? Tổng giám đốc Trần đang ở bên trong, chị ấy cố ý căn dặn tôi ở đây chờ cô, cô không muốn vào chào hỏi sao?"Ý của câu này là 'bà chủ của tôi đã cho cô chút mặt mũi, tại sao cô lại không biết xấu hổ như thế!' Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu ý, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy làm vậy thì thất lễ với Trần Vãn Thăng quá. Cô đẩy cửa đi theo người phụ nữ kia giẫm lên tấm thảm đỏ thật dày, đến một cánh cửa màu trắng.Buổi đấu giá đang diễn ra náo nhiệt, người phụ nữ đẩy nhẹ cửa rồi hạ giọng chỉ chỗ ngồi cho Tiêu Ái Nguyệt, "Ngồi ở đây."Đối phương đưa danh sách các vật phẩm đấu giá và thẻ bài có dãy số cho Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quay người rời khỏi hiện trường, dưới danh sách có một hàng chữ nhỏ đề người tổ chức là Trần Vãn Thăng, khó trách chị ấy có quyền quyết định ai có thể vào.Đám người phía trước ngồi đen nghịt, tuy Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải không bao lâu nhưng cô có thể nhận ra những nhân vật lớn hay lên bản tin thời sự đã tề tụ trong hôm nay, từ chính trị, thương mại, văn nghệ,... lĩnh vực nào cũng đều có thể nhìn thấy bóng người tương đối quen thuộc đang liên tiếp giơ bảng tranh mua đồ.Một bộ váy từng có mặt ở Liên hoan phim Cannes bắt đầu từ giá 80 ngàn rồi nâng lên tới 370 ngàn. Tiêu Ái Nguyệt nhìn chủ nhân của chiếc váy - là một đại minh tinh đang mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông đấu giá thành công, cô ta còn dùng microphone hát một câu trong ca khúc thành danh của mình, "Ngàn dặm đường nhân duyên trắc trở, chỉ có bộ y phục này hữu duyên với người."Tiêu Ái Nguyệt dựng đứng lông tóc vì bị động tác liếc mắt đưa tình kia hù dọa, đây là nữ minh tinh đoan trang trên TV đó sao? Cô có cảm giác hôm nay được mở rộng tầm mắt, cũng có chút chờ mong với vật phẩm tiếp theo sắp được mang ra bán đấu giá."Khụ khụ, rất có ý nha, không biết mua được vật đấu giá tiếp theo có thể ôm được mỹ nhân về nhà không." MC cố làm ra vẻ huyền bí trêu chọc khán giả phía dưới, gã chuyển chủ đề, bắt đầu giới thiệu món đấu giá kế tiếp, "Tiếp theo là một món rất lợi hại, là một bức tranh do nhất đại tài tử phong lưu Đường Bá Hổ vẽ, tôi tin hôm nay sẽ có rất nhiều người hứng thú với bức tranh này. Bây giờ, để tôi giới thiệu một chút về chủ nhân của bức tranh, chính là người phụ trách của công ty truyền thông Bắc Kinh, Mạnh Niệm Sanh, tổng giám đốc Mạnh."***
CHƯƠNG 108: KIỂU GÌ CŨNG SẼ
Mỗi lần Mạnh Niệm Sanh xuất hiện đều làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bất ngờ, dù là đóng vai bạn thân của Cam Ninh Ninh hay là người vô cùng tốt tính khi lâm vào khốn cảnh bị Từ Phóng Tình uy hiếp, song hôm nay càng khiến cô kinh động hơn.Cô ấy nhỏ hơn Cam Ninh Ninh nhưng gương mặt đêm nay lại vô cùng trưởng thành, không giống như vẻ thanh thuần động lòng người trong quá khứ, hiện giờ, Mạnh Niệm Sanh đẹp đến lóa mắt. Mấy lần gặp trước, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đơn giản cảm thán cô có dung mạo xinh đẹp và khí chất tốt, nhưng tối nay, hình ảnh cô mang bộ váy xanh đứng trên khán đài đánh mạnh vào thị giác của người xem."Công ty truyền thông Bắc Kinh, chủ là ông Tiền, cô đã nghe qua chưa?" Dục vọng trong nháy mắt bị lý trí xua đuổi, trong mắt của gã ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt toàn là vẻ kinh diễm, mấy giây sau mới hạ giọng hỏi gã mập đang ngồi ở một bên khác, "Sao công ty mới này lại được mời đến đây vậy?""Công ty mới, à, dùng danh họa xinh đẹp để mồi chài đây mà." Có lẽ tuổi tác của gã mập kia khá lớn nên đã gặp qua nhiều tình huống tương tự, chỉ mấy câu đã đánh trúng yếu điểm, "Đúng rồi, chắc là muốn thông qua đợt đấu giá lần này để thả con tép bắt con tôm."Tiêu Ái Nguyệt nghe rất thú vị, chen miệng nói, "Ý của anh là Mạnh Niệm Sanh là gạch?"Hai gã đàn ông đồng thời quay đầu nhìn cô một cái, gã mập dừng một chút rồi khó chịu quay đầu không nói gì.Gã mở miệng trước cười nói, "Nhìn kìa, thư ký Vệ ra giá."Thư ký Vệ cả đêm chưa từng ra giá đã giơ thẻ bài lên lần đầu tiên, gã ngồi ở hàng thứ nhất, bên cạnh chính là Trần Vãn Thăng.Nữ minh tinh ra sân đã bán được một bộ y phục với giá ba trăm mấy ngàn, theo lý thuyết thì bức họa tám cảnh này ít nhất có thể lên đến bảy chữ số, cơ mà sau khi thư ký kia giơ bảng, mấy người đang nhốn nháo đã hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh Niệm Sanh quét mắt nhìn dưới khán đài, đợi đến khi chùy rơi xuống bàn mới hời hợt nở nụ cười, "Chúc mừng Vệ tiên sinh."Năm trăm ngàn, xem như tặng không. Thái độ của Mạnh Niệm Sanh rất nhẹ nhõm, không có chút thất vọng nào, sau khi kết thúc, Trần Vãn Thăng ngoắc Mạnh Niệm Sanh ngồi xuống bên cạnh mình, xung quanh cô cũng có trống mấy chỗ, không biết còn ai chưa tới nữa.Tiêu Ái Nguyệt thầm tự hỏi, gã đàn ông ngồi bên cạnh cô hảo tâm giải thích, "Thị trưởng của chúng ta bận việc nên không đến được, theo lệ thì trước khi đấu giá sẽ có tiệc rượu, nhưng bây giờ phải chờ đấu giá xong thì tiệc rượu mới bắt đầu."Vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là bức 'vạn mã' của thư ký Vệ, nghe nói là chính gã cũng tham gia vẽ, bức vẽ có tâm nhưng tranh lại không có gì nổi bật.Bức tranh phổ thông trở thành vật phẩm đấu giá cạnh tranh kịch liệt nhất trong đêm, thoạt đầu chỉ có mấy cục trưởng giả bộ giơ bảng hiệu, cuối cùng đẩy giá lên bốn triệu và chỉ còn lại ba người giơ bảng."Bốn triệu ba, tổng giám đốc Dương ra giá bốn triệu ba, còn ai nữa không? Tổng giám đốc Hồ ra giá bốn triệu bốn trăm ngàn, hiện giờ là bốn triệu bốn." Dưới khán đài hừng hực khí thế, MC trên sân khấu cầm micro vàng đi tới đi lui điều động bầu không khí, ánh mắt gã dõi theo bóng dáng của Mạnh Niệm Sanh và tổng giám đốc Dương, miệng không ngừng nhắc tới tổng giám đốc Hồ, "Hiện giờ, mỗi lần ra giá đều chênh nhau năm trăm ngàn, còn có ai ra giá nữa không? Tổng giám đốc Mạnh ra giá bao nhiêu, được, tổng giám đốc Mạnh ra giá bốn triệu chín. Tổng giám đốc Dương ra giá năm triệu tư. Bao nhiêu ạ? Tổng giám đốc Hồ từ bỏ sao? A, tổng giám đốc Hồ đã từ bỏ. Năm triệu bốn trăm ngàn lần thứ nhất, năm triệu bốn trăm ngàn lần... A, tổng giám đốc Mạnh, năm triệu chín, còn ai ra giá nữa không?"Mỗi lần ra giá đều cách năm trăm ngàn, Tiêu Ái Nguyệt nghe trên đài liên tiếp kêu giá, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh mẹ mang trứng ra chợ bán mỗi ngày. Tiền bạc là mệnh của người nghèo nhưng lại là trò chơi của người giàu, hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt may mắn được tham dự vào trò chơi này, song trong nội tâm lại có cảm giác hoang đường khó hiểu nổi.Không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài cửa.Người phụ nữ tóc ngắn lúc nãy vẫn còn chờ bên ngoài, cô đang gọi điện cho Trần Vãn Thăng, "Đúng vậy, tổng giám đốc Trần, bên truyền thông đã chuẩn bị xong, chỉ có ba chỗ mà trước đo chúng tôi đã từng hợp tác, mọi thứ đã bố trí xong ở bên ngoài, tôi đã đưa kịch bản cho họ rồi, tôi sẽ thông báo cho họ làm thâu đêm, dạ, chị yên tâm."Cô cúp máy, vừa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng cũng không hề hoang mang chút nào, "Có chuyện gì sao?"Tiêu Ái Nguyệt tẻ nhạt nói, "Tôi muốn về.""Bây giờ không được, bên ngoài có rất nhiều phóng viên." Người phụ nữ đột nhiên bắt lấy cánh tay kéo cô đi qua một bên sảnh thưa người, "Đấu giá sắp xong rồi, cô chờ thêm chút nữa đi."Ở trong góc bên này có mấy người ngồi, một bàn đầy món ngon bị họ ngó lơ, hai người chung một tổ ngồi ở vị trí khác biệt.Những người này chắc là phóng viên mà người phụ nữ tóc ngắn đã bố trí vào. Tiêu Ái Nguyệt thấy bên cạnh họ có máy ảnh nên mới thầm phỏng đoán, gã đội mũ lưỡi trai ở gần đó liền chạy tới hỏi, "Xin chào, chị mới từ hội trường đấu giá ra đấy hả?"Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Đúng vậy.""Ra vậy..." Gã cười nói, "Chị cảm thấy không khí của buổi đấu giá tối nay thế nào?""Rất tốt.""À vâng." Gã nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó từ từ hướng dẫn hỏi, "Có gì đặc biệt nữa không? Đây là nơi đấu giá lớn nhất hiện nay đó, hay chị có thể cho tôi biết chút cảm tưởng không?"Tiêu Ái Nguyệt vừa muốn nói gì đó thì người phụ nữ đưa cô vào lúc nãy đã lập tức lao đến với gương mặt đầy giận dữ. Cô vội vàng đứng lên, nhanh chóng trả lời, "Tôi không có cảm tưởng gì, chỉ cảm thấy tất cả mọi người đều có nhiều tiền.""Anh là người của bên tạp chí nào thế?" Nói thì chậm mà hành động xảy ra rất nhanh. Người phụ nữ kia đã đứng trước mặt cô, sát khí đằng đằng nắm chặt thẻ trước ngực của gã đàn ông rồi tức giận vứt xuống đất, "Anh là ai? Ai cho anh vào đây? Ra ngoài! Tiểu Lưu, đuổi người này ra ngoài cho tôi.""Tách" một tiếng, gã đàn ông ấn phím chụp máy ảnh trước ngực, chụp lại một tấm đặc tả gương mặt của Tiêu Ái Nguyệt, bộ dáng vẫn cười đùa tí tửng, "Lưu một tấm làm kỷ niệm nha.""Này." Người phụ nữ cười lạnh ngoắc gọi hai vệ sĩ vạm vỡ đến, sau đó chỉ vào gã đội mũ lưỡi trai, "Đập vỡ cái máy ảnh này rồi lục soát toàn thân, sau đó ném anh ta ra ngoài, các anh cố gắng chào hỏi vị 'khách không mời mà đến' cho đàng hoàng, để lại cho anh ta chút 'kỷ niệm'."Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn giật mình, cô nhìn gã đội mũ lưỡi trai bị mấy người kia kéo ra ngoài, miệng kinh hãi không khép lại được, "Anh ta... anh ta là ai vậy?""Là nhân viên của một tờ tạp chí Hồng Kông." Người phụ nữ cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó bàn giao cho Tiêu Ái Nguyệt một câu, "Tôi họ Giang, cô có gọi tôi là Giang tiểu thư, từ giờ trở đi, bất kể người bên công ty truyền thông nào hỏi, cô cũng không nên trả lời, có việc gì có thể gọi nhân viên phục vụ."Cô vô cùng lo lắng rời khỏi đại sảnh, không lâu sau lại có thêm mấy gã khác đến và bắt đầu kiểm tra những phóng viên đang ngồi chờ bên chỗ vắng vẻ kia.Dù là thái độ hay hiện trường đều vô cùng nghiêm túc và cẩn thận. Tiêu Ái Nguyệt đã sống gần ba mươi năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này. Cô ngoan ngoãn bưng đĩa trái cây ngồi xuống sofa ở nơi vắng nhất, nghe bước chân càng ngày càng nhiều, tiếng người huyên náo mỗi lúc một lớn, trông vô cùng náo nhiệt. Có lẽ buổi đấu giá đã kết thúc nên khách khứa rời khỏi hiện trường đi đến đây, cô thầm mừng mình may mắn đi sớm nên không cần phải đối mặt với những người xa lạ mà cô không muốn gặp.Bọn người bên truyền thông bắt đầu bận rộn và tiến hành phỏng vấn vài người, đại minh tinh kia quả nhiên quen thuộc ống kính, cô ta rất biết cách cướp đầu đề thế nào, nửa bước cũng không rời khỏi sau lưng Trần Vãn Thăng. Mặc dù cô ta ở cách xa đám người của Trần Vãn Thăng nhưng nhìn từ phía xa giống như đang tham dự toàn bộ quá trình, cô ta còn không ngừng liếc mắt đưa tình với bên truyền thông vài phút một lần.Mạnh Niệm Sanh lại không ở bên đó, Tiêu Ái Nguyệt nhìn quanh một hồi mới phát hiện ra bóng người đang khoanh tay đứng ở góc tường bên phía đông sảnh lớn, cô ấy đang lạnh nhạt nói chuyện với người phụ nữ mặc âu phục. Tiêu Ái Nguyệt dựa vào nét mặt ôn hoà gắng gượng kia liền đoán ra Mạnh Niệm Sanh không vui, đĩa trái cây trong tay cũng chẳng vơi được bao nhiêu, cô chậm rãi đứng lên đi về hướng của Mạnh Niệm Sanh để chào hỏi.Người phụ nữ mặc âu phục đang đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt nên cũng không để ý có người bước đến, miệng vẫn uy nghiêm cảnh cáo Mạnh Niệm Sanh, "Đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, tôi còn để ý cô mang ra ngoài sao? Chỉ cần thư ký coi trọng, nếu tôi là cô, tôi sẽ tự mình dâng tới cửa cho anh ta. Mạnh Niệm Sanh, cô đừng quên mình có bao nhiêu cân lượng, nếu không có tôi, cô đã sớm tiêu đời rồi."Tiêu Ái Nguyệt dừng bước lại, cảm giác mình tới không đúng lúc, cô quay người định trở về nhưng Mạnh Niệm Sanh đã trông thấy cô liền khẽ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, "Tiêu tiểu thư."Người phụ nữ mặc âu phục quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt Tiêu Ái Nguyệt mấy giây, "Tôi đi trước."Bị người khác nghe được bí mật cũng không làm cô ta xấu hổ hay bất an. Tiêu Ái Nguyệt nghiêng người nhường đường, ánh mắt vẫn nhìn Mạnh Niệm Sanh chằm chằm, "Hình như tôi đến không đúng lúc."Mạnh Niệm Sanh lắc đầu, "Cũng vừa đúng."Hai người đứng đó một hồi, Tiêu Ái Nguyệt cười nói, "Tôi cũng suýt chút nữa đã có thể đi về rồi."Bờ môi của Mạnh Niệm Sanh mấp máy, đôi mắt vô cùng thanh tịnh nhìn đối phương, dáng vẻ muốn nói lại thôi, "Chuyện hôm nay . . .""Cái gì tôi cũng không biết." Tiêu Ái Nguyệt cơ trí muốn xóa bỏ ký ức, "Cô không cần lo lắng, coi như tôi chẳng nghe chẳng thấy gì hết.""Thật ra cũng không có gì." Mạnh Niệm Sanh bất đắc dĩ, "Ninh Ninh rất đơn giản, tôi không hy vọng cậu ấy biết.""Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết." Tiêu Ái Nguyệt lập lời thề son sắt.Trình Quân Khôn quả nhiên cũng đến tham dự, gã đi theo sau lưng tổng giám đốc Hồ của Khải Thạch, nụ cười sáng rực. Tổng giám đốc Hồ chính là gã đàn ông khi dễ Tiêu Ái Nguyệt ở buổi tiệc tối của công ty lần trước, cũng là người vừa đấu giá với Mạnh Niệm Sanh bị thất bại. Trình Quân Khôn luôn cúi đầu khom lưng, Tiêu Ái Nguyệt ở bên này nhìn sang cũng vờ như người qua đường. Người bình thường ở công ty hay vênh váo, đến nơi này lại biến thành rùa đen rút đầu, thật sự quá buồn cười.Mạnh Niệm Sanh thả ly rượu đỏ trong tay xuống rồi kéo tay Tiêu Ái Nguyệt, ra hiệu cô đi theo mình, "Đi thôi, tôi giới thiệu cho chị quen vài người."Cô gái này không thể bảo vệ tốt bản thân nhưng vẫn không quên xây dựng thêm cho Tiêu Ái Nguyệt vòng tròn xã giao. Danh dự của cô trong hội này cũng không tệ lắm, những người được giới thiệu đều rất nể tình trao đổi danh thiếp với Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng cô còn bị Trần Vãn Thăng kéo tới chụp ảnh lưu niệm với mấy vị lãnh đạo.Lúc kết thúc, Trần Vãn Thăng sai Giang tiểu thư sắp xếp xe đưa Tiêu Ái Nguyệt trở về. Mạnh Niệm Sanh cũng thoát thân khỏi đám đàn ông, vừa đúng lúc muốn đi nên có thể thuận đường đưa Tiêu Ái Nguyệt về.Từ Phóng Tình không có tham gia buổi đấu giá này, Mạnh Niệm Sanh cũng nói không gặp chị ấy ở hội trường. Xe ngừng dưới chung cư, Tiêu Ái Nguyệt vốn còn lo lắng Từ Phóng Tình sẽ về trước nhưng cũng không gặp chị ấy ở bãi đỗ. Cô bước xuống xe của Mạnh Niệm Sanh, sau đó ghé vào cửa sổ xe, cười nói, "Cám ơn cô chuyện đêm nay nhé, có cơ hội sẽ hẹn cô và Ninh Ninh ăn cơm."Mạnh Niệm Sanh ở trong xe vươn tay xoa lên khóe mắt của Tiêu Ái Nguyệt, "Lông mi giả của chị rớt này.""Tôi...""Tin Tin Tin!", Tiêu Ái Nguyệt lời còn chưa dứt thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn, ở đối diện chiếu đến một chùm ánh sáng trắng vô cùng chói lóa. Tiêu Ái Nguyệt híp mắt nhìn qua liền trông thấy cánh cửa của chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi mở ra, Từ Phóng Tình điềm tĩnh bước xuống."Mạnh tiểu thư phải không? Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng lên lầu ngồi chơi một lát?"