[BHTT - Đoản] [Lạc Hậu] Thanh Dụ, Hiếu Nghi Thuần - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌
Thanh Dụ, Hiếu Nghi Thuần [Bonus]
Thay triều đổi đại, vật đổi sao dời, vậy mà chớp mắt đã gần chục năm. Bên ngoài chiến sự biến hóa khôn lường, tứ bề hỗn độn, hiểm họa mất nước ngay trước mặt. Ngược lại nơi yên bình nhất lại là chốn ít người dám bén mảng. Thời gian thấm thoát hơn hai mươi năm, khu hoàng lăng vẫn sừng sững như thuở ban sơ. Nơi đây đã từng trải qua nhiều biến cố mất mác, cũng từng bị đạo tặc xới tung, hiện tại nó vẫn yên tĩnh nằm ở đó, giống như chưa từng bị tổn hại. Ở nơi sâu nhất trong địa cung Thanh Dụ lăng, có tiếng cười đùa của trẻ thơ và nữ nhân. Loáng thoáng đâu đó vài bóng đen chạy vụt qua, lúc ẩn lúc hiện. Lần theo thanh âm lanh lảnh, dáng người nơi địa cung dần hiện rõ ra, là hai nữ nhân và bốn hài tử. Hai nữ nhân, một người tiện phục sắc trắng, thanh ti phất phơ, thanh nhã thoát tục trong như vừa độ tuổi thanh xuân. Người còn lại vận thường phục quái màu xanh thêu hoa, tay đeo hộ giáp khảm hoa xanh, chân trần gầy guộc, tóc dài tùy tiện xõa loạn, gương mặt hiện lên dấu vết của thời gian, dường như đã vào tứ tuần. Bọn họ một người đứng lặng ngắm nhìn, một người hoạt náo chạy đuổi theo mấy tiểu hài tử, vừa cười vừa giỡn. Nữ nhân đứng một bên nhìn bọn họ chơi đùa, không nhịn được vui vẻ liền bật cười khúc khích. Năm người kia đột ngột dừng lại, đồng loạt xoay qua nhìn nàng đang che miệng cười. Bọn họ đều cùng một bộ dạng tay khoanh trước ngực, hai má phồng lên giận dỗi. Điều đó lại càng khiến cho nàng càng cười lớn hơn. "Nàng cười ta!". Đứa trẻ lớn xác giọng hờn dỗi. Nữ nhân đưa khăn tay che miệng cố nhịn cười, nhưng vẫn không giấu được đôi mắt đã cong thành vầng trăng khuyết. "Đã qua bao nhiêu năm rồi mà tính khí của ngươi vẫn còn y như trẻ con vậy?". "Ta vốn trời sinh tính khí như vậy, bây giờ chỉ là hiện lại nguyên hình mà thôi!". Người kia đi tới bên cạnh, nắm lấy tay nàng, nhẹ đong đưa qua lại. "Ngươi đó ngươi đó! Đừng có dạy hư hài tử của bổn cung." Nàng đưa tay điểm chóp mũi của người kia, đôi mắt híp lại vờ như cảnh báo. Người kia chun mũi, bỉu môi. "Ai ya được rồi được rồi, ta biết chúng là hài nhi bé bỏng của nàng. Là tâm can bảo bối của nàng. Ta nào dám đi dạy hư chúng!". "Ngươi biết được thì tốt". Nàng khẽ vỗ má người kia. Hai người đang tình nồng ý mật thì bỗng nhưng vạt áo của nàng bị níu lấy, kéo kéo vài cái. Nàng cúi đầu nhìn, là tiểu hài tử đang kéo vạt áo của nàng. "Ngạch nương, người bỏ quên tụi con rồi". Mấy hài tử bất bình hướng nàng nũng nịu. Nàng cười bất lực, vừa định cúi xuống bế lên hài tử thì đã bị người kia nhanh hơn một bước kéo vào lòng, ôm chặt. "Nàng là của ta! Các ngươi đừng hòng cùng ta đoạt người. Mau đi chỗ khác chơi đi!". Sau đó lại càng siết chặt nàng hơn, giống như sợ bị hài tử đoạt đi nàng từ trong tay cô. "Lệnh mẫu phi quá đáng! Ngạch nương là của chúng con mà! Người không thể độc chiếm cho riêng mình được!". Hài tử ra sức kéo tay nàng. Mấy hài tử thấy cảnh này liền nhao nhao cả lên, đứa làm mặt lạnh, đứa thì lớn tiếng nói cô vô lại. Mặc kệ chúng có nói gì thì cô vẫn một mực ôm chặt lấy nàng không buông, ánh mắt dè chừng nhìn về phía lũ trẻ. Nàng cười thầm trong bụng, hơn hai mươi năm qua nàng luôn sống với những hài tử chưa lớn, luôn luôn tranh giành nàng, đôi lúc nàng cũng không biết phải làm sao. Nếu nàng đứng về phía cô thì lũ trẻ sẽ nói nàng và cô thông đồng nhau ức hiếp chúng. Đứng về phía chúng thì cô lại dở trò giận dỗi nói nàng không thương cô nữa, thật là khiến nàng đau hết cả đầu. Nói thật nhiều lúc nàng chỉ muốn đá văng cô ra khỏi địa cung cho yên tĩnh, bởi vì ở đâu có cô thì ở đó nàng sẽ không hề được yên tĩnh tuyệt đối. Có một điều may mắn là mỗi khi giữa cô, nàng và lũ trẻ xảy ra mâu thuẫn thì sẽ có một vị cứu tinh xuất hiện kịp thời giải vây, người đó còn ai khác ngoài cô nương Minh Ngọc chứ! "Ngụy Anh Lạc! Cô lại đi ức hiếp các tiểu a ca và cách cách sao hả?!!". Một giọng nói đanh đá vang lên khiến cho cô phải nuốt khan một cái. Quay qua nhìn người đang chống tay nổi giận, cô chỉ cười hì hì đáp lại. "Ta nào dám, có nương nương làm chứng cho ta."Minh Ngọc gương mặt đen xì đi tới trước mặt cô, dĩ nhiên nàng biết người này vô cùng lừa lọc, mỗi lần ăn hiếp lũ nhỏ đều lấp liếm qua chuyện, chỉ có Hoàng hậu nương nương nhẹ dạ cả tin mới nghe lời con sói gian xảo này thôi, chứ nàng thì còn lâu mới tin vào những lời mỹ miều của cô, hứ!"Ngươi suốt ngày cứ ăn hiếp các tiểu a ca! Hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Minh Ngọc xắn tay áo tiến lại gần. Không ngờ cô lại nhanh chân bỏ chạy trước khiến cho nàng phải đuổi theo vừa chạy vừa hét, "Đứng lại! Ngụy Anh Lạc ngươi mau đứng lại cho ta!". "Còn lâu nhé!". Anh Lạc làm mặt mèo với Minh Ngọc rồi tăng nhanh cước bộ chạy về phía địa cung. "Ngươi giỏi lắm! Đừng để ta bắt được. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!!". Dung Âm đứng nhìn hai người bọn họ rượt nhau chạy vòng vòng cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Cảnh tượng này đã quá quen suốt hai mươi năm qua. Nhưng cũng nhờ có họ mà nơi địa cung âm u này mới có được một chút sinh khí. "Ngạch nương". Dung Âm cúi đầu, nàng mỉm cười. "Có chuyện gì vậy Vĩnh Liễn?". Tiểu a ca nắm vạt áo nàng nôn nóng, "Ngạch nương mau lên! Nếu không sẽ không bắt kịp Lệnh mẫu phi". Dung Âm dịu dàng xoa đầu hài tử, ôn tồn nói. "Các con đi trước đi, ngạch nương sẽ theo sau". "Vâng". Tiểu Vĩnh Liễn ngoan ngoãn gật đầu một cái. "Nhã nhi, Vĩnh Lạc, Vĩnh Tông mau đi thôi! Đừng để Lệnh mẫu phi tẩu thoát". Tiểu a ca kéo theo tỷ tỷ đệ đệ cùng đuổi theo về hướng của Ngụy Anh Lạc, chỉ còn lại một mình nàng đứng ở đây. Dung Âm ngắm nhìn cửa địa cung sừng sững, trong đầu lại bồi hồi nhớ lại những ký ức đã qua. Thấm thoát nàng và các hài tử đã ở đây gần bảy mươi hai năm, còn Anh Lạc là bốn mươi lăm năm. Các nàng vẫn không thể chuyển kiếp luân hồi, vì vẫn còn bị giam cầm bởi đồ vật tùy táng trong đại tang và thân phận người nhà Ái Tân Giác La. Nếu như hôm đó Hoàng thượng không quá coi trọng lễ nghi, để cho nàng và Anh Lạc cùng hài tử được ra đi một cách tự do. Không dùng vàng bạc vật báu tùy táng để kìm kẹp thì có lẽ bây giờ những hài tử của nàng đã được chuyển thế vào một gia hộ tốt hơn, không phải ở lại nơi địa cung u linh này. Ngẫm nghĩ lại tất cả, Dung Âm chỉ khẽ thở dài. Bỗng một hình ảnh vụt qua trước mắt, nàng ngẩn người một chút rồi lật đật rời khỏi địa cung, đi lên trên mặt đất. Nép mình dưới tán cây hoa nhài, nàng trông thấy phía xa có một bóng người đi vào trong Long Ân điện. Nàng tiến lại gần, muốn nhìn kỹ hơn là ai đến, bởi vì mấy năm gần đây đã không còn cung nhân đến quét dọn nữa, những buổi bái tế long trọng cũng không còn xuất hiện. Dụ lăng hiện tại giống như đã bị bỏ hoang, vậy mà hôm nay vào giữa khuya như thế này lại có người đến đây, quả thực là một chuyện lạ. Quay đầu hướng về phía Đại Hồng môn, nàng trông thấy thấp thoáng có vài ánh đuốc lập lòe, nhưng hình như bọn họ ở khá xa cửa môn cho nên nàng không hề nghe được bất kì một giọng nói nào.Người đến là một nam nhân ngoài ngũ tuần, gương mặt phúc hậu vương chút bụi trần. Râu tóc đã điểm bạc, trên người vận thường phục màu ngọc bích, đầu đội Tiện mão. Tay phải chống gậy, tay trái xách theo thực hạp khá lớn, từng bước từng bước chậm rãi đi vào hướng Long Ân điện. Dung Âm lặng lẽ đi theo phía sau hắn, nàng không nhận ra được người này là ai, nhưng hắn lại khiến cho nàng có cảm giác thân thuộc, giống như gặp lại đứa con đã xa cách nhiều năm. Bản tính Dung Âm không phải người tò mò, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy người này nàng cảm thấy có một thứ gì đó thôi thúc nàng phải đi theo phía sau hắn. Nam nhân tiến vào trong điện, Dung Âm cất bước theo sau, nàng muốn nhìn thử xem rốt cuộc người này là muốn làm gì. Điều đầu tiên mà nam nhân làm sau khi đi vào là gỡ mão đặt xuống bàn, sau đó không biết lấy ở đâu ra một cây chổi bắt đầu dọn đi bụi bặm và mạng nhện, lúc quét đến hương án, hắn vô cùng kính cẩn phủi sạch hai bức họa tự đã bám bụi dày đặc. Đến khi mọi thứ đã gọn gàng hơn, nam nhân đi quanh thắp sáng tất cả những chân nến đã cháy gần hết, không gian trong điện bỗng trở nên ấm cúng lạ thường. Nam nhân bê đến thực hạp khai mở, cẩn thận lấy ra những đĩa đồ cúng bày lên hương án. Dung Âm có để ý rằng hắn lấy ra có bánh hoa quế, bánh đậu xanh, Oản đậu hoàng, còn có Lệ Chi và vài loại trái cây khác. Những thứ đó toàn là món mà bản thân nàng và Anh Lạc lúc sinh thời rất thích ăn. Nàng hơi kinh ngạc, nàng không hiểu tại sao mà người này lại có thể biết được những món mà nàng thích, thậm chí biết được cả khẩu vị của con khỉ kia! Dung Âm cố lục lại ký ức nhớ ra xem người này là ai nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ được. Nàng buông xuôi đi đến ngồi xuống ghế đối diện với nam nhân kia. Nàng nhìn thấy hắn đã yên vị, cây gậy chắn trước người, mắt thì vẫn hướng về họa tự trên hương án. Nàng nhìn thấy hắn lầm bầm trong miệng, giống như nói chuyện một mình, người ngoài không hiểu nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị điên. Cả không gian chìm trong tĩnh mịch, đột nhiên hắn lại cất tiếng, giọng nói trầm trầm có chút bạt nhược, đôi chỗ thì lại ồ ồ ngắt quãng. "Ngạch nương, thật xin lỗi! Lâu như vậy mới đến thăm người". Nam nhân trụ gậy dựng người đứng lên, đi tới hương án đốt ba nén hương, thành kính bái lạy cắm hương vào trong lư. Hắn chậm chạp xoay người, bước vài bước rồi lại đưa mắt nhìn quanh điện. "Nơi này đã lâu không được tu sửa, đã hư hại nhiều rồi". Nam nhân lại ngồi xuống chỗ của mình, gương mặt đầy vẻ hoài niệm. "Ngẫm lại cũng đúng... Lần gần nhất đến đây, đã là chuyện của hơn bốn mươi năm trước rồi". Dung Âm từ đầu đến cuối đều im lặng nghe người đối diện tự nói chuyện một mình. Đến khi câu nói kia được thốt lên thì nàng mới lờ mờ đoán được người này là ai. "Nhi thần thật thất lễ, qua lâu như vậy mới đến, lại chỉ mang đến những món sơ xài thế này". Hắn tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Hắn nhìn bức họa tự người vận cát phục Tần vị, có chút xúc động nói. "Ngạch nương, nhi thần kể cho người một chuyện này, nhi thần đã giấu kín suốt mấy mươi năm không nói với ai, hôm nay kể cho ngạch nương nghe thôi đấy!". Nam nhân hào sảng cười. "Ngạch nương người có tin được không, bốn mươi năm trước nhi thần đến đây đã gặp được Hoàng ngạch nương!". Dung Âm giật mình, trong tim nhảy thót một cái, bây giờ nàng nhận ra rồi. Người này, không phải tiểu Vĩnh Diễm năm nào hay sao! Khoảng thời gian những năm qua ở cùng nhau, mặc dù Anh Lạc chưa một lần nhắc đến đứa trẻ này nhưng nàng luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng rằng không biết Vĩnh Diễm như thế nào rồi. Nhiều lần nàng cũng tự hình dung ra khuôn mặt hiện tại của Vĩnh Diễm ra sao, có tuấn tú anh dũng như Hoàng thượng hay không? Có mỹ mạo thư sinh hay không và có nét nào giống với Ngụy Anh Lạc hay không? Không ngờ mới chớp mắt mà Vĩnh Diễm bộ dáng khôi ngô năm nào đã trưởng thành như thế này rồi!Ngung Diễm hòa mình vào trong câu truyện, càng kể càng hứng khởi. "Chắc chắn người sẽ cho rằng là nhi thần đang nói dối hoặc hoa mắt. Không phải vậy đâu! Nhi thật đã thật sự gặp được Hoàng ngạch nương a!". Ngung Diễm vui vẻ cười khanh khách, "Đúng là ngạch nương không hề lừa gạt nhi thần, Hoàng ngạch nương mỹ mạo đoan trang, giống như tiên nữ trên trời. Nhi thần chưa từng quên dung mạo của Hoàng ngạch nương năm đó!". "Ngạch nương người dùng cả đời để tưởng nhớ Hoàng ngạch nương, đến khi tạ thế cũng đem phật châu táng cùng. Đã hơn bốn mươi năm rồi, có lẽ người và Hoàng ngạch nương đã được đoàn tụ. Tâm nguyện lúc sinh thời chắc có lẽ đã được hoàn thành".Ngung Diễm đột nhiên lại chùn xuống, gương mặt có vẻ trầm tư. "Có lẽ đây là lần cuối cùng nhi thần đến thăm người, sau này cũng không còn cơ hội đến nữa...". "Haizz...". Ngung Diễm chậm rãi đứng dậy, đi đến trước hương án, đưa tay sờ vào họa tự của mẫu thân. "Ngạch nương, tạm biệt". Trên môi hiện lên nụ cười nhân hậu. Để lại mọi thứ, đội lại mão. bóng dáng người nam nhân đã vào xế chiều chống gậy từ từ quay lưng rời khỏi Dụ lăng. Có cơn gió nhẹ lướt qua, tán cây khẽ xao động, như là lời tiễn đưa người rời đi. Dung Âm đứng ở cửa điện trông theo bóng lưng dần khuất xa của Ngung Diễm mà không khỏi cảm thấy buồn man mác. Trong lòng vô thức dâng lên một sự nôn nao khó chịu, giống như cảm nhận được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng nàng lại không lý giải được. Nhìn sắc trời, Dung Âm chợt nhận ra bản thân đã rời khỏi địa cung khá lâu, nàng liền vội vàng quay trở về tránh cho con khỉ kia lại lo lắng đi tìm nàng khắp nơi. Ngụy Anh Lạc ngồi dưới gốc cây hoa nhài bên ngoài Tây triều phòng, chú tâm chép sách, trên tay còn lần từng hạt phật châu. Bên tai nghe đến tiếng động, vạt áo cũng bị thổi phất phơ, cô không cần nhìn thì cũng đoán ra được người nào đang đến. Gác xuống bút, Anh Lạc đứng dậy đi tới đỡ tay Dung Âm, tháo xuống phi phong khoác lên người nàng. "Ta đã nói với nàng ban đêm Dụ lăng thường nổi gió, hiện tại đã vào lập đông. Nàng thân thể yếu ớt lại không chịu mặc thêm áo, là muốn để cho hàn khí nhập thể sao!?". Dung Âm nhìn người kia cứ như bà cụ non luôn miệng nhắc nhở, nàng lại phì cười. "Ngươi đã quên hiện ta chỉ là một u hồn?". Anh Lạc bỉu môi. "U hồn thì sao, u hồn thì sẽ không cảm thấy lạnh sao! Nàng đừng quên lúc sinh thời nàng từng bị hàn tật hành hạ như thế nào!". "Dĩ nhiên ta nhớ". Dung Âm chớp chớp mắt. "Nàng nhớ thì tốt! Ta không muốn để bọn nhỏ nhìn thấy lại nói ta ức hiếp nàng, lúc đó chắc chắn chúng sẽ bám theo trách cứ ta. Ta không đấu lại cái miệng của tên tiểu tử Vĩnh Tông đâu!". Dung Âm khẽ gõ trán người kia, châm chọc. "Ngươi a, cũng biết sợ nó sao?". "Phải phải". Anh Lạc gật gật đầu. "Ta Ngụy Anh Lạc trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ một mình mẫu tử Phú Sát Dung Âm nàng a". "Ngươi đó!". Dung Âm nghiêm mặt, "Dẻo miệng". Rồi lại bật cười. "Được rồi Hoàng hậu nương nương của ta, nàng mau trở về địa cung, Vĩnh Liễn và bọn trẻ đang đợi nàng". Nói rồi cô nhanh tay đẩy lưng thúc giục nàng đi xuống dưới địa cung. Đợi khi bóng Dung Âm đã mất hẳn, Anh Lạc trở lại ngồi xuống bàn đá, nhìn chuỗi phật châu trong tay, gương mặt cũng không còn sự ôn nhu như vừa rồi mà về trạng thái lạnh lùng thường ngày. Chuyện Dung Âm đi đến Long Ân điện và chuyện sau đó cô đều biết rõ, nhưng cô lại không muốn nói với nàng. Cô biết nàng là một người lương thiện, việc gì liên quan đến nàng mà khiến người khác bị ảnh hưởng thì chắc chắn rằng nàng sẽ âm thầm tự trách bản thân. Mọi chuyện đã qua đi, cô cũng chẳng muốn nhắc lại nữa, hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho những hài tử của nàng. Những năm tháng qua Anh Lạc không nhắc tới Vĩnh Diễm trước mặt Dung Âm, không phải là cô không thương nó, không lo lắng cho nó, mà là cô biết cho dù mình lo lắng cũng không giúp được gì. Hài tử của cô, cô hiểu rõ. Vĩnh Diễm bề ngoài tuy bạt nhược thư sinh, nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ. Tính khí này của nó giống hệt cô cả mười phần. Từ nhỏ cô đã rèn luyện ý chí của Vĩnh Diễm, dưỡng dục nó trở thành một người kiên cường và biết nhẫn nại, có lòng vị tha và nhân từ, giống như nàng vậy. Cho đến khi cô qua đời thì Vĩnh Diễm mới chỉ có mười lăm tuổi, lúc đầu cô cũng khá lo lắng đứa con này tư chất bình thường dễ bị kẻ khác dụ dỗ, sai khiến hoặc lợi dụng, nhưng qua một đoạn thời gian nhìn nó khôn lớn rồi trở thành Thiên tử, cô mới cảm thấy niềm tin của mình đã đặt đúng người. Vì vậy, không phải cô không quan tâm đến đứa trẻ này, mà là cô tin tưởng rằng nó sẽ mạnh mẽ vượt qua những gian nan và tự mình đứng vững vàng hơn sau những vấp ngã, và chắc chắn đứa trẻ này sẽ không để cho cô phải bận tâm lo lắng về nó. Bởi vì nó biết mẫu thân của nó trong lòng đã có một chuyện quan trọng hơn để bận tâm. Anh Lạc khẽ thở dài, cô thu dọn mọi thứ rồi quay trở về địa cung, những cánh hoa nhài lả tả rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Ngày mai rồi sẽ có một bông hoa khác khai mở rực rỡ hơn. Vào cái đêm Dung Âm nhìn thấy Ngung Diễm đến nay cũng đã qua hai năm. Tháng chín trời thu, thời tiết hay thay đổi thất thường, chẳng hạn như mấy ngày nay đều liên tục cả ngày đổ những trận mưa lớn dai dẳn, hôm nay còn có cả sấm sét và cuồng phong. Vốn dĩ Dung Âm dự định sẽ dạy bọn trẻ đọc sách vẽ tranh thì đột nhiên Ngụy Anh Lạc lại nổi hứng kéo cả nàng cùng mấy hài tử chạy đến Long Ân điện, nói là dọn dẹp một chút. Nàng cảm thấy kì lạ, mấy mươi năm qua có khi nào thấy cô tỏ vẻ sốt sắn như vậy đâu? Hơn nữa từ lúc gặp lại đến giờ cô cũng chưa từng bước chân vào Long Ân điện dù là nửa bước! Dung Âm trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì sao? Bọn trẻ vô cùng năng nổ giúp đỡ Ngụy Anh Lạc quét dọn tất cả ngóc ngách trong điện, riêng nàng thì bị cô bắt ngồi yên, không cho động tay vào thứ gì cả. Dung Âm ngồi một chỗ quan sát một lớn bốn nhỏ tất bật chạy qua chạy lại y phục đều bám bụi, tâm trạng của nàng cũng thoải mái hơn, đã lâu rồi nàng và cô cùng các hài tử không làm việc cùng nhau. Hai khắc sau tất cả đều đã được dọn sạch, nến cũng được thắp lên. Mấy đứa nhỏ đều mệt thở không ra hơi ngồi phịch xuống ghế, riêng Ngụy Anh Lạc thì vẫn còn đứng phủi bụi trên họa tự của cô và nàng. Dung Âm mỉm cười, trên tay cầm theo ly trà đến cạnh đưa cho cô. Anh Lạc thở phào một cái nhận lấy ly trà uống hết một hơi, nàng nhìn cô chỉ lắc đầu cười trừ rồi rút ra khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt của cô. "Mệt không?". Anh Lạc để xuống đi trà, xắn lại tay áo cho gọn gàng. "Không sao, lúc ở Tân Giả Khố công việc còn nặng nhọc hơn như vậy nhiều". "Hôm nay ngươi rất kì lạ, kéo hết mọi người đến đây dọn dẹp nhưng lại không nói tại sao?". Dung Âm hiếu kì. Anh Lạc quay đầu nhìn nàng chỉ cười không đáp càng khiến cho Dung Âm tò mò hơn. Nàng dự định sẽ tra khảo cô, bắt cô phải nói cho nàng biết nguyên do nhưng chưa kịp đợi nàng lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của Vĩnh Lạc kêu lên. "Ngạch nương! Lệnh mẫu phi! Có người lạ đến kìa!". Dung Âm giật mình vội xoay lưng lại, nàng liền ngơ ra. Người nam nhân chống gậy đứng trước mặt nàng chẳng phải là Vĩnh Diễm sao!? Ngung Diễm nhìn hai người mà hắn kính trọng và mong nhớ nhất đang ở trước mặt, đột nhiên lại muốn rơi lệ, mặc dù tâm tính của hắn đã không còn là một thiếu niên. Hắn chống gậy bước tới vài bước, không nhịn được cất tiếng gọi. "Ngạch nương, Hoàng ngạch nương". Dung Âm không đáp lời, nàng kinh ngạc quay sang nhìn Anh Lạc ở bên cạnh, chỉ thấy trên môi cô hiện lên nụ cười tinh ranh, nàng liền hiểu ra vấn đề. "Ngay từ đầu ngươi đã biết rằng Vĩnh Diễm sẽ đến!?". Anh Lạc lắc đầu, "Không. Ta không phải biết trước, mà là cảm nhận được". "Vậy Vĩnh Diễm đã...". Dung Âm ngẩn người quay lại đối diện với Ngung Diễm. Hắn mỉm cười như trút bỏ được tất cả, gật đầu. "Hoàng ngạch nương đoán đúng, thần nhi đã chết rồi". Anh Lạc tiến lại ôn nhu xoa mái tóc điểm bạc của Ngung Diễm, dịu dàng nói với hắn. "Tiểu thập ngũ, mừng con về nhà". Cây gậy trong tay ngã xuống, Ngung Diễm xúc động ôm lấy Ngụy Anh Lạc, nước mắt thành dòng rơi xuống, giống như một đứa trẻ. "Ngạch nương...". Dung Âm nhìn cảnh trước mắt không khỏi xúc động, nước mắt từ lâu cũng đã tuôn rơi. Nàng đi tới ân cần vuốt lưng của Ngung Diễm. "Vĩnh Diễm ngoan, mọi chuyện đã qua rồi". Ngung Diễm choàng tay ôm hai người mẹ vào lòng, hắn luôn luôn mong nhớ hơi ấm này của ngạch nương suốt mấy mươi năm, bây giờ đã có thể có lại được rồi. Ngung Diễm kiềm lại sự xúc động, quay đi tay tay lau nước mắt, không quên nói đùa. "Hai người thật là, có ai lại đi dỗ một người nam nhân đã có tuổi như dỗ một đứa nhỏ như vậy?". Dung Âm che miệng cười, Anh Lạc thì phì cười ra mặt vì sự xấu hổ của hắn. "Ha ha, chẳng phải lúc trước mỗi khi con bị bắt nạt chạy đến chỗ ta khóc lóc, ta vẫn dỗ con như vậy hay sao?". Ngung Diễm đỏ mặt, "Đó là chuyện lúc nhỏ!". "Vậy bây giờ con lớn lắm sao?". Anh Lạc chớp mắt. "Ngạch nương, nhi thần già rồi. Hiện tại đã, còn muốn lớn tuổi hơn cả người và Hoàng ngạch nương..."Dung Âm dịu dàng xoa đầu Ngung Diễm. "Hài tử ngốc, cho dù con bao nhiêu tuổi, diện mạo của con biến hóa ra sao thì con vẫn là tiểu thập ngũ, vẫn là một đứa trẻ trong lòng của ta và ngạch nương con". Ngung Diễm lại muốn rơi lệ, lâu rồi không có người nói với hắn những lời như vậy nữa. Hắn đột nhiên có cảm giác vạt áo bị vỗ vỗ, hắn cúi đầu nhìn xuống, là một tiểu hài. "Vĩnh Diễm, đệ lớn quá rồi, cao hơn cả ta và Vĩnh Tông". Vĩnh Lạc dùng tay đo thử, hắn mới chỉ đứng ngang ngực Ngung Diễm. Vĩnh Tông sau đó cũng chạy tới kéo tay Ngung Diễm. "Không được! Tiểu Vĩnh Diễm đệ ăn gian! Mau bế ta lên, ta phải cao hơn đệ!". Ngung Diễm bật cười, đưa tay nâng lên Vĩnh Tông để hắn ngồi trên vai mình. Vĩnh Tông đắc ý cười khanh khách, nhúng người vài cái rồi đưa tay nhỏ xoa xoa cái trán bóng loáng của Ngung Diễm. "Ha ha, bây giờ ta còn cao hơn đệ!". "Không được, Vĩnh Tông đệ gian lận! Tới lượt của ta rồi!". "Nhị ca hẹp hòi, đến lượt đệ mới đúng!"."Nữ nhân luôn được ưu tiên. Hai đệ phải nhường ta trước!". Cả đám hài tử tranh nhau để Ngung Diễm bế lên. Hắn bị các ca ca và tỷ tỷ vây quanh, ai cũng đòi hắn phải bế lên trước khiến hắn bị xoay mòng mòng, nhưng ngược lại trong thâm tâm lại thấy vô cùng vui vẻ. Hắn quay đầu nhìn về phía hai người ngạch nương, chỉ thấy họ đang mỉm cười dõi theo bọn hắn, dường như hắn còn nghe được từ chỗ cô. "Tiểu thập ngũ, vất vả rồi". Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mi đầy nếp nhăn, Ngung Diễm dường như đã mong đợi được nghe câu này từ rất lâu rồi. Dung Âm và Anh Lạc đứng nhìn bọn trẻ chơi đùa trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Cô nắm tay nàng, khẽ siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở. Cuối cùng gia đình nhỏ mà cô hằng mong ước đã đoàn tụ rồi. Ngụy Anh Lạc chỉ hy vọng khoảng thời gian từ nay trở về sau, được ở bên cạnh Phú Sát Dung Âm cùng những hài tử của hai người, được như vậy cho dù có bắt cô vĩnh viễn không thể chuyển kiếp bị giam cầm tại Dụ lăng u tịch này cô cũng nguyện ý.Thanh Dụ lăng cô tịch âm u, ban đêm phong sương lạnh lẽo, mưa mỗi lúc một lớn, sấm chớp ầm ầm. Quang cảnh ghê rợn kinh người, nhưng đêm nay ngược lại ở bên trong Long Ân điện lại ấm áp vô cùng. Năm Gia Khánh thứ hai mươi tư. Gia Khánh đế Ái Tân Giác La Ngung Diễm băng hà tại Hành cung Nhiệt Hà. Dương thọ năm mươi chín tuổi. Miếu hiệu là Nhân Tông. Thụy hiệu là Thụ Thiên Hưng Vận Phu Hóa Tuy Du Sùng Văn Kinh Vũ Quang Dụ Hiếu Cung Cần Kiệm Đoan Mẫn Anh Triết Duệ Hoàng đế. Được Hoàng a mã Càn Long chỉ định an táng tại tổ hợp Xương Lăng Tây Thanh Mộ.
[Hoàn]
Tác giả: Lúc trước nhiều bạn nói kết thúc của câu chuyện có gì đó hụt hẫng. Cho đến gần đây ta đọc lại cũng nhận ra đúng là có chút gì đó thiếu thiếu, chưa được hoàn mỹ. Hiện tại lại chấp bút để cho bộ truyện này có được một cái kết viên mãn hơn.
Ngày đăng: 17-10-2020