[BHTT - Đoản] [Lạc Hậu] Thanh Dụ, Hiếu Nghi Thuần - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌
Thanh Dụ, Hiếu Nghi Thuần [4]
Bên Ngoài Long Ân điện, một bóng trắng nho nhỏ đang quỳ gối hướng mặt về phía trong. trên đầu mưa rơi nặng hạt, làm ướt hết cả người tiểu hài tử. Vĩnh Lạc đang bị ngạch nương phạt quỳ, chỉ vì chút tranh chấp nhỏ. Vốn là hắn cùng đệ đệ Vĩnh Tông đang đọc sách ở Tây triều điện, rồi hắn đột nhiên nhặt được một chuỗi phật châu vô cùng đẹp. Đang ngắm nhìn chuỗi phật châu trong tay thì tiểu Vĩnh Tông lại chạy đến giật lấy, Vĩnh Lạc đuổi theo muốn lấy lại nhưng Vĩnh Tông nhất quyết không chịu trả, thế là Vĩnh Lạc liền lao vào tát đệ đệ một cái, làm ầm ĩ mọi chuyện khiến cho Dung Âm phải đến giải quyết. Dung Âm không nói không rằng liền phạt hài tử quỳ hối lỗi ba canh giờ. Trong khi đó Vĩnh Tông thì được bỏ qua, chỉ về phòng suy ngẫm hối lỗi. Vĩnh Lạc siết chặt tay, liên tục đấm mạnh vào đôi chân đang gập lại của mình, gương mặt cau có, hai mày nhíu chặt, đôi mắt hiện lên sự uất ức. Hài tử đang tự trút giận lên bản thân, hắn không phục! Rõ ràng là ngạch nương thiên vị! Vốn dĩ người sai là Vĩnh Tông, vậy tại sao chỉ có mình bị phạt quỳ!? Từ nhỏ đến lớn ngạch nương luôn thiên vị Vĩnh Tông nhất, lúc nào gây ra chuyện đều là ca ca cùng tỷ tỷ phải chịu phạt, riêng Vĩnh Tông được miễn. Ca ca tỷ tỷ người nào cũng có khóa trường mệnh, của Vĩnh Tông lại là cái đẹp nhất, còn hắn thì không hề có! Tiểu hài tử hai mắt đăm đăm nhìn về hương án của ngạch nương hắn trong Long Ân điện, đôi nhãn quang nhỏ chầm chậm chảy từng dòng nước mắt uất ức. Dưới màn mưa dày đặc, không một ai biết rằng hắn đang khóc, ngoại trừ một người. Đột nhiên trên đầu không còn cảm giác cơn mưa đổ xuống người, tiểu Vĩnh Lạc ngẩng đầu nhìn lên, phía trên chiếc ô giấy đã che phủ cho hắn. Vĩnh Lạc ngạc nhiên, hắn không biết chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Hài tử vội nhìn sang bên cạnh, không biết từ lúc nào nữ nhân kia đã quỳ ở bên cạnh hắn. Vĩnh Lạc mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nữ nhân kia, trong khi cái hàm dưới đã muốn rơi xuống đất. Nữ nhân bất vi sở động, chầm chậm xoay đầu ngang qua đối mặt với hài tử. Bốn mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào, một khắc sau nữ nhân lại quay đầu nhìn thẳng vào trong điện.Trong sân điện Dụ lăng, hai thân ảnh một lớn một nhỏ quỳ dưới màn mưa trắng xóa.Vĩnh Lạc cũng không hề nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng quan sát nữ nhân kia. Nhìn thì có lẽ nữ nhân này cỡ bốn đến năm mươi tuổi, còn lớn hơn ngạch nương hắn, có lẽ là trưởng bối. Gương mặt gầy gò hốc hác, hai mắt lãnh đạm đục ngầu. Mái tóc dài xõa xuống ngang lưng, đã có vài chỗ chuyển thành màu bạc. Trên người vận thường phục quái màu xanh thêu hoa đã sờn cũ, tay đeo hộ giáp vàng khảm hoa xanh, chân trần chạm đất. Bàn tay và đôi chân gầy đến trơ ra xương. Nữ nhân kia từ đầu đến cuối đều bất vi sở động, chỉ nhìn chằm chằm vào trong điện. Vĩnh Lạc nãy giờ quan sát người kia, tuy nàng không xinh đẹp bằng ngạch nương hắn nhưng nàng cũng rất thanh tú, còn có chút sắc xảo. Đến giờ tiểu Vĩnh Lạc mới chú ý thấy, tay trái của nàng đang cầm ô che mưa cho hắn, mặc cho bản thân cả người ướt sũng quỳ bên cạnh. Nãy giờ nữ nhân kia vẫn không hề quay qua nhìn hắn thêm một lần nào hết, Vĩnh Lạc khó hiểu, nữ nhân này mình chưa từng gặp qua cũng không biết nàng, vậy mà nàng lại quỳ bên cạnh che mưa cho mình, rốt cuộc nàng là ai?"Nhặt được đồ của ta, sao không trả lại". Một giọng trầm khàn vang lên, có cảm giác vọng lại giữa không gian tĩnh mịch của Dụ lăng. Vĩnh Lạc dù đã là một u hồn cũng có cảm giác rợn người lạnh lẽo. Vĩnh Lạc biết giọng nói này là của nữ nhân bên cạnh, hài tử hơi e dè nhìn nàng, ánh mắt khó hiểu."Ngươi nhặt được đồ của ta, không định trả lại sao?"Tiểu Vĩnh Lạc rụt rè lên tiếng, "Ta...nhặt được đồ gì chứ!?".Nữ nhân chậm rãi quay đầu, hai mắt đục ngầu không chớp nhìn chằm chằm khiến cho tiểu hài tử lạnh người. Tiểu Vĩnh Lạc cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau đã nhớ ra một vật. "A! Là chuỗi phật châu hả?". Nữ nhân im lặng. "Nhưng phật châu đã bị Vĩnh Tông lấy đi rồi...". Vĩnh Lạc cúi gầm mặt, buồn bã trả lời. Nữ nhân tiếp tục im lặng. "Cũng không biết có bị ngạch nương thu giữ hay không nữa, làm sao mà trả cho ngươi!". Không gian lại rơi vào yên tĩnh, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói vang vọng kia truyền đến. "Đã tát đệ đệ một cái?".Vĩnh Lạc khẽ gật đầu, "Vì vậy ngạch nương mới phạt ta quỳ ở đây, chưa hết ba canh giờ cũng không được đứng dậy...". Nói đến đây, bàn tay nhỏ của tiểu hài tử lại siết chặt."Trong lòng ngươi đang hận ngạch nương của ngươi". "Ngạch nương lúc nào cũng thiên vị cho Vĩnh Tông...". Vĩnh Lạc giọng nói lạc đi, nghẹn đặc, hai mắt uất ức nhìn xuống đất. "Đừng khóc". Vĩnh Lạc ngẩng đầu nhìn sang nữ nhân bên cạnh, tại sao nàng lại biết hắn đang khóc, trời mưa lớn như vậy mà? Chỉ thấy nữ nhân môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười sủng nịnh. "Ngạch nương của ngươi sẽ không làm việc vô nghĩa, ngay cả thiên vị, cũng sẽ không". Vĩnh Lạc khó hiểu, tại sao nàng lại có thể chắc chắn như vậy. Nàng đâu phải ngạch nương của hắn, làm sao nàng có thể đoán được tâm tư của ngạch nương!. "Đừng bao giờ hận ngạch nương của ngươi! Bởi vì nàng đã phải chịu quá nhiều sự thù hận của gia tộc Phú Sát thị rồi. Và cả... Hoàng A Mã của ngươi".Tiểu Vĩnh Lạc trong lòng không khỏi giật mình, nữ nhân kia nói như vậy là có ý gì? Ngạch nương của hắn đã phải chịu đựng sự thù hận của gia tộc Phú Sát thị? Còn có Hoàng A Mã là như thế nào?! Tại sao hắn chưa từng nghe ngạch nương nhắc đến những chuyện này!. Vĩnh Lạc lúc này mới cảm thấy mình sai vì chỉ vừa mới vài khắc trước, hắn còn sinh lòng hận ngạch nương của hắn, hận ngạch nương thiên vị đệ đệ, hận ngạch nương phạt hắn quỳ ba canh giờ. Không biết ngạch nương của mình đã phải chịu đựng chuyện gì, không quan tâm, cũng không hỏi đến, hắn không đáng để ngạch nương phải bận tâm. "Vĩnh Lạc, một cái tên hay. Bình bình an an, lạc quan vui vẻ. Nàng đặt tên này, chứng tỏ nàng vô cùng bận tâm đứa con này, sự yêu thương cũng đặt vào ngươi nhiều hơn ai hết". Tiểu Vĩnh Lạc hai tay siết chặt, nước mắt rơi xuống, lúc này hắn mới biết mình đã sai, hắn mới biết tại sao ngạch nương lại chỉ phạt hắn quỳ. Nữ nhân bên cạnh gương mặt cứng đơ, đưa tay xoa đầu Vĩnh Lạc, có thể thấy nàng âm thầm thở dài. "Ca ca!".Tay áo bị ai đó kéo lấy, tiểu Vĩnh Lạc giật mình ngẩng đầu lên, là Vĩnh Tông, còn có...ngạch nương. Tiểu hài tử mơ màng nhìn sang bên cạnh, nữ nhân kia đã biến mất từ lúc nào, cây ô giấy cũng không còn nữa, Vĩnh Lạc nhìn thấy trên đất nơi nữ nhân kia quỳ có vài bông hoa dành dành, Vĩnh Lạc nhanh chóng nhặt một đoá hoa bỏ vào trong ngực áo. "Ca ca, vào trong thôi". Vĩnh Tông kéo kéo tay áo của Vĩnh Lạc. tiểu Vĩnh Lạc e dè nhìn người đang đứng dưới tán ô, mặt cúi gầm. Dung Âm thở dài, nàng chậm rãi bước đến, rút ra khăn tay lau đi những giọt mưa vươn trên trán hài tử. "Ngạch nương, Vĩnh Lạc biết lỗi rồi... Cầu ngạch nương tha lỗi cho nhi thần được không?". Vĩnh Lạc giọng nghẹn ngào nói. Dung Âm im lặng không nói gì, tay ôm lấy đầu Vĩnh Lạc kéo về phía mình, nhẹ nhàng để trán hài tử chạm vào người. Vĩnh Lạc đột nhiên được ngạch nương ôm như vậy, hắn tự bật khóc nức nở. "Là do nhi thần không ngoan ngoãn, khiến cho ngạch nương phải khổ sở! Vĩnh Lạc biết sai rồi..., sau này không dám tái phạm nữa... Ngạch nương người tha lỗi cho con được không...?". Vĩnh Lạc vòng tay nhỏ ôm chặt lấy eo của Dung Âm, khóc lớn nhận lỗi. Dung Âm trong lòng đau lớn, nàng hai mắt nhắm lại, môi mím chặt, âm thầm rơi lệ. Nàng vốn dĩ không muốn phạt hài tử này, đánh trên người con đau trong lòng mẹ, nàng hiểu rõ cảm giác đó chứ. Nàng luôn dạy các con của mình phải biết yêu thương nhau, chưa từng có chuyện chúng tranh cãi hay quát nạt, nhưng lần này Vĩnh Lạc lại quá đáng đến nỗi xuống tay đánh Vĩnh Tông, hỏi thử nàng không thất vọng sao? Vĩnh Lạc tính cách ương bướng không chịu khuất phục trước người khác, từ nhỏ đã là đứa không nghe lời nàng nhất. Nó cũng giống hệt như người kia vậy, cứng rắn khó bảo, luôn không chịu thua, chỉ cần gây hại đến nó, thì nó sẽ không ngần ngại đáp trả lại gấp nhiều lần. Cho nên, không thể không phạt! Tính cách giống hệt như người kia thì không thể dùng mềm mỏng để phạt, chỉ có thể nghiêm khắc răng đe, để lần sau nó không dám tái phạm nữa. Dung Âm cũng không ngờ Vĩnh Lạc lại ương bướng, không chịu đến nhận lỗi với nàng, im im lặng lặng quỳ trước Long Ân điện đúng ba canh giờ. Nàng ngồi đọc sách nhưng trong đầu lại nghĩ đến đứa con bướng bỉnh này, bất tri bất giác rơi lệ. Cho đến khi Vĩnh Tông đến trước mặt nàng quỳ xuống nhận lỗi, nàng mới cảm thấy lần này nàng đã quá đáng với hài tử. Trời đổ mưa to, trong lòng lo lắng, vội vội vàng vàng lấy theo ô cùng Vĩnh Tông đi đến Long Ân điện. Tiểu Vĩnh Tông dù nhỏ tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện, đưa tay đỡ ca ca đứng dậy, phủi đi vài giọt mưa đọng lại trên y phục. Vĩnh Lạc chật vật lấy tay áo lau vội đi nước mắt trên gương mặt đã lạnh đi vì mưa lớn. Trong màn mưa trắng xóa, thấy ba bóng đen chậm rãi quay bước đi về phía địa cung. Bóng người mảnh mai kia còn ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt long lanh dừng lại nơi nền gạch đọng nước, trên đó còn vươn lại vài cánh hoa dành dành trắng đã tàn.
***Tác giả: Cứ thoát ẩn thoát hiện như vậy làm cái gì a? - Ko có dành dành, dùng tạm mộc lan nha, hềhề~~
Ngày đăng: 25-8-2019