BHTT | DỊCH | TRÂM CÀI TÓC HOÀNG GIA 2

Chương 52: Khoảnh khắc này là vĩnh hằng*



Năm mới vui vẻ ~

Chúc mọi người năm mới đều tìm được người mình yêu và cũng yêu mình như Anil và Pin.

---------

"Sau khi dùng cơm với ta xong thì muội muội có cần ra ngoài làm việc không?"

Trong lúc đang dùng bữa ở Tiền Điện, hoàng hậu Alisa đột nhiên cất tiếng hỏi công chúa Padmika.

"Không ra ngoài, thưa tỷ. Tỷ có chuyện gì quan trọng muốn ta làm sao?"

"Không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là muốn mời muội muội đến phòng của ta một chuyến thôi."

"Vâng... thưa tỷ." Công chúa Padmika cung kính tiếp nhận lời mời của hoàng hậu Alisa. Dù vô cùng tò mò về nguyên nhân hoàng hậu Alisa mời mình đến phòng của bà, nhưng sự tò mò này bà ấy chỉ giấu trong lòng.

Thật ra, "căn phòng" mà hoàng hậu Alisa nhắc đến chính là một căn phòng trang điểm, có chiếc cửa nối thông với phòng ngủ của hoàng hậu Alisa.

"Ngồi xuống trước đi, muội muội."

Hoàng hậu Alisa vươn tay, mời công chúa Padmika ngồi xuống một chiếc ghế sô pha có những họa tiết trang nhã.

Sau khi biến mất trong một căn phòng chứa gương mật mã và két sắt một lúc, bà cầm vài chiếc hộp nhung đủ màu sắc đi đến.

Công chúa Padmika thấy vậy, vội vã tiến lên giúp bà cầm những chiếc hộp đó, đặt lên bàn trà trước ghế sô pha, trong lòng thấp thỏm.

"Tỷ cầm những chiếc hộp trang sức này ra làm gì vậy?"

Đợi sau khi hai người phụ nữ đặt gọn sáu bảy chiếc hộp nhung lên bàn trà xong xuôi, công chúa Padmika lập tức hỏi ra điều khó hiểu trong lòng với hoàng hậu Alisa.

"Ta chỉ là muốn tặng những hộp trang sức này cho muội muội và khun Pin thôi."

"Người tặng cho ta và khun Pin à?" Lần này, công chúa Padmika giơ tay đặt lên lồng ngực của mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Gương mặt sắc xảo kia của bà lúc này lộ rõ vẻ khó xử.

"Tại sao tỷ lại làm vậy? Ta và khun Pin có công lao gì đâu?"

"Ai nói cứ phải có công lao thì mới được nhận quà chứ?" Hoàng hậu Alisa cười nói: "Chỉ cần ta vui thì lúc nào cũng có thể tặng quà cho muội muội."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị nữa... đến xem thử trong đây có gì đi." Hoàng hậu Alisa vừa nói vừa vui vẻ chậm rãi mở những chiếc hộp nhung ra.

"Hộp này là đá quý cổ... rất đẹp, ta định tặng nó cho khun Pin. Hộp này là đá topaz khảm kim cương, ta muốn tặng cho muội muội. Nó rất hợp với chiếc nhẫn mà muội hay đeo trên tay.

"..."

Công chúa Padmika chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn hoàng hậu Alisa vui vẻ mở ra, đóng lại từng hộp một. Lời nói của hoàng hậu Alisa lúc này như từng cơn gió thoảng qua tai, công chúa Padmika hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

"Tỷ muốn tặng cho ta và khun Pin nhiều đồ như vậy." Công chúa Padmika ngẩng đầu, mang theo ánh mắt dò xét nhìn công chúa Alisa.

"Là vì Người muốn có được thứ gì từ chỗ của ta sao?"

Hoàng hậu Alisa cười khẽ, không hề đáp lại ngay câu hỏi của công chúa Padmika. Bà ấy cầm một sợi dây chuyền đá topaz được khảm đầy kim cương lên, đeo vào cổ của công chúa Padmika, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.

"Muội muội nghĩ nhiều rồi."

"..."

"Muội chỉ cần biết, tất cả những chuyện ta làm đều là vì ta muốn làm là được."

"..."

"Muội muội hiểu rõ hơn ai hết."

"..."

"Tất cả những chuyện ta làm đều có lí do hợp lí..."

---------

Chỉ vài ngày sau, nguyên nhân hoàng hậu Alisa tặng rất nhiều quà cho công chúa Padmika và tiểu thư Pilantita đã được công chúa Anilaphat giải đáp một cách đơn giản.

"Thưa Cô..." Công chúa Anilaphat hành lễ với công chúa Padmika, sau đó nhỏ giọng nói: "Cô vẫn khỏe chứ ạ?"

"Ta rất khỏe." Công chúa Padmika nói, tỏ ý mời công chúa ngồi xuống chiếc ghế sắt màu trắng dưới tán cây còng.

"Hôm nay trời có gió, cho nên ta mới kêu mae Phim dẫn công chúa đến đây."

"Vâng, thưa Cô." Công chúa Anilaphat mỉm cười, nói.

"Ta thấy khoảng thời gian này, công chúa Anil lại quay về cung điện Pine ở như trước kia rồi nhỉ?"

Công chúa Padmika vừa nói vừa rót một tách trà, sau đó đưa tách trà cho công chúa Anilaphat.

"Cảm ơn Cô ạ." Công chúa Anilaphat cầm lấy tách trà, lễ phép uống một ngụm.

"Gần đây cháu đều ở cung điện Pine, thưa Cô."

"Thật ra, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết cần phải nói chuyện rõ ràng một chút." Ánh mắt sắc bén của công chúa Padmika nhìn xa xăm.

"Hôm nay công chúa có thời gian trò chuyện với ta chứ?"

"Đương nhiên rồi ạ. Thật ra, hôm nay cháu đến đây thăm Cô, trước mắt là có hai chuyện. Thứ nhất là vì muốn xin lỗi Cô. Thứ hai là có chuyện muốn bàn bạc với Cô ạ."

"Xin lỗi..." Công chúa Padmika khó hiểu nhướng mày.

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Hôm đó, cháu đã nói nhiều câu mạo phạm Cô ạ." Công chúa Anilaphat cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, vô cùng hổ thẹn.

"Cháu cố chấp, phiến diện, không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Cháu thật sự quá ngu ngốc, quá ích kỉ. Thưa Cô, Người có thể bỏ qua cho cháu được không ạ?"

"Ta cảm thấy công chúa Anil là một người vô cùng dũng cảm."

"..."

"Cả đời này của ta chưa từng trông thấy cô gái nào thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình như công chúa Anil. Ngày cả bản thân ta cũng đã quen làm việc tuân thủ nghiêm ngặt theo những truyền thống "truyền từ đời này qua đời khác" kia, không hề chất vấn. Dù có rất nhiều chuyện, ta cũng có những điều khó hiểu như công chúa Anil."

"Nhưng cháu vẫn không nên hỗn hào vô lễ với Cô như vậy."

"Hỗn hào vô lễ thì sao?" Nghe đến đây, ánh mắt của công chúa Padmika tối sầm lại.

"Bởi vì đến cuối cùng, dường như từng câu nói của công chúa Anil đều đã được chứng minh là sự thật."

"..."

"Công chúa có nói sai chỗ nào sao? Tình cảm của khun Pin đối với Chai Kua chính là một tấm vải thô nhàu nhĩ, bị ta lấy đi nhuộm màu, khiến nó trông đẹp mắt hơn một chút. Ta ép người ép mình, xém chút nữa đã để cho một gã tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ trở thành cháu rể của mình. Thật ra, nếu như xem tình cảm của khun Kua như một miếng vải thì nó chẳng khác gì một tấm phủ cả."

"... thưa Cô."

"Công chúa đã nói gì nhỉ, giữa hai người không hề có tình cảm, chỉ là sự thỏa mãn một phía của bên nam đúng không? Ta đã có suy nghĩ sai lầm, là chỉ cần họ chung sống với nhau, thì khun Pin sẽ yêu hắn. Ai ngờ, còn chưa đến nửa ngày, gã đàn ông kia lại làm ra chuyện mất thể diện như vậy, quậy đến mức trời nghiêng đất lệch."

"..."

"Ta rất khó chịu, sao mắt nhìn người của ta lại kém như vậy chứ. Ta lại còn khiến cho công chúa Anil và cháu gái của mình ăn không ngon ngủ không yên suốt mấy tháng liền, chịu đựng nỗi đau khổ lớn như vậy. Sao có thể không khiến cho ta hổ thẹn cho được?"

"Xin Cô đừng tự trách, được không ạ?"

Công chúa Anilaphat đồng cảm, nhìn về phía công chúa Padmika.

"Cô chỉ lựa chọn phương án mà lúc đó Cô nghĩ là tốt nhất thôi mà. Hơn nữa, không ai có thể đoán trước được sự việc sẽ thành ra thế này. Cháu nhìn thấy khun Pin hạnh phúc nhường nào khi đến giờ phút cuối cùng có thể thoát khỏi khun Kua. Điều này so với việc sau khi kết hôn mới phát hiện thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Người chứng kiến càng nhiều thì càng có lợi cho khun Pin. Bởi vì chỉ có như vậy mới không ai chỉ trích khun Pin gây rối vô lí, vứt bỏ gã đàn ông kia nữa."

"Ha..." Công chúa Padmika chỉ cười một tiếng, trong lòng có chút căm hận.

"Ta càng nghĩ thì lại càng tức giận Chai Kua. Rõ ràng đã có vợ con rồi, sao còn dám cưới cháu gái của ta, quậy đến mức gà bay chó sủa."

"..."

"Nhưng mà, ta cũng cảm thấy cháu gái của mình khá may mắn. Như công chúa Anil đã nói, nếu như Chai Kua che dấu tốt hơn, kết quả sau khi khun Pin có thai, sự việc mới bại lộ thì lại càng thảm hơn. Đến lúc đó, dù có giải quyết thế nào đi nữa thì đều sẽ rất khó xử."

Lúc này, gương mặt xinh đẹp của công chúa Anilaphat lộ rõ vẻ khó chịu. Trong mắt cô, việc khun Pin mang thai đứa con của Kuakiat như công chúa Padmika vừa nói chính là một sự sỉ nhục.

"Thật ra, ta cũng muốn xin lỗi công chúa Anil. Ta xem thường ý kiến phản đối quan trọng nhất của công chúa. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta. Sau chuyện hôm đó, ngoài khun Pin ra, ta vẫn luôn muốn tạ lỗi với công chúa."

Công chúa Padmika không chỉ nói "xin lỗi", mà còn cúi đầu với công chúa Anilaphat. Công chúa Anilaphat vội vàng cúi đầu đáp lại.

"Cô nặng lời rồi. Cháu chưa bao giờ tức giận hay thất vọng về Cô ạ."

Công chúa Padmika nghe thấy vậy thì gật gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ nhất từ sau sự việc ngày hôm đó đến nay.

"Chúng ta đều đã xin lỗi lẫn nhau rồi. Vậy công chúa có chuyện gì muốn bàn bạc với ta nhỉ?"

"Về người chăm sóc cho cháu khi ở cung Pine ạ, thưa Cô." Công chúa Anilaphat nói, mỉm cười rạng rỡ, lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắm trên mặt.

"Cháu muốn xin Cô chấp thuận..."

"Công chúa Anil muốn khun Pin thay thế mae Koi chăm sóc cho Người đúng không?"

Công chúa Padmika cười thản nhiên, cướp lời của cô gái.

"Đúng vậy ạ, thưa Cô." Con ngươi đen láy của công chúa Anilaphat tỏa sáng hơn bao giờ hết.

"Nhưng mà, không chỉ chăm sóc như trước kia thôi ạ."

"Ý của công chúa là..."

Trên gương mặt của công chúa Padmika đầy vẻ khó hiểu.

"Cháu muốn xin Cô cho phép, để khun Pin đến cung Pine chăm sóc cháu, mãi mãi."

Công chúa Padmika đang uống trà chợt khựng lại. Bà ấy quay đầu qua, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của công chúa Anilaphat một lúc lâu.

"Ý của công chúa là, muốn khun Pin dọn đến cung điện Pine, ở cùng với công chúa?"

"Đúng vậy ạ, xin Cô hãy suy xét một chút."

Công chúa Anilaphat cúi đầu, khiến cho sự cầu xin của mình vô cùng có sức thuyết phục.

"Khó trách... Mấy ngày trước, hoàng hậu Alisa tặng cho ta nhiều châu báu như vậy." Công chúa Padmika đặt tách trà xuống, suy nghĩ.

"Hóa ra tiền căn hậu quả là như vậy."

"Mẫu hậu có làm chuyện như vậy sao ạ?" Gương mặt của công chúa Anilaphat hiện rõ vẻ kinh ngạc vì câu nói của công chúa Padmika.

"Cháu không hề biết chuyện này."

"Vậy chắc là do mẫu hậu của công chúa đã đoán trước được, công chúa sẽ đến chỗ ta đòi khun Pin."

"... Mẫu hậu rất hiểu cháu."

Công chúa Anilaphat nói, để lộ nụ cười ngọt ngào, khiến cho công chúa Padmika cũng bất chợt mỉm cười theo, rồi lại nghĩ đến một người trẻ hơn bà ấy rất nhiều.

"Vậy phụ hoàng của Người... có biết chuyện này không?"

"Ông ấy đã biết rồi ạ, thưa Cô. Cháu đã cầu xin phụ hoàng cho phép bản thân cả đời này không kết hôn. Vì cháu muốn ở bên cạnh khun Pin. Mặc dù tụi cháu yêu nhau, nhưng lại không thể kết hôn."

Nghe đến đây, đôi mắt sắc xảo của công chúa Padmika mở lớn, vô cùng ngạc nhiên đối với lòng dũng cảm phi thường của công chúa Anilaphat. Quả nhiên, chuyện Đức vua cưng chiều cô con gái nhỏ của hoàng thất Sawetawarit là điều mà ai ai cũng biết. Nhưng công chúa Padmika vẫn không dám tin công chúa Anilaphat lại dũng cảm cầu xin phụ hoàng của cô một chuyện khó khăn như vậy.

"Vậy phụ hoàng của Người quyết định thế nào?"

"Phụ hoàng chỉ nói ông ấy muốn cháu ở lại, như vậy thì ông ấy sẽ có thể nhìn thấy cháu. Ngoài chuyện này ra, dù cháu muốn làm gì đi chăng nữa thì cứ làm theo ý muốn của bản thân đi."

"Tại sao phụ hoàng của Người lại chấp nhận dễ dàng như vậy chứ?"

Công chúa Padmika vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Là do đại hoàng huynh đã nói ra nguyên nhân. Thật ra, phụ hoàng lo lắng không thể nào tìm được bạn đời xứng đôi vừa lứa cho cháu. Vì họ đều nghĩ rằng chẳng có gã đàn ông nào xứng với cháu cả. Thế là, lời đề nghị của cháu vừa đúng với suy nghĩ của ông ấy, cho nên ông ấy đã lập tức đồng ý yêu cầu không gả đi của cháu. Nhưng đối với chuyện còn lại, ông ấy chỉ nói có thể được nhìn thấy cháu là tốt rồi."

"Chuyện này chỉ có bản thân Đức vua mới có thể hiểu được thôi. Vốn dĩ là một con đường chết không lối thoát, hôm nay lại trở nên thuận lợi như vậy.

Công chúa Padmika tự nói với bản thân, nhớ lại chuyện cũ khi bản thân còn trẻ.

"Vậy thì, thưa Cô." Công chúa Anilaphat nói, kính cẩn rót cho công chúa Padmika một tách trà.

"Người có đồng ý không ạ?"

"Công chúa Anil đã nói với phụ hoàng của Người rồi, vậy thì ta còn có thể nói gì nữa đây?" Công chúa Padmika nói. Bà ấy vô cùng yêu thích sự thông minh tài trí của công chúa Anilaphat.

"Nhưng mà, có lẽ ta không thể chấp thuận để cho khun Pin ở cung điện Pine mãi mãi được."

"Nhưng mà, thưa Cô..."

Gương mặt xinh đẹp của công chúa Anilaphat khi vừa nghe thấy công chúa Padmika nói thì lập tức trở nên buồn bã.

"Ta đồng ý để cho con bé ở cung điện Pine phần lớn thời gian. Nhưng lâu lâu phải để con bé về cung điện Bua một chuyến chứ." Công chúa Padmika thở dài một hơi, rồi nói tiếp: "Nếu như dọn hết đồ đạc của khun Pin ra khỏi căn phòng mà con bé đã ở từ nhỏ đến lớn thì ta sẽ không chịu nổi đâu."

"... Đây đã là sự nhân từ lớn nhất rồi ạ, thưa Cô."

"Ta vẫn còn chuyện muốn nhờ công chúa Anil giúp đỡ."

"Cháu rất vui lòng được làm việc cho Cô."

"Xin hãy chăm sóc tốt cho khun Pin, phải tốt hơn cả ta chăm sóc cho con bé nữa nhé..."

"..."

"Đây là yêu cầu duy nhất của ta đối với công chúa."

---------

Cung điện Pine.

Công chúa Anilaphat có vẻ đang bận rộn đặt các khung ảnh của tiểu thư Pilantita cạnh chiếc gương trên tủ gỗ, dày vò một trận. Công chúa vô cùng phấn khích khi nhìn thấy những đồ vật của tiểu thư và những đồ vật vốn có ở cung điện Pine hòa lẫn với nhau, cảm giác như thật sự đã bắt đầu chung sống với nhau.

"Anil đang làm gì vậy? Ta nhìn thấy nàng cười một mình nãy giờ rồi đó."

Pilantita đã sắp xếp xong quần áo của mình, đặt trong tủ đồ của công chúa Anilaphat. Nàng xoay người nói với người mình yêu, trong lời nói đầy tình yêu thương.

"Anil đang tìm chỗ để đặt khung ảnh của khun Pin á. Cảm giác chỗ này cũng được, chỗ kia cũng ổn, thật sự rất khó chọn lựa á."

"Cứ đặt đại ở đâu đó là được rồi. Ta không quá thích nhìn thấy ảnh của bản thân."

Tiểu thư Pilantita nói, bước đến chiếc giường bên cạnh công chúa Anilaphat, ngồi xuống. Cô gái ôm lấy công chúa, làm nũng.

"Nhưng Anil thích nhìn. Khun Pin trong ảnh cười xinh lắm, rất đáng yêu."

Công chúa Anilaphat cười nói, nhưng tiểu thư Pin lại nhíu mày, giống như muốn khóc đến nơi.

"Anil!" Pilantita giả vờ cắn nhẹ lên bả vai gầy gò của công chúa.

"Đừng có chọc ta nữa. Có ai mà cười rạng rỡ như Anil chứ, lại còn có lúm đồng tiền nữa?"

Công chúa Anilaphat thuận theo ánh mắt của Pilantita, nhìn về phía những tấm ảnh bên phía còn lại của chiếc gương. Đó là phía mà Pilantita nằm ngủ mỗi đêm.

"Trước giờ Anil không biết khun Pin giữ lại tất cả ảnh của Anil đó."

"Tại sao không được giữ lại?"

"... Tại sao lại muốn giữ lại?"

Công chúa Anilaphat nói rồi quay đầu, thâm tình hôn lên cái trán nhẵn mịn của khun Pin.

"Giống như ta thường hay nói với Anil vậy đó." Pilantita mim cười ngọt ngào với cô gái trước mặt.

"Ta rất yêu Anil..."

"..."

"Khi ta chờ đợi Anil, thì có thể nhìn thấy ảnh của Anil. Ta được yên giấc, cũng là vì có thể nhìn thấy gương mặt của Anil trước khi ngủ đó."

Nghe đến đây, công chúa Anilaphat cúi đầu, nhiệt tình hôn lên đôi môi của Pilantita.

"Từ nay về sau, mỗi tối khun Pin đều có thể ôm Anil rồi, được không?"

"Đây là giấc mơ mà ta chưa từng dám ước ao." Pilantita ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn.

"Mỗi tối ta đều có thể ngủ với Anil nhỉ? Hoặc là nói thế này. Ta có thể ở bên Anil đến khi đầu bạc răng long không?"

"Những giấc mơ mà nàng không dám tơ tưởng đến kia... hiện tại tất cả đều đã xảy ra ngay trước mắt rồi." Công chúa Anilaphat nhẹ nhàng đẩy bả vai của Pilantita ra, đặt nàng nằm xuống giường.

"Khun Pin biết không? Thật ra, tối nay cũng xem như là đêm tân hôn của chúng ta rồi."

"... Thì sao?"

Pilantita giơ hai tay lên, ôm lấy gương mặt xinh xắn của người phía trên.

"Đây là đêm đầu tiên chúng ta cùng trải qua với nhau sau khi cha mẹ và cô của hai bên đều đã biết chuyện, nên thế nào đây ta?" Công chúa Anilaphat nhấc cằm của Pilantita lên, rung động đặt một nụ hôn. Sau đó, cô bắt đầu dùng đôi môi nhiệt tình phác họa bả vai trắng trẻo, mịn màng của Pilantita rồi khẽ lên tiếng.

.

.

.

"Vậy bây giờ, chúng ta bắt đầu động phòng nhé, được không?"

---------

*Nguyên văn tên chương này là: Trạng thái tạm thời, kéo dài mãi mãi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...