BHTT | Dạ Vĩ

Chương 27: Chị đến rồi



Mạn Vĩ Ca được đưa đến một căn biệt thự rộng lớn, đây là nơi Ngô Hạo dùng để mua vui mỗi khi tìm được mục tiêu.

Hắn ta đứng ngay trước cửa, trên người vẫn là bộ tây trang mặc trong hội thi văn nghệ tối nay, có lẽ là gấp đến không đợi được nên mới vội vã trở về.

Mạn Vĩ Ca bị mấy tên áo đen kéo xuống xe, Ngô Hạo vội vã đi tới chà xát bàn tay vào nhau: "Tránh ra, để tao."

Có lẽ do uống quá nhiều cộng thêm lượng thuốc không hề nhỏ bị người ta lẻn bỏ vào nên hiện tại toàn thân Mạn Vĩ Ca mềm nhũn, không còn một chút sức lực.

Suốt dọc đường đi, nàng vẫn luôn cắn môi, cố gắng để bản thân không ngủ thiếp đi. Thế nên hiện tại bờ môi xinh đẹp kia chỉ toàn là máu, Ngô Hạo vừa nhìn liền không tránh khỏi sinh ra thương tiếc.

"Sao lại thế này, thật đáng tiếc."

Hắn ta vừa nói vừa muốn đưa tay chạm vào môi nàng, nhưng nàng lại cố gắng tránh đi. Điều này làm cho Ngô Hạo có chút tức giận. Hắn đưa tay bóp lấy khớp hàm nàng, nở nụ cười vặn vẹo: "Ngoan một chút, sẽ có thưởng."

Hắn có sở thích sưu tập nữ nhân là thật nhưng cái gì cần trả thì trước giờ vẫn luôn sòng phẳng. Những người từng được hắn ngủ qua sau này danh tiếng, tiền tài đều không thiếu cho nên Ngô Hạo vẫn cảm thấy mình không mắc nợ ai.

Chỉ là lần này hình như hắn đã chọn sai người.

Vừa mới mang Mạn Vĩ Ca về phòng, quần áo còn chưa kịp cởi thì cổng lớn căn biệt thự đã bị người ta phá vỡ. Mấy tên vệ sĩ bên ngoài cũng không thể nào ngăn được đoàn người như vũ bão kéo tới, một tên trong số đó chỉ còn cách chạy lên lầu cầu cứu Ngô Hạo.

"Thiếu gia, có người đến làm loạn."

Ngô Hạo dừng lại động tác, nhếch môi một cái: "Tên nào mà không có mắt như vậy?"

Tên vệ sĩ nuốt nước bọt trả lời: "Bọn họ dẫn theo mấy chục người, chúng tôi không cản được."

"Dẫn tao xem thử."

Trước khi đi hắn lại cúi người hôn lên trán Mạn Vĩ Ca một cái: "Người đẹp, đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay."

Nhưng mà hắn còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì đã bị người ta đạp ngã lăn ra nền nhà. Ngô Hạo ôm ngực kêu lên một tiếng, ánh mắt tức giận nhìn về phía người nọ: "Đm, là ai mà dám đạp bổn thiếu gia?"

Khúc Phong ở một bên huýt sáo, thái độ vẫn là không xem ai ra gì. Tử Nguyệt thì lại càng không thèm để ý, xem Ngô Hạo giống như rơm rác ở ngoài đường.

Lăng Bạc Vân tiến đến một bước, ngồi xuống trước mặt hắn ta, giúp hắn ta sửa lại cà vạt: "Thì ra là Ngô tiểu thiếu gia, sao lại không nói sớm?"

Ngô Hạo vênh mặt: "Nếu đã nhận ra bổn thiếu gia, các người cũng nên biết hậu quả là gì đi?"

Ánh mắt Lăng Bạc Vân lóe lên một tia không rõ sau đó thì trở mặt nắm lấy cổ áo hắn ta: "Hậu quả chắc chắn là không tránh khỏi, vậy thì nhân tiện vì dân trừ hại một lần. Ngô tiểu thiếu gia thấy sao?"

Cảm giác được nguy hiểm, Ngô Hạo theo bản năng lùi về sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Các... các người là ai? Các người rốt cuộc có biết tôi là cháu của Ngô lão tướng quân không? Nếu như hôm nay các người dám động vào một cọng tóc của tôi thì cũng đừng hy vọng có thể sống tiếp ở Thiên Thành."

"Vậy sao?"

Một giọng nói lạnh ngắt vang lên khiến cho căn phòng gần như là đóng băng ngay lập tức. Đám người Lăng Bạc Vân vội lùi sang một bên, cung kính cúi đầu. Sa Minh Ỷ một đường đi tới trước mặt Ngô Hạo, nhìn cũng không thèm nhìn đã đem mũi giày cao gót đạp ngay hạ vị của hắn ta khiến hắn ta kêu lên thảm thiết.

Thân cũng là nam nhân như Ngô Hạo, Khúc Phong thực sự không dám nhìn. Về phần Thôi Dịch Huyên, đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Sa Minh Ỷ đích thân ra tay như vậy, cô không khỏi đối với người đang nằm trên giường sinh ra chút tò mò.

"Ông nội tôi sẽ không tha cho các người. Ui da đau quá. Người đâu, người đâu."

Ngô Hạo dường như là kêu la trong vô vọng, chờ đến khi hắn đau đến ngất đi thì Sa Minh Ỷ mới thu chân trở về.

Sau đó lại nói với Lăng Bạc Vân: "Thay giày."

Một kẻ bẩn thỉu, chạm vào hắn đúng là tự hạ thấp bản thân mình.

Sau khi "chơi đùa" cùng Ngô Hạo xong, Sa Minh Ỷ mới nhìn đến thiếu nữ ở trên giường. Đôi môi của nàng sưng tấy vì vẫn luôn dùng sức cắn vào, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, miệng thì luôn lẩm bẩm: "Tránh ra. Chị, có người ức hiếp em."

Tim Sa Minh Ỷ bởi vì mấy lời này mà đau đến không tả nỗi. Cô đi đến bên cạnh nàng, cúi người đem nàng nhấc bổng lên rồi quay sang nói với Lăng Bạc Vân: "Điều tra đầu đuôi một lượt, đem những người đêm nay từng chạm qua em ấy dọn dẹp đi. Còn có, đem tên này đánh cho tàn phế rồi làm quà tặng cho Ngô lão."

"Vâng, Sa gia."

Suốt cả một buổi tối phải tự kéo căng dây thần kinh, giờ đây khi được ngã vào cái ôm ấp áp, ngửi thấy mùi hương khiến người ta an tâm này, đầu óc Mạn Vĩ Ca cuối cùng cũng thả lỏng hơn đôi chút.

Nàng lẩm bẩm: "Chị đến rồi."

Sa Minh Ỷ cúi đầu nhìn nàng: "Ngoan, chúng ta trở về."

Trên suốt dọc đường đi, Mạn Vĩ Ca gần như là chui vào ngực Sa Minh Ỷ ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Lúc về đến Sa Vân Uyển vẫn là được Sa Minh Ỷ bế về phòng.

Sa Minh Ỷ đem người đặt lên giường, vừa định giúp nàng thay quần áo thì con mèo nhỏ lại đột nhiên tỉnh dậy rồi quấn lấy cô: "Sa Minh Ỷ."

Nàng không biết lấy sức lực từ đâu ra mà đảo khách thành chủ, đem Sa Minh Ỷ đẩy ngã lên giường. Hai bàn tay còn giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt mơ hồ, giọng nói cũng dịu êm khó tả.

"Sa Minh Ỷ, sao chị lại không đến?"

"Rõ ràng chị đã hứa sẽ đến xem em biểu diễn. Chị có biết em rất thất vọng không?"

"Sa Minh Ỷ, chị là cái đồ mặt lạnh đáng ghét."

Đây là lần đầu tiên Sa Minh Ỷ nghe thấy có người gọi ra ba chữ này dịu dàng đến vậy.

Cô không phản kháng, chỉ hỏi lại nàng: "Mạn Vĩ Ca, em có biết em đang nói chuyện với ai không?"

Kể từ khi cô có nhận thức đến nay, chưa từng có ai gọi ra ba chữ này mà có kết cục tốt đẹp cả. Chỉ là không ngờ, khi nghe thấy ba chữ này được thốt ra từ miệng nàng, cô không chỉ không tức giận mà còn có chút hưởng thụ.

Mạn Vĩ Ca mở to đôi mắt, gật gật đầu rồi lại mỉm cười: "Biết a, chị là Sa Minh Ỷ. Sa Minh Ỷ, em thích chị."

Nàng nói xong thì cúi người xuống, đem đôi môi sưng tấy của mình dán chặt vào bờ môi lạnh lẽo của Sa Minh Ỷ. Trong khoảnh khắc đó, đất trời như rung chuyển, chỉ còn lại mảnh đất khô cằn đang bắt đầu vươn mình thích ứng trận mưa sau nhiều năm ròng rã đợi chờ.

Điều khiến Sa Minh Ỷ bất ngờ không phải là lời tỏ tình đột ngột mà chính là giọng điệu cùng cử chỉ bá đạo của nàng. Sống ba mươi mấy năm trên đời, đây có lẽ là lần đầu tiên có người dám để cô ở thế hạ phong, nghênh ngang chiếm lấy.

Nhưng mà...

Nghĩ đến chuyện tối nay xảy ra trên sân khấu, toàn thân Sa Minh Ỷ thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Cô đối diện nhìn nàng, lại lần nữa đem nàng đẩy ngã xuống giường, ánh mắt như dao cắt: "Mạn Vĩ Ca, em cũng thật to gan, dám ở trước mặt tôi hôn người khác?"

Mạn Vĩ Ca bởi vì lời chất vấn này mà ngây ngốc, nàng chớp chớp mắt nhìn cô, trong mắt toàn là vô tội: "Không có, em không có hôn người khác, chỉ hôn chị."

Dù cho đầu óc không có mấy phần tỉnh táo nhưng nàng vẫn theo bản năng giải thích, giải thích xong rồi lại cảm thấy mơ hồ, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: "Em khó chịu, nóng, em muốn cởi quần áo."

Sa Minh Ỷ bởi vì lời giải thích ngây ngô kia mà tạm thời nuốt xuống cơn giận. Cô gỡ tay nàng, nhẹ trấn an: "Đợi một lát, tôi giúp em tắm rửa."

Nói xong thì xoay người đi vào phòng tắm.

Từ nãy đến giờ cùng nàng chơi trò ghen tuông đã mất không ít sức lực, cộng thêm tối nay sức khỏe không ổn định nên trên trán Sa Minh Ỷ đã bị mồ hôi thấm ướt.

Thật ra cô có thể để người hầu làm việc này, chỉ có điều cô không muốn. Không biết từ khi nào cô đã đối với cô gái nhỏ này đã sinh ra chiếm hữu. May mắn lúc nãy Ngô Hạo hôn trán Mạn Vĩ Ca không bị cô nhìn thấy, nếu không cô đã sớm xé rách miệng hắn ta. Nhưng mà thật ra trạng thái của Ngô Hạo hiện tại cũng không cho là ổn lắm.

Sa Minh Ỷ đi đến bồn tắm mở nước, loay hoay một hồi cũng không biết bước tiếp theo là gì. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác, lúng túng là chuyện dễ hiểu.

Vật vã một hồi lâu, lúc trở ra thì đã nhìn thấy Mạn Vĩ Ca đem quần áo trên người cởi ra hết. Thân thể xinh đẹp của thiếu nữ như phát sáng dưới ánh đèn, lại ẩn hiện trong chăn nệm. Sa Minh Ỷ đứng ngây ra, lại thêm lần nữa không biết nên tiến hay lùi.

Hình như chỉ trong một đêm mà cô hết lần này đến lần khác trải nghiệm ba chữ "lần đầu tiên".

Đấu tranh một hồi, Sa Minh Ỷ rốt cuộc cũng thành công đem Mạn Vĩ Ca đặt vào bồn tắm. Có vẻ như lúc này đầu óc đã đạt đến đỉnh điểm của sự chịu đựng nên Mạn Vĩ Ca tỏ ra rất ngoan ngoãn, không còn cản trở việc cô tắm rửa nữa.

Sa Minh Ỷ học theo nàng, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa nơi huyệt thái dương sau đó lại tìm đến bả vai. Không biết cảm nhận của nàng thế nào nhưng mỗi khi chạm đến một vị trí trên người của nàng, cô lại cảm thấy toàn thân nóng rát. Gương mặt vốn dĩ lạnh lùng giờ phút này cũng phủ một tầng sương, hư vô khó tả.

Mạn Vĩ Ca nhắm mắt hưởng thụ vô hạn nuông chiều nhưng lại không ngờ mình đã vô tình đánh thức bản năng của sói hoang.

May mắn là năng lực tự chủ của Sa Minh Ỷ vẫn rất tốt, bằng không đêm nay Mạn Vĩ Ca đã sớm trở thành miếng mồi ngon. Thật ra cho dù cô có thực sự làm gì nàng đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện không trái với quy tắc. Mà cho dù có trái với quy tắc thì đó cũng không phải là chuyện để cô quan tâm.

Chỉ là, một khi đã sinh ra chút tình cảm đơn thuần thì con người sẽ theo lẽ tự nhiên mà đối đãi theo khuôn phép, Sa Minh Ỷ cũng không ngoại lệ.

Sau khi được Sa Minh Ỷ tắm rửa cho, men say trên người của Mạn Vĩ Ca cũng vơi đi phần nào. Cô đặt nàng lên giường, giúp nàng mặc quần áo rồi đắp chăn thật tốt. Xong xuôi hết thảy cô lại phân phó Thôi Dịch Huyên đến giúp nàng xem qua một lượt, bản thân thì trở về phòng ngủ chính tắm rửa.

Thôi Dịch Huyên gần như là bận rộn chạy tới chạy lui suốt cả một đêm. Thân là Bác sĩ riêng của Sa Minh Ỷ, ngoài những lúc người kia bị bệnh thì công việc của cô phải nói là rất nhàn. Bình thường còn có thể lân la khắp các quán xá để chơi bời, chơi chán rồi lại chạy đến chỗ Mạnh Tuấn Nghiêu chọc phá. Có lẽ đã lâu lắm rồi mới có cơ hội hoạt động gân cốt tần suất cao thế này.

Thôi Dịch Huyên gần như là nín thở để bước vào phòng, cô sợ nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy. Chẳng qua là rốt cuộc mọi thứ cũng không giống như cô tưởng tượng, trên chiếc giường rộng lớn chỉ có một mình Mạn Vĩ Ca nằm đó ngủ đến ngon lành.

Là bản thân nghĩ nhiều sao?

Thôi Dịch Huyên có chút thất vọng thở dài, sau đó đi đến bên cạnh giúp Mạn Vĩ Ca khám qua một chút. Cảm nhận được hơi thở xa lạ, mày của nàng hơi nhíu lại, cũng may Sa Minh Ỷ vừa lúc trở lại, cô ngồi xuống bên cạnh vỗ vỗ lên tay nàng, nhờ vậy mà nàng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Lần này Thôi Dịch Huyên có thể khẳng định bản thân không hề nghĩ nhiều, cô len lén cười trộm trong lòng.

Sau khi khám xong, Sa Minh Ỷ ra hiệu cho cô ra ngoài. Thôi Dịch Huyên đợi được một lát thì Sa Minh Ỷ cũng ra đến.

"Thế nào?"

"Không đáng ngại, ngày mai dặn đầu bếp nấu một bữa bồi bổ là được."

Thôi Dịch Huyên thực sự rất muốn hỏi thêm quan hệ giữa hai người là gì nhưng mà nhìn đến trạng thái của Sa Minh Ỷ vẫn là nuốt xuống lời muốn nói.

"Sa, cô nghỉ ngơi đi. Tôi về trước."

Sa Minh Ỷ gật đầu: "Ừ."

Trước khi đi Thôi Dịch Huyên còn cố dặn dò, cô nói thân thể Mạn Vĩ Ca lúc này rất mẫn cảm, cần phải đối xử dịu dàng một chút. Sa Minh Ỷ đối với mấy lời ám chỉ này chỉ thiếu trực tiếp đem Thôi Dịch Huyên xiên chết tại chỗ.

Trong số những người bên cạnh cô, chỉ có Thôi Dịch Huyên người này là dám cùng cô đùa giỡn, cũng không sợ bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...