BHTT CTS CAI DUOI

Chương 6



Chương 6

Nhan Chiêu bắt lấy đuôi cáo, cảm giác mềm mại như bông, vừa mềm vừa có độ co giãn.

Nàng thích thú không buông tay.

Đáng tiếc, nàng chưa kịp thưởng thức thật kỹ, thì đoàn lông xù xù lại vèo một cái biến mất khỏi lòng bàn tay nàng.

Tiểu hồ ly rút lại cái đuôi, trong lòng ngực Nhan Chiêu, nó khó khăn chuyển động thân hình, một lát sau mới thò ra cái đầu nhỏ nhọn, duỗi dài cổ, nhìn trái nhìn phải.

Quả thật, những kẻ đang đuổi giết nó e ngại Nhan Chiêu ở đây nên không dám lộ diện, tạm thời dừng tay, từ bên cạnh xác minh rằng nó đã vô tình nghe được chân tướng ngày đó.

Nó rất cẩn thận thò nửa thân mình ra, hai chân trước mượn lực trên vai Nhan Chiêu, một đôi tai hình tam giác nhạy bén run rẩy, tiếp nhận gió thổi và tiếng cỏ lay động từ bốn phương tám hướng.

Cái động tác này làm cho Nhan Chiêu gần gũi hơn, tiểu hồ ly bên gáy lông cọ vào mặt nàng, khiến nàng thấy ngứa ngáy.

Không nghĩ rằng lại có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc của một con hồ ly, Nhan Chiêu bật cười, nhấc hồ ly lên sau gáy, nhìn nó trong mắt: “Ngươi sợ những người xấu đó, sao lại không sợ ta? Ngươi cũng cho rằng ta dễ bắt nạt à?”

Đôi mắt hồ ly màu xanh lục, giống như viên đá quý quý giá, ánh mặt trời phản chiếu những vệt sáng chiếu rọi trong đáy mắt nó, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Nó đương nhiên không thể nói, trong ánh mắt cũng không có chút thù địch nào, nhưng hiển nhiên nó không thích bị người xách cổ, móng vuốt nhỏ bé vung vẩy, giãy giụa.

Nhan Chiêu nhíu mày, buông tay, tiểu hồ ly ngay lập tức ngã xuống mặt đất, lật lại bụng, đau đớn kêu lên.

Nàng tưởng rằng nó sẽ lập tức chạy đi, nhưng vật nhỏ này lại vô cùng linh hoạt, ngồi xổm bên chân Nhan Chiêu mà không chịu rời đi.

Nhan Chiêu nhấc chân, lấy giày chạm vào cằm nó, nhưng nó lại tránh đi với vẻ mặt ghét bỏ.

“Ta vừa cứu ngươi, ngươi còn chê ta?” Nhan Chiêu mỉm cười, đôi mắt cong lên, tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.

Nàng cố tình đi ngang qua bên hồ ly.

Vật nhỏ lập tức đứng dậy, lảo đảo đuổi theo.

Bởi vì bụng bị thương, nó đi không nhanh, lại sợ ngã xuống.

Nếu bị những người đó bắt được, nó chỉ có một con đường chết.

Tông môn cao tầng đã đưa Nhan Chiêu làm mồi, dụ dỗ người Ma tộc ra tay, nó chỉ cần đi theo Nhan Chiêu, Bộ Đông hầu phái tới sát thủ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mỗi bước đi đều chịu đựng đau đớn, đi trên đường thì còn ổn, nhưng gặp phải dốc và hố, mỗi bước đều khó khăn.

Khi thấy Nhan Chiêu đi xa, tiểu hồ ly đứng trên một chỗ bùn, gấp gáp đến mức xoay vòng tại chỗ.

Nó hạ quyết tâm, dứt khoát dồn sức nhảy xuống.

Trong sự tưởng tượng về đau đớn và té ngã không xảy ra, nó rơi vào tay Nhan Chiêu, mở ra đôi tay ôm lấy nó.

Nhan Chiêu xoa đầu nhỏ của nó, kéo vạt áo trước, đem nó hướng túi áo một tắc, dặn dò: “Ngươi muốn theo ta, phải nhận ta là chủ, về sau phải nghe lời ta.”

Hồ ly liếc nàng một cái, tai cụp xuống, không quan tâm đến những gì nàng nói, hoàn toàn không nghe thấy.

Nhan Chiêu lại nói: “Ngươi không trả lời thì coi như ngươi đồng ý.”

Linh hồ: “……”

Nó thực sự không còn sức lực để phản kháng, nhắm mắt lại nắm chặt thời gian điều tức, chữa trị vết thương ở bụng.

Trong mắt Nhan Chiêu, nó giống như hiểu những gì nàng nói, ngoan ngoãn đợi không làm loạn.

Vừa tới chân núi, đã nhặt được một con linh sủng miễn phí, tâm trạng Nhan Chiêu rất tốt, vừa đi vừa hát một khúc nhạc nhỏ.

Một người một hồ rời khỏi rừng trúc, hai đạo bóng đen xuất hiện ở nơi Nhan Chiêu vừa đi qua, hai người nhìn nhau: “Tình huống có biến, quay về báo cáo.”

·

Phất Vân Tông chiếm một diện tích rất lớn, Nhan Chiêu từ trên núi xuống, đi qua rừng trúc, rời khỏi địa giới Phất Vân Tông, đã là lúc mặt trời lặn.

Theo bản đồ, đi phía trước, lật qua một ngọn núi lùn sẽ đến gần thành phố phàm nhân nhất.

Nhan Chiêu thu hồi bản đồ, tính toán tìm một chỗ nhóm lửa, tối nay sẽ ở trong rừng.

Còn có tiểu hồ ly bị thương, với tư cách là chủ nhân linh sủng, nàng cần phải nghĩ cách giúp nó.

Nàng ở Phất Vân Tông lười biếng gần 300 năm, ngoại trừ việc Nguyên Dịch thỉnh thoảng dạy nàng nhận vài chữ, hướng dẫn vài pháp quyết, nàng không học được gì khác, có thể sống sót ở nơi đầy hung thú như Thiên Châu Phong, hoàn toàn nhờ vào da dày thịt béo.

Điều nàng giỏi nhất chính là lăn lộn trong núi, như một con khỉ hoang hái quả, đào tổ chim.

Trên đường đi, Nhan Chiêu đã nhặt được một ít dược thảo, tìm một cái động tạm thời làm nơi nghỉ chân, liền lấy thảo dược ra, dùng đá mài nhỏ.

Những dược thảo này nàng trước đây đã thấy Nguyên Dịch sử dụng, chắc chắn có thể dùng để chữa thương.

Nàng đem miếng vải sạch sẽ tẩm nước sốt, lại lấy tiểu hồ ly từ trong lòng ngực ra, chuẩn bị bôi thuốc cho nó.

Linh hồ bị Nhan Chiêu đánh thức, cái mũi nhỏ nhọn giật giật, ngửi thấy mùi thảo dược, nhưng lại giãy giụa, rất kháng cự.

“Đừng nhúc nhích.” Nhan Chiêu ra lệnh, “Ngồi yên để ta bôi thuốc cho ngươi, như vậy sẽ mau khỏi thôi.”

Tiểu hồ ly trong lòng cảm thấy bất lực.

Đây là hóa ứ thảo! Thuốc không đúng bệnh! Ta bị thương do đao không phải té ngã, cần chính là ngưng huyết thảo! Đáng tiếc Nhan Chiêu không nghe thấy những gì nó đang suy nghĩ, thấy tiểu hồ ly không chịu hợp tác, nàng dùng cả tay chân, giữ chặt bốn chi của hồ ly, hoàn toàn cố định nó trong lòng, mạnh tay bôi thuốc lên vết thương, buộc lại bằng mảnh vải.

Miệng vết thương vừa bôi xong, bên ngoài đã chảy ra một chút máu tươi.

Nhan Chiêu hít một hơi, cảm thấy phiền phức.

“Nhìn đi, ta đã bảo ngươi đừng nhúc nhích, mà giờ miệng vết thương lại nứt ra rồi.”

Tiểu hồ ly: “……”

Nhan Chiêu đứng dậy từ mặt đất: “Ta sẽ đi tìm một chút dược thảo khác, ngươi ở đây tránh đi.”

Nàng xoay người, chưa đi ra ngoài hai bước, ống quần đã bị linh hồ cắn lấy.

“Làm sao vậy?” Nhan Chiêu quay đầu lại, “Ngươi định đi cùng ta à? Sợ những người xấu đó còn ở gần sao?”

Tiểu hồ ly thầm nghĩ: Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nói, nếu không thì đừng lăn lộn nữa.

Nhan Chiêu ôm nó lên, nhét vào trong lòng: “Đi thôi.”

Tiểu hồ ly: “……”

Thôi.

Nó nhìn chằm chằm Nhan Chiêu, không cho nàng lấy nhầm dược thảo, hẳn là không có việc gì.

Nhan Chiêu ôm hồ ly rời khỏi sơn động, tập trung thu thập, chỉ một lúc sau đã phát hiện mục tiêu.

Nàng khom lưng duỗi tay, đang muốn hái dược thảo, bỗng nhiên bị thứ gì vướng chân, bùm một tiếng ngã xuống đất.

Cú ngã này không đau, chỉ là khi nàng đứng dậy thì cây dược thảo vừa nhìn thấy đã không còn thấy đâu nữa.

“?” Nhan Chiêu cẩn thận tìm xung quanh, thật sự không thấy.

Tiểu hồ ly không biết từ lúc nào đã rời khỏi lòng nàng, trong miệng ngậm một bó dược thảo chạy đến trước mặt Nhan Chiêu để tranh công, đuôi to vẫy một cách vui vẻ.

Nhan Chiêu nhìn bó dược thảo mà nó ngậm, ném xuống: “Không phải cái này.”

Tiểu hồ ly: “……”

Quyền đầu cứng.

Cuối cùng, Nhan Chiêu cũng hái được một cây hóa ứ thảo lớn.

Khi trở lại sơn động, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, Nhan Chiêu tùy tiện ném cây hóa ứ thảo sang một bên để dự phòng.

Trong rừng không thiếu củi, Nhan Chiêu trên đường trở về đã nhặt được một ít, rồi đốt lên một đống lửa ở cửa động.

Mệt mỏi cả ngày, cơ thể rã rời, nàng sớm đã mệt nhọc, vì vậy liền nằm ngay tại chỗ, lấy tiểu hồ ly từ trong lòng ngực ra, đặt đầu lên một khối đá cao vừa đủ, gối ngủ.

Tiểu hồ ly an tĩnh chờ một lát, đợi Nhan Chiêu gần như đã ngủ say, lúc này mới thò đầu ra, nhẹ nhàng thổi một hơi vào Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly, buông tay ra một chút, hai cánh tay vô lực rũ xuống một bên. Khoảng cách với đống lửa rất gần, nhiệt độ cực nóng làm nướng bàn tay nàng, nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.

Trong sơn động, không khí lượn lờ, tiểu hồ ly dần dần biến mất.

Khi không khí tan đi, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện.

Trong trang phục bạch y thuần khiết, nhưng eo bụng lại dính chút vết máu, chính là Thiên Châu Phong đại sư tỷ Nhậm Thanh Duyệt, người đã vô cớ mất tích nhiều ngày.

Nhậm Thanh Duyệt ngồi xổm bên cạnh Nhan Chiêu, nhẹ nhàng dịch tay nàng ra từ đống lửa.

Ánh lửa màu cam chiếu rọi, Nhậm Thanh Duyệt nhìn Nhan Chiêu ngủ say, cẩn thận miêu tả gương mặt ngây thơ ấy.

Nhiều năm qua, nàng chưa bao giờ cẩn thận quan sát diện mạo của Nhan Chiêu.

Nhan Chiêu đương nhiên không xấu, chỉ là do thường ngày lôi thôi lếch thếch, mặt mày xám xịt, nhìn rất bẩn thỉu. Nếu đẩy ra mái tóc trên trán mà nhìn kỹ, có thể tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc khó mà phát hiện.

Bí mật này đã bị giấu đi suốt 300 năm, Nhậm Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài, nếu nàng ngày thường chú ý một chút, có lẽ đã sớm nhìn thấy manh mối.

Nhan Chiêu và nàng, thật sự quá phức tạp.

Sư tôn của nàng chết có lẽ có liên quan đến người khác, đứa trẻ này cho rằng vô tội, nhưng rốt cuộc Nhan Chiêu vẫn là người đồng lõa gián tiếp khiến sư tôn của nàng chết.

Nhậm Thanh Duyệt không hận Nhan Chiêu, nhưng cũng khó mà yêu thích.

Nhan Chiêu xuất thân không bình thường, cuộc đời tu hành của nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng, Nhậm Thanh Duyệt thầm nghĩ, ít nhất vào thời điểm này, nàng sẽ không để Nhan Chiêu dễ dàng chết.

Nhậm Thanh Duyệt thu hồi ánh mắt từ mặt Nhan Chiêu, đứng dậy, ném cây hóa ứ thảo vào đống lửa.

Sau đó, Nhậm Thanh Duyệt lặng lẽ rời khỏi sơn động.

Rời khỏi phất Vân Tông, những người đó dường như không còn theo đuổi nữa.

Nhậm Thanh Duyệt tìm một ít ngưng huyết thảo, tẩy sạch miệng vết thương, lại bôi thuốc lên, cuối cùng trở lại sơn động.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển, động vật và chim chóc bay tứ tán.

Nhậm Thanh Duyệt bỗng dừng bước, tay phải nhanh chóng ấn lên bên hông lấy ra nhuyễn kiếm, quay đầu lại thì thấy một con gấu nâu cao lớn đang hùng hổ tiến về phía sơn động.

Gấu nâu?!

Nhậm Thanh Duyệt tâm niệm nhanh chóng thay đổi, hóa ra nơi này là sào huyệt của nó, khó trách trong động có một mùi hôi khó chịu, còn có một ít xương vụn ở góc.

Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, định ra một cái kiếm quyết.

Dã thú nơi núi rừng tầm thường, chỉ cần một cái là có thể đánh chết.

Gấu nâu nghe thấy hơi thở xa lạ truyền đến từ sào huyệt của nó, lập tức hung hăng quay trở lại.

Nhậm Thanh Duyệt lập tức vung kiếm, kiếm khí xẹt qua, đánh trúng giữa trán gấu nâu.

Đinh ——

Gấu nâu lùi lại một bước, đứng im tại chỗ.

Một lát sau,

“Rống!!!”

Nó gầm lên một tiếng, ào ào lao tới, tốc độ so với vừa rồi càng nhanh.

Nhậm Thanh Duyệt: “……”

Thật sự không ổn, nàng bị thương quá nặng, pháp lực hoàn toàn không còn, cú đâm kia không những không đâm thủng được đầu nó, mà ngược lại còn làm nó hoàn toàn nổi giận.

Nàng quyết định phi thân chạy vào động phủ, vừa rơi xuống đất đã lập tức biến thành tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly lông xù xù cái đuôi nhẹ nhàng ngăn, tốc độ nhanh nhất chạy tới bên Nhan Chiêu.

Nhìn nhanh một cái, thấy bàn tay Nhan Chiêu lộ ra bên ngoài, tiểu hồ ly tròng mắt xoay chuyển, không khỏi mở mồm lớn.

Nhan Chiêu đột nhiên mở mắt, nhảy lên cao ba thước.

“Ngao!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...