BHTT CTS CAI DUOI
Chương 45
Chương 45“Ta ngốc nữ nhi, lại đây bồi ta uống một chén?”Nhan Nguyên Thanh tươi cười ấm áp, tư thái tiêu sái, bày ra chính mình cho rằng là ôn hòa nhất, hướng Nhan Chiêu đáp lời.Nhan Chiêu ngơ ngác đứng trong đình, ngửa đầu nhìn từ dưới lên trên đối diện với Nhan Nguyên Thanh.Nhan Chiêu mặt vô biểu tình, không nói tiếp, không khí xung quanh bắt đầu lộ ra một chút quạnh quẽ.Lại một trận gió lạnh thổi qua, cuốn lên vạt áo của Nhan Nguyên Thanh, cũng đem nàng tươi cười đông cứng trên mặt.“Uy.” Nhan Nguyên Thanh cảm thấy xấu hổ, đem bầu rượu thu hồi lại, “Ngươi như thế nào một chút phản ứng cũng không có? Chúng ta trước kia ở chỗ này gặp qua, ngươi đã quên sao?”Nhan Chiêu vẫn không hé răng, giống như cái cọc gỗ, ngơ ngác đứng ở đó.Nhan Nguyên Thanh đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng chống lên nóc nhà, phiêu nhiên rơi xuống, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Nhan Chiêu.Nàng nắm lấy tay Nhan Chiêu, ôn thanh nói: “Tiểu Chiêu Chiêu, ta là ngươi nương.”*Ta là ngươi nương.*Mấy chữ chấn động bên tai, Nhan Chiêu bỗng nhiên hoàn hồn.Ngay sau đó, vèo một cái, nàng từ Nhan Nguyên Thanh trước mắt biến mất.Nhan Nguyên Thanh: “……”Chậc.Đệ nhất bộ kế hoạch thất bại.Không quan hệ, nàng còn có đệ tam, thứ tư, thứ năm…… Đại khái 180 bộ.Luôn có một biện pháp để kéo gần quan hệ với nữ nhi.·Nhan Chiêu thân mình run lên, đôi mắt mở ra.Tầm nhìn vẫn như cũ âm u, trời còn chưa sáng. Nàng ôm hồ ly ngồi trên cây, trong tay nắm chặt ám kim sắc tiểu hạt châu.Nhan Chiêu nhìn qua bên trái bên phải, lại nhìn vào kim châu trong tay, cảm thấy nghi hoặc.Tiểu hồ ly bị nàng động tác đánh thức, chủ động đưa đầu thò qua, đè lên cánh tay nàng, có chút làm nũng.Nhan Chiêu buông kim châu ra, ôm tiểu hồ ly, dựa lưng vào thân cây, tính toán nhắm mắt tiếp tục ngủ.Mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy một âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Chiêu Chiêu, đừng ngủ, tới bồi mẫu thân chơi sao!”“Mẫu thân một mình thật tịch mịch, ngươi không thấy đau lòng sao?”“Ai, mẫu thân 300 năm nay chỉ thấy ngươi một lần, ngươi còn không muốn phản ứng mẫu thân, thật lạnh nhạt nha.”Nhan Chiêu: “……”Thái dương gân xanh trên trán bắt đầu kịch liệt nhảy lên, sau đó tỉnh lại.Âm thanh của Nhan Nguyên Thanh quanh quẩn trong đầu nàng cả một đêm, khó chịu hơn cả ác mộng.Nhan Chiêu trợn mắt tỉnh dậy, ngồi ngốc nghếch trên nhánh cây, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ.Không ngủ được, âm thanh quanh quẩn bên tai nàng dần biến mất.Tiểu hồ ly vài lần tỉnh ngủ, phát hiện Nhan Chiêu cư nhiên thái độ khác thường, không chỉ không chợp mắt ngủ mà còn có ưu tư thật mạnh.Nó dùng cái mũi chạm vào cằm Nhan Chiêu, nhưng Nhan Chiêu lại không phản ứng.Tiểu hồ ly đầu nghiêng nghiêng: “?”Nó từ trong lòng Nhan Chiêu ngồi dậy, mạnh mẽ đưa đầu nhỏ tới trước mặt Nhan Chiêu.Thấy nó, Nhan Chiêu sợ nó té ngã, theo bản năng duỗi tay ôm lấy.Chân trời nổi lên một mạt bụng cá trắng, Tất Lam chán nản thức dậy, mở mắt ra.Nghe thấy tiếng động trên cây, nàng cảm thấy ngoài ý muốn, ngẩng đầu cười nói: “Nhan sư muội, ngươi tỉnh rồi sao?”“Ân.” Nhan Chiêu trả lời, thanh âm rất buồn.Nhưng nàng từ trước đến nay không thích nói chuyện, Tất Lam không nhìn ra sự khác thường.Nhan Chiêu nhảy xuống cây, vươn vai uể oải mà đánh cái ngáp. Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn nàng, đáy mắt lộ ra nồng đậm nghi hoặc. Rõ ràng còn đang say giấc, sao lại không ngủ được? Tối nay có phải đã gặp phải mấy cơn ác mộng hay không?Tinh thần của Nhan Chiêu không tốt, nhưng vẫn hỏi Tất Lam: “Chúng ta hiện tại muốn đi đâu vậy?”Tất Lam đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt tràn ra tươi cười, tích cực chia sẻ với Nhan Chiêu: “Nơi này hướng tây 400 dặm có một tòa tiểu tiên môn, ta muốn đi xem, cùng bọn họ tông môn đệ tử luận bàn đấu pháp.”Nhan Chiêu nghiêng đầu, không hiểu.Tất Lam thấy nàng có vẻ mơ hồ, liền giải thích: “Chúng ta lần này xuống núi rèn luyện, mục tiêu chính là đi đến các tiên tông ở tam giới thiết lập đấu pháp điểm khiêu chiến, tranh thủ mau chóng bắt được tiên môn đệ tử đại hội thông hành lệnh bài.”“Nhan sư muội, nếu ngươi không có ý định tham gia tiên môn đệ tử đại hội, vậy thì cùng ta đi khắp nơi nhìn xem nhé? 3000 thế giới, sâm la vạn vật, biết đâu ngày nào đó sẽ tìm được thứ gì đó khiến ngươi hứng thú.”Nhan Chiêu không có gì ý kiến, chỉ là không muốn nghe âm thanh kia trong đầu ồn ào, liền thuận miệng đáp: “Hảo.”Sư muội so với trước kia hiền hòa hơn nhiều, Tất Lam mạc danh cảm thấy cao hứng.Vì mau chóng đến được tiểu tông môn đã đánh dấu trên bản đồ, Tất Lam ngự kiếm mà đi, mời Nhan Chiêu cùng nàng ngồi chung.Nhan Chiêu cũng không cự tuyệt.Trên đường phi kiếm, nàng lấy ra yêu đan trong túi, hỏi tiểu hồ ly: “Ngươi cả ngày không ăn gì, có đói bụng không?”Tiểu hồ ly nhìn một cái vào viên đan trong tay nàng: “……”Vẫn là nàng cho Nhan Chiêu một viên.Vì thế nó lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần.Tất Lam tuy ở phía trước ngự kiếm, nhưng cũng phân ra một sợi tâm thần chú ý đến Nhan Chiêu, thấy thế tâm tư vừa động, mở miệng: “Nhan sư muội, ngươi thử lấy thủy thuộc tính yêu đan cho nó xem sao?”Thủy thuộc tính?Nhan Chiêu tuy rằng nghi hoặc, nhưng trong túi có mấy viên màu lam yêu đan, phẩm chất không đồng đều.Nàng nửa tin nửa ngờ, chọn một viên phẩm chất kém nhất ra, đưa tới trước mặt tiểu hồ ly: “Cái này được không? Ăn không ăn?”Tiểu hồ ly ngao ô một ngụm, tỏ vẻ khẳng định lựa chọn của Nhan Chiêu.Nhan Chiêu mặt mày giãn ra, ngoài miệng lại lẩm bẩm: “Ăn yêu đan mà còn kén chọn, thật là cái kiêu khí tiểu hồ ly.”Tiểu hồ ly im lặng, Tất Lam thì cười vui vẻ.Một người một hồ trong lòng đồng thời phun tào: Chỉ có ngươi mới không chọn thuộc tính!Nhan Chiêu cúi đầu đếm đếm số yêu đan còn lại, màu lam vốn không có mấy viên, căn bản không đủ ăn.Tất Lam lại vì Nhan Chiêu bày mưu tính kế: “Tiên phường có riêng giao dịch điểm, có thể đổi yêu đan, đem những cái không cần đổi thành yêu cầu.”Nhan Chiêu nghe vậy ngẩng đầu lên: “Ở đâu vậy?”“Ta nhớ rõ nơi gần tiểu tông môn có một cái tiên phường.” Tất Lam tìm một nơi tạm thời hạ xuống, móc ra bản đồ để xác nhận phương vị.Nhan Chiêu cầm viên yêu đan tiểu hồ ly không ăn, bắt đầu chơi ném cầu.Yêu đan nhẹ nhàng được ném lên, Nhan Chiêu hô to: “Tuyết cầu, tiếp được! Nhặt về đi!”“……” Nhậm Thanh Duyệt liếc mắt nhìn Nhan Chiêu.Hồ ly không phát uy, thật sự coi nó là tiểu cẩu sao?Nhan Chiêu cảm nhận được tiểu hồ ly lạnh nhạt, lông mày khẽ nhíu, tự mình đứng dậy đi nhặt yêu đan.Tấm lưng ấy cô đơn, giống như một con cẩu không được sủng ái.Tê.Tiểu hồ ly mí mắt run rẩy.Nhan Chiêu đi đến, đang muốn khom lưng.Bỗng nhiên, một đạo bóng trắng từ phía sau nàng nhảy lên phía trước, đoạt lấy yêu đan ngay trước mặt nàng.Tiểu hồ ly trong miệng ngậm yêu đan, giơ cổ lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đuôi lớn còn đong đưa.Nhan Chiêu sắc mặt biến đổi.Nàng tháo yêu đan từ trong miệng tiểu hồ ly ra, rồi lại ném ra xa hơn: “Tuyết cầu, đi nhặt về đi!”Tiểu hồ ly: “……”Tất Lam từ bản đồ ngẩng đầu, nhìn thấy một màn này. “……”Nàng tựa hồ từ trong ánh mắt hồ ly thấy được một loại “Không có cách nào để bắt ngươi” bất đắc dĩ biểu tình.Nói ngắn lại, năm tháng bình yên.Nhan Chiêu cùng tiểu hồ ly tiếp tục chơi ném cầu, bất tri bất giác đã chạy xa, chờ Tất Lam xác định được lộ tuyến hành trình, ngẩng đầu muốn gọi nàng thì phát hiện Nhan Chiêu đã không thấy đâu nữa.“Nhan sư muội?!” Tất Lam lớn tiếng gọi, nhưng không có hồi âm, không khỏi nghi hoặc, “Chạy đi đâu rồi?”Có hồ ly đi theo, Nhan Chiêu hẳn là không chạy đi quá xa.Tất Lam cầm la bàn lên, chỉ một lát sau đã xác định được phương vị Nhan Chiêu rời đi, gọi ra phi kiếm và đuổi theo.Nhan Chiêu chạy vào rừng cây, không chú ý thấy phía sau có vài bóng đen nhảy lên.Tiểu hồ ly tai dựng thẳng, nhìn xung quanh.Trên cây và trong lùm cây, có vài người đang ẩn nấp.Hơi thở không cao, nhưng rõ ràng là những người này không có ý tốt.Nhan Chiêu lại ném ra một viên yêu đan, nhưng hồ ly không chạy, mà dừng lại túm chặt ống quần của nàng, ý bảo nàng lùi lại.“Làm sao vậy?” Nhan Chiêu không hiểu.Tiểu hồ ly cắn chặt ống quần của nàng, không buông.Nhan Chiêu đứng yên không nhúc nhích, bất đắc dĩ oán giận: “Ngươi không cho ta đi, thì ta làm sao mà đi nhặt yêu đan?”Tiểu hồ ly tức giận đến nghiêng đầu, Nhan Chiêu thực sự không chú ý đến tình hình xung quanh.Cuối cùng, nó buông Nhan Chiêu ra, nhảy lên vai nàng, nếu có bất kỳ biến cố gì xảy ra, nó sẽ ra tay ngay lập tức.Trong rừng, vài người cúi người, từ từ tiến lên.Trong số đó, có hai người thấp giọng nói: “Xác nhận là nàng sao?”“Khẳng định không sai!” Một người khác trả lời rất kiên định, “Nàng không chỉ cướp đi đồ vật của chúng ta, nghe nói nàng còn nhận được đại cơ duyên ở tiên nhân động phủ!”“Hừ, mèo mù vớ phải chuột chết, ai bảo nàng tự lạc vào đây!”Trước đó viên yêu đan đã nằm giữa vòng vây của họ, thấy Nhan Chiêu càng tiến gần, từng người trong số họ đều đè chặt binh khí, chuẩn bị phát động tập kích.Lúc này, vài tiếng xé gió vang lên.Phốc phốc, mũi tên vô hình từ phía sau bọn họ xuyên qua.Nhan Chiêu tìm thấy yêu đan, xoay người nhặt lên, đồng thời nghe thấy một âm thanh lạ, nghi hoặc: “Âm thanh gì vậy?”Nàng đẩy cành cây ra, đi vào trong lùm.Ngay sau đó, vài bóng người xuất hiện trước mặt nàng, ngã nhào xuống đất.Những người này đều có vết thương ở cổ, máu nhuộm đỏ mặt đất.Nhìn thấy cảnh này, tiểu hồ ly đồng tử co rụt lại.“Nhan sư muội!” Tất Lam kịp thời đuổi tới, từ phi kiếm hạ xuống, vội vàng bước đến bên Nhan Chiêu, “Các ngươi chạy quá nhanh, khiến ta phải tìm rất lâu.”Nói xong, quay đầu thấy cảnh tượng này, kinh ngạc, “Đây là có chuyện gì? Nhan sư muội, ngươi giết họ sao?”Nhan Chiêu lắc đầu, nàng đến chỉ thấy như vậy.Vài cái xác bỗng dưng xuất hiện, hiển nhiên không phải chuyện tốt.Tất Lam đi đến gần nhất một thi thể, lật người này lại, nhìn thấy một gương mặt hoảng sợ.Khi nhìn kỹ, nàng nhận ra đây là một đệ tử của đại đao tông mà trước đó không lâu đã gặp.Nhìn những người còn lại, đều mặc quần áo của đại đao tông.Tất Lam khiếp sợ: “Nguyên lai là bọn họ! Sao đệ tử đại đao tông lại xuất hiện ở chỗ này?”Còn chưa hiểu đã chết.Tiểu hồ ly nhìn vết thương trên cổ của những người này, trong lòng hừ lạnh một tiếng.Tất Lam càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhíu mày, trầm giọng nói với Nhan Chiêu: “Nhan sư muội, chuyện này thật kỳ quái, chúng ta không nên ở đây lâu, vẫn là…”Chưa nói xong, quay đầu lại vừa đúng lúc thấy Nhan Chiêu từ thi thể lấy ra một cái càn khôn túi.Nhan Chiêu chợt nhận ra, liếc nhìn Tất Lam, sau đó nhanh chóng lục soát từng thi thể.Cuối cùng, trở lại trước mặt Tất Lam: “Có thể đi rồi.”Tất Lam và hồ ly: “……”