BHTT CTS CAI DUOI
Chuonge 16
Chương 16Không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.Tiểu hồ ly nhìn về phía Phong Cẩn, còn Phong Cẩn thì liếc nhìn Nhan Chiêu, trong khi Nhan Chiêu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía Hắc Thiên Bá.Phong Cẩn dừng ánh mắt trên người Nhan Chiêu, khóe miệng như có chút run rẩy: “Tiểu tình nhân?”Nhan Chiêu thì thân hình nhỏ gầy, quần áo rách rưới bay phấp phới trong gió, tóc rối bù xõa xuống như một nữ quỷ.Nàng không biết nên đáp lại như thế nào, không biết đây là nàng mù hay là Hắc Thiên Bá có vấn đề về mắt.Nàng ôm chặt con ngân hồ, thanh âm sắc sảo: “Vậy thì ngươi cứ động thủ đi.”“?” Hắc Thiên Bá sắc mặt âm trầm, “Ngươi thật sự rất biết trang a, một khắc trước còn vì nha đầu này muốn chết muốn sống, riêng đuổi theo ra sơn trại để cứu giúp, giờ phút này lại ra vẻ tuyệt tình. Đừng cho là ta không nhìn ra tâm tư của ngươi! Ngươi tưởng ta phân tâm thì sẽ tốt hơn à?”Tiểu hồ ly nhìn về phía Phong Cẩn, ánh mắt từ khiếp sợ dần chuyển thành phức tạp. Nó hồi tưởng lại những hành vi khác thường của Phong Cẩn trong hôm nay và thầm nghĩ: Thì ra là thế.Phong Cẩn đại vô ngữ, lạnh lùng liếc Hắc Thiên Bá: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”“Ngươi không biết sao?” Hắc Thiên Bá lạnh giọng nói, “Phong Cẩn, ta muốn ngươi tự phế tu vi! Quỳ xuống đất, dập đầu gọi ta ba tiếng gia gia, rồi đem chìa khóa huyền hoàng bí cảnh phụng nộp cho ta!”Nghe thấy lời này, Phong Cẩn không giận mà cười: “Ngươi thật sự dám mơ tưởng à, lòng người không đủ thì rắn nuốt voi!”Thái độ của đối phương hoàn toàn nằm trong dự kiến, Hắc Thiên Bá gợi lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Vậy có nghĩa là ngươi không chịu?”Lão nhân khô gầy năm ngón tay gắt gao kiềm trụ Nhan Chiêu yết hầu, khiến nàng hô hấp khó khăn, không khỏi ho sặc sụa.“Ngươi đều không muốn mạng sống, xem ra tiểu tình nhân này đối với ngươi cũng không quan trọng như vậy! Các ngươi tu sĩ đúng là máu lạnh, nhân tâm lương bạc!” Phong Cẩn: “……”Thật sự không quan trọng như vậy.Nếu không phải sư tỷ kiên trì, nàng còn lười để ý đến.“Một khi đã như vậy……” Hắc Thiên Bá cố ý kéo dài giọng, “Vậy lão phu sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn!”Hắn trói Nhan Chiêu vào một cây cột, rồi vung tay lên, sân bốn phía bỗng nhiên vang lên những âm thanh nặng nề.Theo sau, những âm thanh sột soạt từ xa trở nên rõ ràng, chậm rãi tiến về phía sân.Tiểu hồ ly lỗ tai run lên, Phong Cẩn nhíu mày: “Cái gì thanh âm?”Rất nhanh, họ hiểu rõ.Từ góc sân xuất hiện mấy con rắn độc.Tiếng rắn trườn càng lúc càng vang, càng lúc càng nhiều.Bốn phương tám hướng đều có rắn độc xuất hiện, một con nối tiếp một con, chỉ trong chốc lát đã bao trùm cả sân.Nhìn lại, số lượng dày đặc, chỉ sợ không dưới hơn trăm.Dưới ánh trăng, xà lân nổi lên màu tím hoa quang, vừa thấy là biết không phải là rắn độc bình thường, mà là những linh xà bị thuần hóa sau khi đã trở nên kịch độc.Những con rắn độc này đói bụng mấy ngày, vào viện mà không tấn công Hắc Thiên Bá hay khổng lồ, mục tiêu tự nhiên dồn vào Nhan Chiêu.Âm thanh xà tin tê tê làm người ta cảm thấy da đầu tê dại.Đuôi cáo của tiểu hồ ly dựng lên, sắc mặt Phong Cẩn thay đổi.Nhiều rắn độc như vậy, chỉ cần một con cắn một ngụm, Nhan Chiêu sẽ không thể sống sót.Mặc dù nàng không mừng Nhan Chiêu, vì sư tỷ, cũng không thể không cứu.Nàng lập tức bấm tay niệm thần chú, ném ra vài đạo kiếm khí, những con rắn độc gần Nhan Chiêu bị chém thành nhiều đoạn.Nhưng vì có Nhan Chiêu ở trong viện, Phong Cẩn bị bó tay bó chân, mà số lượng rắn độc quá nhiều, căn bản không thể nào giết hết.Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có rắn độc leo lên mắt cá chân của Nhan Chiêu, cuốn lấy chân nàng, và chuẩn bị cắn.Tiểu hồ ly không thể ngồi yên, từ khuỷu tay của Phong Cẩn nhảy xuống, lập tức nhắm vào Nhan Chiêu.Nó tạo ra một vòng hơi mỏng hộ thể linh khí quanh mình, khiến những con rắn độc thấp kém này không thể lại gần.Hắc Thiên Bá ánh mắt hơi ngưng: “Linh hồ?”Phong Cẩn rốt cuộc thay đổi sắc mặt, không tiếc cởi bỏ ngự kiếm thuật nhảy vào đình viện.Trong lúc vội vàng, nàng không mang theo pháp khí, chỉ có thể tùy tay bẻ một nhánh cây, lấy cành khô làm kiếm, mở đường cho linh hồ.Hắc Thiên Bá từ linh hồ trên người thu hồi tầm mắt, âm lệ cười lạnh, phân phó khổng lồ: “Cơ hội tốt, động thủ!”Khổng lồ lập tức từ trong lòng ngực móc ra một cái chai, dùng sức nện xuống mặt đất.Bình sứ vỡ vụn, phun ra một bãi màu sắc đỏ sậm như máu.Ong —— Âm thanh chói tai bao trùm lấy màng tai, linh đài dường như bao phủ một tầng sương mù, Phong Cẩn đột nhiên không còn pháp lực, cành khô trong tay nàng gãy răng rắc, rắn độc lao tới, suýt nữa cắn phải nàng.Đến lúc này, nàng mới nhận ra, trên mặt đất không biết từ khi nào đã được bố trí trận pháp, bình thú huyết vừa rồi đã kích hoạt trận pháp.Hóa ra đây mới là mục đích của Hắc Thiên Bá: Dẫn nàng vào trận!Nếu không phá trận, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng như phàm nhân, lo lắng cho những con rắn độc dưới đất.Tiểu hồ ly đã bổ nhào vào chân Nhan Chiêu, trận pháp áp chế tu vi không sử dụng được pháp lực, nó liền há mồm cắn vào chỗ dây thừng ở cổ chân Nhan Chiêu.Nhan Chiêu cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi không phải muốn đi theo nữ thổ phỉ kia, sao lại chạy xuống đây tìm ta?”Hồ ly trố mắt, đôi mắt lục đá quý dường như hiện lên một tia kinh ngạc.Trong lúc nó ngẩn người, một con rắn độc to lớn bổ nhào vào trước mặt, há mồm cắn vào cổ nó.Một bàn tay từ phía trên duỗi ra, ngăn lại trước mặt nó, con rắn đó lập tức cắn vào bàn tay.Nhan Chiêu không biết khi nào đã gỡ bỏ dây thừng trên người, không thèm nhìn đến con rắn đang treo trên tay, nàng tùy tay nhấc lên ném đi, rồi khom lưng bế tiểu hồ ly lên.Nàng hoàn toàn không để ý đến tình huống nguy hiểm xung quanh, nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi chọn người khác, ta đây sẽ không cần ngươi.” Phong Cẩn vượt mọi chông gai, tiến về phía Nhan Chiêu, quét mắt nhìn tiểu hồ ly.Xác nhận nó không bị thương, Phong Cẩn nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó đối Nhan Chiêu nói: “Trận này không thích hợp, chúng ta mau chóng ra ngoài!” Nhan Chiêu không vui nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng rồi cất tiểu hồ ly vào trong lòng ngực.“Muốn chạy?” Hắc Thiên Bá cười lạnh một tiếng, “Các ngươi không thoát được đâu!”Nói xong, hắn nhanh chóng móc ra hai lá phù màu vàng, một lá dán vào ngực khổng lồ, một lá tự mình nhéo.Tiểu viện bỗng chốc vang lên âm phong, ô ô rung động, cửa viện đóng mạnh một tiếng.Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.Phong Cẩn ngửi thấy trong không khí mùi ẩm mốc quái dị, sắc mặt đột biến.Mặt đất chấn động, một cánh tay thô phùng vươn ra từ dưới đất, xé toạc sân thành hai nửa.Cái khe liên tục mở rộng, đất đá rơi xuống, lộ ra một chiếc quan tài màu đen ở bên dưới.Trên quan tài dán đầy phù chú vàng, dùng máu thú vẽ phong ấn.Lúc này, quan tài rung chuyển dữ dội, có thứ gì đó bên trong điên cuồng giãy giụa, muốn mở nắp quan tài.Quan tài chui lên từ dưới đất, rắn độc nhận ra nguy hiểm, lập tức ngừng tấn công, nhanh chóng co rúm lại và lùi về phía sau.“Không xong!” Phong Cẩn trầm giọng nói, “Là thi khôi!”Một tiếng nổ vang lên, nắp quan tài bị chia năm xẻ bảy, ngay lập tức tà khí tràn ngập không gian.Mảnh gỗ văng tung tóe, đất đá bẩn thỉu dính vào mùi hôi thối nồng nặc.Phong Cẩn vung tay áo đẩy đống bùn đất rơi xuống, sắc mặt nghiêm trọng: “Tam giai thi khôi, sức mạnh có thể so với tu sĩ luyện thể cảnh!”Một con thi khôi có làn da xanh đen, với những chi tiết xương khô nổi bật, chộp lấy vách quan tài, từ trong đó bò ra.Ngay cả Nhan Chiêu cũng cảm nhận được áp lực trước mặt.Thi khôi là những xác chết của tu sĩ sau khi chết được luyện thành, không cần linh khí điều khiển, ở trong trận pháp này, nó tương đương với vô địch.Phong Cẩn chửi rủa, không hiểu Hắc Thiên Bá đã tìm thấy một thi thể mạnh mẽ như vậy từ đâu.Nếu tiếp tục như vậy, cả hai sẽ chắc chắn chết ở đây hôm nay.Đó chính là hiệu ứng mà Hắc Thiên Bá muốn đạt được, hắn nhéo phù chú hộ thân và cười lớn: “Phong Cẩn! Quỳ xuống cầu ta, giao huyền hoàng bí chìa khóa ra đây! Ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng!”Khổng lồ đứng phía sau Hắc Thiên Bá, sợ hãi đến mức chân tay run rẩy: “Thôn trưởng, điều này có quá mức không……”Hắc Thiên Bá trước đó không nói cho hắn biết bên dưới viện này cất giấu một con thi khôi thực sự.Nếu hắn biết điều này, chắc chắn sẽ không chạy vào viện này.“Sợ cái gì?!” Hắc Thiên Bá quát lớn hắn, “Nhìn xem cái dáng vẻ hùng dũng của ngươi!”Thi khôi bò ra từ quan tài, một móng tay chụp vào Phong Cẩn.Phong Cẩn giơ hai tay lên chặn lại, nhưng cảm thấy như mình va phải một bức tường đồng.Thân thể bị đánh cho trầm xuống, sau đó bay lên, bị đánh bay ra ngoài.Bị thi khôi tấn công, hai cánh tay để lại những vết thương hằn sâu, máu chảy như suối.Trong khi đó, thi khôi đã đánh lui Phong Cẩn, mục tiêu lập tức dời sang Nhan Chiêu.Nhan Chiêu phản ứng chậm chạp, tiểu hồ ly nhanh chóng nhảy lên vai nàng, trực diện chặn đón thi khôi, phun ra một ngụm khí lạnh.Khí lạnh cực độ, giữa không trung hình thành một cái khiên.Thi khôi chụp mạnh một cái, cái khiên lập tức bạo vỡ.Móng tay đen sì chụp xuống, hướng thẳng vào nó.Bá —— Tiểu hồ ly chợt tối sầm, máu bắn lên mũi nó, mùi máu tanh ngay lập tức lan tỏa.Nó mở mắt ra, phát hiện mình đang được Nhan Chiêu ôm chặt trong lòng.Nhan Chiêu ôm tiểu hồ ly, quay người né tránh, thi khôi đánh xuống.Móng tay sắc bén cắt vào vai nàng, cả khí độc dơ bẩn cũng thấm vào thịt nàng.Sức lực mạnh mẽ khiến nàng không thể kháng cự, nàng lảo đảo ngã xuống.Máu đỏ tươi rơi trên mặt đất, hòa quyện với máu thú trong trận.Phong Cẩn nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử co lại.Tiểu hồ ly giãy giụa, nhưng hai cánh tay của Nhan Chiêu siết chặt, nó không thể thoát ra, trong cổ họng phát ra âm thanh gấp gáp.Hắc Thiên Bá khẽ tặc lưỡi, trong giọng nói đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc.”Thân hình gầy yếu của Nhan Chiêu sẽ không thể chịu nổi một chưởng của thi khôi.Hắn sẽ thiếu đi một quân cờ để kiềm chế Phong Cẩn.Nhưng việc đã đến nước này, Phong Cẩn đã sớm không còn đường chạy, con tin đã chết cũng không quan trọng nữa.Chỉ vừa mới nghĩ vậy, một trận gió lạnh thổi tới, mùi tanh xộc vào mặt hắn.Trong viện, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên, mặt đất nơi họa trận thú huyết chuyển màu đỏ, phốc một tiếng bùng cháy, lại không có lửa, tự động bùng lên, mạch máu thú huyết bắt đầu lan tỏa.Thi khôi chém một chưởng sau liền bất ngờ cứng đờ, không khí trở nên kỳ quái.Nó đứng yên, như thể bị chết đứng.Trong sự yên tĩnh của tà quỷ, vai Nhan Chiêu khẽ giật giật.Xương cốt phát ra tiếng răng rắc giòn tan.Nàng ngẩng đầu, tóc rối che khuất hai mắt, chợt lóe lên một ánh sáng đỏ rồi biến mất.Thi khôi, giống như khớp xương gỉ sét, đột nhiên lay động, bắt đầu thực hiện những động tác kỳ quái.Sau đó, nó quay lại về phía Hắc Thiên Bá.Khi ánh mắt của nó chạm phải Hắc Thiên Bá, trong đôi mắt đen tối bốc lên hai ngọn lửa lam quỷ, không chớp mắt nhìn chăm chú vào hắn.