[BHTT - Cover Wenrene] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chap 3: Muốn hôn



Âm thanh của con gái lọt vào trong tai, đột nhiên Bùi Châu Hiền vô cùng chột dạ, mất tự nhiên quay mặt đi, hàm hồ ừ một tiếng, một tay nắm chặt lấy vô lăng.

Dòng máu nóng rực trong người trào lên, men theo lồng ngực lan tràn tới mặt cùng tai.

Cô giáo xinh đẹp xác thực rất được học sinh yêu thích, không chỉ trẻ con, người lớn cũng vậy, ai không thích người xinh đẹp? Tối qua nếu là một người có giá trị nhan sắc thấp tới bắt chuyện, có lẽ Bùi Châu Hiền sẽ không quan tâm, càng không nói tới những chuyện xảy ra sau đó.

Rất thực tế.

Bùi Châu Hiền nhắm mắt, xua đuổi khuôn mặt hiện lên trong đầu, tiếp tục hỏi: "Giáo viên môn Toán thì sao?"

"À, cũng tạm ạ." Bùi Uy cân nhắc rồi trả lời.

Giáo viên dạy Toán là một ông chú đứng tuổi, bốn mươi năm mươi tuổi, rất cao rất lực lưỡng, nhìn trông rất hung dữ, thực tế quả thật cũng hơi hung dữ, tuy cô bé không ghét, nhưng cũng không thích nổi.

"Nếu không ghét thầy, tại sao điểm thi Toán lại thấp vậy?" Bùi Châu Hiền mở bảng thành tích ra, ném sang.

Bùi Uy: "..."

Bảng thành tích là bảng tổng, xếp hạng điểm số hoàn toàn rõ ràng. Điểm Toán của con gái chỉ thi được 42 điểm, ảnh hưởng rất lớn tới xếp hạng chung, thậm chí còn khiến thành tích Ngữ văn và tiếng Anh hơn một trăm điểm bị lu mờ.

Quan sát tổng thể, duy chỉ có môn Toán không đạt yêu cầu, điểm thấp nhất của bạn học khác cũng được 76 điểm, chứng tỏ không phải vấn đề của giáo viên.

Bùi Uy nắm lấy bảng thành tích, cúi đầu rất thấp.

Phụ huynh lần lượt tràn ra ngoài cổng trường, một người đàn ông vừa đi vừa mắng con trai: Sách vở chữ nghĩa trôi hết vào bể phốt rồi, chẳng thà về nhà nuôi lợn cho xong. Cửa xe đang mở nửa, âm thanh của người đàn ông đục ngầu thô kệch, hai mẹ con đều nghe rõ ràng.

Bùi Châu Hiền nhướng mày, nhất nút đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn dáng vẻ tủi thân của con gái, đáy lòng trào lên cảm xúc phức tạp, lời vừa tới bên miệng lại nuốt lại.

"Thôi bỏ đi, về nhà đã."

Mười phút sau, chiếc xe tiến vào khu Minh Phủ Cảnh Ngự.

Hai năm trước, Bùi Châu Hiền mua nhà ở đây, căn cứ theo chính sách "hộ khẩu ở đâu thì học ở đó" của Giang Thành, nơi này cũng coi là một học khu, con trẻ có thể nhập học trường cấp hai trực thuộc đại học Giang Nam, tuy giá nhà đắt, nhưng đáng để đầu tư.

Tới trước cổng tòa nhà, Bùi Uy xuống xe, quay đầu nhìn về phía mẹ, nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ không về nhà ạ?"

"Mẹ đi làm." Bùi Châu Hiền nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Buổi tối con tự ăn cơm, nhớ phải luyện đàn, không được xem tivi nghịch máy tính đấy."

"Vâng."

Chiếc xe hờ hững lướt đi, Bùi Uy đứng nguyên tại chỗ rất lâu, mãi tới khi nó biến mất khỏi tầm mắt.

Chiều chủ nhật, kết thúc hội thao, Tôn Thừa Hoan liên lạc với công ty chuyển nhà, chuyển hành lí và đồ dùng gia đình sang nhà mới.

Ba năm trước Tôn Thừa Hoan tốt nghiệp thạc sĩ rồi về nước làm việc, bố mẹ hào phóng mua một căn nhà gần trường học cho cô thuận tiện đi làm. Nhưng ba năm nay Tôn Thừa Hoan vẫn ở nhà bố mẹ, nhà mới sửa sang xong xuôi cũng vẫn để trống, mãi tới năm nay xác nhận bản thân không từ chức, tiếp tục dạy tới khóa thứ hai, mới chuẩn bị chuyển tới.

Từ lễ khai giảng tháng Chín tới nay, công việc bận rộn, hiện tại mới có chút thời gian.

Căn nhà ở khu Minh Phủ Cảnh Ngự, tòa C tầng 9, giá nhà hiện tại khoảng bảy mươi nghìn tệ, ba năm tăng giá gấp đôi, bên này môi trường tốt vị trí đẹp, giao thông xung quanh phát triển, cách trường cũng không xa, ở giữa phố thị ồn ào những lại yên tĩnh.

Sáu rưỡi.

Mệt mỏi cả buổi chiều, không muốn nấu nướng, Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài, nhìn một lượt không muốn ăn, dứt khoát ra ngoài kiếm đồ ăn.

Cô cầm túi xách, tiện tay cầm rác ra ngoài cửa.

Khu nhà này một tầng hai hộ, cửa đối diện nhau, ở thang bộ mỗi tầng đều có một thùng rác to, Tôn Thừa Hoan vứt rác vào thùng, lúc ra ngoài bất cẩn liếc một cái, sau đó quay mặt lại, ấn thang máy.

Con số thang máy hiển thị dần dần tăng tiến, rồi dừng lại.

Ting.

Cửa thang máy mở ra.

Đôi chân thon dài thẳng tắp lọt vào trong mắt, ánh mắt lướt từ dưới lên trên, đầu mũi giày cao gót màu đen, quần tây bó ống, túi xách Hermès Kelly, chiếc áo gió khoác ngoài chiết eo, áo sơ mi cài tới cúc cuối cùng, một hơi thở lạnh lẽo phả tới.

Ánh mắt giao cắt, Tôn Thừa Hoan sửng sốt.

Lại là cô ấy.

Cuộc gặp gỡ không hề lường trước, Bùi Châu Hiền sửng sốt tột độ, khoảnh khắc ấy biểu cảm có chút mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng hồi phục bình thường. Cô ấy chầm chậm ra khỏi thang máy, gật đầu khẽ cười: "Cô Tôn tới thăm nhà sao?"

Bỗng nhiên nghĩ tới, lí do này dường như cũng rất ổn thỏa. Ngày nhập học tháng Chín, Bùi Châu Hiền đi công tác, liền nhờ bạn đưa con gái đi báo danh, nghe nói phải điền một tờ thông tin, trên đó có viết địa chỉ nhà.

Nhưng hôm nay là chủ nhật, hơn nữa trời đã tối, ban đêm thế này, cũng không báo trước một tiếng, không có lí do tới thăm nhà.

Bùi Châu Hiền nói như thế, Tôn Thừa Hoan cũng nhớ ra.

Ngày nhập học, nhìn thấy tên khu nhà, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhà để không đã lâu, học sinh lại đông, công việc vừa loạn vừa nhiều, cô cũng quên sạch sẽ chuyện này.

"Chị ở đây à?" Tôn Thừa Hoan không đáp mà hỏi ngược lại, liếc một cái sang phòng 901.

"Ừm."

Quả thật là duyên phận kì diệu.

Tôn Thừa Hoan bật cười một tiếng, nói: "Trùng hợp quá, tôi ở đối diện nhà chị."

Bùi Châu Hiền nhìn sang phòng 902, ấn đường động đậy, không lên tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt dường như không khống chế được nữa.

Năm kia mua phòng, chủ nhà nói phòng đối diện đã có người ở, mùa xuân năm ngoái Bùi Châu Hiền và con gái chuyển tới đây, mãi tới hiện tại vẫn chưa thấy cửa nhà đối diện mở ra bao giờ, càng không nhắc tới chuyện có người ra vào. Đột nhiên trước mặt có hàng xóm mới, lại là đối tượng tình một đêm của bản thân, lại còn là giáo viên của con mình.

Có lúc quá nhiều sự trùng hợp, rất khó khiến người ta tin là trùng hợp.

Tôn Thừa Hoan dường như nhìn thấu Bùi Châu Hiền đang nghĩ gì, giải thích: "Căn này tôi mua rất lâu rồi, nhưng hôm nay tôi mới chuyển tới." Nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, "Lí do cá nhân."

Nói xong, chủ động đưa tay ra.

"Hàng xóm, chào chị."

Bùi Châu Hiền vẫn đang tiêu hóa sự thật này, lông mi rũ xuống nhìn ngón tay thon dài của Tôn Thừa Hoan, do dự giây lát, khẽ bắt tay.

Tôn Thừa Hoan cười cười, nhìn sang túi xách của cô ấy, tiện miệng hỏi: "Cuối tuần vẫn phải đi làm à?"

Âm thanh trầm thấp gợi cảm, ấm áp lại ma mị.

Hai người đứng gần nhau, lúc nói chuyện hơi thở quện theo cả mùi hương lạnh dễ ngửi quen thuộc, hương vị thuộc riêng về Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan hít vào, đôi mắt sinh ra ý say đẹp đẽ.

Nốt ruồi gần ngay gang tấc, kinh động lòng người.

Đột nhiên Bùi Châu Hiền nhớ tới buổi tối hôm ấy, mặt nóng lên, nhanh chóng rút tay lại, đi về phía cửa nhà mình giống như chạy trốn.

Rầm.

Cửa nặng nề đóng lại.

Tôn Thừa Hoan lái xe tới trung tâm thương mại ăn tối, vì tâm trạng vô cùng tốt, liền ở ngoài đi dạo một lúc.

Về tới nhà đã gần tám giờ, lúc ra khỏi thang máy, cô nhìn sang cánh cửa nhà phòng 901 đang đóng chặt, hoang mang cho rằng bản thân nằm mơ, trong lòng sinh ra chút hiếu kì.

Có phải là phụ nữ đã có chồng hay không, tới thăm hỏi một đôi lần là biết.

Suy nghĩ vừa xuất hiện, liền rất khó khống chế, cho dù cưỡng ép bản thân không nghĩ nữa, nhưng nó vẫn mai phục khắp nơi trong lòng, liên tục trồi lên lượn một vòng, khiến lòng người ngứa ngáy. Nếu chỉ là tình một đêm, cần quên cũng nên quên, nhưng lại xuất hiện quá nhiều điểm giao cắt, muốn quên cũng khó mà quên nổi.

Tôn Thừa Hoan bị suy nghĩ của bản thân khuấy đảo tới phiền muộn, cuối cùng vẫn để cảm xúc chiến thắng lí trí.

Cô lục tủ lấy ra một chai rượu vang, một hộp sô-cô-la, đều là quà người khác tặng, được gói ghém cẩm thận, vẫn chưa xé vỏ, vừa hay mượn hoa kính Phật.

Hai phút sau, Tôn Thừa Hoan gõ cửa phòng 901.

Người mở cửa là Bùi Uy, hiện tại khuôn mặt non nớt ấy xuất hiện sau cánh cửa, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan liền giật nảy mình, sửng sốt: "Cô Tôn..."

Cô gái nhỏ đột nhiên mở to mắt, phản ứng đầu tiên tưởng rằng Tôn Thừa Hoan tới thăm nhà, lập tức hoảng hốt không thôi, quay đầu nhìn vào phòng, rồi lại quay lại, cảm xúc viết hết lên mặt, rất lâu không thốt thành lời.

"Ăn cơm chưa?" Tôn Thừa Hoan dịu giọng hỏi.

Bùi Uy cứng ngắc gật đầu, vâng vâng hai tiếng, đứng như trời trồng tại chỗ.

Suy cho cùng chỉ là trẻ con, không gian xảo như người lớn, tính cách cùng thật thà quá mức.

"Hôm nay tôi chuyển nhà, trùng hợp ở phòng 902 đối diện, sau này chúng ta chính là hàng xóm rồi." Tôn Thừa Hoan chân thành nói, tặng sô-cô-la cho cô bé, "Chút quà nhỏ, ngon lắm, em mau thử đi."

Bùi Uy bẽn lẽn nhận lấy, ngẩn ra, "Đối diện..."

Ban nãy chỉ là hoảng hốt, lúc này lại giống như tiếng sấm từ trên trời dội xuống, trong thế giới nhỏ bé của Bùi Uy triệt để ngập tràn tuyệt vọng.

Giáo viên chủ nhiệm.

Ở đối diện nhà mình.

Không còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này.

Tôn Thừa Hoan híp mắt, hỏi: "Mẹ em đâu?"

"Mẹ..." Da đầu Bùi Uy căng chặt, giọng nữ lạnh lùng chín chắn từ nhà bếp truyền tới: "Nữu Nữu, ai thế?" Sau đó là một bóng người bước ra.

Bùi Châu Hiền mặc tạp dề trên người, tóc tai tùy tiện quấn lên, trong tay cầm một chiếc giẻ lau, dưới chân đi đôi dép lê thường đi trong nhà, dáng vẻ giống như người phụ nữ dịu dàng hiền huệ của gia đình. Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, vô thức nắm chặt chiếc giẻ.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau dường như có tia lửa bắn tung tóe.

"Là cô Tôn ạ." Bùi Uy nhìn về phía mẹ, rụt cổ lại.

Tôn Thừa Hoan cong khé môi, gật đầu với Bùi Châu Hiền, ánh mắt rất sâu xa.

Bùi Châu Hiền tránh đi ánh mắt của người kia, nói với con gái: "Đi làm bài tập đi."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, ôm sô-cô-la vào phòng.

Không gian đột nhiên yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Cô Tôn có chuyện gì sao?" Bùi Châu Hiền ổn định cảm xúc, khách sáo hỏi.

Chiếc giẻ nhỏ nước, nắm càng chặt nước chảy xuống càng nhiều, cả bàn tay của cô ấy đã ướt đẫm, hơi lạnh men theo đầu ngón tay đi ngược lên, đóng trái tim đang sôi sùng sục của Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan đứng dưới ánh đèn ở ngoài cửa, cơ thể thẳng thắp, tóc đen dài suôn mượt rũ xuống, cô vỗ lên chai rượu đang ôm trong tay, chớp chớp mắt: "Hôm nay chuyển nhà, tới thăm hỏi hàng xóm, còn mong sau này hàng xóm quan tâm thật nhiều."

Đôi mắt Tôn Thừa Hoan vô cùng đặc biệt, kết hợp của mắt phượng và mắt hoa đào, hình dáng lại giống như lá liễu, dài mà không mảnh, sâu thẳm mạnh mẽ, trong mắt mang theo nước thu, giống như rượu màu hổ phách diễm lệ trong ly thủy tinh.

Bùi Châu Hiền ngẩn ra, lặng lẽ nhìn đôi mắt Tôn Thừa Hoan, nghĩ lại tối đó cũng như thế này.

"Tôi có thể vào trong ngồi không, mẹ Bùi Uy?" Tôn Thừa Hoan nhướng mày, cố tình cắn mấy chữ cuối rất nặng, ánh mắt ngập tràn ý tứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...