[BHTT] [Cổ Trang] Ý CHỈ HOÀNG HẬU

Chương 66: Truy Lùng Sứ Bá Vân



Cuối cùng sau nhiều ngày băng rừng vượt suối, đoàn người của Tần Chi Hồng đã đặt chân đến vùng biên giới của Giang An. Tuy nhiên họ vẫn chưa thể tiến vào ngay được vì con đường phía trước bị chặn lại bởi một đội thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, ánh mắt ai nấy đều sắc như dao, tay đặt sẵn trên chuôi kiếm sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Nhưng Tần Chi Hồng đã sớm có chuẩn bị. Cô lấy từ trong tay áo ra một cuộn sắc chỉ được niêm phong cẩn mật bằng sáp đỏ, đưa tới tay tên thống lĩnh thị vệ. Khi tờ sắc chỉ mở ra, nét chữ của Thiên hậu Lưu Mã Kiều hiện rõ, trong đó viết rõ lý do cử người sang Giang An, kèm theo ngọc ấn của triều đình nước Lai Minh.

Đoàn thị vệ sau khi đối chiếu dấu ấn và xác minh thân phận liền nhanh chóng cúi đầu nhường đường. Nhờ vậy cả nhóm có thể thuận lợi tiến vào Giang An mà không cần phí thêm sức.

Đã đặt chân đến Giang An thành công nhưng chẳng ai vội vàng hành động. Vì việc cần làm bây giờ chính là tìm một nơi để nghỉ ngơi, rồi mới tính đến chuyện điều tra sự thật. Tuy nhiên vừa đặt chân vào nội thành, họ đã sớm nhận ra một điều... Người dân nơi đây rất nhạy bén.

Chỉ vừa bước vào vùng, mọi ánh nhìn xung quanh lập tức đổ dồn về phía họ. Ánh mắt dò xét xen lẫn tò mò như thể chỉ cần liếc một cái là biết ngay họ không phải người bản địa. Có lẽ do khí chất, dáng đi hay chính là y phục bụi bặm đã ba ngày chưa thay khiến họ lộ rõ sự khác biệt chăng?!

Tần Chi Hồng nhận ra điều đó nên dẫn mọi người mua y phục mới. Một phần để tắm rửa sạch sẽ, một phần để dễ trà trộn vào dân thường, tránh thu hút sự chú ý.

Khi đã tìm được một tửu lâu ven sông làm chỗ trọ tạm thời, Tần Chi Hồng cùng Đới Uyển Sinh định sẽ bắt tay vào việc ngay nhưng lại bị bọn họ kéo đi lắp đầy bụng đói.

Khước Vũ ôm bụng than vãn.
"Người xưa có câu: Có thực mới vực được đạo! Ta thì sắp vực không nổi nữa rồi đây này!"

Bính Phong cười phụ hoạ theo.
"Đói đến nỗi thấy bánh chay cũng tưởng như thịt quay rồi… Đại tướng quân, thần biết việc quan trọng nhưng ăn một bữa cho tỉnh táo cái đã..."

Nhìn bọn họ bày ra vẻ mặt thảm thiết đến đáng thương, Tần Chi Hồng bật cười chấp thuận.
"Được! Ăn trước đã rồi tính tiếp!"

Và thế là trong một góc nhỏ của thành Giang An, năm người từ một quốc gia khác tạm thời gác lại công việc chính để cùng nhau thưởng thức một bữa cơm nóng, thứ duy nhất lúc này có thể khiến họ quên đi phần nào áp lực đang đè nặng trên vai.

...

Tửu lâu mang tên Khúc Vân, nằm bên bờ sông, xung quanh đều thoang thoảng mùi cá nướng thơm nức, tiếng nước lách tách ngoài hiên, tiếng người mua bán rôm rả tất cả tạo nên một khung cảnh đời thường yên bình đến lạ, khác hẳn những ngày rong ruổi gian nguy mà cả đoàn vừa trải qua.

Bên trong, một bàn lớn được dọn sẵn cho năm người. Khước Vũ không ngồi yên được lâu, lập tức đứng dậy gọi lớn.
"Chủ quán! Cho ta năm đĩa bánh cá, hai bát cháo lươn lớn, thêm mười cái màn thầu nóng và một bình rượu nếp thơm!"

"Ngươi đang mở yến tiệc à?"
Đới Uyển Sinh cau mày, khó hiểu với cái tên lúc nào cũng chỉ biết ăn uống như Khước Vũ.

"Thì gọi cho cả bàn mà, ai không ăn thì ta ăn!"
Khước Vũ tỉnh bơ đáp trả, còn không quên cười toe toét khiến mấy tiểu nhị đứng gần cũng phì cười.

Tần Chi Hồng ngồi ở đầu bàn vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, hai tay nâng chén trà như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Nhưng ánh mắt vô thức dõi ra bên ngoài cửa sổ, cô lại nhớ về nàng ấy... Tự hỏi liệu không có mình bên cạnh, Lưu Mã Kiều có thực sự ổn hay không?

"Mọi người có để ý không? Người dân Giang An dường như rất nhạy cảm..."

Bính Phong nhìn xung quanh thấy những vị khách lâu lâu ngó sang bàn của mình nên lên tiếng hỏi.

Hoan Quốc ngồi bên cạnh cũng đồng tình.
"Chính vì vậy đại tướng quân mới muốn chúng ta hoá trang thành người bản xứ, đúng không?"

"Chúng ta chỉ là khách lạ, dù có hoàng chỉ cũng không thể đường đường chính chính mà đi dò xét mọi thứ. Trà trộn dân thường… vẫn là cách an toàn nhất."

Tần Chi Hồng gật đầu xác nhận rồi uống cạn chén trà trên tay.

"Trước tiên điều cần làm khi đến đây là truy lùng tung tích của tên Sứ Bá Vân gì đó, xem hắn đang ở đâu thì mới có manh mối mới."

Đới Uyển Sinh nhanh chóng vào vấn đề chính.

"Không lẽ chúng ta phải hỏi từng người khắp Giang An này hay sao?"

Khước Vũ ngây thơ hỏi làm ai cũng thấy đúng, lúc này tiểu nhị đã bưng ra những món đầu tiên, mùi hương thơm phức thoang thoảng nơi cánh mũi kích thích những chiếc bụng đói kêu lên thật thảm thương.

"Ăn đi để có sức suy nghĩ."

Được sự cho phép của Tần tướng quân nên họ mới bắt đầu nhập tiệc. Tuy thấy Khước Vũ gọi ra rất nhiều món nhưng có lẽ vì quá đói nên ai nấy đều ăn rất mạnh miệng. Ăn xong mới thấy ẩm thực của Giang An cũng không tệ.

Kết thúc bữa ăn, họ liền bắt đầu vào việc. Tần Chi Hồng là đại tướng quân nên việc lên kế hoạch chia việc cho từng người là điều không khó. Cô cùng với Khước Vũ và Bính Phong sẽ tìm thông tin về tên Sứ Bá Vân, do Hoan Quốc đã từng nhìn thấy hắn và Đới Uyển Sinh là người biết rõ từng loại thảo dược, nhất là một phần trong thành phần của loại độc dược ấy nên hai người họ sẽ đi cùng nhau ghé qua các y đạo trong vùng.

Tại khu chợ đông đúc, Khước Vũ như cá gặp nước, tay chỉ người này, miệng gọi người kia để dò hỏi.

"Này bà lão, bà có biết đại phu nào tên là Sứ Bá Vân không? Hắn cao cao, gầy gò, mặt mũi hốc hác lại có nốt ruồi to ngay mép miệng, trông vừa xấu vừa gian lắm!"

Nhưng bà lão chỉ kịp lắc đầu lia lịa, tay xua xua rồi vội vã rời đi như tránh tà.

Bính Phong thì nghiêm túc hơn, thấy một vị tiểu thư đang lựa vải bên quầy hàng liền tiến đến hỏi thăm.

"Xin hỏi tiểu thư, có từng nghe qua danh đại phu Sứ Bá Vân không?"

Cô gái nhẹ lắc đầu, mỉm cười lịch sự.
"Thứ lỗi, ta chưa từng nghe qua cái tên ấy."

"Đa tạ."
Không có thông tin gì thêm, Bính Phong lặng lẽ quay đi.

Khước Vũ vẫn không từ bỏ, thấy một nữ tử xinh xắn đang đi ngang, lập tức chạy đến hỏi ngay.

"Này cô nương xinh đẹp, cô có biết đại phu nào tên Sứ Bá Vân không? Hắn trông vừa xấu vừa gian lắm... Hả? À ngươi cũng Không biết à?"

Chưa kịp hỏi xong, từ bên kia đường bỗng có tiếng gọi lớn.

"Ngươi đang tìm đại phu Sứ Bá Vân sao?"

Khước Vũ như bắt được vàng quay sang tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ấy, cậu phấn khởi chạy đến, trước mặt là một ông chú đang bán đậu hủ thối bên vệ đường.

"Phải! Ngươi biết hắn ở đâu à? Mau nói đi!"

Ông chú liếc cậu một cái rồi cười khẩy như có ý đồ.
"Biết chứ, nhưng ngươi có muốn nghe thì cũng phải mua đậu hủ của ta cái đã."

"Được thôi! Cho ta ba miếng!"
Khước Vũ rút ngân lượng đưa ngay, mặt đầy mong đợi.

"Ta mua rồi, ngươi nói nhanh đi!"

"Nói cái gì?"

"Tên Sứ Bá Vân ấy, hắn đang ở đâu?"

"Sứ Bá Vân thì ta không biết, ta chỉ biết Sư Tiểu Vân thôi. Chính là ta đây!!"

"Cái gì? Ng...Ngươi..."

Khước Vũ trợn tròn mắt, tức đến nghẹn họng, chỉ tay vào hắn như muốn thiêu sống tên bán hàng lừa đảo này.

Từ xa, Bính Phong nghe tiếng la hét quen thuộc liền chạy tới thì vừa thấy cảnh Khước Vũ đang cãi tay đôi với một ông chú bán đậu hủ, hắn chỉ có thể thở dài kéo Khước Vũ ra khỏi đó.

"Ngươi đúng là cái tên chết tiệt, còn chết tiệt hơn tên Sứ Bá Vân kia nữa. Ngươi dụ ta ăn đậu hủ thối làm gì, thối muốn chết sao ta ăn được chứ!"

Khước Vũ bực tức gào lên, còn Bính Phong chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với tên này, đi với hắn lúc nào cũng có chuyện xảy ra cả.
Hai người rời đi, để lại tiếng cười khoái chí của ông chú và mùi đậu hủ thối ở dưới đất, làm một chú chó đi đến định ăn thì ngửi thấy cũng phải bỏ chạy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...