[BHTT] [Cổ Trang] Ý CHỈ HOÀNG HẬU
Chương 58: Người Ta Yêu, Người Ta Tin
"Tướng quân đã tỉnh rồi sao? Người cảm thấy thế nào rồi?"Giọng nói trong trẻo vang lên rất gần khiến Tần Chi Hồng khẽ giật mình. Cô mở mắt, nhìn thấy A Nhĩ đang ngồi nghiêng mình bên mép giường, ánh mắt đầy lo lắng và chờ đợi.Tần Chi Hồng chậm rãi ngồi dậy, thân thể vẫn còn chút nặng nề nhưng không quá khó chịu.Giờ đây cô đã không còn cảm thấy lúng túng trước sự hiện diện của cung nữ này nữa. A Nhĩ là người hầu thân cận nhất bên cạnh Lưu Mã Kiều, từ lúc nàng mới vào cung hầu hạ hoàng đế, đến khi được sủng ái mà phong làm hoàng hậu, rồi nay đăng vị nắm giữ hậu cung quyền quý trong tay.Dù Lưu Mã Kiều đứng ở đâu thì A Nhĩ cũng luôn ở ngay phía sau nàng, chưa từng rời nửa bước.Thế nên tất cả những gì thuộc về Thiên hậu, A Nhĩ đều nắm rõ kể cả mối quan hệ giữa Thiên hậu và Đại tướng quân."Ta thì có làm sao chứ?"Tần Chi Hồng chẳng màng đến câu hỏi lạ lùng của A Nhĩ, trong đầu chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình đêm qua chẳng thấy đâu. Nhìn lại y phục trên người đã được chỉnh tề, ký ức lại trống rỗng đến kỳ lạ."Thiên hậu đâu rồi?"Tần Chi Hồng cất giọng hỏi, vừa đứng dậy thì bỗng choáng váng, cả người lảo đảo như thể sức lực bị rút cạn. A Nhĩ giật mình vội vàng bước tới đỡ lấy, dìu cô ngồi lại xuống giường."Thiên hậu đã hồi cung từ sớm, trước khi đi còn dặn nô tì ở lại chăm sóc tướng quân...""Ngươi nãy giờ nói nhảm gì vậy? Ta thì có gì để chăm sóc?"Miệng thì cứng rắn thế nhưng cảm giác đau âm ỉ trong đầu lại không cách nào gạt đi được. Thỉnh thoảng còn thoáng qua cơn quay cuồng kỳ lạ khiến cô khó chịu không thôi.Nhìn sắc mặt tướng quân nhợt nhạt, đôi mày khẽ cau lại vì đau đầu, A Nhĩ chỉ biết im lặng thở dài rồi chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra......Quay ngược về khoảng thời gian đêm mặn nồng ấy, giữa những va chạm nồng nhiệt của dục tình, hai thân thể quấn lấy nhau như thể chẳng muốn rời.Lưu Mã Kiều dù đã rã rời trong vòng tay ái nhân, nàng vẫn đắm chìm trong dư vị êm ái từ hiệp đầu, hoàn toàn không phòng bị khi đối phương bất ngờ khựng lại giữa chừng."Ưm... sao lại dừng...?"Lưu Mã Kiều hơi nhướng người, bàn tay còn đang ve vuốt sống lưng đối phương thì bỗng cứng lại. Ánh mắt nàng trở nên bối rối khi thấy đại tướng quân đang nhíu mày, tay ôm lấy đầu có phần đau đớn."Ngươi... ngươi sao vậy?""Ta không biết... đầu ta... đầu ta đau quá..."Giọng nói run rẩy của đại tướng quân khiến Lưu Mã Kiều càng thêm hoảng loạn. Nhưng giữa lúc tình thế rối bời, nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng giúp Tần Chi Hồng mặc lại y phục, rồi chính mình cũng chỉnh tề lại trong chớp mắt. Sau khi gọi A Nhĩ đến để gọi thái y, thì hộ vệ cũng đã có mặt để khống chế đại tướng quân khi người này bắt đầu có ý định làm hại bản thân vì cơn đau đầu đem đến.Cửa phòng bỗng bật mở, A Nhĩ dẫn theo thái y từ bên ngoài vào, nét mặt cả hai đều thoáng biến sắc khi thấy cảnh tượng trong phòng.Tần Chi Hồng lúc này đã ngã vật xuống giường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt khép hờ, trán túa mồ hôi lạnh.Thái y không nói lời dư thừa, nhanh chóng bắt mạch, kiểm tra thật kỹ lưỡng. Nhưng gương mặt ông mỗi lúc một nặng nề, đôi mày cũng muốn dính chặt vào nhau như có điều gì không thể nói ra.Lưu Mã Kiều nhịn không được mà gắt gỏng.
"Ngươi làm vẻ mặt đó với ta làm gì? Mau nói nhanh đi!""Xin thiên hậu bớt giận. Lúc trước thần đã từng cảnh báo, đại tướng quân sẽ có khả năng gặp di chứng về sau... Thần e rằng ngày ấy đã đến sớm hơn dự liệu rồi..."Lời nói ấy như một nhát đâm vào lòng Lưu Mã Kiều. Nàng đứng sững tại chỗ, mặt tái đi như không còn giọt máu, bàn tay vô thức siết chặt lại.A Nhĩ thấy vậy liền bước đến gần, khẽ nói nhỏ.
"Thiên hậu, người đừng quá lo. Nô tì nghĩ... chuyện do ai bắt đầu thì người đó phải là kẻ kết thúc. Có độc thì ắt có giải."Lưu Mã Kiều đưa mắt nhìn A Nhĩ. Trong ánh mắt nàng lúc này có tia sáng lạnh buốt.
"Hoan Quốc..."Chuyện này là do hắn gây ra. Thuốc độc hắn gieo thì hắn phải gỡ.Nhưng khi nàng còn đang sắp xếp suy nghĩ chuyện này phải giải quyết thế nào cho phải thì giọng lão thái y lại một lần nữa vang lên, lần này càng khiến tim nàng như bị bóp nghẹt."Thần vốn cho rằng di chứng chỉ là suy giảm trí nhớ, nào ngờ lại là phát tác như vậy. Thật sự... rất kỳ lạ!""Vậy bây giờ phải làm gì?"Lưu Mã Kiều nhìn thẳng vào lão thái y trước mặt, mọi cảm xúc đều hỗn loạn khiến nàng không biết phải làm sao.Thái y trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang A Nhĩ, người đã vô tình nói ra điều cần nói nhất."Vị cung nữ này nói đúng. Kẻ nào bắt đầu thì kẻ đó phải kết thúc."Ánh mắt ông lại quay sang thiên hậu, giọng trầm sâu đầy hàm ý.
"Chỉ có trở về điểm khởi đầu, mới mong tìm ra mấu chốt."...Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện qua lời kể của A Nhĩ, Tần Chi Hồng trầm ngâm, đôi mày khẽ cau lại, ánh mắt phức tạp như đang cố phân định đúng sai giữa vô vàn điều mâu thuẫn. Thấy tướng quân mãi không nói gì, A Nhĩ nói tiếp."Thiên hậu hồi cung sớm cũng là vì việc này. Người đã hạ lệnh triệu Hoan Quốc trở về để tra rõ mọi chuyện."Nghe đến đây, Tần Chi Hồng lập tức đứng phắt dậy nhưng chỉ vừa mới nhấc người đã loạng choạng, đứng không vững. A Nhĩ giật mình, nhanh tay đỡ lấy cô."Mau đưa ta đến gặp thiên hậu!""Nhưng mà...""A Nhĩ!"Tần Chi Hồng lạnh giọng quát, khiến A Nhĩ lập tức im lặng. Không dám trái lệnh bèn gật đầu, dìu tướng quân đi thẳng đến đại điện.Từ đêm qua đến giờ Lưu Mã Kiều vẫn không thể chợp mắt. Tâm trí nàng bị trói chặt bởi chuyện của Hoan Quốc và Tần Chi Hồng. Dẫu biết hai người họ đã hóa giải thù hận, trở thành tri kỷ nhưng hậu quả năm xưa vẫn là vết dao không dễ phai. Có trách, chỉ trách hắn ra tay quá tàn độc.Vì thế, khi trời còn chưa sáng hẳn nàng đã vội hồi cung, lập tức cho người tìm Hoan Quốc trở về để làm rõ sự tình và tìm cách tháo gỡ mối rối ren này.Trong đại điện, thiên hậu vừa xử lý xong chuyện riêng đã sớm lấy lại vẻ đoan trang uy nghi thường ngày. Nàng đang cùng bá quan bàn chuyện triều chính thì bất ngờ, hai người xông vào làm náo động cả điện. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ."Hai ngươi thật vô lễ!"
Lưu Mã Kiều nghiêm giọng, ánh nhìn sắc bén nhìn cung nữ A Nhĩ dìu đại tướng quân Tần Chi Hồng bước vào bên trong.Dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, trước mặt triều thần nàng không thể để lộ một chút yếu lòng nào, càng không được để tình riêng ảnh hưởng đến quốc sự.Thấy thiên hậu nổi giận, A Nhĩ liền bước lên giải thích."Thiên hậu bớt giận. Là đại tướng quân muốn được diện kiến, nô tì không dám trái ý nên mới mạo phạm..."Ánh mắt Lưu Mã Kiều lặng lẽ nhìn sang Tần Chi Hồng, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nề nhưng ánh mắt kia lại như muốn moi ra hết chân tướng. Nhìn nhau trong im lặng, không ai nói lời nào nhưng giữa họ là một trận giao chiến vô thanh mà mãnh liệt, khiến tất cả triều thần đều cảm nhận được sự căng thẳng đang lan ra từng hơi thở.Một vị đại thần lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt."Chúng thần xin cáo lui, sẽ tiếp tục thảo luận sau.""Thần xin cáo lui!"Tiếng cửa điện khép lại giữa màn không khí trầm mặc. Tần Chi Hồng thở dốc nhẹ một tiếng rồi cất giọng trầm khàn."Xin nàng hãy hủy bỏ lệnh triệu hồi. Chuyện này vẫn chưa thể giải quyết vào lúc này được. Ta đã hứa sẽ hỗ trợ Bính Phong, nàng đừng khiến ta phải nuốt lời...""Chuyện của họ có đáng để ngươi đổi bằng mạng sống không?""Ta biết nàng lo cho ta nhưng nàng cũng hiểu mà... Ta và Hoan Quốc đã không còn như xưa. Hắn...""Ta biết!"
Lưu Mã Kiều đột ngột gắt lên, giọng run run vì kìm nén cảm xúc. "Nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi như vậy! Ngươi hiểu không?"Lưu Mã Kiều kìm chế đến mức nghẹn ngào, khoé mắt đã đỏ hoe. Tần Chi Hồng bước về phía nàng, A Nhĩ định đỡ nhưng bị cô nhẹ nhàng gạt đi."Ta hiểu, rất hiểu là đằng khác. Nàng là người ta yêu nhất, còn họ là người ta tin cậy nhất. Xin nàng... đừng làm ta phải khó xử..."Mỗi bước chân cô tiến lại gần, tim Lưu Mã Kiều lại siết chặt thêm từng chút. Nước mắt nàng cứ thế rơi như nói lên sự bất lực trong lòng."Ngươi có biết ta đã lo lắng đến thế nào không? Ta sợ ngươi sẽ bỏ rơi ta như tất cả những người khác. Ngươi nói đi, ta phải làm sao mới được?"Từng lời, từng chữ như dao cứa vào lòng cả hai. Tần Chi Hồng đưa tay lau đi nước mắt trên đôi má ấy, dịu dàng như thể đang xoa dịu chính mình."Đừng khóc. Ta còn chưa chết, nàng khóc gì?""Ta muốn khóc đấy! Ngươi còn không cho ta khóc nữa sao?""Được rồi được rồi..."
Cô khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn đau đáu không rời đi."Ta xin lỗi vì đã để nàng phải lo. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin ta!"Cô nhẹ nhàng kéo thiên hậu vào lòng ôm chặt lấy như muốn trấn an tất cả bằng vòng tay ấm áp đầy tình yêu này. Mặc cho bản thân đang đau đớn nhất, Tần Chi Hồng vẫn chọn làm chỗ dựa cho người mình yêu.A Nhĩ đứng bên, lặng lẽ chứng kiến tất cả, trong lòng chợt dâng lên một niềm vui khó tả. Thiên hậu cuối cùng cũng đã tìm được người khiến nàng rơi lệ vì yêu, người mà nàng có thể đặt niềm tin trọn đời và cũng là người đã tìm kiếm bấy lâu nay đã gặp được.
"Ngươi làm vẻ mặt đó với ta làm gì? Mau nói nhanh đi!""Xin thiên hậu bớt giận. Lúc trước thần đã từng cảnh báo, đại tướng quân sẽ có khả năng gặp di chứng về sau... Thần e rằng ngày ấy đã đến sớm hơn dự liệu rồi..."Lời nói ấy như một nhát đâm vào lòng Lưu Mã Kiều. Nàng đứng sững tại chỗ, mặt tái đi như không còn giọt máu, bàn tay vô thức siết chặt lại.A Nhĩ thấy vậy liền bước đến gần, khẽ nói nhỏ.
"Thiên hậu, người đừng quá lo. Nô tì nghĩ... chuyện do ai bắt đầu thì người đó phải là kẻ kết thúc. Có độc thì ắt có giải."Lưu Mã Kiều đưa mắt nhìn A Nhĩ. Trong ánh mắt nàng lúc này có tia sáng lạnh buốt.
"Hoan Quốc..."Chuyện này là do hắn gây ra. Thuốc độc hắn gieo thì hắn phải gỡ.Nhưng khi nàng còn đang sắp xếp suy nghĩ chuyện này phải giải quyết thế nào cho phải thì giọng lão thái y lại một lần nữa vang lên, lần này càng khiến tim nàng như bị bóp nghẹt."Thần vốn cho rằng di chứng chỉ là suy giảm trí nhớ, nào ngờ lại là phát tác như vậy. Thật sự... rất kỳ lạ!""Vậy bây giờ phải làm gì?"Lưu Mã Kiều nhìn thẳng vào lão thái y trước mặt, mọi cảm xúc đều hỗn loạn khiến nàng không biết phải làm sao.Thái y trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang A Nhĩ, người đã vô tình nói ra điều cần nói nhất."Vị cung nữ này nói đúng. Kẻ nào bắt đầu thì kẻ đó phải kết thúc."Ánh mắt ông lại quay sang thiên hậu, giọng trầm sâu đầy hàm ý.
"Chỉ có trở về điểm khởi đầu, mới mong tìm ra mấu chốt."...Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện qua lời kể của A Nhĩ, Tần Chi Hồng trầm ngâm, đôi mày khẽ cau lại, ánh mắt phức tạp như đang cố phân định đúng sai giữa vô vàn điều mâu thuẫn. Thấy tướng quân mãi không nói gì, A Nhĩ nói tiếp."Thiên hậu hồi cung sớm cũng là vì việc này. Người đã hạ lệnh triệu Hoan Quốc trở về để tra rõ mọi chuyện."Nghe đến đây, Tần Chi Hồng lập tức đứng phắt dậy nhưng chỉ vừa mới nhấc người đã loạng choạng, đứng không vững. A Nhĩ giật mình, nhanh tay đỡ lấy cô."Mau đưa ta đến gặp thiên hậu!""Nhưng mà...""A Nhĩ!"Tần Chi Hồng lạnh giọng quát, khiến A Nhĩ lập tức im lặng. Không dám trái lệnh bèn gật đầu, dìu tướng quân đi thẳng đến đại điện.Từ đêm qua đến giờ Lưu Mã Kiều vẫn không thể chợp mắt. Tâm trí nàng bị trói chặt bởi chuyện của Hoan Quốc và Tần Chi Hồng. Dẫu biết hai người họ đã hóa giải thù hận, trở thành tri kỷ nhưng hậu quả năm xưa vẫn là vết dao không dễ phai. Có trách, chỉ trách hắn ra tay quá tàn độc.Vì thế, khi trời còn chưa sáng hẳn nàng đã vội hồi cung, lập tức cho người tìm Hoan Quốc trở về để làm rõ sự tình và tìm cách tháo gỡ mối rối ren này.Trong đại điện, thiên hậu vừa xử lý xong chuyện riêng đã sớm lấy lại vẻ đoan trang uy nghi thường ngày. Nàng đang cùng bá quan bàn chuyện triều chính thì bất ngờ, hai người xông vào làm náo động cả điện. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ."Hai ngươi thật vô lễ!"
Lưu Mã Kiều nghiêm giọng, ánh nhìn sắc bén nhìn cung nữ A Nhĩ dìu đại tướng quân Tần Chi Hồng bước vào bên trong.Dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, trước mặt triều thần nàng không thể để lộ một chút yếu lòng nào, càng không được để tình riêng ảnh hưởng đến quốc sự.Thấy thiên hậu nổi giận, A Nhĩ liền bước lên giải thích."Thiên hậu bớt giận. Là đại tướng quân muốn được diện kiến, nô tì không dám trái ý nên mới mạo phạm..."Ánh mắt Lưu Mã Kiều lặng lẽ nhìn sang Tần Chi Hồng, gương mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nề nhưng ánh mắt kia lại như muốn moi ra hết chân tướng. Nhìn nhau trong im lặng, không ai nói lời nào nhưng giữa họ là một trận giao chiến vô thanh mà mãnh liệt, khiến tất cả triều thần đều cảm nhận được sự căng thẳng đang lan ra từng hơi thở.Một vị đại thần lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt."Chúng thần xin cáo lui, sẽ tiếp tục thảo luận sau.""Thần xin cáo lui!"Tiếng cửa điện khép lại giữa màn không khí trầm mặc. Tần Chi Hồng thở dốc nhẹ một tiếng rồi cất giọng trầm khàn."Xin nàng hãy hủy bỏ lệnh triệu hồi. Chuyện này vẫn chưa thể giải quyết vào lúc này được. Ta đã hứa sẽ hỗ trợ Bính Phong, nàng đừng khiến ta phải nuốt lời...""Chuyện của họ có đáng để ngươi đổi bằng mạng sống không?""Ta biết nàng lo cho ta nhưng nàng cũng hiểu mà... Ta và Hoan Quốc đã không còn như xưa. Hắn...""Ta biết!"
Lưu Mã Kiều đột ngột gắt lên, giọng run run vì kìm nén cảm xúc. "Nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi như vậy! Ngươi hiểu không?"Lưu Mã Kiều kìm chế đến mức nghẹn ngào, khoé mắt đã đỏ hoe. Tần Chi Hồng bước về phía nàng, A Nhĩ định đỡ nhưng bị cô nhẹ nhàng gạt đi."Ta hiểu, rất hiểu là đằng khác. Nàng là người ta yêu nhất, còn họ là người ta tin cậy nhất. Xin nàng... đừng làm ta phải khó xử..."Mỗi bước chân cô tiến lại gần, tim Lưu Mã Kiều lại siết chặt thêm từng chút. Nước mắt nàng cứ thế rơi như nói lên sự bất lực trong lòng."Ngươi có biết ta đã lo lắng đến thế nào không? Ta sợ ngươi sẽ bỏ rơi ta như tất cả những người khác. Ngươi nói đi, ta phải làm sao mới được?"Từng lời, từng chữ như dao cứa vào lòng cả hai. Tần Chi Hồng đưa tay lau đi nước mắt trên đôi má ấy, dịu dàng như thể đang xoa dịu chính mình."Đừng khóc. Ta còn chưa chết, nàng khóc gì?""Ta muốn khóc đấy! Ngươi còn không cho ta khóc nữa sao?""Được rồi được rồi..."
Cô khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn đau đáu không rời đi."Ta xin lỗi vì đã để nàng phải lo. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin ta!"Cô nhẹ nhàng kéo thiên hậu vào lòng ôm chặt lấy như muốn trấn an tất cả bằng vòng tay ấm áp đầy tình yêu này. Mặc cho bản thân đang đau đớn nhất, Tần Chi Hồng vẫn chọn làm chỗ dựa cho người mình yêu.A Nhĩ đứng bên, lặng lẽ chứng kiến tất cả, trong lòng chợt dâng lên một niềm vui khó tả. Thiên hậu cuối cùng cũng đã tìm được người khiến nàng rơi lệ vì yêu, người mà nàng có thể đặt niềm tin trọn đời và cũng là người đã tìm kiếm bấy lâu nay đã gặp được.