[BHTT] [Cổ Trang] Ý CHỈ HOÀNG HẬU

Chương 51: Nhất Sanh Nhất Thế



"Tặng nàng!"

Miên Giao Hằng đang mua đồ ở chợ thì đột nhiên có một nhánh hoa chìa ra trước mặt mình. Nàng ngước lên nhìn, là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mang tên Cận Vinh.

"Sao lại tặng ta?"

"Hoa đẹp phải để cạnh nhau."

Miên Giao Hằng mỉm cười nhận lấy.

"Đa tạ ngươi."

Cận Vinh đắm đuối ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp đó như ghim sâu vào trong trái tim của mình. Cận Vinh rung động, ánh mắt xao xuyến nhìn đối phương như thể không muốn cho người ta rời đi.

...

"Nàng ấy rất xinh đẹp, cứ mỗi lần ta nhìn thấy nàng là tim ta lại thổn thức."

Tần Chi Hồng nheo mắt nhìn gương mặt hạnh phúc của sư thúc khi mơ mộng đến hình ảnh nữ nhân trong lòng. Cô bĩu môi nghi ngờ rằng không biết sư thúc có nói dối hay không, không phải nữ nhân xinh đẹp nhất chỉ có thiên hậu Lưu Mã Kiều của cô thôi sao? Nghĩ đến đây bất giác Tần Chi Hồng cũng mỉm cười theo khi trong đầu đều hiện rõ lên người đó.

"Vậy hai người có yêu nhau không?"

"Có chứ! Ta còn nhớ rất kỹ vào những khoảnh khắc ấy..."

...

"Ta biết được chỗ này đẹp lắm. Nàng có muốn đi cùng ta không?"

Cận Vinh chìa tay ra, ngỏ lời với tiểu thư Miên. Ngay lập tức được cái gật đầu chấp thuận và cái nắm tay cùng nhau chạy đi.

Cận Vinh đưa Miên Giao Hằng đến một thảm cỏ xanh ngát cùng với dãy hoa cúc trắng tinh khôi, dưới bầu trời màu xanh như đắm chìm vào trong biển cả, còn có cơn gió mùa hạ mát mẻ êm dịu. Cảnh tượng ngay trước mắt làm cho Miên Giao Hằng rung động, ánh mắt rực sáng như một vì sao xinh đẹp, nụ cười của nàng vì thế cũng khả ái cong lên. Cận Vinh ngắm nhìn từng biểu cảm của đối phương cũng mỉm cười hạnh phúc theo.

"Lần đầu tiên ta đến đây đó, đẹp quá!"

"Nếu nàng thích thì mỗi ngày ta đều sẽ đưa nàng đến đây!"






"Hình như ngươi thân thiết với tiểu thư Miên lắm đúng không?"

Cận Vinh đang cùng Tề Tự Mẫn câu cá bên bờ hồ thì đột nhiên có một đám thanh niên trong vùng đến hỏi thăm. Biết bọn chúng đang kiếm chuyện với nghĩa đệ, Tự Mẫn không nói gì một tay cầm cần câu, một tay giữ người của Cận Vinh lại. Hiểu ý, cậu cũng làm lơ bọn chúng.

"Bị điếc à?"

Thấy đối phương không thèm đếm xỉa tới mình, chúng tức tối đưa chân đạp vào người Cận Vinh, làm cậu mất đà ngã nhào xuống ao.

"Nghe nói ngươi thân thủ bất phàm lắm mà, haha."

"Cái đồ chó chết nhà ngươi. Các ngươi đừng thấy hổ không gầm mà tưởng là mèo. Cận Vinh ta sẽ cho các ngươi nếm mùi."

Cận Vinh tức giận leo lên bờ trước những giọng cười cợt nhả của bọn chúng. Tề Tự Mẫn không nói không rằng liền nhặt lên một nắm đá trong tay. Đột nhiên bọn chúng bị mỗi người một cục đá in vào giữa trán mà hoang mang.

"Là ai? Kẻ nào đã đánh lén ta?"

Mặc cho bọn chúng tìm kiếm xung quanh hung thủ đã gây ra nhưng Tề Tự Mẫn một vẻ ung dung, thư thái câu cá như thể không biết chuyện gì đang xảy ra. Cận Vinh leo được lên bờ liền đuổi theo bọn chúng, quyết trả thù cho bằng được.

"Các ngươi có giỏi thì đứng lại cho ta!!!"




"Chàng... Haizzz... Sao cứ thích đánh nhau thế hả?"

Miên Giao Hằng vừa chữa trị vết thương trên mặt của Cận Vinh vừa trách mắng, gương mặt cau có đầy vẻ lo lắng làm cậu thanh niên cũng cảm thấy ấm lòng.

"Do những tên đó thèm đòn mà. May mà có nghĩa huynh cản ta lại, không thì bọn chúng chắc cũng gặp Diêm Vương hết rồi!"

"Còn nói nữa sao?"

Miên Giao Hằng tức tối đứng phắt dậy.

"Bộ chàng không muốn lấy ta sao?"

"Ta... Có mà. Ta rất muốn thành thân với nàng."

"Vậy thì lo mà thay đổi bản thân mình đi, phụ mẫu ta khó lắm!"

...

"Vậy... Hai người có được như ý nguyện không?"

Cận Vinh lặng lẽ quay sang nhìn Tần Chi Hồng, ông không đáp trả câu hỏi một cách thẳng thừng, chỉ nhẹ mỉm cười buồn bã.

"Ta vì yêu nàng ấy nên mới thay đổi tất cả, đến cả lấy lòng cả phụ mẫu của nàng nhưng lúc ấy ta mới biết rằng hai người họ không khó như nàng đã nói. Ta nhận ra rằng là do nàng muốn ta thay đổi nên mới nói dối như vậy..."

"Ta và nàng tưởng chừng như sẽ rất hạnh phúc vì không có điều gì ngăn cản tình yêu của chúng ta. Nhưng..."

"Sao vậy sư thúc, bộ có chuyện gì không hay xảy ra sao?"

Tần Chi Hồng cũng lo lắng khi nghe giữa chừng câu chuyện.

Cận Vinh gật đầu, khẽ thở dài khi nhớ rõ cái ngày hôm ấy. Ông không nhịn được phải nốc hết một chén rượu để lấy lại bình tĩnh.

"Vào cái ngày ta và nàng thành thân. Nữ nhân mà ta yêu nhất đã ra đi trong chính vòng tay của ta..."

...

Trong lễ thành thân của đôi uyên ương, ai cũng đều đến chúc phúc và vui mừng khi họ đã kết duyên với nhau. Thân khách đều có mặt rất đông vì gia thế của tiểu thư Miên cũng không phải dạng tầm thường, ở gian chính đã có sẵn phụ mẫu ngồi sẵn để chứng kiến hai người họ làm lễ, còn có cả Tề Tự Mẫn đại diện cho nhà trai cũng hạnh phúc khi nhìn thấy nghĩa đệ của mình được thành gia lập thất.

"Nhất bái thiên địa."

Ai cũng háo hức, nôn nóng theo dõi buổi lễ đang diễn ra một cách tốt đẹp. Nhất là Cận Vinh, cậu không ngờ rằng bản thân mình lại đang thành thân với một mỹ nhân trong đời.

Nhưng riêng Miên Giao Hằng, đột nhiên cảm thấy bản thân đang dần khó thở, đầu óc bắt đầu choáng váng nhưng vẫn cố gắng làm lễ.

"Nhị bái cao đường."

Cận Vinh chợt thấy đối phương đứng sững người ra đó mà không tiếp tục, cậu lo lắng đến gần hỏi thăm.

"Nàng sao vậy?"

"Ta... Ta không sao..."

Miên Giao Hằng không muốn phu quân lo lắng cho mình nên tiếp tục buổi lễ còn đang dang dở. Cả hai quay người để bái phụ mẫu đại diện bên đàn gái và nghĩa huynh Tề Tự Mẫn đại diện bên đàn trai. Miên Giao Hằng khi bái xong thì cơ thể cũng loạng choạng vài bước, không đứng vững.

"Phu thê giao bái."

Cận Vinh thấy biểu hiện khác lạ của thê tử cũng hết sức nôn nóng, sợ nữ nhân của mình đang có chuyện gì đó không ổn trong người. Do bị che mặt nên không thể thấy rõ gương mặt nàng, khi nghe hiệu lệnh tiếp theo cậu cũng quay người đối diện và cúi người xuống. Mãi mà không thấy Miên Giao Hằng bái đường để thành thân thì ai cũng xôn xao bàn tán, nhưng riêng phụ mẫu của nàng có lẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đều mang nét lo lắng.

Cuối cùng, Miên Giao Hằng vì không gắng sức được nữa nên ngã nhào ra đất. May mà Cận Vinh nhanh tay đỡ kịp.

"Thê tử, nàng sao vậy?"

Cận Vinh mặc kệ luật lệ, thấy thê tử của mình đột nhiên bất tỉnh nên cũng vứt bỏ khăn che mặt. Cậu cố lây người nàng nhưng chợt khựng lại khi phát hiện ra điều gì đó. Bàn tay trở nên run rẩy, từ từ đưa đến gần mũi của đối phương thì...

"Nghĩa... Nghĩa huynh... Huynh đến xem thê tử của đệ... Nàng ấy có phải đã..."

Tề Tự Mẫn không biết có chuyện gì xảy ra đến người đó nên cũng vội vã đến xem tình hình. Tự Mẫn đưa tay lên mũi tiểu thư Miễn không còn thấy hơi thở liền lập tức bắt mạch trên cổ tay và cổ. Nhưng kết quả mà Cận Vinh nhận được là cái lắc đầu của nghĩa huynh.

"Rất tiếc, thê tử của đệ đã không qua khỏi..."

"Không.. không.. nàng ấy vẫn khoẻ mạnh mà tại sao lại ra đi vô lý như thế được. Không đời nào... Thê tử... Tỉnh dậy đi..."

"Ta rất xin lỗi con, Cận Vinh..."

Nghe nhạc mẫu nói vậy, Cận Vinh ngước lên nhìn với gương mặt đầm đìa nước mặt.

"Nhạc mẫu... Người nói gì vậy?"

"Bọn ta và Tiểu Hằng đã giấu giếm con một chuyện..."

...

"Sau cái chết của nàng mọi chuyện mới vỡ lẽ ra. Tiểu thư Miên được chẩn đoán là đang mắc căn bệnh nặng không thể chữa khỏi, đến cả thái y giỏi nhất của hoàng cung lúc bấy giờ được mời tới cũng phải chịu thua. Nhạc phụ, nhạc mẫu đành phải thuận theo ý của nàng, nàng muốn gì đều đáp ứng hết tất cả chỉ mong sau này không hối tiếc..."

Tần Chi Hồng lặng người khi nhận lại cái kết buồn của câu chuyện. Cận Vinh cầm chén rượu lên đưa ra ngoài để cho những hạt tuyết rơi xuống.

"Sau khi mất, Miên Giao Hằng đã để lại cho ta một bức thư."

Ta rất xin lỗi vì ta là kẻ nói dối.
Khi chàng đọc được lá thư này thì ta đã không còn ở trên thế gian, không còn ở cạnh bên chàng nữa.
Thực sự thì ta cũng không muốn giấu chàng, nhưng nghĩ đến việc chàng lo lắng và ngày đêm sợ hãi khi không biết lúc nào ta sẽ ra đi... Ta không đành lòng nhìn thấy chàng đau khổ. Nên ta đã cầu xin phụ mẫu không được nói cho chàng biết.

Chàng hãy hứa với ta, sẽ thay đổi hoàn toàn và sống thật tốt thay ta nhé! Ta tin tưởng và giao cho chàng phần cuộc đời còn lại của ta. Hãy tìm một người khác, xứng đáng với tình yêu của chàng. Đừng vì ta mà bỏ lỡ cả đoạn đường phía trước.

Ta rất hạnh phúc và mãn nguyện khi trước khi chết đã có thể gặp được một người như chàng. Đa tạ chàng vì đã cho ta những khoảng thời gian đẹp đẽ, đa tạ chàng đã thành thân với ta. Ta mong kiếp sau, nếu có thể hãy cho ta gặp chàng để báo đáp. Ta mong kiếp sau được cùng chàng làm phu thê.

Tạm biệt phu quân!

Thê tử của chàng.

"Hahaha, nàng ấy ngốc thật. Sao ta có thể thành thân với một kẻ khác trong khi ta đã thành thân với nàng ấy rồi chứ?"

Cận Vinh nốc hết chén rượu này đến chén rượu khác cho vơi đi nỗi sầu. Tần Chi Hồng thấy sư thúc đã bắt đầu say nhưng cũng không muốn cản lại. Cô rót tiếp cho sư thúc và cụng chén cùng.

"Ta thà sống cô độc đến hết đời còn hơn là làm trái lời thề của ta..."

"Lời thề?"

"Ừ, ực... Ta đã thề rằng... Ta sẽ yêu nàng ấy đến chết..."

Tần Chi Hồng không ngờ một người cường lực, kiên định, nghiêm nghị như sư thúc lại là một kẻ si tình, chí tử bất du. Cô nhìn người đàn ông trước mặt đang khẽ lau nước mắt, trong lòng lại thoáng xót xa thay. Tần Chi Hồng cũng cảm nhận khoé mắt mình cay cay do bản thân không kìm lòng trước câu chuyện bi thương của sư thúc.

"Haha thôi bỏ đi. Đến từng tuổi này rồi mà bây giờ ta lại ngồi đây khóc lóc với một đứa trẻ."

Cận Vinh cười lớn để ngăn nước mắt mình tuôn rơi, ông rót rượu ra chén định uống tiếp nhưng lại nhớ ra điều gì đó.

"Còn con hỏi ta như vậy là đang có ý trung nhân?"

"Haha thật không qua mắt được sư thúc mà!"

Tần Chi Hồng bất giác cười theo để dập tắt đi không khí ngột ngạt, đau buồn ấy. Cô cầm chén rượu lên nhấp môi, sau đó đặt mạnh lên bàn thở mạnh một hơi để lấy dũng khí.

"Sư thúc hãy giữ bình tĩnh. Con sẽ kể cho sư thúc nghe chuyện của con!!!"

"Haha đời này cái gì ta cũng từng gặp qua, còn chuyện gì để cho ta kinh ngạc nữa chứ!!"

Cận Vinh tiêu sái thốt một câu đầy ngạo mạn. Tần Chi Hồng không chần chừ thêm, bèn nói:

"Con và thiên hậu Lưu đã có cảm tình với nhau."

Phụt

"CÁI GÌ CHỨ????"

Cận Vinh chậm rãi uống rượu để chuẩn bị nghe tên tiểu tử kia kể chuyện. Nhưng khi nó vừa dứt câu, ông liền phun hết tất cả vào mặt của nó. Tần Chi Hồng tuy mặt mày ướt nhem nhưng vẫn một thái độ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sư thúc.

Thật sự tên tiểu tử ngốc này còn chuyện gì mà không dám làm hay không?


Chương trước Chương tiếp
Loading...