[BHTT] [Cổ Trang] Ý CHỈ HOÀNG HẬU
Chương 44: Nữ Nhân Kỳ Lạ
Khi mặt trời đã tờ mờ sáng thì Tần Chi Hồng cũng vừa tỉnh giấc. Cảm thấy cánh tay mình có chút nặng trĩu, cô quay sang nhìn thì hình ảnh vị thiên hậu quốc sắc thiên hương giờ đây lại ôm chặt lấy mình ngủ say như một chú mèo con ngoan ngoãn. Hơn nữa bản thân cả hai đều trần như nhộng, làm cô nhớ đến chuyện tối qua bỗng cảm thấy hạnh phúc không thôi.Tần Chi Hồng không kìm lòng được, vòng tay ôm trọn người ở trong lòng. Trời còn sớm nên ngủ thêm một chút nữa chắc không sao đâu."A thiên hậu và đại tướng quân đã ra rồi... Mau lên mau lên!""Chúng dân xin bái kiến thiên hậu, thiên hậu vạn phúc kim an."Lưu Mã Kiều và Tần Chi Hồng vừa bước ra khỏi quán trọ liền lập tức bị người dân nơi đây tụ tập trước cửa bái kiến làm cho giật mình. Cô cau mày không biết họ ở đây làm gì vào sáng sớm như vậy."Tất cả miễn lễ.""Đa tạ thiên hậu."Nhìn mọi người lần lượt đứng lên nhưng đều mang mỗi người một gương mặt khó xử, chắc là có điều muốn bẩm báo mà lại không đủ dũng khí, thấy ai cũng ấp úng không thôi.
Lưu Mã Kiều bất quá đành phải lên tiếng hỏi han."Có chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ làm chủ cho các người."Mọi người lần lượt nhìn nhau, rồi lại ngước nhìn thiên hậu và đại tướng quân anh dũng. Chỉ kịp nói sơ qua vấn đề, họ liền dẫn hai người đi xuống làng dưới để chứng kiến sự việc đang diễn ra.Trước mặt là một nữ nhân bụi bặm, tóc tai rối bời, ăn mặc luộm thuộm đang ngồi trong một quán ăn ngấu nghiến một con gà thật ngon lành. Mặt mày nữ nhân ấy đầy dầu mỡ vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi, xung quanh ai cũng đều né tránh nhìn bằng ánh mắt kỳ thị xen lẫn sợ hãi như thú hoang. "Thiên hậu thấy đấy, một tuần ba lần cô ta đều xuất hiện ở khu làng này. Nói rằng ở đây để chờ đợi cố nhân nào đó. Nhưng mà trông cô ta đấy! Không có ngân lượng bên người nhưng lại ăn rất nhiều, gặp ai có đồ ăn cứ giật lấy, ai mà chống trả cô ta liền đánh cho một trận. Nhìn cô ta vậy thôi chứ cô ta khoẻ lắm...""Mong thiên hậu anh minh, làm chủ cho chúng tôi..."Một người đại diện kể lại toàn bộ sự việc về nữ nhân kỳ lạ ấy, xong tất cả mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống van xin cầu khẩn. Thiên hậu Lưu thấy vậy lập tức cho miễn lễ, quay sang nói với người bên cạnh."Đại tướng quân Tần, ngươi cảm thấy thế nào?""Chuyện này..."Tần Chi Hồng có chút khó xử khi đứng trước sự việc, bảo cô đánh giặc may ra còn được chứ kêu cô làm chủ cho việc này thì có hơi..."Đại tướng quân?"Nữ nhân kỳ lạ kia khi nghe bên tai có người nhắc đến hai chữ "tướng quân" liền lập tức dừng việc ăn lại, ngước lên tìm kiếm xem ai mới chính là tướng quân mà mình cần tìm."Tiểu tử ngốc..."Nữ nhân kỳ lạ ấy đột nhiên đứng phắt dậy làm ai cũng phải di tản né tránh. Nhưng cô ta mặc kệ bản thân đang bị dân làng kỳ thị, cứ từng bước đi về phía của thiên hậu đang đứng. Tần Chi Hồng vì muốn bảo vệ thiên hậu nên tiến lên một bước, tay cầm sẵn thanh kiếm để phòng thủ nếu đối phương manh động lập tức rút ra khỏi vỏ. Thay vì bước đến thiên hậu, nữ nhân ấy đứng lại trước mặt Tần Chi Hồng, đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình lên có ý chạm vào mặt cô. Thấy thế Tần Chi Hồng né người sang một bên tránh đi."Tiểu tử ngốc bây giờ đã là tướng quân, muội đã quên ta rồi sao?"Tần Chi Hồng sững người nhìn chăm chăm đối phương mà không chớp mặt, sau những nét lấm lem trên gương mặt ấy hình như có vẻ quen thuộc. Tần Chi Hồng nhắm mắt cố nhớ ra thân phận người này là ai thì cô ta nói tiếp để gợi ý."Lưỡng muội nhật thành trưởng,
Song hoàn tương cập nhân.
Dĩ năng trì bảo sắt,
Tự giải yểm la cân."Tần Chi Hồng mở mắt nhìn người đối diện, bất giác đáp lại câu thơ ấy."Niệm tích biệt thì tiểu,
Vị tri sơ dữ thân.
Kim lai thuỷ ly hận,
Thức lệ phương ân cần.""Không lẽ.. người trước mặt chính là nghĩa tỉ của ta? Đới Uyển Sinh, là tỷ đúng không?"Tần Chi Hồng khi đã nhận ra được người quen nên ngay lập tức vui mừng khôn xiết. Mặc kệ vai vế của bản thân đang là đại tướng quân uy quyền, cô ôm chầm lấy nữ nhân Đới Uyển Sinh cười lớn. Hai tỉ muội bỏ mặc xung quanh hỏi thăm nhau đủ thứ nhân dịp tái ngộ làm ai cũng há hốc mồm. Không ngờ nữ nhân phiền phức, lưu manh này lại chính là người quen của đại tướng quân mà họ luôn ngưỡng mộ."Hơn 10 năm không gặp, sao tỷ bây giờ khác quá vậy?""Haizz chuyện dài lắm từ từ ta sẽ kể lại. Nhưng mà..."Đới Uyển Sinh ngập ngừng giữa chừng, đi vòng quanh đảo mắt quan sát nghĩa muội bây giờ thật ra dáng."Thật là oai quá đi, đã là tướng quân rồi trông khác hẳn nhỉ? Haha."Đới Uyển Sinh vỗ lên ngực Tần Chi Hồng khen ngợi nhưng vô tình động chạm đến vết thương làm cô đau nhói trở lại. Thấy người mình yêu bị đụng chạm thân thể, thiên hậu Lưu xót ruột lên tiếng sau một lúc chứng kiến bọn họ thân tình."Này! Nữ nhân kia là ai mà lại không biết phép tắt gì cả?""Đúng vậy đó, đúng là không biết phép tắt gì...""Ngay cả đại tướng quân mà còn dám đụng chạm, cô ta chắc chán sống rồi!!""Thiên hậu anh minh, xin người hãy giải quyết cô ta thì chúng tôi mới yên ổn được ạ.."Nhìn dân làng đang khinh thị nghĩa tỷ, Tần Chi Hồng không để mọi người xem thường Đới Uyển Sinh nữa nên mới xen ngang giải thích."Xin thiên hậu bớt nóng giận, đây là nghĩa tỷ của thần. Chúng thần đã thất lạc nhau hơn 10 năm bây giờ mới được dịp gặp lại. Nếu tỷ ấy đã thất lễ với mọi người, hãy nể mặt ta xin tất cả hãy bỏ qua cho tỷ ấy."Lưu Mã Kiều cau mày nhìn Tần Chi Hồng tay ôm vết thương, rồi lại nhìn sang nữ nhân đang đứng bên cạnh người mình yêu, nàng lại quay đầu nhìn dân làng đang phân vân khó xử, đành lên tiếng."Chuyện ân oán các người tự mình giải quyết đi.""Nếu thiên hậu và đại tướng quân nói vậy thì... Chúng thần sẽ bỏ qua cho cô ta. Được không mọi người?""Được được, đại tướng quân đã ra mặt như vậy thì chúng ta còn cách nào khác nữa chứ!""Thôi bỏ qua cho cô ta đi.""..."Tần Chi Hồng thấy mọi người đã bỏ qua sự thất lễ của nghĩa tỷ, cô gật đầu hài lòng rồi quay sang nói với Lưu Mã Kiều."Bẫm thiên hậu, thần thấy trời cũng đã trễ, chúng ta cũng nên trở về kinh thành thôi.""Được!"Lưu Mã Kiều gật đầu xoay bước rời đi, Tần Chi Hồng cũng theo nàng phía sau nhưng Đới Uyển Sinh lại kéo tay cô lại hỏi chuyện."Này còn ta thì sao chứ? Muội không định đem ta theo cùng à?""Haha ta quên mất tỷ nữa, đợi ta một chút!"Nói rồi Tần Chi Hồng bước nhanh về phía nàng thiên hậu đang tiêu sái phía trước rồi cúi người cung kính khẩn xin."Xin thiên hậu dừng bước.""Có chuyện gì?"Tần Chi Hồng trộm nhìn lên bắt gặp thái độ khó coi của thiên hậu, cô thầm nuốt nước bọt tự hỏi không biết khi mình nói ra liệu người này có đáp ứng cho mình hay không."Bẫm thiên hậu, Đới Uyển Sinh thực chất là nghĩa tỷ của hạ thần nay không có chốn nương thân. Thần là Tần Chi Hồng đại tướng quân của Lai Minh nay đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm, khẩn cầu thiên hậu cho phép tỷ ấy nhập cung làm việc mong có thể gần cạnh tỷ muội với nhau."Tần Chi Hồng sau khi khẩn xin để Đới Uyển Sinh có thể nhập cung thì đáp lại cô là sự im lặng, không một hồi âm. Cô khẽ ngước lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt lạnh tanh của nàng khiến cô chột dạ sợ hãi."Vậy ngươi nói xem, nếu ta cho phép nhập cung thì nữ nhân ấy sẽ giúp ích được gì cho ta?""Chuyện này nhất thời thần chưa nghĩ đến, nếu thiên hậu chấp thuận thần sẽ sắp xếp cho tỉ ấy một việc phù hợp nhất.""Được, nếu có bất trắc gì ta sẽ tính sổ với ngươi."Thấy thiên hậu đã chấp thuận lời khẩn cầu của mình, Tần Chi Hồng vui vẻ lập tức đa tạ nàng."Đa tạ thiên hậu."Vì chỉ có một ngựa nên không thể nào ba người cùng về chung được, Tần Chi Hồng đành mua thêm một con ngựa từ dân làng cho nghĩa tỷ. Sau đó cả ba cùng nhau lên đường trở về kinh thành, trên đường đi Tần Chi Hồng đã kể lại mối quan hệ của mình cho nàng được nắm rõ."Sư phụ Tề Tự Mẫn là bằng hữu của phụ thân ta. Vào lúc 5 tuổi ta được sư phụ nhận làm đệ tử, người đã chỉ dạy ta rất nhiều thứ và may mắn thay ta học rất nhanh. Ta còn nhớ lúc ta được 7 tuổi, sư phụ đã giao nhiệm vụ lên rừng hái rau nhặt củi nhằm nâng cao sức khoẻ. Lúc ấy, ta vô tình chạm mặt Đới Uyển Sinh đang đi hái thuốc gần đó, do lần đầu tiên gặp người cùng trang lứa nên ta và tỷ ấy được dịp kết thân với nhau. Khoảnh khắc ấy rất vui, tỷ ấy dạy ta hái thuốc chữa bệnh, ta dạy tỷ ấy tập luyện võ công..."Tần Chi Hồng vừa kể vừa nhớ lại khoảng ký ức đẹp đẽ, trên gương mặt hiện rõ ý cười hạnh phúc. Cô kể tiếp."Đến khi ta 12 tuổi, chúng ta đã quyết định kết nghĩa tỷ muội với nhau. Đối với ta, khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời vì có phụ mẫu yêu thương, có sư phụ dạy dỗ, còn có cả nghĩa tỷ nữa. Nhưng..."..."Ta mới nghĩ ra một bài thơ này, muội nghe xem thế nào...""Được, tỉ làm thơ đi."Tần Chi Hồng vào lúc 12 tuổi trông rất khả ái, đôi má đầy đặn ửng hồng, đôi môi tinh nghịch cười rộ lên, gật đầu chờ đợi người kia làm thơ."Lưỡng muội nhật thành trưởng,
Song hoàn tương cập nhân.
Dĩ năng trì bảo sắt,
Tự giải yểm la cân.
Niệm tích biệt thì tiểu,
Vị tri sơ dữ thân.
Kim lai thuỷ ly hận,
Thức lệ phương ân cần.""Muội thấy thế nào? Hay không?""Hả??? Muội nghe chẳng hiểu gì cả... Ý của bài thơ đó nói gì chứ?"Tần Chi Hồng gãi đầu khó hiểu sau khi nghe xong bài thơ kia, nhưng người đó chỉ mỉm cười im lặng không giải thích gì thêm. Đới Uyển Sinh tuy 15 tuổi nhưng lại rất ra dáng thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp, thái độ trưởng thành, nghiêm túc. Lúc này, từ xa nghe loáng thoáng có tiếng hốt hoảng đồng loạt của ai đó vang lên, làm cả hai phải đứng phắt dậy chạy gần đến xem xét tình hình."Núi sạt rồi, mau chạy đến cứu họ thôi.""Không biết kịp không, nghe đâu còn có người mà...""Mặc kệ đi, không lẽ chúng ta thấy chết mà không cứu?""..."Hai tỷ muội đứng lặng người nhìn xem người lớn trong làng đang ráo riết chạy về hướng chân núi. Tần Chi Hồng ngây ngốc nhìn theo, ngước lên nhìn ngọn núi đang dần biến dạng, những tản đá và đất cát lần lượt từ trên cao rơi xuống. Tiếng động kinh hồn xen lẫn tiếng la thất thanh của người dân hoà vào nhau tạo ra một khung cảnh quỷ dị, hoang tàn."Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy...?"Tần Chi Hồng tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhận thức ra sự việc không hay đến với ngôi làng của mình. Nhớ ra nhà mình cũng ở dưới ngọn núi, Tần Chi Hồng hốt hoảng lập tức chạy về phía đó."Không được.. không được.. mẫu thân của ta.. mẫu thân!!!!!"Thấy đứa trẻ ấy vừa bỏ chạy vừa gào thét, Đới Uyển Sinh đuổi theo để ngăn cản sự dại dột của tiểu tử ngốc ấy lại."Muội điên sao? Ngọn núi đang sạt lở, đi đến đó muội sẽ chết đấy!!""Chết thì đã sao? Mẫu thân đang ở bếp nấu ăn cho muội. Mẫu thân của muội... Mẫu thân vẫn còn bên trong nhà mà!!!"Tần Chi Hồng ai oán la hét vì nhớ ra tình hình của mẫu thân, nếu người đó vẫn còn trong nhà thì chẳng lẽ..."Ta biết muội không chấp nhận sự thật khi nghĩ đến chuyện xấu nhất, nhưng mà muội không thể vào chỗ đó được."Đới Uyển Sinh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tần Chi Hồng, vừa trấn an vừa vỗ về mong nó có thể giữ được bình tĩnh."KHÔNG ĐƯỢC... MẪU THÂN!!!!"
Lưu Mã Kiều bất quá đành phải lên tiếng hỏi han."Có chuyện gì thì cứ nói, ta sẽ làm chủ cho các người."Mọi người lần lượt nhìn nhau, rồi lại ngước nhìn thiên hậu và đại tướng quân anh dũng. Chỉ kịp nói sơ qua vấn đề, họ liền dẫn hai người đi xuống làng dưới để chứng kiến sự việc đang diễn ra.Trước mặt là một nữ nhân bụi bặm, tóc tai rối bời, ăn mặc luộm thuộm đang ngồi trong một quán ăn ngấu nghiến một con gà thật ngon lành. Mặt mày nữ nhân ấy đầy dầu mỡ vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi, xung quanh ai cũng đều né tránh nhìn bằng ánh mắt kỳ thị xen lẫn sợ hãi như thú hoang. "Thiên hậu thấy đấy, một tuần ba lần cô ta đều xuất hiện ở khu làng này. Nói rằng ở đây để chờ đợi cố nhân nào đó. Nhưng mà trông cô ta đấy! Không có ngân lượng bên người nhưng lại ăn rất nhiều, gặp ai có đồ ăn cứ giật lấy, ai mà chống trả cô ta liền đánh cho một trận. Nhìn cô ta vậy thôi chứ cô ta khoẻ lắm...""Mong thiên hậu anh minh, làm chủ cho chúng tôi..."Một người đại diện kể lại toàn bộ sự việc về nữ nhân kỳ lạ ấy, xong tất cả mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống van xin cầu khẩn. Thiên hậu Lưu thấy vậy lập tức cho miễn lễ, quay sang nói với người bên cạnh."Đại tướng quân Tần, ngươi cảm thấy thế nào?""Chuyện này..."Tần Chi Hồng có chút khó xử khi đứng trước sự việc, bảo cô đánh giặc may ra còn được chứ kêu cô làm chủ cho việc này thì có hơi..."Đại tướng quân?"Nữ nhân kỳ lạ kia khi nghe bên tai có người nhắc đến hai chữ "tướng quân" liền lập tức dừng việc ăn lại, ngước lên tìm kiếm xem ai mới chính là tướng quân mà mình cần tìm."Tiểu tử ngốc..."Nữ nhân kỳ lạ ấy đột nhiên đứng phắt dậy làm ai cũng phải di tản né tránh. Nhưng cô ta mặc kệ bản thân đang bị dân làng kỳ thị, cứ từng bước đi về phía của thiên hậu đang đứng. Tần Chi Hồng vì muốn bảo vệ thiên hậu nên tiến lên một bước, tay cầm sẵn thanh kiếm để phòng thủ nếu đối phương manh động lập tức rút ra khỏi vỏ. Thay vì bước đến thiên hậu, nữ nhân ấy đứng lại trước mặt Tần Chi Hồng, đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình lên có ý chạm vào mặt cô. Thấy thế Tần Chi Hồng né người sang một bên tránh đi."Tiểu tử ngốc bây giờ đã là tướng quân, muội đã quên ta rồi sao?"Tần Chi Hồng sững người nhìn chăm chăm đối phương mà không chớp mặt, sau những nét lấm lem trên gương mặt ấy hình như có vẻ quen thuộc. Tần Chi Hồng nhắm mắt cố nhớ ra thân phận người này là ai thì cô ta nói tiếp để gợi ý."Lưỡng muội nhật thành trưởng,
Song hoàn tương cập nhân.
Dĩ năng trì bảo sắt,
Tự giải yểm la cân."Tần Chi Hồng mở mắt nhìn người đối diện, bất giác đáp lại câu thơ ấy."Niệm tích biệt thì tiểu,
Vị tri sơ dữ thân.
Kim lai thuỷ ly hận,
Thức lệ phương ân cần.""Không lẽ.. người trước mặt chính là nghĩa tỉ của ta? Đới Uyển Sinh, là tỷ đúng không?"Tần Chi Hồng khi đã nhận ra được người quen nên ngay lập tức vui mừng khôn xiết. Mặc kệ vai vế của bản thân đang là đại tướng quân uy quyền, cô ôm chầm lấy nữ nhân Đới Uyển Sinh cười lớn. Hai tỉ muội bỏ mặc xung quanh hỏi thăm nhau đủ thứ nhân dịp tái ngộ làm ai cũng há hốc mồm. Không ngờ nữ nhân phiền phức, lưu manh này lại chính là người quen của đại tướng quân mà họ luôn ngưỡng mộ."Hơn 10 năm không gặp, sao tỷ bây giờ khác quá vậy?""Haizz chuyện dài lắm từ từ ta sẽ kể lại. Nhưng mà..."Đới Uyển Sinh ngập ngừng giữa chừng, đi vòng quanh đảo mắt quan sát nghĩa muội bây giờ thật ra dáng."Thật là oai quá đi, đã là tướng quân rồi trông khác hẳn nhỉ? Haha."Đới Uyển Sinh vỗ lên ngực Tần Chi Hồng khen ngợi nhưng vô tình động chạm đến vết thương làm cô đau nhói trở lại. Thấy người mình yêu bị đụng chạm thân thể, thiên hậu Lưu xót ruột lên tiếng sau một lúc chứng kiến bọn họ thân tình."Này! Nữ nhân kia là ai mà lại không biết phép tắt gì cả?""Đúng vậy đó, đúng là không biết phép tắt gì...""Ngay cả đại tướng quân mà còn dám đụng chạm, cô ta chắc chán sống rồi!!""Thiên hậu anh minh, xin người hãy giải quyết cô ta thì chúng tôi mới yên ổn được ạ.."Nhìn dân làng đang khinh thị nghĩa tỷ, Tần Chi Hồng không để mọi người xem thường Đới Uyển Sinh nữa nên mới xen ngang giải thích."Xin thiên hậu bớt nóng giận, đây là nghĩa tỷ của thần. Chúng thần đã thất lạc nhau hơn 10 năm bây giờ mới được dịp gặp lại. Nếu tỷ ấy đã thất lễ với mọi người, hãy nể mặt ta xin tất cả hãy bỏ qua cho tỷ ấy."Lưu Mã Kiều cau mày nhìn Tần Chi Hồng tay ôm vết thương, rồi lại nhìn sang nữ nhân đang đứng bên cạnh người mình yêu, nàng lại quay đầu nhìn dân làng đang phân vân khó xử, đành lên tiếng."Chuyện ân oán các người tự mình giải quyết đi.""Nếu thiên hậu và đại tướng quân nói vậy thì... Chúng thần sẽ bỏ qua cho cô ta. Được không mọi người?""Được được, đại tướng quân đã ra mặt như vậy thì chúng ta còn cách nào khác nữa chứ!""Thôi bỏ qua cho cô ta đi.""..."Tần Chi Hồng thấy mọi người đã bỏ qua sự thất lễ của nghĩa tỷ, cô gật đầu hài lòng rồi quay sang nói với Lưu Mã Kiều."Bẫm thiên hậu, thần thấy trời cũng đã trễ, chúng ta cũng nên trở về kinh thành thôi.""Được!"Lưu Mã Kiều gật đầu xoay bước rời đi, Tần Chi Hồng cũng theo nàng phía sau nhưng Đới Uyển Sinh lại kéo tay cô lại hỏi chuyện."Này còn ta thì sao chứ? Muội không định đem ta theo cùng à?""Haha ta quên mất tỷ nữa, đợi ta một chút!"Nói rồi Tần Chi Hồng bước nhanh về phía nàng thiên hậu đang tiêu sái phía trước rồi cúi người cung kính khẩn xin."Xin thiên hậu dừng bước.""Có chuyện gì?"Tần Chi Hồng trộm nhìn lên bắt gặp thái độ khó coi của thiên hậu, cô thầm nuốt nước bọt tự hỏi không biết khi mình nói ra liệu người này có đáp ứng cho mình hay không."Bẫm thiên hậu, Đới Uyển Sinh thực chất là nghĩa tỷ của hạ thần nay không có chốn nương thân. Thần là Tần Chi Hồng đại tướng quân của Lai Minh nay đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm, khẩn cầu thiên hậu cho phép tỷ ấy nhập cung làm việc mong có thể gần cạnh tỷ muội với nhau."Tần Chi Hồng sau khi khẩn xin để Đới Uyển Sinh có thể nhập cung thì đáp lại cô là sự im lặng, không một hồi âm. Cô khẽ ngước lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt lạnh tanh của nàng khiến cô chột dạ sợ hãi."Vậy ngươi nói xem, nếu ta cho phép nhập cung thì nữ nhân ấy sẽ giúp ích được gì cho ta?""Chuyện này nhất thời thần chưa nghĩ đến, nếu thiên hậu chấp thuận thần sẽ sắp xếp cho tỉ ấy một việc phù hợp nhất.""Được, nếu có bất trắc gì ta sẽ tính sổ với ngươi."Thấy thiên hậu đã chấp thuận lời khẩn cầu của mình, Tần Chi Hồng vui vẻ lập tức đa tạ nàng."Đa tạ thiên hậu."Vì chỉ có một ngựa nên không thể nào ba người cùng về chung được, Tần Chi Hồng đành mua thêm một con ngựa từ dân làng cho nghĩa tỷ. Sau đó cả ba cùng nhau lên đường trở về kinh thành, trên đường đi Tần Chi Hồng đã kể lại mối quan hệ của mình cho nàng được nắm rõ."Sư phụ Tề Tự Mẫn là bằng hữu của phụ thân ta. Vào lúc 5 tuổi ta được sư phụ nhận làm đệ tử, người đã chỉ dạy ta rất nhiều thứ và may mắn thay ta học rất nhanh. Ta còn nhớ lúc ta được 7 tuổi, sư phụ đã giao nhiệm vụ lên rừng hái rau nhặt củi nhằm nâng cao sức khoẻ. Lúc ấy, ta vô tình chạm mặt Đới Uyển Sinh đang đi hái thuốc gần đó, do lần đầu tiên gặp người cùng trang lứa nên ta và tỷ ấy được dịp kết thân với nhau. Khoảnh khắc ấy rất vui, tỷ ấy dạy ta hái thuốc chữa bệnh, ta dạy tỷ ấy tập luyện võ công..."Tần Chi Hồng vừa kể vừa nhớ lại khoảng ký ức đẹp đẽ, trên gương mặt hiện rõ ý cười hạnh phúc. Cô kể tiếp."Đến khi ta 12 tuổi, chúng ta đã quyết định kết nghĩa tỷ muội với nhau. Đối với ta, khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời vì có phụ mẫu yêu thương, có sư phụ dạy dỗ, còn có cả nghĩa tỷ nữa. Nhưng..."..."Ta mới nghĩ ra một bài thơ này, muội nghe xem thế nào...""Được, tỉ làm thơ đi."Tần Chi Hồng vào lúc 12 tuổi trông rất khả ái, đôi má đầy đặn ửng hồng, đôi môi tinh nghịch cười rộ lên, gật đầu chờ đợi người kia làm thơ."Lưỡng muội nhật thành trưởng,
Song hoàn tương cập nhân.
Dĩ năng trì bảo sắt,
Tự giải yểm la cân.
Niệm tích biệt thì tiểu,
Vị tri sơ dữ thân.
Kim lai thuỷ ly hận,
Thức lệ phương ân cần.""Muội thấy thế nào? Hay không?""Hả??? Muội nghe chẳng hiểu gì cả... Ý của bài thơ đó nói gì chứ?"Tần Chi Hồng gãi đầu khó hiểu sau khi nghe xong bài thơ kia, nhưng người đó chỉ mỉm cười im lặng không giải thích gì thêm. Đới Uyển Sinh tuy 15 tuổi nhưng lại rất ra dáng thiếu nữ, gương mặt xinh đẹp, thái độ trưởng thành, nghiêm túc. Lúc này, từ xa nghe loáng thoáng có tiếng hốt hoảng đồng loạt của ai đó vang lên, làm cả hai phải đứng phắt dậy chạy gần đến xem xét tình hình."Núi sạt rồi, mau chạy đến cứu họ thôi.""Không biết kịp không, nghe đâu còn có người mà...""Mặc kệ đi, không lẽ chúng ta thấy chết mà không cứu?""..."Hai tỷ muội đứng lặng người nhìn xem người lớn trong làng đang ráo riết chạy về hướng chân núi. Tần Chi Hồng ngây ngốc nhìn theo, ngước lên nhìn ngọn núi đang dần biến dạng, những tản đá và đất cát lần lượt từ trên cao rơi xuống. Tiếng động kinh hồn xen lẫn tiếng la thất thanh của người dân hoà vào nhau tạo ra một khung cảnh quỷ dị, hoang tàn."Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy...?"Tần Chi Hồng tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhận thức ra sự việc không hay đến với ngôi làng của mình. Nhớ ra nhà mình cũng ở dưới ngọn núi, Tần Chi Hồng hốt hoảng lập tức chạy về phía đó."Không được.. không được.. mẫu thân của ta.. mẫu thân!!!!!"Thấy đứa trẻ ấy vừa bỏ chạy vừa gào thét, Đới Uyển Sinh đuổi theo để ngăn cản sự dại dột của tiểu tử ngốc ấy lại."Muội điên sao? Ngọn núi đang sạt lở, đi đến đó muội sẽ chết đấy!!""Chết thì đã sao? Mẫu thân đang ở bếp nấu ăn cho muội. Mẫu thân của muội... Mẫu thân vẫn còn bên trong nhà mà!!!"Tần Chi Hồng ai oán la hét vì nhớ ra tình hình của mẫu thân, nếu người đó vẫn còn trong nhà thì chẳng lẽ..."Ta biết muội không chấp nhận sự thật khi nghĩ đến chuyện xấu nhất, nhưng mà muội không thể vào chỗ đó được."Đới Uyển Sinh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Tần Chi Hồng, vừa trấn an vừa vỗ về mong nó có thể giữ được bình tĩnh."KHÔNG ĐƯỢC... MẪU THÂN!!!!"