[BHTT] Cô giáo ở nhà bên
Chương 17: Bạn gái
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Tân Chỉ Lôi đã có mặt trước cổng trường, trên vai đeo balo, tâm trạng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Hôm nay là ngày thi quốc gia, một trong những cột mốc quan trọng nhất trong đời học sinh của cô. Một là có giải, có bạn gái xinh đẹp, Hai là chẳng có gì...Tần Lam đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và các thành viên trong đội tuyển. Nàng đã theo sát quá trình ôn luyện của họ suốt bao nhiêu tháng qua, tận tâm hướng dẫn từng người một-"Đi thôi, xe đang đợi phía trước"_Tần Lam khẽ nói, dẫn đầu cả nhóm bước lên xe trườngSuốt quãng đường đến điểm thi, Tân Chỉ Lôi không nói gì, chỉ tựa đầu vào cửa sổ, tay mân mê bút máy. Trong đầu cô không ngừng lặp lại những công thức, những bài toán hóc búa mà Tần Lam đã dạy. Đôi lúc, cô quay sang nhìn nàng, ánh mắt đầy tin tưởngKhi đến nơi, Tần Lam dừng lại, điều chỉnh lại khăn quàng cổ rồi cẩn thận sửa lại cổ áo cho cô-"Chị tin em sẽ làm tốt"_Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắnTân Chỉ Lôi nhìn nàng, khóe môi cong lên-"Chị nhớ lời hứa của mình đấy, nếu em đạt giải nhất..."Tần Lam mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn có chút gì đó né tránh-"Ừ, chị nhớ!"Tân Chỉ Lôi không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, siết chặt một chút như để tiếp thêm sức mạnh. Sau đó, cô xoay người bước vào phòng thiNhìn theo cô, Tần Lam khẽ thở dài, bàn tay vẫn còn vương hơi ấm của cô. Nàng chắp tay lại, lặng lẽ cầu nguyện - hy vọng lần này, cô có thể chạm đến đỉnh caoTân Chỉ Lôi ngồi trên ghế sofa, tay nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch. Cô đã chờ đợi giây phút này suốt bao nhiêu tuần qua, giờ đây chỉ còn một cái bấm nút là có thể biết kết quả-"Bình tĩnh nào..."_Cô lẩm bẩm với chính mình, nhưng tay vẫn run runRồi cô hít sâu, bấm vào trang tra cứu kết quả. Chỉ trong vài giây, bảng thành tích hiện ra trước mắt. Đôi mắt cô nhanh chóng quét qua từng dòng chữGiải nhất: Tân Chỉ LôiCô sững sờ trong một giây, sau đó bật dậy, hét lên đầy phấn khích-"Aaaaa! Được rồi! Giải nhất rồi!"Tiếng hét của cô vang khắp nhà, khiến hàng xóm còn tưởng có chuyện gì xảy ra. Tân Chỉ Lôi không kiềm được cảm xúc, bật nhảy lên ghế sofa rồi nhào xuống, lăn lộn như một đứa trẻ vừa nhận được món quà yêu thích nhấtCô vội vàng vào nhóm chat của đội tuyển, vừa mở lên đã thấy tin nhắn của mọi ngườiTrương Hạo-"Trời ơi, không ngờ mình đạt giải ba! Cảm ơn cậu đã giúp tớ trong mấy tháng qua!"Nữ sinh 1: Cả đội đều có giải! Chúng ta đỉnh quá!"Tân Chỉ Lôi cười sung sướng, gõ một dòng"Chúng ta làm được rồi!!"Nhưng niềm vui của cô chưa dừng lại ở đó. Ngay lập tức, cô nghĩ đến một người - Tần LamCô vội chạy đi thay đồ, cầm lấy điện thoại rồi lao ra ngoài. Hôm nay, cô không chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với nàng - mà còn muốn đòi lại lời hứa ngày đó●●●Ngày hôm sau, Tân Chỉ Lôi có một giải giao lưu bóng rổ với trường khác. Dự định sau khi thắng cô sẽ bước đến tỏ tình Tần Lam, cho mọi người biết cô và Tần Lam yêu nhauTrận đấu diễn ra quá thuận lợi, Tân Chỉ Lôi và đồng đội liên tục ghi bàn thắng. Tỉ số trênh lệch rất nhiều, đội cô nắm chắc phần thắng trong taySau trận đấu đầy nỗ lực, Tân Chỉ Lôi thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đồng đội xung quanh hò reo ăn mừng chiến thắng, nhưng cô không để tâm. Ánh mắt cô chỉ tập trung vào một người - Tần Lam, người đang đứng bên khán đài, tay cầm chai nước, ánh mắt chăm chú nhìn côKhông chần chừ thêm nữa, Tân Chỉ Lôi bước nhanh về phía nàng. Cô cầm lấy chai nước từ tay nàng, nhưng không uống ngay mà đặt nó sang một bênCả sân bóng như lặng đi khi Tân Chỉ Lôi tiến thêm một bước, ép sát nàng vào hàng rào, ánh mắt kiên định đầy nghiêm túc-"Chị"_Cô gọi nàng, giọng khàn nhẹ vì vừa vận độngTần Lam hơi giật mình, không hiểu sao hôm nay cô lại nghiêm túc đến vậy-"Gì?"Tân Chỉ Lôi không đáp ngay, chỉ vươn tay nắm lấy tay nàng, siết chặt. Giữa không gian ồn ào của sân bóng, giọng nói của cô lại rõ ràng đến lạ-"Em thích chị"Tần Lam sững sờ, đôi mắt nàng mở lớnTân Chỉ Lôi tiếp tục-"Ngay từ lần đầu gặp chị, em đã thích rồi. Em biết chị nghĩ em còn trẻ, chưa hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng em chắc chắn. Em thích chị, rất thích chị"Tần Lam nhìn xung quanh, cảm nhận được ánh mắt của các nữ sinh đang dõi theo mình, nhưng trái tim nàng lúc này lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô gái trước mặt, người mà nàng đã quen thuộc suốt thời gian qua, đang nói những lời khiến nàng không thể nào bình tĩnh đượcTân Chỉ Lôi nắm chặt tay nàng, không để nàng có cơ hội suy nghĩ thêm. Cô kéo Tần Lam rời khỏi sân bóng, chạy nhanh ra ngoài, mặc kệ ánh mắt tò mò của đám đông xung quanh-"Em sẽ không buông tay đâu, chị"_Cô nói, giọng khàn nhưng đầy quyết tâmTần Lam không thể không cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của cô, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn chút bối rối. Nhưng khi thấy Tân Chỉ Lôi không ngừng bước về phía trước, nàng chẳng thể cản lại được nữaCả hai chạy đi, bỏ lại phía sau ánh mắt tò mò và những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Tần Lam cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ khi chỉ có cô và Tân Chỉ Lôi ở bên nhau, không còn những áp lực, không còn những suy nghĩ xung quanh....Tới sân trường, cả hai dừng lạiTân Chỉ Lôi nhìn vào kết quả thi quốc gia mà cô vừa giành được, cảm giác tự hào và hạnh phúc tràn ngập. Cô đẩy tờ giấy ra trước mặt Tần Lam, ánh mắt kiên quyết và mong chờ-"Em đã làm được rồi, chị!"_Cô nói, giọng đầy tự tinTần Lam nhìn vào kết quả, không chỉ là sự công nhận của nỗ lực bấy lâu nay, mà còn là cả niềm tin mà cô đã dành cho mình. Nàng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩaKhông thể chịu đựng thêm sự im lặng, Tần Lam bước lại gần, nhẹ nhàng vén tóc cô ra phía sau tai, rồi đặt một nụ hôn lên má cô. Cảm giác ấm áp, chân thành-"Chúc mừng em"_Tần Lam thì thầm, nhưng trong ánh mắt nàng, có một điều gì đó còn sâu sắc hơn những lời nóiĐó chính là sự đồng ý, sự chấp nhận và tình cảm không cần phải diễn đạt bằng lời. Tân Chỉ Lôi cảm nhận được, và trái tim cô như muốn vỡ òa trong hạnh phúcTân Chỉ Lôi không thể kìm nén niềm vui trong lòng, cô nhấc bổng Tần Lam lên, tay mạnh mẽ ôm lấy nàng trong khi tiếng cười hạnh phúc vang lên khắp không gian-"Cuối cùng cũng có bạn gái rồi!"_Cô hét lên trong sự phấn khích, rồi nhìn vào Tần Lam, ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc-"Mà còn là giáo viên chủ nhiệm của em nữa chứ, không thể tin nổi!"Tần Lam cười, một nụ cười hiếm hoi và rất chân thành. Nàng cảm thấy vui, hạnh phúc khi nhìn thấy cô gái của mình vui vẻ đến thế. Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là khoảnh khắc đáng yêu và ngọt ngào mà nàng mong đợi từ lâu-"Em cứ như vậy mà giữ lấy niềm vui của mình, nhưng nhớ, người bạn gái này sẽ rất nghiêm khắc đấy"_Tần Lam đùa, cố gắng giữ cho không khí không quá ngượng ngùng, nhưng đôi mắt nàng lại không thể giấu được sự mềm mạiTân Chỉ Lôi chỉ cười lớn, không lo lắng gì cả, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này, khi cả thế giới như chỉ còn lại hai người●●●Buổi sáng thứ hai tuần sau, bầu không khí trong trường trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Các học sinh tụ tập tại sân trường để tham gia buổi lễ chào cờ, trong khi đó các giải thưởng từ cuộc thi Olympic Toán và học sinh giỏi Toán quốc gia sẽ được trao. Tân Chỉ Lôi đứng giữa đám đông, khuôn mặt rạng rỡ tự hào. Cô không chỉ đạt giải nhất mà còn là người khiến cả trường phải ngưỡng mộ. Các giải thưởng được trao lần lượt, từ những giải thưởng nhỏ cho đến những giải thưởng lớn, tên cô cứ vang lên liên tục, khiến cả trường xôn xaoTân Chỉ Lôi nhận giải thưởng của mình với một nụ cười tươi tắn, đầy tự hào. Các học sinh vỗ tay và hoan hô, trong khi ánh mắt của Tần Lam vẫn không rời khỏi cô, nụ cười dịu dàng trên môi. Khi tên Tần Lam được xướng lên để nhận vinh danh, tất cả đều ngỡ ngàng. Hiệu trưởng đứng trên bục, với giọng điệu trịnh trọng, ông nói-"Chúng tôi cũng không thể không ghi nhận công sức và sự cống hiến của cô Tần Lam, người đã trực tiếp dìu dắt các em học sinh, đặc biệt là em Tân Chỉ Lôi, trong suốt quá trình ôn luyện. Cảm ơn cô vì đã dành hết tâm huyết cho học trò của mình"Tần Lam bước lên nhận sự vinh danh, một chút bối rối nhưng không thể giấu được niềm vui trong ánh mắt. Tân Chỉ Lôi đứng từ phía dưới nhìn lên, lòng cảm thấy ấm áp và tự hào. Nàng là người luôn kiên nhẫn và tận tâm, không chỉ trong công việc mà còn trong những giây phút bên côKhi lễ trao thưởng kết thúc, Tân Chỉ Lôi quay sang nhìn Tần Lam, ánh mắt đầy yêu thương và cảm kích. Cô bước đến gần nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng thật chặt, như một lời cảm ơn thầm lặng.-"Cảm ơn chị, vì tất cả"_Cô thì thầm, ánh mắt sâu thẳm và nụ cười ngọt ngàoTần Lam nhìn cô, mắt long lanh, và đôi môi nở một nụ cười hạnh phúc, không cần nói gì thêm. Cả hai đứng bên nhau, giữa đám đông đang vỗ tay và nhìn vào nhau với ánh mắt đầy tình cảm, ngọt ngào và đầy hứa hẹnLễ trao giải kết thúc, các học sinh ở sân trường giải tán, Tân Chỉ Lôi đi từng bước lên lớp. Tân Chỉ Lôi mở ngăn bàn, đôi mắt lướt qua những vật dụng học tập quen thuộc, rồi dừng lại khi nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ gọn gàng, đặt ngay ngắn ở đó. Cô tò mò lấy nó ra, lòng hơi hồi hộp. Khi mở tờ giấy, cô nhận ra đó là một lời yêu thương ngọt ngào từ Tần Lam"Cảm ơn em vì đã khiến chị tự hào, vì đã không bỏ cuộc, vì đã luôn là nguồn động viên của chị. Cảm ơn em vì đã khiến trái tim chị rung động, cảm ơn em vì đã ở bên chị"Tân Chỉ Lôi mỉm cười, tim như thắt lại vì xúc động. Cảm giác như có gì đó nhẹ nhàng ấm áp đang lan tỏa trong lòng cô. Đây không chỉ là lời tỏ tình, mà là lời yêu thương chân thành, thật lòng mà Tần Lam đã dành cho cô. Cô xoa nhẹ tờ giấy, cảm nhận được từng con chữ như là lời nói từ trái tim của nàngĐúng lúc ấy, cô để ý đến một chiếc hộp nhỏ bên cạnh mảnh giấy. Khi mở nắp hộp ra, cô nhìn thấy một chai sữa - giống như thói quen thường ngày của Tần Lam. Chai sữa được đặt gọn gàng, như một cách nàng muốn chăm sóc cô, ngay cả trong những điều nhỏ nhặt nhấtCô cười khẽ, trái tim như rộn ràng hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên, cô cảm thấy thế giới này như trở nên tươi sáng hơn, tràn ngập yêu thương. Cảm ơn vì có nàng, cảm ơn vì tình yêu nàyCô nhặt mảnh giấy lên một lần nữa, thì thầm vào không gian yên tĩnh trong lớp học"Chị yêu em lắm, người yêu nhỏ của tôi"●●●Giờ ra chơi, Tân Chỉ Lôi chạy thẳng ra khỏi lớp mất tích chỉ trong vài giây, mục đích cho Đường Tịnh khỏi tìm mình. Sự thật họ đã có hôn ước, khổ nổi Tân Chỉ Lôi không yêu cô ấy, trái tim cô đã có một ngườiCô đi dọc hành lang, ngước lên cao, tìm phòng làm việc của Tần Lam. Phòng của nàng nằm ở cuối, hiện tại các giáo viên cũng đi ăn sáng rồi, ở đây không còn ai hết, cô có thể vào phòng làm việc của nàng mà không cần thông báo trướcTần Lam khẽ giật mình khi cảm nhận được vòng tay ấm áp ôm chặt lấy mình từ phía sau. Một mùi hương quen thuộc len lỏi vào khứu giác, khiến nàng không cần quay đầu cũng biết là ai-"Chị đang làm gì thế?"_Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi phả lên gáy nàng khiến Tần Lam thoáng rùng mình-"Xếp sách"_Nàng đáp đơn giản, nhưng tay đã khựng lại vì cái ôm càng siết chặt hơnTân Chỉ Lôi cọ cằm lên vai nàng, giọng điệu có chút lười biếng nhưng vẫn mang theo sự nũng nịu-"Em nhớ chị quá!"Tần Lam bật cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc-"Mới gặp sáng nay, nhớ gì mà nhớ?"Tân Chỉ Lôi không đáp, chỉ vùi mặt vào cổ nàng, tham lam tận hưởng chút ấm áp của người yêu. Một lát sau, cô bất ngờ thì thầm-"Chị có yêu em không?"Tần Lam đặt cuốn sách cuối cùng lên giá, sau đó mới xoay người lại, đối diện với cô gái đang bám dính mình. Nàng không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt tràn đầy chờ mong của côCuối cùng, nàng đưa tay khẽ véo má Tân Chỉ Lôi, cười nhẹ-"Không yêu thì ai lại để em ôm thế này chứ?"Câu trả lời tuy đơn giản nhưng đủ để khiến trái tim Tân Chỉ Lôi đập loạn nhịp. Cô cười rạng rỡ, cúi xuống đặt một nụ hôn nhanh lên má nàng rồi hài lòng buông tay-"Vậy là em yên tâm rồi!"_Cô nói đầy tinh nghịch rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng trước khi Tần Lam kịp phản ứngTần Lam lắc đầu, nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ tràn đầy năng lượng kia mà bất giác nở nụ cườiThật sự hết cách với cô mà-"Ăn sáng chưa?"_Tần Lam hỏi cô, đoán chắc là Tân Chỉ Lôi chưa ăn, chỉ uống hộp sữa của nàng đưa. Với người chơi thể thao thì hộp sữa đó không đủ đô, sợ cô đói bụng. Sáng sớm, đã thức dậy từ khi mặt trời mọc, làm thêm cơm hộp mang theo cho người yêu-"Uống sữa chị đưa rồi"_Cô lười miếng, ngồi xuống ghế -"Trưa sẽ đói đấy"_Nàng lấy hộp cơm từ trong túi xách ra, đưa trước mắt côTân Chỉ Lôi vừa thấy hộp cơm trên tay Tần Lam liền sáng mắt, nhanh chóng đón lấy như sợ nàng đổi ý-"Chị tự tay làm sao?"_Cô cười tít mắt, mở hộp ra xem, bên trong là những món ăn trông vô cùng đẹp mắt và đầy đủ dinh dưỡngTần Lam khoanh tay, dựa nhẹ vào bàn làm việc, giọng điệu có chút lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng-"Không lẽ là ai khác?"Tân Chỉ Lôi híp mắt cười, xách hộp cơm đi đến ghế, vui vẻ ngồi xuống-"Chị đúng là bạn gái tuyệt vời nhất!"Tần Lam giả vờ liếc cô một cái, nhưng khóe môi lại cong lên một chút-"Vậy ăn đi, không có lần sau đâu"Tân Chỉ Lôi lập tức gắp một miếng thịt cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn nàng đầy hạnh phúc: -"Chị nấu ngon quá! Nhưng mà... có lần sau không?"Tần Lam hờ hững đáp-"Xem biểu hiện của em đã"-"Vậy tối nay em sang nhà chị ăn cơm nhé?"_Cô nhanh nhảu nóiTần Lam lườm cô, nhưng không từ chối. Tân Chỉ Lôi cười tươi như hoa, tiếp tục ăn ngon lành. Có bạn gái là giáo viên chủ nhiệm đúng là tuyệt nhất!Tiếng chuông vào tiết reo lênTân Chỉ Lôi trở về lớp, tiết sau là tiết của Tần Lam nên cô cứ ung dung chẳng sợ gì. Tiết còn nàng, cô còn chẳng có nổi cuốn sách trên mặt bàn, không cần học về nhà cô sẽ tìm Tần Lam bắt giảng bài lạiNàng bước vào lớp, bắt đầu tiết học như bình thường. Giảng kỹ phần lý thuyết tiếp đó nàng đưa cho mỗi người một bài tập, kêu họ làm rồi cuối tiết nộp cho nàng-"Cậu có thể giúp tôi bài này được chứ? Chỉ Lôi"-"Ờ...được.."_Cô đồng ý, có hơi miễn cưỡngTần Lam thấy được sự miễn cưỡng trong cô, nàng đứng dậy, bước xuống dưới, tiến tới chỗ người yêu của mình. Tân Chỉ Lôi ngồi yên tại chỗ, chống cằm nhìn Tần Lam bước xuống bục giảng. Nàng vẫn giữ phong thái bình thản, cúi người chỉ vào bài giảng của Đường Tịnh, giọng nói dịu dàng cất lênCô không thấy vui chút nào. Lúc cô hỏi bài thì Tần Lam toàn cằn nhằn, còn Đường Tịnh thì lại được chỉ tận tình như thế?Tân Chỉ Lôi bĩu môi, dùng bút chọc chọc vào giấy, ánh mắt vô thức dõi theo từng cử chỉ của nàng. Đường Tịnh rõ ràng có ý đồ, cô ta nghiêng người sát lại gần, còn giả bộ làm bộ mặt đáng thươngTần Lam nở một nụ cười nhẹ, tay cầm bút gõ nhẹ vào vở của Đường Tịnh-"Bài này không khó, em suy nghĩ kỹ một chút!"Tân Chỉ Lôi nhìn thấy mà muốn nhảy dựng lên. Cô ghen!Không nhịn được nữa, cô bèn lên tiếng-"Cô ơi, em cũng không hiểu bài này, cô giảng lại cho em đi!"Cả lớp bật cười khúc khích. Ai chẳng biết Tân Chỉ Lôi là học sinh giỏi, có khi còn giỏi hơn cả Đường Tịnh, sao lại có chuyện không hiểu bài chứ?Tần Lam thoáng sững lại, rồi nhướng mày nhìn cô-"Em cũng không biết?"Tân Chỉ Lôi gật đầu thật mạnh, ánh mắt mong đợiTần Lam mỉm cười, từ từ quay lại bàn giáo viên-"Em lên giảng bài thay tôi đi"Tân Chỉ Lôi: "..."Cả lớp lại được phen cười nghiêng ngảTân Chỉ Lôi méo mặt. Đây là kiểu phân biệt đối xử gì vậy? Đường Tịnh được giảng tận tình, còn cô thì lại bị đẩy lên bảng giảng lại?Cô cầm phấn, bước lên bục giảng mà lòng đầy oán giận. Đã thế cô phải chứng minh xem ai mới là người giỏi hơn!Cô hắng giọng, nhìn lướt qua bài toán một lần rồi lập tức viết lời giải ra bảng, thao tác trơn tru không chút do dự-"Chị, em giảng xong rồi"Tần Lam khoanh tay, bình thản nhìn cô-"Nhanh vậy à? Vậy em giải thích cách làm đi"Tân Chỉ Lôi nhếch môi, không nhanh không chậm nói rành mạch từng bước một. Giọng nói rõ ràng, mạch lạc, cả lớp nghe đến đâu hiểu đến đó, đến cả Tần Lam cũng hài lòng gật đầuCô cố ý nhìn Đường Tịnh, nhướn mày-"Hiểu chưa? Nếu chưa hiểu thì tôi giảng thêm cho"Đường Tịnh bĩu môi, quay mặt đi, không nói gì. Cả lớp cười rộ lên, ai cũng biết đây là màn tranh sủng giữa hai ngườiTần Lam lắc đầu, phì cười, nàng chỉ vào Tân Chỉ Lôi-"Về chỗ đi, giỏi lắm!"Cô mừng thầm, cuối cùng cũng khiến nàng khen mình một câu! Cô bước xuống, trên môi là nụ cười đắc ý, còn cố ý lướt ngang qua Tần Lam thật chậm, giọng thì thầm-"Tối nay sang nhà em nhé"Tần Lam giả vờ như không nghe thấy, nhưng vành tai nàng lại hơi ửng đỏ●●●Chuông chỉ vừa mới reo lên, học sinh trong lớp đóng sách nhét vào balo, đồng loạt ùa ra khỏi lớp. Tâm trạng ai nấy cũng vui vẻTân Chỉ Lôi vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy Tần Lam đứng đó, dáng vẻ dịu dàng, mái tóc khẽ lay động trong gió. Trái tim cô như đập mạnh hơn một nhịp. Không chút do dự, cô lao đến, ôm chầm lấy nàng rồi nhấc bổng lên giữa bao ánh mắt tò mò của học sinh trong sân-"Chị đợi em đúng không? Có phải nhớ em lắm rồi không?"_Cô trêu chọc, còn cố ý xoay một vòng, khiến nàng hoảng hốtTần Lam giật mình, vội vàng siết chặt vai cô theo phản xạ-"Thả chị xuống! Cả trường đang nhìn kìa!"-"Nhìn thì nhìn, ai bảo bạn gái em xinh quá làm gì"_Cô cười gian, không có chút ý định thả ra ngay-"Con bé này... Mau thả chị xuống!" Nàng đỏ mặt, khẽ đánh nhẹ vào lưng cô, nhưng vẫn không giấu được ý cười trong mắtCuối cùng, Tân Chỉ Lôi cũng chịu đặt nàng xuống đất, nhưng tay vẫn không chịu buông mà nắm chặt lấy tay nàng-"Đi thôi, em đói rồi!"-"Đi đâu?"_Tần Lam ngạc nhiên hỏi-"Đưa bạn gái đi ăn"_Cô hớn hở trả lời, đôi mắt sáng rựcTần Lam nhìn cô, trái tim bất giác mềm đi-"Lại muốn ăn gì nữa đây? Cả ngày chỉ biết ăn thôi"-"Ăn chị"_Cô chớp mắt đầy ẩn ý, khiến nàng sững người, rồi lập tức lườm cô một cái.-"Còn không đi nhanh? Chị đổi ý không đi nữa bây giờ!"Tân Chỉ Lôi bật cười, kéo nàng đi về phía nhà hàng gần đó. Hai người tay trong tay rời khỏi cổng trường, mặc kệ những ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò xen lẫn chút ghen tị của học sinh xung quanh.Hôm nay, mọi thứ dường như thật đẹp đẽ, vì bên cạnh cô đã có người mà cô yêu thương nhất