[BHTT] [Cổ Đại] [Editting] Không Phụ Năm Xưa - Trường Cố
Chương 48: Đêm trước đại hôn
Kinh Nhược Ly suy nghĩ đến đây, lại nghĩ tới bản thân ngay cả người trong lòng cũng chưa tìm được, liền trở nên sầu não.
Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Vinh Cẩn Du nói rằng trong lòng đã có người khác, lại còn không phải nàng thì sẽ không cưới, lập tức nổi lửa giận bừng bừng, nhịn không được rống lên: "Vậy sao ngươi lại cưới Mẫn nhi cơ chứ? Ngươi không thương nàng, ngươi làm sao có thể cưới nàng? Ngươi dựa vào cái gì để có thể cho nàng hạnh phúc ?"
Vinh Cẩn Du lại bình tĩnh lạ thường, nói: "Kỳ Nhạc ngươi là thích thầm Công chúa ?" Mẫn nhi, ngươi gọi thật đúng là thân thiết, không chút e dè.Thấy hắn thất thần không nói, Vinh Cẩn Du lại ép hỏi: "Vậy ngươi vì sao không đi thỉnh chỉ tứ hôn? Nhiều năm như vậy ngươi cũng chưa từng đi thỉnh cầu Thánh thượng, vậy ngươi làm sao có cái tư cách gì mà trách cứ ta ?"Dương Kỳ Nhạc cái tên chết tiệt ngươi, ngươi thích Công chúa tại sao còn không sớm đi cầu thân, để kéo dài tới hiện tại, làm khổ biết bao nhiêu đôi uyên ương cơ chứ? Vinh Cẩn Du càng nghĩ càng tức giận, nếu bây giờ không phải do thân phận này không cho phép nàng làm càn, thì chắc chắn bản thân sẽ xuất thủ đánh cho Dương Kỳ Nhạc đến sống không bằng chết.Dương Kỳ Nhạc nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể ắp úng nói: "Ta, ta . . ."Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Vinh Cẩn Du hỏi lại, không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ trả lời chính là bởi vì hắn tự ti, bởi vì cảm thấy bản thân không xứng với Công chúa, nhưng mà chưa bao giờ dám nói với người khác, lại càng không dám vọng tưởng Công chúa sẽ thích lại mình, nhiều năm qua chính mình đều là đứng nhìn bảo hộ nàng từ xa, cũng chưa từng bày tỏ tình yêu. Bây giờ Thánh thượng cũng đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, giờ này khắc này, bản thân hắn lại còn có thể cao cầu cái gì cơ chứ ?Dương Nhược Oánh sững sờ hồi lâu, lần này thật sự là chịu đả kích. Nàng cũng không để ý đến ca ca mình đang khó chịu, lên tiếng nói: "Cẩn ca ca, huynh tại sao lại cố tình làm ca ca ta thêm đau khổ? Việc này không phải là thứ chúng ta có thể cưỡng cầu, lại càng không thể làm trái."Dương Nhược Oánh vốn là đang lo lắng đến việc Vinh Cẩn Du nhiều ngày qua vẫn chưa tới tìm mình, chợt nghe được tin tức Vinh Cẩn Du làm Phò mã, liền cảm thấy như tình thiên phích lịch*. Vừa rồi lại chính tai nghe được Vinh Cẩn Du nói là đã có người trong lòng, lại càng thêm bi ai.*Tình thiên phích lịch: sấm chớp giữa trời quang - Thường dùng để diễn tả một sự việc xảy ra bất ngờ.Vinh Cẩn Du ánh mắt trầm xuống, lại khôi phục cảm xúc thản nhiên, nói: "Nhược Oánh, muội có thể hiểu được lý lẽ này là tốt, việc này không phải chỉ một mình ta hay muội nói ra là có thể tính. Mau đi khuyên nhủ ca ca muội đi, suy cho cùng tất cả chúng ta đều là vật hy sinh dưới thủ đoạn vương giả chính trị mà thôi.Dương Kỳ Nhạc ta hận ngươi, ta hận tính ích kỷ tự ti của ngươi, ta hận ngươi không quả quyết, ta thật sự là hận không thể ngay lập tức bóp chết ngươi. Bởi vì ngươi ngu ngốc tự ti, bị phá hủy hạnh phúc bản thân lại còn liên lụy cả hạnh phúc của ta.Vinh Cẩn Du chậm rãi bình phục cảm xúc của mình, buông lỏng hai quả đấm đang nắm chặt ra. Thấy Vinh Cẩn Du chậm rãi bình tĩnh trở lại, Kinh Nhược Ly bên cạnh cũng yên lòng. Nàng vừa rồi thật sự là sợ Vinh Cẩn Du sẽ nhịn không được mà ra tay, làm bị thương Dương Kỳ Nhạc. Nếu thật sự là như thế, bất luận Vinh Vương phủ đề phòng quản lý nghiêm ngặt cỡ nào, sợ là không đến ngày mai, cả kinh thành đều sẽ lan truyền ồn ào huyên náo rằng Vinh tiểu vương gia cùng Dương Kỳ Nhạc đại nhân vì tranh đoạt trái tim Công chúa mà ra tay quá nặng dẫn đến lưỡng bại câu thương.Dương Kỳ Nhạc ngẩn người, chắp tay, nói: "Ta hiểu, việc này không phải do ngươi mong muốn, cũng không phải do chúng ta mong muốn. Hôm nay không phân biệt phải trái liền đến đây chất vấn, là do ta không đúng, ta cũng là do nhất thời nóng lòng, Cẩn Du đừng nên để trong lòng. Chớ nên vì việc này mà làm rạn nứt tình huynh đệ chúng ta. Ta có chút không thoải mái cho nên hồi phủ trước, cáo từ."Dương Kỳ Nhạc nói xong, liền đứng dậy lảo đảo rời đi. Dương Nhược Oánh thấy vậy, sợ ca ca mình gặp chuyện không may cho nên lập tức nói cáo từ, đuổi theo.Thấy hai người bọn họ đi rồi, Kinh Nhược Ly mới nói: "Cẩn Du, ngươi đã quyết định kỹ ?"Thấy huynh muội Dương gia đang dần đi xa, Kinh Nhược Ly nghe được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Vinh Cẩn Du, dĩ nhiên đã biết được quyết định của nàng ấy, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một phen.Vinh Cẩn Du thở dài, nói: "Không phải ta có quyết định kỹ hay không, mà là quyết định lựa chọn ta. Việc này nếu đổi lại xảy ra trên người ngươi, ngươi cũng chỉ có thể như thế."Kỳ thật, Vinh Cẩn Du trước khi Kinh Nhược Ly đến đã chuẩn bị tốt để kết hôn với Công chúa. Hiện tại làm chức Phò mã này là để bảo đảm bình an cho Vinh Vương phủ, còn nếu như sự việc kia bị bại lộ, vậy cũng còn có thể suy nghĩ biện pháp giải quyết. Dù sao bây giờ cũng không thể không cưới Công chúa.Kinh Nhược Ly cũng sâu kín thở dài, nói: "Aiz, thật sự không còn biện pháp nào khác để giữ được Vinh Vương phủ? Ngươi nếu như thế, sau này nhất định là sẽ mệnh treo tiền tuyến, sợ là cùng Cố Nhạ Nhan hữu duyên vô phận."Bạn tốt của mình ở cùng một chỗ với Cố Nhạ Nhan sẽ không có được hạnh phúc, có thể nói là vô phúc, nếu như cưới Công chúa, thật sự là mệnh treo tiền tuyến. Làm Phò mã, vốn là không có địa vị, bất kể có tài văn thao võ lược thế nào đều vẫn sẽ bị phong một chức quan ngũ phẩm nhàn hạ, khiến cho ngày càng mai một, huống hồ Vinh Cẩn Du thân là nữ tử, lại càng khó bảo toàn tính mạng.Vinh Cẩn Du mỉm cười, thốt lên: "Biện pháp? Nhưng thật ra có một."Kinh Nhược Ly ánh mắt sáng lên, hỏi: "Thật sự? Biện pháp gì, có thể dùng được sao ?" Kinh Nhược Ly nhìn thấy nụ cười tự tin kia của Vinh Cẩn Du, vừa cao hứng lại vừa tò mò.Vinh Cẩn Du cười cười lấy từ trong ngực ra hai bình sứ nhỏ đặt lên bàn, nói: "Nào, một bao thất bộ đảo, một chén Mạnh Bà thang, đảm bảo ta sẽ bắt đầu có một cuộc sống hoàn mỹ."Kinh Nhược Ly cả kinh, liếc trắng mắt, nói: "A? Ngươi nếu muốn có cuộc sống mới, vậy thật đúng là muốn cùng Cố Nhạ Nhan kiếp sau gặp lại sao, ngươi bỏ được ?"Kinh Nhược Ly ngoài mặt cùng nàng vui đùa nhưng trong suy nghĩ lại dần lạnh không ít. Nàng không ngờ rằng Vinh Cẩn Du cư nhiên lại lấy thuốc diệt chuột cùng thuốc độc tự điều phối ra, xem ra người này đã ôm tâm thế sau này sẽ phải chết.Vinh Cẩn Du lại cười, nói: "Đùa thôi, ta nào có yếu đuối như vậy? Thế sự không có việc gì là tuyệt đối, sự tình còn chưa đi đến một khắc cuối cùng, ai biết sẽ là kết quả gì ?"Không đấu tranh đến cuối cùng làm sao sẽ cam tâm chịu chết, sự tình vẫn còn chưa đến bước cuối cùng, ta tuyệt đối không thể buông tha cơ hội chuyển mình.Nàng quả nhiên không phải là người yếu ớt, hại ta lo lắng vô ích nửa ngày. Kinh Nhược Ly ghét bỏ nhìn nàng một cái, yên tâm nói: "Ngươi đã có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm. Ta đây đi trước, sau này lại đến tìm ngươi."----------------Bên này, Dương Nhược Oánh một đường chạy theo tới trong phủ, vừa vào liền nhìn thấy Dương Kỳ Nhạc ở trong viện loạn múa bình khí.Đợi đến khi Dương Kỳ Nhạc mệt mỏi, ngồi xuống cầm vò rượu mạnh mẽ uống, nàng mới đi qua ngồi bên cạnh hắn. Dương Nhược Oánh đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, nói: "Ca, huynh nếu khó chịu thì cứ nói ra đi, sẽ thoải mái hơn một chút."Dương Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm bông hoa rơi trên mặt đất, nói: "Còn tiểu Oánh thì sao? Muội hiện tại không khó chịu sao? Cẩn Du sắp cùng Công chúa thành thân, hắn còn có người trong lòng. Khổ sở của muội thì sao? Không phải muội đều để trong lòng ?"Ba người chúng ta từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, từ nhỏ người trong lòng của muội chính là hắn, ta thân là ca ca làm sao lại không biết? Vốn là tưởng chúng ta còn có cơ hội có thể trở thành người một nhà, thế nhưng người trong lòng hai người chúng ta lại trở thành người một nhà của nhau, việc này bảo ta làm sao có thể chấp nhận ?Dương Nhược Oánh nhất thời sầu não, trong lòng cũng nhịn không được oán niệm: 'Cẩn ca ca, huynh rời nhà nhiều năm có từng nghĩ tới ta, nhớ tới ta? Huynh vừa mới nói huynh đã có người trong lòng, huynh có từng nghĩ tới huynh là đem ta để ở đâu? Hôm nay huynh an ủi ca ca ta, ta đây trong lòng đau khổ thì ai đến an ủi? Những lời nói lúc nhỏ huynh đã không còn nhớ rõ sao? Ta đây chờ đợi rất nhiều năm qua, đổi lại được cái gì ?'Dương Nhược Oánh nghe Dương Kỳ Nhạc nói xong, hồi tưởng lại lúc nhỏ, khung cảnh như hiện ra trước mắt, nhất thời bất tri bất giác nước mắt đã rơi như mưa, nàng giật lấy bình rượu trong tay Dương Kỳ Nhạc cầm lên uống.Nàng thật sự là: 'Nhân các hữu mệnh, đều tự khúc chiết*, đều tự bi ai.'*Khúc chiết: rối rắm, quanh co, không thẳng thắn.---------------Hết chương 48---------------
Ngày 29 - 08 - 2023.