[BHTT] CHỜ TRĂNG LÊN |COVER VER ENGLOT|

CHƯƠNG 6: THÀNH CÔNG




"Char ơi, sao dạo này không thấy cô út qua chơi nữa hả con? Con có làm nhỏ giận cái gì không đó?"

Ông Chí vẫn giữ thói quen đọc báo như mọi khi, ông đẩy gọng kính, đọc xong thì nhẹ nhàng cất tờ báo sang một góc. Bình thường căn nhà này rất náo nhiệt, bỗng dưng hôm nay nó lại bình yên đến lạ. Nghe tiếng chó nhà địa chủ sủa lên inh ỏi, ông mới chợt nhận ra cô út đã không sang đây chơi được cả tuần liền rồi.

"Cổ nghỉ qua lâu rồi mà ba. Con nít biết giận dỗi cái chi." Charlotte lật trang sách, cô nói tiếp: "Không qua thì khỏe chứ làm sao, ba mẹ thì thương nhỏ nên thấy thích, chứ con thì mệt muốn chết à."

Căn nhà này mà không xuất hiện bóng dáng bà Nguyệt thì sẽ luôn im ắng như vậy. Một nhà cha thì đọc báo, con thì cắm mặt vào sách vở, may mắn thì sẽ nghe một vài tiếng xoong nồi lách tách từ trong bếp vọng vào.

"Để cô qua cho vui nhà vui cửa. Biết cái nhà này yên tĩnh vậy thì ba với má ngày xưa ráng mót thêm một đứa nữa rồi." Ông Chí cười mà nói: "Chẳng qua là sợ mày hồi nhỏ tị nạnh với em nên không sinh thêm."

"Tị nạnh cái gì đâu." Charlotte nghĩ đến chuyện gì, bỗng chốc có hơi buồn phiền mà nói: "Đáng ra ba má nên sinh thêm một thằng con trai, con sợ sau này con lấy chồng, ba má chẳng còn ai phụng dưỡng."

"Đẻ con ra là mong con hạnh phúc. Xưa nhà nghèo nên ba má chỉ có một mình con, đặng con được hưởng trọn vẹn đủ đầy. Ba với má sanh con ra chỉ lo sợ con sau này thiếu thốn bất hạnh, chưa bao giờ nghĩ đến ngày con phải phụng dưỡng ba má."

Char nghe vậy thì lại thêm tự trách mình. Đến tuổi nàng vẫn không muốn gả cho ai bởi vì sợ ba má sẽ cô đơn về già. Char dặn lòng, nếu có thể, nàng sẽ chỉ lấy chồng ở huyện này, đặng còn được ở gần ba má thêm một chút.

"Mà con, Engfa nó dễ thương mà nó xấu tính quá. Để lâu như vậy hoài cũng không có tốt." Ông Chí thấy Char đang ưu sầu, đành tinh tế chuyển chủ đề.

"Sao mà xấu bằng anh nó được." Nói đến đây, Charlotte kể lại cho ông Chí nghe chuyện giao kèo giữa hai anh em nhà nọ.

Ông Chí vừa nghe vừa nhăn mặt.

"Nói đi cũng phải nói lại, cô út ham học ghê đó, hơn cậu hai hồi nhỏ nhiều. May mắn nhỏ sinh ra trong nhà địa chủ, được học cao lại còn được thừa kế ruộng đất."

"Sao phải là nhà địa chủ, ba cũng cho con đi học đàng hoàng mà. Tài sản nhà này cũng có một mình con hưởng thôi chứ còn ai."

"Tại ba thương nên mới để mày đi học, đợt đó ông bà nội mày chửi ba quá trời quá đất. Nhưng cha biết chữ, chẳng lẽ con thất học? Cho dù mày có là con gái, ba cũng sẽ để mày đi học bằng được. Tiếc là ba không rành tiếng Tây, cũng không đủ tiền mướn thầy về dạy cho mày, để mày lấy kiến thức đi du học cho có với người ta…”

Nói rồi, ông ngước nhìn lên bàn thờ: "Con nhìn dì hai của con đi, ngày xưa chị ấy giỏi chữ nhất huyện này, lại học thêm nhiều thứ tiếng. So với con trai cũng chẳng kém gì, tiếc là chị ấy... mất sớm quá."

Nhìn cái tên ở trên bàn thờ, Charlotte có chút não lòng. Nàng biết ba nhân lúc má không có ở đây mới nhắc đến dì. Dẫu sao cái chết của dì vẫn luôn là nỗi đau, canh cánh trong lòng của má.

"Thôi, ba có cho con cũng không đi. Cô út đi thì còn cậu hai, con đi thì nhà mình có còn ai đâu? Mà con cũng không thích lối sống phóng khoáng của họ lắm, con nghĩ là con không phù hợp."

"Con đó, không có chí tiến thủ gì hết." Ông Chí thở dài thêm cái nữa.

Charlotte không cãi ông, vì đó chính là sự thật. Trước nay Charlotte không hề muốn được trèo cao hay có công danh sự nghiệp gì rạng rỡ, cô yêu một cuộc sống bình dị ở huyện này hơn. Sau này thì dạy học kiếm tiền, mấy miếng đất cha mẹ dành dụm có thể làm mấy mẫu ruộng rồi cho người khác thuê, tiền dù không kiếm được nhiều nhưng vẫn đủ để sống và tích cóp.

Bỗng dưng, trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của đứa nhỏ nhà địa chủ, cánh môi nàng hơi cong lên. Nhỏ Engfa này khác hoàn toàn với cô, lớn lên chắc sẽ trở thành một người con gái đầy tham vọng và thành đạt mà thôi.

Cơ mà không biết bây giờ nhỏ sao rồi nhỉ?

...

"Con ơi, con bị sao vậy?" Bà Mai bước vào trong buồng, thấy đứa con gái nằm vật vờ như người sắp chết vậy, bà lo lắng ngồi cạnh con, nhẹ nhàng hỏi: "Con mệt chỗ nào, có khó chịu chỗ nào không?"

Cả một tuần nay Engfa đổ bệnh, mà gọi đốc tờ tới là lại bị con bé này đuổi về, mỗi ngày cũng chỉ húp được vài ba muỗng cháo. Bà cùng chồng vốn bề bộn nhiều việc, đến bây giờ mới có thời gian rảnh để hỏi thăm con.

"Má ơi, con muốn được đi học." Engfa rầu rĩ, quay người ra sau tường, khóc lóc nỉ non.

"Hức, hức,..." Cổ họng nàng truyền đến từng tiếng nấc nghẹn, khiến cho tim bà Mai như muốn vỡ ra, xót xa vô cùng. Dù bà biết nó đang làm trò, nhưng con nít bỏ ăn vài ngày đã tiều tụy, bây giờ hai bờ vai của con ngày càng gầy đi là sự thật.

Một bên là người mẹ đang đau lòng, còn đứa con gái của bà bên này thì quay mặt vào tường, nén cười.

"Thôi thôi, hôm bữa tía con cũng tính với má rồi, nhưng mà phải nửa năm hơn mới để con đi được." Bà Mai thở dài: "Con ở lại với tía má nửa năm đi. Tía con cũng khổ sở lắm, thương con quá nên không nỡ để con đi. Chuyện con đi xa vậy tía con cũng cần có thời gian sắp xếp."

"Vậy là con được đi học thiệt đúng không, thưa má?" Engfa vui đến như muốn nhảy ra khỏi giường, nhưng mà nàng vẫn phải giả bộ bệnh tật, thành ra cũng không dám thể hiện niềm vui một cách thái quá.

"Ừm, con ra ăn uống chút gì đi cho khỏe, để má sai người ở nấu đồ ăn." Bây giờ dù sao cũng đã qua giờ chiều rồi.

“Vậy má dặn người ở làm lẹ chút."

Bà Mai nhìn nét mặt của con gái, tất nhiên bà biết nó đang suy tính gì trong đầu. Dù sao thì bà cũng là người mang nặng đẻ đau nó, đi guốc trong bụng nó là lẽ thường tình.

Nhưng thôi, dù sao chuyện du học thì cũng tốt cho con. Cùng lắm là nhớ con bốn năm, nhưng con được đi đây đi đó mở mang kiến thức, con được hạnh phúc với ước mơ của nó thì đã là tốt rồi. Chồng bà không chịu vì sợ nhớ con đến khó ngủ, dù gì ông Minh cũng cưng đứa con út này lắm, nhưng suy đi tính lại, tương lai là của con, ông bà vẫn để cho con tự mình quyết định.

Có điều, Engfa nó gan tới đâu thì trước giờ vẫn chưa thấy nó dùng cách này để đối phó ba mẹ, rốt cuộc là ai đã dạy hư nó vậy?

Engfa lúc này đang mở cờ trong bụng, đợi sáng ngày mai, nàng nhất định phải sang báo tin vui cho Charlotte!

Cơ mà khoan đã.

Vì sao phải đến báo nhỉ?

Engfa bỗng dưng suy tư về mối quan hệ của nàng và chị dâu hụt kia.

Nàng tiếp cận Charlotte cũng chỉ vì anh hai mà thôi, bây giờ thì anh hai có cưới được Charlotte hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới con đường học vấn của nàng nữa. Ngẫm lại, Engfa vứt bỏ cái mặt của mình suốt một tháng trời để dính lấy người kia, bây giờ không đến gặp, có khi người ta còn thấy mừng. Lúc tìm Charlotte, nếu như không kể về anh hai, Engfa sẽ tự kể về mình cho có chuyện để nói. Charlotte cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, chẳng bao giờ tỏ thái độ khó chịu quá mức. Chắc cái lần chị ta giận dữ khi nàng nhắc về chuyện tiền bạc đã là dữ lắm rồi.

Thôi, rốt cuộc người ta cũng có công chỉ cho mình cách này, dù rằng có hơi gian manh với tía má một chút, nhưng thành công rồi cũng nên tới báo một tiếng. Vừa nghĩ tới chuyện khoe mẽ này, vẻ đắc ý trên mặt Engfa là không thể giấu được.

Nhìn dáng vẻ tươi cười của con mình, lại thấy cái bộ dạng ham học hỏi của nó, bà Mai bỗng dưng nhớ về hình ảnh một người. Ở trong quá khứ, huyện này cũng có một người con gái như vậy, nhưng mà...

"Kìa má, sao má lại khóc? Má đừng lo, con đi rồi cũng sẽ về đây, sống gần và phụng dưỡng tía má. Con không có đi luôn..."

Engfa ngây thơ, tưởng bà Mai sợ nhớ nàng nên mới khóc như vậy.

Bà Mai đi giọt nước mắt trên gương mặt mình, lắc đầu: "Má không buồn, con ở bên ấy ăn học đàng hoàng thì tía má đã yên lòng."

Cho đến khi người ở đem đồ ăn đến, bà mới tạm biệt con. Bước chân bà ra khỏi cửa phòng rất nhanh, bà không muốn để con gái thấy được bộ mặt yếu đuối như vậy.

Thì ra nỗi đau của quá khứ vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong bà.

Engfa lần đầu tiên thấy mẹ khóc, thành ra bữa cơm này cũng chỉ ráng nuốt xuống cho xong.

...

"Thưa cô út, cậu hai nói là chừng nào cô ăn xong thì ra cậu biểu." Đứa người ở trong nhà đứng ngay cửa buồng, nhẹ giọng nói.

"Ừ, tao ra liền, mày nói anh hai đợi xíu."

Nghĩ cũng tội cho anh, chẳng biết vì sao mà ảnh thích Charlotte quá trời quá đất. Mấy tháng qua việc ảnh ăn không no, ngủ không yên là sự thật. Dù rằng cả gia đình đã khuyên can đủ điều, nhưng anh vẫn nhất quyết chỉ chung tình với một mình chị Char.

Thế Phiệt viết cho Charlotte rất nhiều bức thư, nhưng số gửi cho Charlotte chỉ là một phần ít. Trên bàn làm việc ở buồng ngủ cậu ta có một chiếc hộp tủ nhỏ, chỉ cần mở ra là có thể thấy cả một đống bài thơ cùng hình ảnh cậu với Charlotte từ nhỏ tới lớn. Một số ảnh cả hai chụp chung ở lớp đồng ấu, một số ảnh Charlotte vô tình dính vào, hoặc số ít cậu mời Charlotte vào khung hình chụp chung nữa, tất cả cậu đều giữ lại.

Engfa hồi mới biết chữ đã có lần lén lút tới xem, hình tượng Charlotte trong những hàng nhật kí của anh quả thật như thần tiên tái thế, đôi khi chẳng biết anh có phóng đại lên một chút nào không. Nghĩ lại anh hai si tình quá chừng, nhưng rốt cuộc lại si phải nhầm người. Charlotte nào có phải là mẫu người đáng để yêu đâu. Engfa cực kì thấy bất bình cho anh, rõ ràng anh hai làm ăn giỏi, ăn bận cũng bảnh bao, mà còn si tình với chị ta như vậy, chị ta không động lòng dù chỉ là một chút xíu hay sao?

Engfa suy nghĩ một lát, nghĩ xem thật ra anh hai mình yêu Charlotte ở những điểm nào, nàng nhất định sẽ kiếm một người y chang vậy cho anh. Thế giới này có biết bao nhiêu con gái, chẳng lẽ một người như Charlotte sẽ khó tìm sao? Suy đi tính lại, nàng vẫn không mong anh hai phiền lòng. Tía má vốn bận bịu quanh năm, nuôi nấng nàng cũng là anh, cho tiền quà cũng là anh, mà dắt đi đây đó mở mang tầm mắt cũng vẫn là anh hai. So với tía má, thậm chí Engfa còn thân với anh của mình hơn một chút. Thấy anh hai buồn, Engfa cũng chẳng có cách nào vui lên nổi.

Nghĩ lại xem, Charlotte có gì mà anh hai lại thích đây?

Engfa nhớ đến buổi gặp gỡ lần cuối vào tuần trước, Charlotte hôm ấy xõa tóc, mùi bồ kết lúc nào cũng thoang thoảng xung quanh. Thơm lắm. Có lẽ các đấng mày râu rất yêu mùi hương từ những thiếu nữ. Nhưng nếu hỏi Engfa để ý nhất điểm nào của Charlotte, nàng sẽ không ngần ngại mà trả lời là đôi mắt. Đêm hôm ấy, trên hàng ghế đá, đôi mắt kia nhìn vào nàng, tinh nghịch mà xinh đẹP. Mắt Charlotte có hai mí rõ rệt, lông mi dài đến nỗi khi nhắm lại thì hai hàng mi ấy có thể đan xen vào nhau, run rẩy, trông giống như cánh bướm đang động vậy. Lúc Charlotte trò chuyện, cánh môi khép mở dịu dàng, giọng nói ôn tồn dễ nghe. Dù cho có khi tức giận, âm điệu của nó cũng không hề khiến người ta cảm thấy chói tai một chút nào.

Chắc là bởi vì Charlotte quá xinh đẹp. Nhưng nàng tin anh hai không chỉ thích một người đơn thuần chỉ vì vẻ ngoài, với cả lên đô thành biết bao nhiêu mỹ nữ, chẳng lẽ anh còn chưa nhìn thấy qua hay sao?

Nói về vấn đề học thức, Charlotte là một trong số ít những người có học ở huyện, mà lại còn là con gái. Nhưng không giống như Engfa, Charlotte có hơi hướng hoài cổ, nàng ta rất thích đọc thơ Đường, hay là tìm hiểu về lịch sử của dân tộc qua những cuốn sử văn ít ỏi cô giữ lại. Người huyện đồn cô ấy là người con gái khép kín cùng lễ độ. Dù rằng Engfa biết chắc cô đã rất bực bội hai anh em nhà mình vì những ngày vừa qua, nhưng thái độ của người nọ vẫn luôn ôn hòa như vậy, có lẽ một phần cũng vì sợ cái danh địa chủ của tía.

Nhưng nếu đã sợ trước cái uy quyền của nhà địa chủ thì Charlotte phải gả cho Thế Phiệt mới đúng, nhưng cô ấy đã không làm vậy.
Engfa nghĩ đến đây, cánh môi hơi cong lên. Chắc là vậy rồi, hẳn là anh hai có tính chinh phục chăng? Trước một loạt những người con gái tình nguyện gả cho anh, hẳn là anh sẽ chỉ để ý đến một người không chịu yêu mình.

Nhưng có một điều mà mãi tới sau này Engfa mới nhận ra được, rằng những gì nàng nghĩ bây giờ chỉ toàn là những cái mà nàng thích ở Charlotte, là cảm xúc của riêng nàng, chứ nào phải của anh hai đâu.

"Ê Engfa, mày ăn lâu quá đó! Lẹ lên, tối hơn nữa là muỗi bu lại đó. Tao nghe tiếng muỗi ong ong bên tai luôn rồi nè."

Thế Phiệt ngồi trên ghế đá lớn tiếng gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ trẻ thơ.

"Anh gọi em có việc gì?" Engfa lại ngồi kế anh hai, nét mặt hơi rầu rĩ.

"Tía má tính để một năm rồi hẵng đi, nhưng tao nói là nửa năm sau đi được rồi.Thằng Mến là bạn thân của anh hai, cũng là anh họ của mày. Nửa năm sau nó cũng đi rồi, có gì gửi mày đi cùng nó cho tiện đường. Hai anh em mày qua đó cũng được sắp xếp ở gần nhau, có chuyện gì bất trắc thì báo cho nó."

Engfa nghe vậy thì ngạc nhiên, bởi vì nàng cứ ngỡ Thế Phiệt gọi nàng ra đây để mắng mỏ chuyện của Charlotte.

"Ban đầu tao không muốn để mày đi, thân mày con gái, ở xứ người không tía không má, làm sao mà chịu nổi."

Thế Phiệt biết tính tình Engfa cố chấp, nếu trực tiếp từ chối thì nó cũng sẽ tìm mọi cách năn nỉ ỉ ôi cho bằng được. Cậu đành kêu nó sang nhà Charlotte đặng cho nó biết khó mà lui, nhưng không ngờ con nhỏ này lại chạy sang nhà người ta thật. Cậu vươn tay xoa đầu Engfa, cười khổ.

Dù rằng cậu biết Charlotte sẽ không đồng ý, dù biết rằng cậu làm vậy chỉ để từ chối Engfa, nhưng đâu đó trong cậu vẫn có một tia hi vọng nhỏ nhoi, vậy nên cậu cũng không ngăn cản con bé.

"Anh hai." Engfa nghe vậy, đôi mắt nàng chứa đầy vẻ kiên định: "Em xin lỗi anh, xin lỗi tía má, nhưng em rất muốn được đi học tiếp bên ấy. Anh ở bên này đừng buồn rầu gì, cũng đừng nghĩ tới Charlotte nữa, chị ấy không yêu ai được đâu anh. Nếu như anh muốn, em sẽ kiếm thật nhiều bạn ở Pháp, cũng sẽ hỏi thăm mấy cô gái ở Sài Gòn - Gia Định, nếu thấy ai thích hợp sẽ báo anh liền đặng anh hỏi cưới nha."

Nghe tới đây, Thế Phiệt phì cười: "Anh mày không mắc cưới vợ tới vậy đâu. Qua bển thì học hành đàng hoàng, yêu đương mà để tao biết là về chết với tao."

"Ai mà thèm, ai mà yêu sớm như anh!" Trâm Anh trợn mắt.

"Engfa, từ mai không cần kiếm Charlotte nữa đâu. Charlotte thật sự không yêu tao được nữa. Chuyện cưới hỏi tía má tính cho tao rồi, năm sau tao cưới cô Ngọc Quỳnh, nhà ở Gia Định."

"Khoan, sao lẹ vậy? Sao không đợi em về rồi hả cưới?"

Engfa cảm thấy lo lắng, nàng chưa được gặp chị dâu tương lai, cũng không biết người ta tính tình như nào, có hợp với anh hai không. Vậy nên bỗng nhiên nghe anh thông báo như vậy, nàng không biết nên làm sao cho phải.

"Ừ, Ngọc Quỳnh đẹp mà cũng hiền lành, tính tình kín đáo, rất ra dáng tiểu thư nhà quyền quý. Cha giữ chức Phó Đốc lý ở Sài Gòn. Hai nhà xem như môn đăng hộ đối, cưới về chỉ lợi chứ không có hại. Con gái người ta đến tuổi rồi, đợi mày về chắc người ta cũng gả cho nhà khác mất.” Thế Phiệt rút điếu xì gà ra, châm lửa.

"Anh có vui khi lấy chị ấy không?" Engfa thấy bộ dáng của Thế Phiệt, nàng hỏi.

"Cưới người con gái cao sang thì thằng nào mà chẳng vui." Thế Phiệt vò đầu Engfa, bật cười. Từng ngụm khói thuốc phả vào mặt khiến cho nàng khó chịu ôm lấy miệng mà ho lấy ho để.

"Thánh thần... Anh cũng bỏ hút thuốc đi. Thôi muỗi chích ngứa quá, em vô buồng trước." Trông thấy anh hai vui vẻ, nàng cũng yên tâm mà đi vào buồng nghỉ sớm.

"Ừ, đi đi." Thế Phiệt rít thuốc, thậm chí còn không thèm quay sang nhìn.

Đêm, trăng lưng chừng.

Cho đến ban khuya, trăng lên cao. Bóng lưng cô đơn của Thế Phiệt vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế đá, mùi thuốc vẩn vương khắp hiên nhà. Đôi mắt cậu đỏ lừ lừ, chẳng biết vì khói thuốc hay vì nguyên nhân nào đó khác. 

03/05/2025

Chương trước Chương tiếp
Loading...