[BHTT - CĐ - XK] Nam Cung Hoàng Đế
Chương 80
Sông Lưu Giang---Triều cường dâng cao, nước từ nơi đâu bất ngờ đánh ụp vào con thuyền đang căng buồm xuôi hướng Giang Kinh thẳng tiến. Chiếc thuyền chao đảo, nước tràn vào khắp nơi. Cung nữ hoảng sợ hò hét. Dưới nước lần lượt xuất hiện một, hai, ba............. gần hai chục tên hắc y nhân. Thay nhau chém giết.Trên thuyền, binh lính bị tập kích bất ngờ, không kịp chuẩn bị nghênh chiến nên thương vong gần hết. Ban đầu binh lính và cung nữ bao vây bảo vệ người bên trong. Hàn Phong không thể nhìn thấy chủ tử của họ, nhưng khi bọn chúng lần lượt bị chém, bị tên đâm xuyên rơi xuống nước. Còn lại một nam một nữ bên trong.Tuy thuyền ở xa bờ, lảo đảo sắp lật. Nhưng dáng vẻ người đó làm sao Hàn Phong quên được, không phải là người mình đang tìm sao?Uyển Nhi và Khiết Nhĩ Đa chống trả, thích khách quá đông. Địa thế không cho phép chạy trốn, chỉ có thể nghênh chiến. Khiết Nhĩ Đa đang cố bảo vệ Hoàng mụi của mình. Một phút lơ là Khiết Nhĩ Đa bị bọn sát nhân chém vô số nhát đao. Không thể chống cự được, hắn chỉ kịp kêu lên 'Hoàng mụi mau nhảy xuống'.Uyển Nhi cùng hắn nhảy xuống nước, một tên bịt mặt nhanh tay chém hai nhát lên người Uyển Nhi. Màn đêm tăm tối, thủy triều giận dữ. Hoàn toàn không để lại vết tích.Mà Hàn Phong, gào thét tìm thuyền ra đó, nhưng không ai nghe. Không hề phát hiện bản thân mình tồn tại? là tại sao? sao thân thể mình lại trong suốt. Muốn nhảy xuống nước, nhưng mà không thể chạm vào vật gì. Bất lực, gào thét trong hư vô.'Uyển Nhi, Uyển Nhi................Đợi ta, Uyển Nhi''Thái tử....thái tử người bình tĩnh'.Hàn Phong nghe tiếng gọi bên cạnh, dần dần bình ổn tâm tình. Trên trán mồ hôi lạnh tầng tầng. Trên bụng cảm giác đau nhức không thở nỗi. Mở mắt nhìn người bên cạnh, chưa nói gì. Tất cả chỉ là mơ. Uyển Nhi nhất định không có chuyện gì. Tự trấn an mình một chút. Mắt thấy người đối diện quỳ xuống hành lễ:'Thái tử, A Phúc cứu giá chậm trễ. Mong người giáng tội''Phúc ca đứng lên đi. Sao ta lại ở đây? Tiểu An ra sao?'A Phúc đứng một bên kể hết tất cả mọi việc: 'Là Thái tử phi nghi ngờ lệnh cho ta đến đón Thái tử trước một bước, không ngờ vẫn là chậm hơn so với bọn chúng. Tiểu An bị thương nặng hơn, đã qua cơn nguy hiểm nhưng hiện giờ vẫn còn đang hôn mê.''Giữ được mạng sống là tốt. Có đều tra được bọn chúng là ai?''Bọn chúng một phần trốn thoát, phần bị bắt thì tự xác tại chỗ. Không tra ra gì, vì đảm bảo an nguy của Thái tử nên ta lập tức đưa người trở về chữa trị''Đây là đâu?''Đây là Vân Lai khách điếm ở Biện Kinh, thuộc sở hữu của Thái tử Phi. Chúng ta cơ bản là an toàn''Vết thương của ta là ai xử lí?'. Hàn Phong nghi ngại nhìn Phúc Ca. Mà ánh mắt Phúc ca hướng về một nơi khác, cũng không vội trả lời. Theo hướng Phúc ca, Hàn Phong thấy một Tiểu cô nương trông rất trẻ, dáng người như vậy nếu ở thời hiện đại cũng được xem là hotgirl đi, Nàng vận bộ y phục xanh lam, trong nhẹ nhàng như hòa với thiên nhiên. Tóc dài xỏa sau lưng, một vài sợi tóc mai rơi phía trước tai. Đại khái sau này nghiêng nước nghiêng thành a. Phúc ca nói:'Xá muội của thất lạc của ta vừa mới tìm gặp cách đây không lâu. Nàng tên Nhất Hạnh. Năm nay cũng đã 18. Y thuật của nàng rất khá. Vết thương của Thái tử là do nàng xử lí'Hàn Phong nhíu mày. Như vậy thân phận bại lộ hết rồi. Phúc ca nắm bắt được tâm tư, nhìn xá mụi lại nhìn Hàn Phong. Giọng nói rất khẽ.'Thái tử yên tâm, Thái tử phi đã cùng ta nói qua thân phận của người. Nhất Hạnh là người hiểu chuyện. Ta có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo'Nhất Hạnh đứng cách đó không xa, rất phối hợp hành lễ: 'Nhất Hạnh tham kiến Thái tử điện hạ''Ân. Đều là người nhà. Đứng dậy thôi'Nói về Nhất Hạnh, lúc tìm được ca ca. Nàng đến làm việc tại Y Quán gần Quận chúa Phủ. Y Quán được Quận chúa mở ra giúp đỡ người nghèo. Nhờ vậy y thuật của nàng được nâng cao rất nhiều. Mấy hôm trước, ca ca nói phải đi làm việc quan trọng, e là có thương tích. Liền mang nàng theo. Không nghĩ đến vừa vài ngày nàng đã phải chữa trị cho hai người thương tích đầy mình, cơ hội sống xót rất ít. Khi phát hiện vị Thái tự cao cao tại thượng của Nam Triều được mọi người ca tụng là Nữ nhân. Nàng có chút hốt hoảng, nhưng ca ca trấn an nàng. Là ai không quan trọng, đều duy nhất có thể cai trị đất nước phồn thịnh là được. Thân là thần tử, phải phò tá minh quân. Vì vậy, nàng là rất thông suốt đi.Không nghĩ người trước mặt tương lai là thiên tử, lại có thể ôn nhu mỉm cười nói nàng là người một nhà. Thật là làm nàng bất ngờ.----Phúc ca sai người sắc thuốc đưa đến phòng của Thái tử, để Nhất Hạnh hầu hạ Thái tử uống thuốc. Còn lại tự tay đưa vào phòng của Tiểu An. Tiểu An hôn mê nằm trên giường. Luôn miệng nói mớ: 'Thái tử cẩn thận'; 'Thái tử mau trốn'; 'Thái tử chạy đi'..............Phúc ca không khỏi thở dài. Thái tử đối xử với thuộc hạ rất tốt, cho nên thuộc hạ vì người, vì Nam Triều tận trung bán mạng.Phúc ca từng muỗng từng muỗng uy thuốc cho Tiểu An, thuốc vào miệng không được bao nhiêu, toàn bộ điều chảy hết ra bên ngoài.---Bên kia phòng!Nhất Hạnh cẩn thận đỡ Hàn Phong dựa vào thành giường. Từng muỗng từng muỗng uy Hàn Phong uống thuốc.'Nhất Hạnh, ta có thể tự uống''Tay Thái tử bị thương, không nên cử động nhiều'Sờ nhẹ vết thương trên cánh tay phải bị ám khí xoẹt qua được băng bó khá chỉnh chu. Lại sờ vết thương dưới bụng, khẽ cười nhưng không có chút khí lực. Thành ra mặt mày Hàn Phong nhăn nhó vô cùng khó coi. Nhất Hạnh lo lắng đè lại cánh tay đang quậy phá của Hàn Phong, giọng điệu mang theo một chút trách móc: 'Thái tử đừng làm loạn, vết thương vẫn chưa khỏi'.Hàn Phong nhìn bàn tay của Nhất Hạnh đang chạm vào bàn tay của mình, lại nhìn gương mặt của nàng, ngây người một chút. Trong lòng là đang nhớ đến Uyển Nhi, nhớ đến ác mộng kia.Không hay Nhất Hạnh đỏ mặt thẹn thùng rút tay lại từ bao giờ. Nhất Hạnh lại dùng muỗng uy thuốc: 'Thái tử nhanh uống thuốc khi còn nóng'Nghe tiếng gọi mới nhận ra mình ngẩng người không biết bao lâu, hả miệng uống thuốc, lại luống cuống:'Xin lỗi ta nhớ tới một số chuyện. Hiện tại chúng ta đang ở Biện Kinh, bao lâu sẽ đến Kinh thành?''Ba ngày đường nếu cưỡi ngựa ngày đêm. Nhưng giờ đây thương tích của Thái tử và Tiểu An không thích hợp cưỡi ngựa hay di chuyển, chỉ có thể ở đây dưỡng thương cho lành''Ta có thể chịu được, phải trở về kinh mới có đủ thuốc bổ chữa trị cho Tiểu An'---'Ket.....'Cánh cửa bị đẩy ra. Phúc Ca đi vào, cuối người hành lễ:'Tham kiến Thái tử''Ân. Phúc ca có chuyện cứ nói''Kinh thành truyền đến tin dữ. Năm ngày nữa Nhị Hoàng tử đăng cơ''Cái gì?'..........Hàn Phong kích động quá mức, động tới vết thương nơi bụng, mất quá nhiều máu, lại đau. trước mắt liền tối sầm ngất đi.Nghe bên tai tiếng Phúc ca và Nhất Hạnh rối thành đoàn.........------------Được rồi được rồi.Có ai cho ta động lực viết tiếp không?