[BHTT - CĐ - XK] Nam Cung Hoàng Đế

Chương 74



Thật là Hàn Phong nghĩ Tiểu An đùa mình. Không khỏi hét lớn. Nhưng khi mắt mở ra, gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười nhìn mình. Người vừa nãy đặt nụ hôn lên trán Hàn Phong là Quận chúa xinh đẹp. Hai tay nàng không ngừng xoa bóp thái dương người đang nhăn nhó kia. 

Hàn Phong kéo tay để Quận chúa ngồi bên cạnh, gối đầu nằm trên đùi nàng, hai tay ôm lấy eo người ta, xoay mặt vào chiếc bụng bằng phẳng của Quận chúa tham lam hít hương thơm trên người nàng. 

Quận chúa cưng chiều Hàn Phong, nhẹ nhàng xoa đầu, miệng hỏi: 'Có phải khó chịu lắm không?'

'Ừm. Đầu có chút đau?'

'Để ta xoa bóp cho chàng. Ngoan nằm ngủ một chút'

Hàn Phong chỉ ngâm khẽ 'Ừm'. Rồi ngủ tiếp. Quận chúa biết đêm qua Hàn Phong không ở Đông cung. Hẳn là ở bên cạnh Uyển Nhi đi. Tư vị trong lòng không dễ chịu, nhưng yêu một người, xem như là yêu tất cả thuộc về người ấy.

---

Hàn Phong mơ màng tỉnh lại cũng là 2 canh giờ sau. Người trong lòng vẫn không ngừng xoa đầu cho mình. Hàn Phong không khỏi lo lắng. Ngồi dậy lại xoa bóp chân cho Quận chúa.

'Sao nàng không gọi ta dậy, nàng ngồi lâu như vậy hẳn là rất mõi đi'. Nói nói tay vẫn không ngừng xoa bóp chân nàng. 

Quận chúa trong lòng một trận ngọt ngào. Thời gian bên nhau lại trôi qua rất nhanh. Buổi chiều lại đến. Sau khi dùng bữa thì, Hàn Phong cùng Quận chúa tản bộ xung quanh. 

Mùi hoa Nguyệt quế thơm dịu cả một khoảng trời, hoa trắng xóa khắp vườn, mà nàng cũng là màu trắng xóa. Vừa dịu dàng, vừa tinh khiết. 

'Nàng thích hoa Nguyệt quế?'

Quận chúa chỉ gật đầu nhẹ, biểu thị câu trả lời. Chỉ hỏi một câu không liên quan lắm: 

'Chàng có biết đã bao lâu không có cùng ta tản bộ?'

Hàn Phong không nghĩ Quận chúa lại hỏi một câu khó trả lời như vậy. Hàn Phong hoàn toàn u mê đi. Chắc chắn không nhớ rõ ngày tháng rồi. Che dấu đi vẻ ngượng ngùng, Hàn Phong ho khan vài tiếng:

'Khụ khụ...cũng rất lâu đi, hơn 1 năm nay'

'Là một năm 10 tháng'. 

Hàn Phong cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhớ rõ như vậy. Mà ta........

Biết Hàn Phong đang tự trách, Quận chúa nàng thật không đành lòng. Liền thay đổi đề tài.

'Thái tử, ta muôn lên kia ngắm trăng'. Quận chúa chỉ hướng mái ngói cao cao kia. Hàn Phong đảo mắt nhớ lại một thời gian trước, không phải mình bị một chưởng kia đánh trúng sao. Có chút rùng mình.

Quận chúa như đọc được suy nghĩ của người kia, đưa tay búng cái trán cao cao của Hàn Phong trách móc.

'Ta hứa sẽ không đánh chàng ?'

Hàn Phong cười xấu xa, hai tay bế Quận chúa lên, xoay vài vòng. Quận chúa hai tay ôm cổ Hàn Phong sợ hãi la lên.

'Thả ta ra'

'Không thả không thả, đánh chết ta cũng không thả'. 

Sau đó dùng khinh công bay lên cao nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói. Mà Quận chúa nàng tròn mắt kinh ngạc, tự hỏi 'Người này khi nào thì võ công giỏi như vậy?'. Vẫn là không có hỏi ra miệng. Một mực đợi chờ đối phương tự giải thích.

Mà người kia mặt tươi cười trêu đùa nàng. Ngồi cạnh nhau không nói. Không hỏi. Thật tức chết nàng mà. Có lạnh lùng đến đâu thì nàng cũng ngăn nổi cơn tò mò của mình, quyết định hỏi cho ra lẽ.

'Chàng giải thích sao về việc này?'

'Việc gì a?'

'Chàng còn giả ngốc?'. Không chỉ nói. Tay còn nắm lại thành đấm, hướng Hàn Phong hành hung. Hàn Phong không tránh, rất nhanh bắt được tay nàng. Từ tốn kể lại mọi việc đã trải qua. Quận chúa nghe xong vẫn còn sinh khí a.

'Vậy trước đó sao đứng yên chịu một chưởng kia?'

'Nàng là đang tức giận, nếu ta ra tay sẽ thương tổn đến nàng'

Không thể làm gì hơn là nghiêng đầu tựa vào vai Hàn Phong, vòng hai tay ôm ngang hông Hàn Phong nũng nịu.

'Không nghĩ Thái tử Nam Triều vừa soái, vừa tài giỏi, võ công cao cường như vậy. Ta và Uyển Nhi liên thủ chưa chắc là đối thủ của chàng'

'Hàn Phong ta không bao giờ thắng được nàng và Uyển Nhi đâu'

'Vì sao a?'

'Vì vợ là nhất. Haha'

-----

Đêm xuống, sương giăng lành lạnh. Trăng là rất đẹp nhưng cũng không thể để Quận chúa lạnh a. Liền ôm nàng trở lại phòng. Phân phó người thay nước nóng. Trực tiếp ôm mỹ nhân đi đến mộc dũng. Người trong lòng cọ nguậy, khó hiểu.

'Chàng thả ta ra, ta tự mình có thể'

'Ngoan, để ta giúp nàng a. haha'

Thả Quận chúa xuống. nàng giờ này ngượng chín mặt rồi, quay lưng về phía Hàn Phong. Không dám nhìn con người bỡn cợt kia. 

'Nàng là Thái tử phi của ta, còn ngượng ngùng điều gì?'. Hỏi như vậy nhưng trong lòng một trận đau xót. Không đợi Quận chúa trả lời, tự cười chua xót xoay người rời đi, buông lại một câu lạnh nhạt.

'Xin lỗi. Ta tự tin quá rồi. Nàng nghỉ ngơi sớm'

------

Quận chúa hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tức giận đến rơi nước mắt. Người kia là không hiểu hay cố tình không hiểu? Trái tim và thân thể này chỉ thuộc mình chàng, nàng chỉ quá ngại ngùng không biết phải đối mặt làm sao. Mà người kia luôn suy nghĩ lung tung.

---

Hàn Phong biết cảm giác đau lòng là thế nào, biết rồi. Đau, đau nơi trái tim. Thật không muôn làm gì nữa. Tiểu An sai người chuẩn bị nước và y phục để Hàn PHong tẩy rửa. 

Bị lãi nhãi mãi cũng phiền, không tình nguyện tắm rửa một chút. Không muốn nghĩ đến chuyện không vui. Nhưng làm sao có thể. Uyển Nhi vừa mới rời đi, Bên cạnh còn lại Như Nguyệt. Mình không cần gì ở nàng, ngay cả đùa giỡn nàng cũng không thích. Lạnh nhạt như vậy.......? Haiz. Bất giác thở dài.

Đứng bên cạnh mài mực Tiểu An không khỏi lo lắng.

'Thái tử là buồn phiền chuyện gì?'

'Không việc gì. Bây giờ không biết đoàn người Đại Hạ đã đến đâu?'

'Thưa Thái tử, theo lộ trình dự tính thì Vương tử và Công chúa cũng đến Giác Sơn đi'

'Còn bao lâu họ sẽ về đến Đại Hạ'

'Nếu đường đi thuận lợi, không đến 3 tháng sẽ đến Đại Hạ'

'Ừm. Tìm thám tử giỏi, trà trộn vào bên kia để hiểu tình hình bên kia một chút. Không thể để Uyển Nhi đi đến một nơi xa xôi mà không có người bảo vệ được'

'Tiểu An đã biết'

----

Đêm nay khó ngủ. Hàn Phong lại mượn rượu giải sầu. Uống nhiều một chút, khi say quên cả đất trời, không còn khó chịu trong lòng. Sẽ dễ ngủ hơn đi.

Mặc cho Tiểu An ngăn cản, hết một bình rồi lại một bình. Tiểu An bị Hàn Phong đuổi ra ngoài. Không ai được phép vào phòng khi không có lệnh. Tiểu An chỉ có thể đi tới đi luôi bên ngoài, lâu lâu lại ép sát tai vào cửa nghe xem có động tĩnh gì không?

Haiz. Hắn là lo lắng cho Thái tử, nữ nhi tình trường luôn là thứ làm cho các bậc đến vương u mê. Lo sợ rằng Thái tử cứ tiếp tục như vậy, kẻ xấu sẽ lợi dụng thời cơ này phản công.

----------

Có chút việc ta đăng trễ, sau 12 giờ rồi. Mong huyentranh thông cảm.

Ta thật đau lòng. Là vì Quận chúa kia. Ta........




Chương trước Chương tiếp
Loading...