[BHTT] [BLH-AP] Hương, tôi không thể giữ
Chương 45: Trả thù
Bùi Lan Hương ngồi lặng trong căn phòng nhỏ, mắt dán vào mảnh giấy nhàu nát do cậu Thanh và cậu Đạt đưa cho xem. Anh Thanh cười hô hố hô hố vì mình làm được một chuyện vô cùng giỏi giang. Minh Hằng nhìn hai anh này buồn cười không tả được, dù làm công việc gì cũng tạo ra được tiếng cười cho đỡ áp lực hẳnNét chữ ấy không lẫn đi đâu được, nhưng có cái gì đó sai saiHương nhìn kỹ hơnChữ "này" được viết khác thường hơi nghiêng, run nhẹ như thể người viết cố gắng bắt chước. Đường nét nguệch ngoạc ấy khiến Hương nghi hoặc. Không phải của Ái Phương. Ai đó đã cố gắng giả mạo nét chữ của côCậu Thanh, người tận tay nhặt mảnh giấy này từ nền đất tro bụi sau vụ cháy. Cậu làm vậy để cứu mạng cô, nhưng chính sự giả mạo ấy đã vô tình có thể làm cho Ái Phương được rửa sạch nỗi oanHương đem mảnh giấy cùng tất cả hồ sơ còn sót lại trong tay mình đến gặp một người: Luật sư Nguyễn Hoài Trí, một thanh niên mới ngoài ba mươi, sắc sảo, nóng tính, là con trai của ông Nguyễn Văn Ẩn, cựu trí thức từng bị ép ký giấy chuyển nhượng đất cho phủ Trịnh khi ấy còn nằm dưới tay cha của Trịnh Văn HiểnBan đầu, Hoài Trí không muốn dính dáng tới "nỗi ám ảnh di truyền" này. Nhưng khi Hương dàn ra trước mặt anh những bản sổ sách Ái Phương từng thu thập chứng từ xuất nhập, tem thuế giả, giấy ký quỹ ngân hàng với chữ ký giả, và cả bản đồ kho hàng, thì nét mặt Trí lập tức thay đổi- Cô nói… người phụ nữ trong vụ hỏa hoạn đó… là người đã âm thầm điều tra những thứ này?- Là vợ danh nghĩa của hắn. Là người đã bị thiêu sống vì tìm ra chân tướng vụ việc- Đây không phải là tai nạn. Đây là… một vụ giết người có chủ đích - Hoài Trí nói, giọng trầm xuốngAnh lập tức cùng Hương phục dựng lại chuỗi vận chuyển rượu nhập lậu trốn thuế, từ kho chính, đi qua tay những thương lái có quan hệ với Phủ Trịnh. Những con số trùng khớp: thuế suất bị cắt giảm, số thùng vượt hạn mức, tem kiểm định bị làm giả, dấu mộc lạ trùng trên nhiều hóa đơnHọ tóm lại toàn bộ bằng chứng, tạo một bản hồ sơ độc lập, rồi chia làm ba bản saoGửi đến Tòa soạn Cần Thơ Buổi Sáng, nơi từng nhận thư nặc danh từ HươngGửi đến Phủ Thống đốc Nam Kỳ của chính quyền Pháp, vì số rượu nhập kia là hàng chịu thuế PhápVà bản chính, được Hoài Trí nộp vào Văn phòng Công tố viên thuộc Sở Pháp Luật Sài GònTin tức bùng nổChỉ sau hai ngày, báo Sài Gòn đăng trang nhất"TỪ MỘT NGỌN LỬA NHỎ VẠCH TRẦN HỆ THỐNG RƯỢU LẬU"Nghi vấn vụ giết người có chủ đích nhằm che giấu sai phạm nghiêm trọnCùng lúc, Phủ Thống đốc ra chỉ thị mở lại vụ điều tra "tai nạn kho cháy", chuyển thành vụ án giết người. Quan lính tiến hành lệnh khám xét kho chính và phủ Trịnh. Một loạt gia nô bị bắt giữ, trong đó có cả tên thủ quỹ lâu năm kẻ giữ khóa két và các bản sổ tay song song không khai báoTừ lời khai của thủ quỹ, các điều tra viên truy ra một đường dây rượu nhập trốn thuế có liên đới đến hai viên chức sở Thuế và ba thương lái lớn ở Chợ Lớn và Chợ Cần Thơ. Giới mua bán rúng độngNhiều thương nhân lập tức tuyên bố cắt quan hệ với nhà họ Trịnh, rút vốn khỏi các thương vụ liên đớiCái tên Trịnh Văn Hiển lần đầu tiên bị viết lên mặt báo không phải với lời ca ngợi, mà là: "nghi phạm số một trong vụ thiêu người bịt đầu mối"...Bùi Lan Hương, trong căn phòng nhỏ, lặng lẽ đeo lên cổ sợi dây chuyền có viên ngọc xanh thẳm của Ái PhươngNàng không khóc nữaChỉ lặng lẽ siết chặt tay, nhìn ánh sáng xuyên qua viên ngọc long lanh ấy mà thì thầm- Mợ ơi, em đang làm được rồi... Đợi em nhé- Em không để mợ chết oan đâu●●●Minh Hằng biết, nếu chỉ đánh vào truyền thông, danh tiếng phủ Trịnh có thể lung lay, nhưng muốn bẻ gãy thế lực thật sự, họ phải đánh vào cội rễ: tiềnTrong đống giấy tờ Ái Phương từng giấu kỹ, có một tập hồ sơ thế chấp đất của tá điền, tờ nào cũng có dấu vân tay đỏ tươi, nét chữ run rẩy của những người dân quê nghèo bị ép gán đất lấy gạo, lấy thuốc, lấy mạng sống. Ái Phương từng nói"Đây là bằng chứng nhà họ Trịnh cướp của người ta dưới danh nghĩa hợp pháp"Rồi Hương đem từng tờ giấy ấy đối chiếu với sổ lưu tại ngân hàng. Một người bạn cũ của Phương ở đó giúp nàng lấy lại sổ niêm lưuKết quả khiến Hương tái mặt: trên 60% giấy thế chấp đứng tên tá điền thật, nhưng người ký bảo lãnh lại là cùng hai cái tên, một là Quan tư địa phương, một là đại thương lái người Pháp tên De BailleulNgười Pháp, không hề vô can. Họ chính là mắt xích cuối cùng nối hắn với thương trường và quyền lực. Hương lập tức hiểu: mọi giao dịch giả mạo, mọi món vay thế chấp, mọi thủ đoạn đè đầu cưỡi cổ dân đều có bóng dáng của hai cái tên này, đứng phía sau Văn HiểnÁc gì ác dữ vậy?Đọc giấy tờ thôi ai cũng nhăn mặtNàng chuẩn bị một bộ hồ sơ mới cẩn thận, chính xác, tỉ mỉ từng chi tiếtBản sao giấy thế chấp đấtSổ ghi số hiệu khoản vayTên bảo lãnh trùng nhauVà quan trọng nhất: lời tố cáo nhân danh một "bà chủ đất bị chiếm đoạt ruộng, mất trắng quyền lợi dưới danh nghĩa thế chấp trá hình"Hương gửi tất cả hồ sơ ấy về Phòng Thanh tra Tài chính trực thuộc Toà Công sứ Pháp ở Sài Gòn, kèm một bức thư tay bằng tiếng Pháp đơn giản, chỉ có ba dòng"Tôi là nạn nhân trong chuỗi liên minh giữa giới quan lại và thương nhân PhápXin quý cơ quan xem xét việc rửa tiền, trốn thuế và lợi dụng giấy thế chấp để chiếm đoạt tài sản nông dânXin đừng để cái chết của một người bị thiêu sống vì sự thật trở nên vô nghĩa"....Chưa đầy một tuần sau, cơ quan thanh tra mở cuộc điều tra khẩn. Một lệnh phong tỏa tài sản của dòng họ nhà Trịnh được ban hànhTài khoản ngân hàng bị đóng băngHợp đồng thu mua lúa bị đình chỉKho rượu Chợ Lớn và Cần Thơ bị niêm phong điều traCác đối tác Pháp rút lui hàng loạt, vì sợ dây máu ăn phần. Cổ phần trong ba nhà máy xay gạo bị đưa ra đấu giá công khai theo lệnh của chính quyền PhápCậu Trịnh Văn Hiển, lần đầu tiên bị triệu tập với tư các chính trong một vụ "tài chính cấu kết - giả mạo chứng từ - lạm dụng thế chấp"Hắn ngồi trong văn phòng riêng, mắt thâm quầng, môi khô khốc. Trước mặt hắn là một mớ giấy tờ hỗn loạn, công văn, trát triệu tập. Từng đồng minh xưa nay gọi điện đến không phải để hỏi han, mà là đòi rút vốn, hủy hợp đồng, tránh xa tai họa●●●Cú đánh cuối cùng không đến từ dao kiếm, mà từ một chồng giấy tờ mỏng manh nhưng bén hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Cậu Thanh, trong, đem theo tập giấy thế chấp đất của tá điền mà Ái Phương từng giữ như báu vật. Anh lặng lẽ đối chiếu từng con số, từng dấu đỏ, từng nét bút nguệch ngoạc trong sổ lưu ngân hàng Chợ Lớn, nơi từng một thời là nơi rửa tiền của bao thương lái máu mặt. Và rồi, từng lớp vỏ bọc rơi xuống: các giấy vay đều đứng tên tá điền, nhưng người bảo lãnh thì lại mang danh Quan tư địa phương và một tên đại thương lái người PhápDe Laune Kẻ từng nhiều lần xuất hiện bên cạnh Trịnh Văn Hiển trong các cuộc đấu giá lúa gạo, rượu Tây và cả tài sản bị tịch biênKhông còn nghi ngờ gì nữa. Mọi đường dây trốn thuế, ép tá điền vay nặng lãi rồi chiếm đất, làm giả tem hàng, buôn lậu rượu Tây tất cả đều hội tụ về một trung tâm: nhà họ Trịnh. Từ chốn ấy, bao nhiêu mạng dân bị đẩy xuống ruộng sâu, bao nhiêu máu đã đổ mà chẳng ai đếm xuểHương lặng lẽ đứng sau mọi thứ. Nàng không xuất hiện trước công chúng, không làm đơn khiếu kiện, cũng không đối đầu trực diện. Thay vào đó, nàng đóng vai một người đàn bà goá một người từng mất tất cả vào tay kẻ có quyền. Với nét chữ gọn gàng, mang mùi mực cũ, nàng viết một bức thư"Tôi từng là chủ đất. Từng có một gia đình, một mái ấm. Từng có người tôi thương yêu hết lòng.Rồi một ngày, tất cả biến mất chỉ vì vài tờ giấy, vài con dấu và những bàn tay nhúng chàm.Khi người thân tôi bị thiêu trong một kho hàng, tôi hiểu: nếu tôi còn im lặng, sẽ còn nhiều người phải chết như cô ấy"Nàng đặt thư đó vào trong một phong bì, kèm theo hồ sơ đầy đủ: bản sao giấy thế chấp, giấy vay có người bảo lãnh, giấy ký quỹ ngân hàng, sổ vận chuyển hàng hóa… Gửi đi, không ghi tên người nhận: Gửi đến Cơ quan Thanh tra Tài chính Pháp và Phòng Thương vụ Sài GònChỉ vài ngày sau, thành Sài Gòn như chấn động. Tài sản của phủ Trịnh bị phong tỏa. Kho lúa, kho rượu, nhà máy xay lúa, nơi từng được xem là "đế chế vàng trắng" đều bị niêm phong. Quan tư địa phương, người từng được xem là bất khả xâm phạm, bị gọi lên tra hỏi trước Hội đồng Kỷ luật. Còn tên De Laune thì bị giam lỏng tại Phủ Thống Đốc chờ điều tra tài sảnBáo chí Sài Gòn và báo tiếng Pháp đều đồng loạt đăng tin:"Phát hiện chuỗi gian lận thương mại quy mô lớn liên quan đến nhà họ Trịnh và các quan chức địa phương""Mợ cả nhà họ Trịnh - Ái Phương có thể là nạn nhân của một vụ giết người chứ không phải tai nạn"Văn Hiển giờ đây như con thú hoang bị đuổi cùng đường. Hắn không còn ai để cầu cứu. Những người từng nâng ly với hắn giờ hoặc đang bị thẩm tra, hoặc đã cao chạy xa bay. Không còn quyền, không còn tiền, không còn hậu thuẫn, mọi con đường đều dẫn về một ngõ cụt mà chính hắn từng đào cho người khác●●●Dưới vỏ bọc là một người khác Hội thương lái Nam Kỳ, Hương ăn vận sang trọng, miệng nói giọng Bắc lơ lớ, ánh mắt sắc sảo và bình tĩnh. Nàng chủ động đến gặp Trịnh Văn Hiển, lúc này đã chẳng khác gì con cá mắc lưới, đang vùng vẫy tìm mọi đường thoát thân. Với lời mời chào: "Một chuyến rượu Tây loại thượng hạng, có thể xuất ngay sang Hồng Kông, tiền trao tay trong vòng ba ngày" - Hương khơi lên tia hy vọng cuối cùng trong hắnVăn Hiển cắn câuDẫu hoài nghi, nhưng khi thấy nàng chìa ra hợp đồng, giấy vận chuyển, mẫu tem niêm phong đầy đủ, hắn không thể ngồi yên. "Còn cứu được... Nếu chuyến này trót lọt, ta vẫn còn tiền dựng lại mọi thứ." Hắn nghĩ thầm, ánh mắt rực lửa của kẻ đang điên cuồng bám víu vào mảnh gỗ vụn giữa biển chếtHương hẹn hắn đến một kho hàng cũ ở vùng ven Cần Thơ, nơi từng là chỗ trung chuyển hàng hóa trước đây. Vắng vẻ, hoang lạnh, không một bóng người, chỉ có tiếng gió rít giữa các tấm tôn mục và bụi bặm bám đầy nền đất. Văn Hiển bước vào giữa kho, ánh mắt nheo lại- Người đâu? - Hắn gắt.- Sắp tới thôi - Hương nói, giọng bình tĩnh. Nàng bước về phía cuối dãy kệ, giả vờ kiểm hàngVăn Hiển bắt đầu thấy bất an. Gã quét mắt xung quanh, tay thủ sẵn khẩu súng bên trong áo. Nhưng hắn đâu ngờ, xung quanh đây, cậu Thanh và Đạt đã bao vây- Cô là ai? - Hắn rít lên- Ai gửi cô đến?Hương đứng thẳng người, từ tốn tháo bỏ chiếc áo choàng nâu dài phủ gần hết người. Mái tóc đen buông xuống, làn da trắng hiện rõ dưới ánh sáng mờ. Khi gương mặt lộ ra, gã như bị ai tát thẳng vào mặt. Trịnh Văn Hiển chết sững- Ma....là ma....Không phải mày chết rồi sao?- Bùi... Lan... Hương?! - Hắn lùi lại nửa bước, như thể nhìn thấy ma thậtÁnh mắt Hương nheo lạiCó con ma nào đẹp như này chưa? - Nhận ra tôi rồi sao? - Nàng hỏi, giọng đều đều- Không thể nào... Mày... mày phải chết rồi cơ mà...Hương mỉm cười- Chết à? Phải rồi... Mày từng đốt cả kho chỉ để giết hai đứa tao. Nhưng tiếc là... tao không chết. Tao sống... để chứng kiến mày chết. Từng bước một. Từng người bỏ rơi mày, từng kẻ phản bội mày. Tao sống... để hôm nay đứng đây, đối diện với mày... không còn là con Hương yếu đuối nữaNàng rút khẩu súng nhỏ từ trong thắt lưng, lên đạn thành thạo, đôi mắt không chớp- Hôm nay, mày phải đền mạng cho Ái PhươngNhưng chưa kịp rút súng hay phản kháng, Trịnh Văn Hiển đột nhiên loạng choạng. Mắt hắn đảo điên, gương mặt tái mét, mồ hôi vã ra như tắm. Hai tay hắn run lẩy bẩy, cào cấu lên vách tường như thể muốn xé rách chính da thịt mình- Không… không… - Hắn gầm lên, giọng khản đặc, gào thét như con thú bị nhốt- Tao… cần… thuốc!Hương đứng chết lặng trong vài giây. Rồi đột nhiên, nàng bật cười một tràng cười lớn, vang dội - Ra là vậy... - Nàng gằn giọng - Kẻ từng khiến bao người khốn đốn, bao gia đình tan nát... giờ lại không sống nổi nếu thiếu một chút thuốc phiện. Mày suy sụp đến vậy rồi sao, Trịnh Văn Hiển?Hắn quỳ gục xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân co giật- Đưa tao... một chút thôi... - Hắn lết tới gần nàng, giọng rên rỉ như chó bị đánh- Cho tao... một lần nữa... rồi muốn gì cũng được...- Muốn gì cũng được à? - Hương cúi xuống, sát bên hắn, gằn từng chữ- Muốn mạng màyHắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vằn đỏ, hai tay chới với như muốn níu lấy Hương, nhưng nàng đã đứng dậy, dứt khoát, đạp hắn ngã ngửa lại sàn. Khẩu súng trên tay nàng vẫn chĩa thẳng vào trán hắn, trong khi hắn thì run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, không khác gì một cái xác thoi thóp, dơ bẩn và thảm hại- Chị ấy chết rồi… vì mày. Tao sẽ không bắn mày, vì cái chết như vậy quá nhẹ nhàng. Nhưng tao sẽ để mày sống, sống để thấy mọi thứ mày có bị cướp lại hết. Tao sẽ để mày vật vã với cơn nghiện của chính mày, mày sẽ gặm nhấm từng đồng xu cuối cùng, từng mảnh da thịt cuối cùng...Ánh mắt Hương lạnh băng như dao- Đó là hình phạt cho kẻ như mày. Khốn nạn như mày đáng lẽ chết từ lâu rồi. Mày cướp đi mạng sống của cô ấy, tao sẽ cho mày sống không bằng chếtHương từ từ móc ra một bịch bột trắng từ trong lớp áo. Gói nhỏ, tinh xảo, thứ mà hắn thèm khát đến phát điên. Trịnh Văn Hiển lập tức trừng mắt, cả người như bị thôi miên. Hai tay hắn run cầm cập, bước loạng choạng đến gần nàng như một con nghiện bám lấy nguồn sống cuối cùng- Cho tao... đưa đây… tao xin mày…Nhưng Hương không đưa. Nàng siết chặt gói bột, ánh mắt lấp lánh một tia độc lạnh lẽo. Rồi nàng chậm rãi bước vòng quanh hắn, như một con mèo vờn con chuột sắp chết- Muốn chứ? Thứ mày sống nhờ nó. Như cái cách mày sống nhờ thân xác, máu thịt và nước mắt của người khác…Hắn bò theo nàng, mặt cào sát đất, khẩn khoản- Tao xin mày... chỉ một lần thôi…Hương khẽ nghiêng đầu, nhìn xuống hắn như thể một kẻ xa lạ. Giọng nàng vang lên- Mày còn nhớ Ái Phương không?Trịnh Văn Hiển khựng lại. Hơi thở dồn dập, cơn nghiện đang kéo toàn bộ thần trí hắn xuống đáy vực- Tao…- Mày thiêu cô ấy. Trói cô ấy, đâm cô ấy. Làm nhục tao trước mặt cô ấyGiọng Hương mỗi lúc một lạnh, môi mím chặt như kìm nén một con quỷ trong lòng- Mày cướp đi người mà tao yêu nhất. Người đã từng hứa với tao… rằng nếu thoát khỏi nhà mày, chị ấy sẽ mang trầu cau sang hỏi cưới taoHắn ú ớ, nhưng không còn đủ sức để phản kháng- Ban đầu… tao quyến rũ mày không vì tiền. Tao chẳng cần tiền, cũng chẳng cần quyền lực. Thứ tao cần là người chung chăn gối, đan khăn sửa túi cho mày- Mày biết không? Lần đầu gặp Ái Phương, cô ấy cho tao ít đồng lẻ tao cứ ngỡ là thần tiên ban phước cho người phàm- Tao làm tất cả....chỉ vì có được trái tim cô ấy...Nhưng mày chỉ cần dùng quyền lực của người chồng đã cưỡng ép cô ấy...Nàng cúi xuống, cầm gói bột giơ ra trước mặt hắn. Hắn đưa tay run rẩy đón lấy, nhưng chỉ một giây sau, nàng lại rút về- Nhưng tiếc là… mày không xứngHương ném bịch bột xuống đất, đạp mạnh. Bụi trắng bốc lên bay mù mịt. Gã đàn ông lảo đảo, nhào tới cào đất như con thú đói phát điên- KHÔNGGG!!!Trịnh Văn Hiển ngã nhào tới như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Hắn nhào vào đống bột trắng Hương vừa ném xuống đất, hai tay run rẩy như phát cuồng, cào cấu tìm từng hạt nhỏ rơi vãiHương đứng yên, nhìn hắn từ trên cao, tràn đây khinh bỉ- Mày không phải người. Mày là con quỷ Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu rên rỉ- Tao… cho tao… tao xin mày…- Không còn gì cho mày cảGiọng nàng lạnh như nướcTiếng súng vang lên chát chúaMột phát. Trúng vào bả vai trái của hắnHắn gào lên, ngã bật ra sau. Máu loang ra, nhuộm đỏ cả mảng. Hắn ôm vai, mắt trợn trừng vừa đau vừa căm, nhưng không thể cử động nổi nữa. Cơn nghiện chưa dứt, lại thêm vết thương đau buốt, hắn như con sâu giãy giụa trên nền đất lạnhNgay khoảnh khắc ấy, từ xa đã vang lên tiếng còi hụĐèn xe từ phía chính quyền Pháp rọi tới, tiếng giày giậm gấp gáp tiến gần. Hương lúc này bất ngờ thay đổi sắc mặt, chân lảo đảo, tay cầm súng run rẩy- Tôi… tôi không cố ý… hắn… hắn định ép tôi… tôi chỉ tự vệ! - nàng hoảng hốt, để giọng nghẹn ngào xen chút hốt hoảngTên quan lính người Pháp vừa xuống xe đã thấy cảnh tượng rối bời: một người đàn ông quằn quại giữa máu và bột trắng vung vãi, một góa phụ ôm súng với đôi mắt hoảng sợ và y phục bị xé rách sơ sài như vừa vật lộn chống cự- Elle se défendait. Elle n’a pas eu le choix(Cô ấy chỉ tự vệ. Cô ấy không có lựa chọn)Lúc ấy, từ hai hướng khác nhau, Cậu Thanh, Cậu Đạt và Minh Hằng xuất hiện, đồng loạt chạy tới. Mỗi người đều nắm trong tay một phần chứng cứ, giấy tờ, hồ sơ, và lời làm chứng. Cậu Thanh tiến lên trước, mặt nghiêm nghị- Chúng tôi là nhân chứng. Tên này từng bạo hành em gái tôi, giờ còn định làm điều nhơ nhuốc với cô Hương. Chúng tôi có chứng cứ về những vụ trốn thuế, lừa đảo và giết người của hắnMinh Hằng rút ra một xấp giấy, giấy thế chấp tá điền, ảnh các bản kê giả mạo, tất cả được giao tận tay viên chức điều traCậu Đạt lên tiếng chốt hạ- Cô ấy không giết hắn. Nhưng dù có làm thế, thì cũng là vì bảo vệ danh dự cuối cùng của người con gái từng bị hắn sát hạiQuan lính Pháp nhìn tên đàn ông đau đớn gào rú dưới đất, rồi nhìn về phía người phụ nữ nhỏ bé ôm lấy khẩu súng, đôi tay vẫn run như chưa hết sợ. Một người lính bước tới, còng tay Văn Hiển. Tội danh: tham nhũng, buôn lậu, cố ý giết người●●●Bản án được tuyên trong phiên tòa kéo dài nhiều ngày. Trịnh Văn Hiển bị kết án tù chung thân vì hàng loạt tội danh: tham nhũng, buôn lậu, giết người có chủ đích, giả mạo giấy tờ, cưỡng đoạt tài sản. Những kẻ liên quan, từ quan tư địa phương đến đại thương lái Pháp tiếp tay, đều bị điều tra và đưa ra trước công lý. Nhà họ Trịnh từng vang danh một thời, giờ trở thành biểu tượng mục nát bị lột trần trước bàn dân thiên hạTài sản bị niêm phong, đất ruộng bị thu hồi. Những mảnh giấy thế chấp mà Ái Phương từng giữ đã trở thành bằng chứng then chốtCậu Thanh cùng Hương bước ra khỏi cổng Tòa án Nam Kỳ trong trưa nắng rực rỡ. Đám đông dạt sang hai bên, dòng họ Phan Lê chính thức được tuyên bố khôi phục danh dự, trả lại toàn bộ tài sản bị chiếm đoạt trái phépDinh cơ cũ của nhà họ Phan Lê, phủ đầy bụi suốt nhiều năm, nay được mở cửa trở lại. Cậu Thanh bước vào ngước nhìn cổng nhà, ánh mắt như nhìn lại những ngày bên cạnh Ái Phương. Anh quay sang Hương, trao lại chùm chìa khóa cũ kỹ đã hoen gỉ- Em ấy giao hết cho em- Giao cái gì???? Cậu Thanh cười- Từ từ rồi em biếtMinh Hằng và cậu Đạt lặng lẽ đứng trước bậc tam cấp của ngôi nhà Phương. Chiếc xe ngựa vừa dừng bánh, từ trong lòng vú nuôi, một bé gái được bế xuống Minh Ngọc. Giờ đây, Minh Ngọc đã bò được, chập chững từng bước, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh lạ lẫm mà vẫn có chút gì quen thuộc như từng sống nơi đây- Lớn quá chừng rồi…Hương chắc vui lắm - Minh Hằng mỉm cười, tay khẽ xoa đầu con béCậu Đạt đứng bên cạnh, không nói gì, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Dù thời gian trôi qua chưa lâu, nhưng với một đứa bé, đó là cả một quãng thời gian dài. Minh Ngọc giờ đã biết gọi "mẹ", biết lẫm chẫm bò đến tìm hơi ấm. Chỉ tiếc, người bé muốn gọi ấy… giờ chỉ còn lại....Minh Ngọc vẫn nhớ ai đó, người từng ẵm bé dưới gốc hoa đó, từng hát ru nhẹ nhàng giữa buổi chiều. Đó là Ái Phương, mỗi lần trưa đến Hương mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cô hay bế con ra bụi hoa mình trồng ru con ngủMinh Hằng cúi xuống bế bé vào lòng- Dì dẫn con về mới mẹ Hương nha!!!