[BHTT - Beta] Vợ của ta là quận chúa - Hổ Đầu Miêu Diện
Chương 3: Khởi hành
Cả một đêm tôi không ngủ.Không phải vì ngày mai tôi sẽ lên kinh, mà vì đêm nay sư phụ lại ngăn cản tôi được quay trở về thân phận nữ nhi của mình. Mười tám năm, đã mười tám năm rồi tôi luôn phải dùng thân phận con trai để sống giữa mọi người, biết rõ thân phận thật sự của tôi chỉ có sư phụ, Đại sư huynh và Nhị sư huynh thôi. Chuyện này thật là khó chấp nhận. Nhớ rõ năm tôi được mười lăm tuổi, lúc đó tôi thầm mến Nhị thiếu gia ở võ quán đối diện kia, nên mới muốn qua đó kết giao bằng hữu với hắn, kết quả lại nhận được câu trả lời, "Sư phụ các người chẳng có chuyện gì làm hay sao mà lại vừa mở y quán vừa truyền thụ võ công vậy, rõ ràng là muốn cướp đoạt miếng cơm của chúng ta mà. Ta không thèm làm bạn với ngươi."Ngày hôm đó, tôi đã khóc suốt năm canh giờ.Tôi nghĩ, nếu như tôi dùng thân phận nữ nhi để đến hỏi Nhị thiếu gia ấy, ắt hẳn hắn sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý với tôi. Bởi vì tôi không xấu, không những thế còn rất xinh đẹp. Tôi nhớ khi Tiểu Hoa được mười tuổi, nhỏ ấy đã từng kéo góc áo của tôi, dùng giọng nũng nịu năn nỉ tôi hãy làm tướng công tương lai của nhỏ, nhưng tôi đã từ chối. Tuy rằng bộ dạng mặc đồ nam của tôi rất tuấn tú, nhưng thật sâu trong lòng tôi vẫn hiểu được một đạo lý, con gái và con gái không thể bên nhau.Tại sao sư phụ lại cứ gắng bắt ép tôi phải giữ thân phận nam nhi chứ? Tôi cảm thấy ngoài mấy lý do lão thường nói, dường như vẫn còn một nguyên nhân khác. Có đôi khi, tôi thật hy vọng bản thân mình là một đứa con trai chân chính, nhưng lại sợ hãi sư phụ sẽ ép tôi mặc đồ nữ nhi. Hay là, sư phụ có sở thích đó?Trong lúc miên man suy nghĩ, tôi đã ngủ thiếp đi, tuy rằng bụng tôi vẫn còn đang rất đói."Sư muội! Sư muội." Gần như chưa kịp ngủ không được bao lâu, thì trước phòng tôi đã vang lên tiếng gõ cửa."A... Gì thế..." Tôi trở mình, muốn đi vào giấc ngủ lần nữa."Trời sáng rồi! Lên đường thôi!" Tiếng nói là của Nhị sư huynh, nghe thì có vẻ hắn đang rất hưng phấn. Nhưng sao hắn lại hưng phấn nhỉ?"Trời bây giờ còn chưa sáng mà?" Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt."Sư phụ và Đại sư huynh đang chờ muội kìa, xe ngựa cũng đã đến rồi." Giọng điệu Nhị sư huynh nghe thật giống như chuẩn bị đi chơi xuân, xin huynh, nhìn biểu hiện của sư phụ kia kìa, là chúng ta sắp đi chịu chết đó.Ngước đầu nhìn bầu trời vẫn còn tối đen một mảnh, tôi thật chẳng muốn động chút nào."Sư muội? Sư muội, muội có ở bên trong không?!" Nhị sư huynh bỗng nhiên tỏ ra khá nôn nóng.Sợ Nhị sư huynh suy diễn thành tôi đã 'đột tử' ở bên trong rồi xông cửa mà vào, nên tôi vội vàng đáp, "Có, muội đây."Xe ngựa đã đứng chờ trước cửa, còn sư phụ thì vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh bên tường, Đại sư huynh thì dường như đã ở trên xe. Nhị sư huynh tay cầm hành lý của tôi, hưng phấn vui vẻ chào sư phụ một tiếng rồi nhảy lên xe ngựa, hoàn toàn chẳng còn chút bộ dạng lưu luyến nào như tối qua cả.Tôi nhìn về phía sư phụ nói một tiếng bảo trọng rồi cũng bước lên xe, ông lại bất chợt gọi."Nhược Hề." Lần này thậm chí còn gọi cả nhũ danh nữa. Sư phụ, không phải người thật sự cho rằng chúng con sẽ không trở lại đó chứ?Tôi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn, lại nhìn thấy sư phụ đang chảy ra hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Mẹ ơi, xem ra lần này thật sự chỉ có đi mà không có về rồi. Để bảo toàn tính mệnh, ngay lúc này tôi có nên cự tuyệt việc lên kinh hay không đây?"Haizz, vi sư, vi sư thật không nỡ..." Sư phụ bắt đầu nghẹn ngào, rồi khóc tựa như một đứa trẻ, mặc dù bình thường lão cũng đã là một ông già có tính trẻ con."Sư phụ..." Tôi có chút đau lòng gọi lão, lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng sư phụ luống cuống thế này. Được rồi, Thành Nhược Hề, mau nắm chắc cơ hội đi!"Sư phụ, đồ nhi cũng không nỡ xa người..." Tôi đi tới ôm lấy sư phụ, rồi vừa vờ sụt sịt vừa nói, "Sư phụ, nếu như vậy, hay là người chỉ phái A Vân cùng A Mộc đi thôi, còn đồ nhi sẽ ở lại đây hầu hạ chăm sóc người." Mau đồng ý đi nào, mau trả lời đồng ý đi nào."Haizz, A Thành." Lại khôi phục rồi, cái danh xưng chỉ dành cho công nhân bến tàu kia, "Con hãy giữ gìn thân thể cẩn thận, vi sư ở đây không sao cả, con cứ an tâm đi đi." Quả nhiên, cái ông già này quan tâm nhất vẫn là chính mình.Không còn cách nào khác ngoài việc phải kết thúc màn thầy trò chia li đầy cảm động, tôi đành nói tiếng 'Bảo trọng', rồi xoay người dứt khoát lên xe.Đại sư huynh vẫn vẻ mặt lạnh lùng, tay ôm lấy kiếm, ngồi sát trong cùng. Còn Nhị sư huynh thì nhấc rèm cửa đưa mắt nhìn ngắm ngoài cửa sổ. Này này này, xe ngựa vẫn chưa chạy mà, vội vã ngắm cảnh thế làm chi!?"Đi!!" Người đánh xe thét to một tiếng, chiếc xe ngựa lập tức chạy nhanh về trước. Điên thật, xe xóc quá, tôi không thể ngờ lão đầu kia sau khi đã đang tâm ném chúng tôi vào 'dầu sôi lửa bỏng', vậy mà vẫn chẳng chịu bỏ thêm chút tiền để thuê một cái xe tốt hơn."Lần này sư phụ đối với chúng ta tốt quá." Nhị sư huynh đột nhiên thực thỏa mãn nói."Hả?" Tôi cho là mình nghe lầm."Lần trước huynh cùng sư phụ ra ngoại thành xem bệnh, chiếc xe ngựa đó còn tệ hơn chiếc này nhiều, lần này chắc hẳn sư phụ phải bỏ ra không ít tiền đâu." Nghe xong lời Nhị sư huynh nói, tôi thật sự không còn bất kỳ ý kiến gì với lão đầu kia.Trong xe nhất thời yên lặng, Đại sư huynh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, dù đôi mày vẫn đang cau lại, tôi thì tiếp tục lo lắng cho tương lai sắp tới, còn Nhị sư huynh chỉ biết hướng đầu ra ngoài cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Hình như trong ba người chúng tôi, chỉ có mình hắn ta là chẳng hề có chút phiền muộn nào.Mất chín ngày để đến được kinh thành. Đôi khi chúng tôi được ngủ ở dịch trạm ven đường, có đôi khi lại cứ vậy mà ngủ ngay trong xe ngựa. Suốt cả đoạn đường Đại sư huynh chẳng hề nói gì, Nhị sư huynh thì cũng dần dần từ ngắm phong cảnh chuyển sang cúi đầu ngủ gà ngủ gật, còn tôi thì từ tâm trạng lo lắng bắt đầu chuyển sang mong chờ hãy mau mau đến nơi. Cứ đi xe ngựa thế này chắc tôi phát điên lên mất, nếu còn không mau đến kinh thành, chẳng sớm thì muộn chắc tôi sẽ bị chết vì xóc nảy mất thôi.