[ BHTT ] BẪY RẬP MẤT TRÍ NHỚ - HẢI DIÊM TẠP MẠN QUẤT

Chương 9 : Chủ mưu



Thịnh Chi lúc này thực bối rối, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhưng phản ứng đầu tiên không phải tức giận, mà là kinh ngạc—kinh ngạc vì Kỷ Thanh Phạm vì lừa được nàng mà có thể diễn đến mức này.

Quá mức kinh ngạc nàng nhất thời không có hành động gì, Kỷ Thanh Phạm rũ hàng mi dài, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, như đang tỉ mỉ vẽ lại từng đường nét.

Rõ ràng động tác chẳng hề kịch liệt, nhưng lại khiến bầu không khí ám muội càng trở nên mãnh liệt đến mức khó diễn tả.

Sự ướt át nồng nhiệt và hơi thở ái muội chẳng thể tránh né, nàng khẽ thở gấp, thân thể vô thức mềm mại dựa sát vào lòng bàn tay của đối phương.

Thịnh Chi cảm nhận được điều gì đó, cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Nàng giơ tay tát cho đối phương một cái, kèm theo tiếng "chát" giòn tan, hung hăng đẩy Kỷ Thanh Phàm ra: “Cô làm cái gì vậy?!”

Kỷ Thanh Phạm vốn đang cúi người, bị đẩy có chút chật vật ngồi quỳ chân xuống mặt đất.

Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Chi.

Đôi môi vừa bị hôn qua trở nên đỏ mọng quyến rũ, gò má chẳng rõ là vì bị đánh hay vì chuyện khác mà ửng hồng lạ lẫm, chiếc áo trước đó còn nghiêm chỉnh nay lại lộn xộn mở bung, mái tóc dài rũ xuống trước ngực, đôi mắt cong cong ánh lên tia xuân tình mê người, đầy hàm ý: “Chi Chi không thích à? Trước đây chúng ta thường như vậy mà.”

Thịnh Chi cảm thấy trước mắt mình tối sầm, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện ban nãy mình lại không đẩy cô ra ngay lập tức, trong lòng càng thêm vừa tức vừa giận. Nàng nhìn về phía Kỷ Thanh Phạm, ai ngờ chỉ liếc mắt một cái đã suýt bị dáng vẻ yêu mị đó làm cho phải dời mắt.

Thật vất vả mới ổn định lại ánh nhìn, nhưng vừa nghe thấy lời Kỷ Thanh Phạm nói, biểu cảm trên gương mặt nàng hiện rõ không thể tin. Thịnh Chi đầu tiên thốt “tôi” lại “ cô cô cô…”  nửa ngày, cuối cùng cắn răng nghiến lợi mà rít ra được một câu: “Này-đây là bệnh viện đấy!”

…Quá phóng loạn!

Mặt nàng đỏ bừng, các ngón tay siết chặt lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ—Kỷ Thanh Phạm đúng là không biết xấu hổ!

Thịnh Chi cũng không biết bản thân vì cái gì tức giận như vậy, có lẽ so với tức giận đơn thuần, cảm giác thẹn quá hóa giận chiếm phần nhiều hơn.

Nhưng nàng sao có thể thừa nhận điều đó? Không những không thừa nhận, mà còn phải dùng giọng điệu lớn tiếng và tính khí nóng nảy hơn để che giấu.

Kỷ Thanh Phạm nghe nàng nói vậy, dường như chẳng hề để tâm đến việc vừa rồi bị đẩy ngã thảm hại hay bị ăn một cái bạt tai, ngược lại còn rất vui vẻ.

Cô vừa đứng dậy còn chưa kịp hành động gì, Thịnh Chi đã như sắp xù lông, ánh mắt nhìn cô như gặp kẻ địch, đôi mắt mèo long lanh khẩn trương chớp chớp: “Cô lại muốn làm gì nữa đấy?! Đứng yên đó, không được động đậy, nghe rõ chưa!”

Nghe nàng nói vậy, Kỷ Thanh Phạm quả thật liền đứng yên, không tiến thêm bước nào.

Thịnh Chi cảm thấy cả người trên dưới đều không thoải mái, như thể vừa chạm phải thứ mình ghét nhất trên đời, chỉ muốn lập tức vứt nó ra thật xa. 

Nhưng ngoài sự chán ghét đó lại thấy cổ họng căng lên, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay rịn mồ hôi—một cảm giác bức bối không rõ lý do.

Nàng cắn môi, trong lòng gần như mắng chết Kỷ Thanh Phạm.

…Đều do nữ nhân xấu xa này gây ra!

Nữ nhân xấu xa ấy còn đứng đó, cong mắt cười với nàng, dịu dàng nói: “Bây giờ em đang phản kháng, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khi nãy rõ ràng là rất chìm đắm, không phải sao?”

“Chi Chi thật ra cũng rất thích, đúng không?”

Thịnh Chi bịt tai lại, vừa cầm chịu vừa sụp đổ nói: “Cô cút đi! Tôi muốn nghỉ ngơi, cô phiền quá!”

Không ngờ Kỷ Thanh Phạm – người từ nãy cứ quấn quít không dứt – sau khi nghe vậy lại thật sự xoay người định rời đi, chỉ là trước khi ra khỏi phòng, cô nhẹ nhàng để lại một chiếc điện thoại bên cạnh giường, mỉm cười nhã nhặn: 
“Vậy em nghỉ ngơi nhé, có chuyện gì thì gọi cho chị.”

Thịnh Chi nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, rồi lại nhìn tấm chăn mới trên giường, hận không thể đá nó bay xuống đất ngay lập tức. Càng nghĩ càng cảm thấy có khi Kỷ Thanh Phạm đang cố ý đùa giỡn nàng.

Hôn một cái nhẹ nhàng như vậy, không chừng cũng không biết sau lưng nàng hôn qua biết bao nhiêu nữ nhân khác!

Bây giờ trong đầu nàng toàn là Kỷ Thanh Phạm. Lúc trước là nghĩ cô tâm cơ sâu, diễn quá giỏi, bây giờ là nghĩ cô phóng đãng, vô sỉ.

Tấm chăn định đá xuống cuối cùng cũng không đá nổi.

Thịnh Chi chỉ nắm lấy mép chăn, kéo qua kéo lại như trút giận, nhìn những nếp gấp trên đó mà cứ cảm thấy giống hệt đôi mắt cười cong cong của Kỷ Thanh Phạm.

Đang tức tối, thì điện thoại reo một tiếng.

Nàng nhìn về phía màn hình, phát hiện là chiếc điện thoại Kỷ Thanh Phạm để lại.

Cuộc gọi đến chỉ được lưu với một biểu tượng trái tim.

Dãy số vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, một linh cảm rõ ràng trào dâng trong lòng, nàng vuốt màn hình nhận cuộc gọi.

Quả nhiên, giọng nói trong trẻo của Kỷ Thanh Phạm lập tức vang lên bên tai:

“Chi Chi, đây là số điện thoại của chị. Lúc đưa điện thoại cho em, chị đã lưu sẵn rồi, dùng cái tên ghi chú mà em từng lưu cho chị trước đây…”

“—Kỷ Thanh Phạm, cô có bệnh à? Tôi đã nói là tôi không nhớ gì hết rồi!” Thịnh Chi chẳng buồn nghe tiếp, cười lạnh rồi dứt khoát cúp máy.

Nàng mở phần danh bạ liên lạc, tay ấn mạnh đến mức như muốn đập vỡ màn hình, “cạch cạch” vang lên từng tiếng rõ ràng.

Còn trái tim nhỏ nữa à?

Thịnh Chi trực tiếp đem ghi chú đổi, gõ ba chữ “Nữ nhân xấu xa” vào ô tên liên lạc, vẫn thấy chưa hả giận, lại thêm một biểu tượng đầu chó đằng sau, thầm nghĩ: trái tim cái con khỉ!

Kỷ Thanh Phạm đặt điện thoại xuống, tựa người vào ghế lái.

Mỗi một cuộc gọi đều được cô ghi âm lại.

Cô gần như cắt riêng từng câu mà Thịnh Chi nói, đặc biệt là những lần nàng gọi tên mình, càng tỉ mỉ giữ lấy.

Đầu ngón tay khẽ chạm lên môi, rồi lại vuốt nhẹ má, Kỷ Thanh Phạm thở ra một hơi, làn đỏ hồng trên mặt càng thêm diễm lệ.

Cô thật sự rất muốn tiếp tục ở bên cạnh Thịnh Chi, nhưng nếu tiếp tục nữa… cô sợ mình sẽ không kìm nén nổi.

Kỷ Thanh Phạm khép hai chân lại, khẽ cọ xát, vừa mới xuống lầu bị gió thổi, vải áo ướt đẫm dán chặt vào da thịt lạnh buốt.

Cô cúi đầu tựa trán lên vô lăng, nơi đáy mắt lấp ló vẻ hưng phấn điên cuồng, như thể không thể nào kiểm soát nổi.

Bên tai dường như vẫn vang vọng giọng nói của Thịnh Chi, cô mở tệp ghi âm đã lưu, lặp đi lặp lại mà nghe.

Cũng giống như những đêm khuya trước đây—nghe giọng nàng rồi tự mình thỏa mãn.

Cô nghĩ mình quả thật bị bệnh, từ thật lâu trước đó đã bắt đầu, mà còn là bệnh nặng.

Cô là tên điên, sẽ phát điên nếu không chiếm được sự chú ý của nàng.

Vậy nên bất kể là gì, chỉ cần là do Thịnh Chi ban cho—cô hoàn toàn vui vẻ chấp nhận cùng chịu đựng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...