[ BHTT ] BẪY RẬP MẤT TRÍ NHỚ - HẢI DIÊM TẠP MẠN QUẤT
Chương 16 : Chủ mưu
"Cậu đi lâu thật đấy, nếu thêm chút nữa mà cậu chưa quay lại, tôi định xuống xe đi tìm rồi."Thịnh Chi vừa ngồi vào ghế lái phụ, nghe thấy lời của Giang Vãn Âm, có chút không được tự nhiên đưa tay vuốt tóc ra sau.Nàng một bên đáp lời, một bên quay đầu sang chỗ khác, cảm thấy má mình hơi nóng lên....Lúc còn ở bên trong thì không thấy gì, nhưng bây giờ ra ngoài, những ký ức đó ập về khiến nàng bỗng thấy xấu hổ một cách kỳ lạ.Nhất là khi vừa nhìn thấy Giang Vãn Âm.Dù Giang Vãn Âm đang ngồi ngay bên cạnh nói chuyện với nàng, nhưng sự chú ý của nàng lại không tập trung nổi - trong đầu chỉ toàn hiện lên thời điểm Giang Vãn Âm gọi điện cho nàng, Kỷ Thanh Phạm thì ở dưới bàn dùng mũi giày cao gót khẽ lướt qua da nàng.Nàng không khắc chế nổi mà nhớ đến từng cử động của cô.Nàng nhớ ánh mắt của côNhớ đến nụ cười mờ mờ gợi cảm, ẩn hiện nơi khóe môi, lượn quanh đuôi mắt, vừa như tình cờ lại vừa như cố ý, tràn đầy ám muội.Giang Vãn Âm nghe xong thở dài một hơi, cô ấy nhìn Thịnh Chi vài lần, sau đó hơi nghiêng người lại gần, ánh mắt chăm chú không chớp: "Chi Chi, thật sự không có chuyện gì xảy ra sao?""Cứ cảm thấy cậu như đang giấu tôi chuyện gì ấy, phản ứng cũng khác với thường ngày, lại còn hay lơ đãng..."Mọi suy nghĩ lung tung trong đầu bị cắt đứt. Thịnh Chi hoàn hồn lại, nghe Giang Vãn Âm nói thế, cảm giác xấu hổ càng trào lên - như thể bị bắt quả tang ngay tại trận vậy. Nàng khẽ ho một tiếng, phản bác: "Tôi không phải đã nói là không có chuyện gì rồi sao?"Sợ bị nghi ngờ, nàng còn cố tình nhìn thẳng vào mắt cô ấy khi nói.Sắc mặt Giang Vãn Âm dịu lại, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng vừa chú ý đến điều gì, biểu cảm liền trở nên khó coi.Da của Thịnh Chi rất trắng, chỉ cần có chút dấu vết là sẽ hiện lên rõ ràng. Giang Vãn Âm nhìn chằm chằm vào vết hằn mờ ám nơi cổ nàng, như không tin vào mắt mình, liền đưa tay ấn nhẹ vào gần đó, giọng nói mang theo cảm xúc hỗn loạn, gần như không nén được: "Đây là cái gì?"Cô ấy khi nói xong nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, cố gắng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy vẫn cứng ngắc thấy rõ."Chi Chi, cậu nói thật cho tôi biết... có phải Kỷ Thanh Phạm bắt nạt cậu..."Đây là lần đầu tiên Thịnh Chi thấy Giang Vãn Âm có biểu cảm như vậy. Nàng không biết diễn tả thế nào, chỉ thấy có một cảm giác kỳ lạ, khó chịu và không hợp lý. Nàng nhíu mày, vừa gạt tay Giang Vãn Âm ra vừa nghiêng người tránh sang một bên, hơi khó hiểu: "Cậu làm sao thế? Nói gì mà lung tung vậy."Thấy nàng tránh đi, Giang Vãn Âm như bừng tỉnh lại....Đúng thật, dù nói gì đi nữa, với tư cách là bạn thì phản ứng của cô ấy vừa rồi đúng là quá đà.Nghĩ đến đây, Giang Vãn Âm cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. Cô ấy lấy điện thoại chụp một tấm ảnh rồi đưa cho Thịnh Chi xem, giọng nói cũng đổi lại vẻ lười nhác thường ngày, thậm chí còn cố tình làm vài động tác khoa trương: "Đại tiểu thư à, thật sự không thể trách tôi vừa rồi mất kiểm soát cảm xúc được, cậu tự nhìn đi, đừng nói với tôi là vết này trên cổ là do muỗi đốt nhé. Trước khi đi gặp Kỷ Thanh Phạm thì cậu làm gì có cái dấu này."Ánh mắt Thịnh Chi dừng lại trên màn hình, lập tức sững lại.Nói thật thì lúc đó nàng chỉ mải nhìn Kỷ Thanh Phạm, hoàn toàn không nhớ được là vết này xuất hiện từ lúc nào.Nhưng chắc chắn - và chỉ có thể - là do Kỷ Thanh Phạm để lại.Cho nên... nàng vừa rồi đi một vòng với cái vết này trên cổ? Còn bị Giang Vãn Âm thấy được?Thịnh Chi nhìn bức ảnh chụp từ góc sau cổ, đúng là bản thân hoàn toàn không thể tự nhìn thấy. Nàng gần như chẳng cần suy nghĩ cũng đoán được: nhất định là Kỷ Thanh Phạm cố tình để lại.Nàng nhìn chằm chằm vào ảnh, không biểu cảm mà khẽ nghiến răng.Được lắm.Rất được.Bị hôn đến vậy rồi mà vẫn còn đầu óc để bày mưu hại người.Thịnh Chi giơ tay xóa bức ảnh đi, cười đến xán lạn."Không có gì, tôi chỉ đánh nhau với cô ta một trận, không cẩn thận bị va vào thôi."Giang Vãn Âm nghe xong, ánh mắt khựng lại.Đánh nhau?Không cẩn thận va vào?Đây quả thực là một lý do qua loa đến mức không thể chấp nhận được.- Thịnh Chi và Kỷ Thanh Phạm chắc chắn đã có gì đó thay đổi.Cô cảm nhận được điều đó rất rõ ràng. Nhưng đồng thời cũng biết rõ Thịnh Chi sẽ không giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.Cô không có lập trường hoặc lý do chính đáng. Nhưng tâm trạng rối ren, mất cân bằng trong phút chốc ấy lại khiến cô không thể kiểm soát được cảm xúc. Những cảm xúc vừa cố gắng đè nén lập tức sụp đổ.Cô siết chặt tay, cụp mắt xuống, giọng cũng dần mất kiểm soát: "Đánh nhau? Thịnh Chi, cậu đang lừa con nít à?"Thịnh Chi nhìn sang Giang Vãn Âm.Vì câu chất vấn lạ lẫm ấy mà nàng cảm thấy người trước mặt dường như trở nên xa lạ.Bình thường nàng không nhạy cảm với cảm xúc người khác, nhưng lúc này, nàng cảm nhận rất rõ - Giang Vãn Âm đang tức giận.Cô ấy gọi cả họ tên đầy đủ, mà Giang Vãn Âm hiếm khi nào gọi nàng như vậy.Nhận thức đó khiến Thịnh Chi hơi bối rối, rồi lại thấy có chút ấm ức."Giang Vãn Âm, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?" Bị bóc mẽ thẳng thừng như thế nhưng nàng không hề thấy chột dạ, ngược lại còn ngang ngược mà hỏi lại, "Đúng, tôi cố tình nói dối cậu đấy. Nhưng cậu tức giận với tôi làm gì chứ?"Dù sao thì, trong thế giới của nàng, ai lớn tiếng với nàng một chút thôi cũng là đang hung dữ với nàng rồi.Nàng được nuông chiều từ nhỏ, luôn bướng bỉnh và không bao giờ chịu lý lẽ.Giọng điệu của Thịnh Chi mang theo chút oán trách, nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị Giang Vãn Âm đột nhiên kéo mạnh áo xuống, sát lại gần: "Cho nên? Cậu đã làm với cô ta rồi?"Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Thịnh Chi sững người mất một giây, hoàn toàn không kịp phản ứng. Nàng đẩy Giang Vãn Âm ra theo bản năng, vì quá sốc nên cũng chẳng biết phải nói gì.Khi đẩy ra, nàng không hề nương tay, đầu Giang Vãn Âm va mạnh vào cửa kính xe phía sau.Nghe tiếng "cộc" đó cũng biết là va không nhẹ.Thịnh Chi chỉnh lại áo quần, dù có nghe thấy tiếng động kia nhưng lại chẳng hề để tâm - dù sao thì đến mức này rồi mà nàng còn chưa nổi nóng, là bởi vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa giữa hai người họ.Bị va một cái như vậy, Giang Vãn Âm dường như tỉnh lại. Cô vội vàng xin lỗi, giọng hoảng hốt: "Xin lỗi, Chi Chi, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, tôi chỉ là quá lo cho cậu thôi. Kỷ Thanh Phạm tâm cơ như vậy, tôi sợ cậu sẽ bị cô ta ức hiếp..."Nghe đến đây, tâm trạng của Thịnh Chi càng hỏng bét."Thôi đi, tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ cái gì." Nàng chẳng muốn nói chuyện thêm nữa, sau khi nhắn tin cho tài xế thì mở cửa xe bước xuống, cảm thấy Giang Vãn Âm quả thật có bệnh....Vừa rồi kéo cổ áo nàng như thế, chẳng phải là đang muốn kiểm tra xem còn dấu vết nào khác không à?Nhưng kể cả nàng thật sự đã làm với Kỷ Thanh Phạm thì sao chứ? Hay Giang Vãn Âm thật sự cho rằng nàng không thể "đấu" lại Kỷ Thanh Phạm như lời nói?Thịnh Chi nghĩ đến dấu vết ở cổ do Kỷ Thanh Phạm để lại, càng thấy ấm ức .Có thể là do lòng hiếu thắng và ham muốn trả thù trỗi dậy, cũng có thể là vì một lý do nào đó không nói rõ được, tóm lại, vào khoảnh khắc này, suy nghĩ hiện ra trong đầu nàng chỉ có một:- Nếu còn có lần sau, nàng nhất định phải để lại nhiều dấu vết hơn trên người Kỷ Thanh Phạm.---Ngày hôm sau sau khi tan rã không mấy vui vẻ, Thịnh Chi nhận được rất nhiều tin nhắn xin lỗi và quà từ Giang Vãn Âm.Nàng mở ra một vài món, có một sợi dây chuyền đính kim cương hồng mà nàng khá thích, liền đeo vào rồi chụp một tấm selfie đăng lên vòng bạn bè.Tính nàng nóng thì nóng thật, nhưng nguội cũng rất nhanh. Lúc này đối với Giang Vãn Âm cũng không thể nói là còn giận lắm nữa, dù sao từ nhỏ đến giờ đối phương luôn đối xử với nàng như em gái ruột vậy... Mà thôi, lý do chính là vì Giang Vãn Âm lúc xin lỗi đã khen nàng vui đến phát ngượng, nên nàng ngẫm lại thấy những hành động làm nàng khó chịu trước đó cũng tạm chấp nhận được. Việc đăng tấm ảnh selfie đeo dây chuyền ấy xem như là miễn cưỡng cho đối phương một bậc thang để bước xuống.Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là nàng sẽ lập tức làm lành. Dù sao cũng phải để đối phương dỗ thêm vài ngày, đến khi mọi cảm xúc được vuốt ve ổn thỏa thì mới chính thức hòa giải.Chỉ là chuyện với Giang Vãn Âm còn chưa xong, thì mẹ nàng đã gọi nàng tới công ty.Số lần Thịnh Chi chủ động tới công ty quả thật là đếm trên đầu ngón tay.Về phương diện công việc, nàng thật sự không có hứng thú. Mỗi lần đến công ty đều là bị gọi tới, kiểu như "ép vịt lên lưng ngựa", chỉ ghé mặt một chút rồi đi.Nàng cũng đã quen như vậy, nghĩ lần này chắc cũng không khác mấy so với thường lệ, cùng lắm là có chuyện gì đó buộc nàng phải có mặt.Nghĩ vậy nên nàng cũng không vội, còn vòng vo thêm một chút, đến công ty đúng giờ theo kiểu chậm rì rì.Nhưng vừa bước vào văn phòng chủ tịch, Thịnh Chi liền cảm thấy có gì đó không ổn.Mẹ nàng chắc chắn đang ở đó, nhưng nhìn sang bên cạnh - Kỷ Thanh Phạm cũng ở đây, mà không khí thì càng thêm vi diệu.Trong lòng Thịnh Chi lập tức dâng lên một dự cảm xấu.Quả nhiên, lời mở đầu của bà Thịnh Tỉ Diệc là chuyện hôm qua nàng đã khiến hợp tác của công ty thất bại.Bị lộ rồi. Nhưng Thịnh Chi lại trừng to đôi mắt mèo xinh đẹp của mình nhìn sang Kỷ Thanh Phạm, khí thế hùng hổ: "Chị là đồ lừa đảo! Không phải đã hứa là không nói ra sao?!""... Bảo bối à, chuyện này thật sự không phải do Tiểu Kỷ nói với mẹ đâu." Không đợi Kỷ Thanh Phạm mở miệng, bà Thịnh Tỉ Diệc đã đưa tay che môi ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời nàng.Đối mặt với tình huống như vậy, bà cũng chỉ có thể thở dài. Nhưng dù sao cũng là đứa con gái được bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nên bà vẫn không nỡ nặng lời.Giọng điệu của bà tuy bất đắc dĩ, nhưng ý tứ lại không cho phép thương lượng:
"Hợp tác lần này có hỏng thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng con cũng lớn rồi, không thể cứ mơ mơ màng màng thế này mãi được. Bảo bối, chiều nay con đến công ty học theo Tiểu Kỷ đi. Về mặt này, Tiểu Kỷ hoàn toàn có thể làm thầy của con. Hơn nữa hai đứa ở gần nhau nhiều hơn, biết đâu con lại nhớ ra một vài chuyện trước đây giữa hai đứa.""...!"Hai người một câu tiếp một câu, rõ ràng là đã bàn bạc kỹ từ trước, không chừa cho nàng bất cứ cơ hội phản bác nào.Lúc này Thịnh Chi thật sự đơ người, suýt nữa không giữ được biểu cảm trên mặt. Nhưng cho dù nàng cố giữ được nét mặt, thì câu từ từ chối vẫn bật ra: "Con không muốn!"... Làm gì vậy chứ?Bắt nàng học việc từ Kỷ Thanh Phạm?Còn nói Kỷ Thanh Phạm hoàn toàn đủ tư cách làm thầy nàng?Chỉ cần tưởng tượng cảnh mình bị sắp xếp dưới tay Kỷ Thanh Phạm, nghe lời cô ta, là Thịnh Chi đã thấy ngột ngạt muốn nghẹt thở.Khác hẳn với tâm trạng sụp đổ như tận thế của Thịnh Chi, trông Kỷ Thanh Phạm lại rất vui vẻ, đuôi mắt còn cong lên rõ rệt.Kỷ Thanh Phạm bước đến bên cạnh Thịnh Chi, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, quay sang bà Thịnh Tỉ Diệc mỉm cười nói: "Con sẽ chăm sóc tốt cho Chi Chi, mẹ cứ yên tâm."
"Hợp tác lần này có hỏng thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng con cũng lớn rồi, không thể cứ mơ mơ màng màng thế này mãi được. Bảo bối, chiều nay con đến công ty học theo Tiểu Kỷ đi. Về mặt này, Tiểu Kỷ hoàn toàn có thể làm thầy của con. Hơn nữa hai đứa ở gần nhau nhiều hơn, biết đâu con lại nhớ ra một vài chuyện trước đây giữa hai đứa.""...!"Hai người một câu tiếp một câu, rõ ràng là đã bàn bạc kỹ từ trước, không chừa cho nàng bất cứ cơ hội phản bác nào.Lúc này Thịnh Chi thật sự đơ người, suýt nữa không giữ được biểu cảm trên mặt. Nhưng cho dù nàng cố giữ được nét mặt, thì câu từ từ chối vẫn bật ra: "Con không muốn!"... Làm gì vậy chứ?Bắt nàng học việc từ Kỷ Thanh Phạm?Còn nói Kỷ Thanh Phạm hoàn toàn đủ tư cách làm thầy nàng?Chỉ cần tưởng tượng cảnh mình bị sắp xếp dưới tay Kỷ Thanh Phạm, nghe lời cô ta, là Thịnh Chi đã thấy ngột ngạt muốn nghẹt thở.Khác hẳn với tâm trạng sụp đổ như tận thế của Thịnh Chi, trông Kỷ Thanh Phạm lại rất vui vẻ, đuôi mắt còn cong lên rõ rệt.Kỷ Thanh Phạm bước đến bên cạnh Thịnh Chi, rất tự nhiên nắm lấy tay nàng, quay sang bà Thịnh Tỉ Diệc mỉm cười nói: "Con sẽ chăm sóc tốt cho Chi Chi, mẹ cứ yên tâm."