[BHTT] [AP-BLH] Dường như đã yêu nhau

Chương 4



Tiết cuối cùng của buổi học là môn Lịch sử. Ái Phương ngồi ngay ngắn, tay ghi lia lịa vào vở, ánh mắt chăm chú dõi theo bài giảng. Giọng thầy giáo đều đều nhưng cô vẫn cố lắng nghe thật kỹ, phần vì môn này cần nhớ nhiều, phần vì... cô cũng muốn ghi điểm với giáo viên mới

Còn bên cạnh, Bùi Lan Hương đã gục xuống từ lúc nào không hay. Tay ôm một bên má, tóc dài xõa che gần hết nửa gương mặt, chỉ còn lộ ra chút chóp mũi thở đều đều

Cả lớp vẫn còn đang ghi bài, chẳng ai để ý tới Hương. Riêng Ái Phương, cứ mỗi lần viết xong một đoạn, lại liếc mắt nhìn sang.

Một chút… bối rối

Một chút… khó hiểu

Và một chút…

"Sao bà ấy cứ ngủ hoài vậy trời…"

Đến khi thầy giáo gấp sổ, dặn dò vài câu rồi rời khỏi lớp, cả lớp nhốn nháo thu dọn đồ đạc. Ái Phương cũng xếp vở lại, bỏ gọn vào cặp. Xong xuôi, cô quay sang nhìn Bùi Lan Hương vẫn ngủ ngon lành, không hề hay biết mọi người đã đứng dậy gần hết

Phương cắn môi. Do dự một lúc.

Rồi khẽ đưa tay, chạm nhẹ vào vai nàng

- Nè… Dậy đi. Tan học rồi

Hương khẽ nhăn mặt, vẫn chưa mở mắt. Phương gọi lần nữa, lần này kèm theo tiếng cười khe khẽ

- Dậy đi tiểu thư. Người ta đi về hết rồi

Hương mở mắt, ngơ ngác vài giây như chưa kịp định thần. Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt của Ái Phương đang cúi gần bên, nàng mới giật mình nhẹ

- Ủa… hết tiết rồi hả?

- Ừ. Bà ngủ dữ quá trời. Lỡ tui bỏ đi luôn là bà nằm đây tới chiều luôn á

- Hên là bà chưa bỏ tui - Hương cười khẽ, vươn vai một cái rồi dụi dụi mắt

Tiếng bàn ghế kéo kẹt vang lên khắp lớp. Tóc Tiên từ phía sau chạy lên trước, thấy Hương còn ngáp thì buông liền

- Ủa? Bà Hương ngủ hả? Hôm nay đổi phong cách nữ chính ngôn tình mệt mỏi rồi được Phương gọi dậy luôn kìa

Thy Ngọc đi sau cũng bật cười

- Chắc bà Phương phát mệt với bà luôn á. Học thì bà ngủ, tới giờ về cũng không biết

Ái Phương chỉ cười, không nói gì. Nhưng ánh mắt thì vẫn liếc sang Hương, rồi chầm chậm bước ra khỏi lớp cùng cả nhóm

Ở phía sau, Bùi Lan Hương khẽ nắm quai cặp, nhìn bóng lưng Ái Phương một lúc

Nàng không hiểu tại sao

●●●

Ra khỏi cổng trường

Phan Lê Ái Phương chậm rãi dắt xe, quay sang hỏi khẽ:

- Bà Hương… nay bà có phải về sớm không?

Bùi Lan Hương giật nhẹ quai cặp:

- Không. Ba mẹ tui đi công tác rồi, chắc tối mới về. Chi vậy?

Phương mỉm cười, ánh mắt lấp lánh

- Tui cũng vậy nè. Mẹ đi làm chưa về đâu. Hay… tụi mình đi đâu chơi một chút rồi hãy về? Rủ thêm Ngọc với Tiên luôn. Bốn đứa cho vui

Hương hơi bất ngờ, rồi gật đầu ngay:

- Ừ! Được á!

Tóc Tiên đang kéo dây giày, nghe vậy thì dựng thẳng người:

- Ủa gì? Đi đâu chơi? Tui đi nha! Mệt quá trời, phải ăn chè bù năng lượng liền

Thy Ngọc cũng hưởng ứng:

- Miễn không phải vô nhà sách thì chỗ nào cũng được!

Phương bật cười:

- Không nhà sách. Hôm nay tui muốn ăn bánh tráng trộn với uống trà đào thôi

- Trời ơi chuẩn bài! - cả ba cô bạn cùng đồng thanh

Không lâu sau, cả nhóm đã có mặt tại một quán nhỏ ven đường, nơi bán đủ thứ "món quốc dân" của học trò: bánh tráng, xiên que, cá viên chiên, trà đào, trà sữa. Ngồi xuống chiếc bàn nhựa thấp, cả bốn cô gái vừa ăn vừa tám chuyện rôm rả

Ái Phương ngồi giữa, hai bên là Hương và Tóc Tiên, gió nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc cô bay nhè nhẹ

- Nè bà Phương. Sao từ lúc vô lớp tới giờ bà không kể gì về trường cũ vậy? - Hương chống cằm, nhìn sang

- Tui cũng không có gì để kể hết á. Tụi bạn cũ dễ thương, thầy cô cũng tốt. Nhưng ở dưới đó, sau vụ ba mẹ tui chia tay, tui cũng thấy khó ở lại… nên theo mẹ lên đây luôn

Ngọc và Tiên im lặng vài giây. Hương thì hơi sững người, không ngờ câu chuyện của Phương lại có chút… buồn

Tóc Tiên vội đổi không khí

- Vậy là bà Phương từ giờ là bạn của tụi tui. Ai dám bắt nạt là có tụi tui bênh!

- Thật không đó? - Phương cười, ánh mắt nhìn quanh ba người bạn

- Thật. Tụi tui không tốt bụng nổi tiếng nhưng ai hiền hiền dễ thương là thương liền!

Bùi Lan Hương thì không nói gì. Nàng chỉ ngồi đó, ánh mắt thi thoảng lại lén dừng trên gò má Phương khi cô cười, trên đôi mắt cong cong mỗi lần cô lắng nghe người khác

Cả bốn người đang ăn uống vui vẻ thì ánh mắt của Bùi Lan Hương đột ngột khựng lại, ngừng giữa chừng khi đang đưa ly trà đào lên môi. Nàng nhìn ra phía ngoài con hẻm nhỏ nơi quán đặt bàn, mắt hơi nheo lại

Một bóng dáng quen thuộc vừa bước vào

Áo sơ mi trắng xắn tay, balo đeo lệch một bên, mái tóc vuốt cao quen thuộc… là anh ta

Người yêu cũ của nàng

Người từng nắm tay nàng suốt những năm cấp hai

Và cũng là người đã lẳng lặng quen người khác, bỏ mặc Hương trong những buổi chờ tin nhắn mà không bao giờ đến

Thy Ngọc nhận ra đầu tiên.

- Ủa, cái tên hôm trước đó… - cô nói khẽ, nhưng đủ để cả nhóm nghe

Tóc Tiên nhíu mày

- Trời đất ơi, mặt dày vậy luôn hả? Bữa trước bị tụi mình chửi rồi mà còn mò lại?

Ái Phương hơi giật mình, liếc nhìn Hương. Cô thấy sắc mặt nàng trầm xuống, đôi mắt không còn sáng như lúc nãy nữa. Lưng Hương thẳng hơn, nhưng môi mím lại, tay siết chặt ly nước

Anh ta bước tới thật. Cố tình làm như không thấy ánh nhìn gay gắt từ Ngọc và Tiên

- Hương… Anh chỉ muốn nói vài lời thôi

Tóc Tiên đứng dậy trước

- Không có gì để nói đâu anh trai. Biến giùm dùm đi

Anh ta nhìn Phương, như chỉ vừa nhận ra cô gái ngồi bên cạnh Hương là người mới

- Ai vậy? Bạn mới hả? Dễ thương đó. Hương, anh nhớ em thiệt mà. Cho anh chút thời gian nói chuyện thôi

Phan Lê Ái Phương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không gay gắt nhưng đủ lạnh

- Anh đừng làm phiền bạn tôi. Tụi tôi đang ăn

Không lớn tiếng, không thô lỗ. Nhưng lời nói của Phương khiến cả nhóm sững lại. Hương cũng bất giác quay sang nhìn cô. Người con gái ngồi bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối chỉ nhẹ nhàng, nhưng đúng lúc đó, lại bảo vệ nàng bằng một cách rất dịu dàng như thế

Anh ta hậm hực. Ánh mắt lướt qua từng người rồi rời đi

Khoảnh khắc đó, không ai nói gì. Không khí chùng xuống một chút

Bùi Lan Hương khẽ thở ra, rồi nhìn sang Phương, giọng nhỏ đến mức như sợ người ta nghe

- Cảm ơn bà

Phương cười, giọng nhẹ tênh như gió thoảng

- Không sao đâu. Tui không thích ai làm bạn tui buồn

Hương quay mặt đi, giả vờ nghịch ly nước, nhưng tai đỏ lên rõ ràng

Không phải vì tức giận. Mà vì… tim đập hơi nhanh

...

Ăn uống xong, Thy Ngọc và Tóc Tiên đều về trước, còn lại chỉ có Ái Phương và Bùi Lan Hương đi chung một xe. Phương dắt xe ra trước, Hương chậm rãi theo sau,

Không ai nói gì lúc đầu

Phương mở cốp, lấy nón bảo hiểm đưa cho Hương

Nàng lặng lẽ nhận lấy, ngồi lên xe như thói quen. Cảm giác ấm áp sau lưng Phương khiến nàng thoáng lúng túng, dù sáng nay cũng từng như vậy, nhưng lúc này… có gì đó khác rồi

Xe lăn bánh, rẽ vào dòng xe đông đúc. Phương không chạy nhanh, vừa đủ để Hương ngồi sau cảm thấy an toàn. Cô nghiêng đầu hỏi, giọng đều đều

- Ổn không?

- Cái gì ổn?

- Chuyện lúc nãy. Người cũ đó

Hương hơi khựng lại

Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió ùa vào hai bên tai. Rồi nàng khẽ nói, giọng mỏng nhẹ như sợi tơ

- Ổn rồi. Tui không còn tình cảm gì nữa đâu. Chỉ là… khó chịu. Biết mình từng ngu vậy á

Phương mỉm cười. Cô không quay đầu lại, nhưng tay phải siết chặt hơn tay lái

- Thật ra... ai cũng từng có một người khiến mình ngu ngốc một thời gian. Quan trọng là… sau đó mình học được gì

Hương ngẩn người. Lời đó rất đơn giản, nhưng khi từ miệng Ái Phương nói ra, lại có một sức nặng đến lạ

- Tui thấy… bà hay ghê. Không nói nhiều, nhưng nói cái gì cũng thấm

Phương bật cười khẽ

- Tại vì tui hay nghĩ nhiều

- Bà nghĩ về tui không?

Câu nói bật ra khiến chính Hương cũng ngạc nhiên vì chính mình. Phương nghe rõ, nhưng không trả lời ngay. Chỉ sau vài giây, cô mới nhẹ giọng

- Có

- Từ lúc nào? - Hương hỏi nhỏ, như sợ mất đi nhịp tim của chính mình

- Từ hôm bà tựa vai tui mà ngủ gật

- Tui nghĩ, sao bà ngủ nhiều dữ vậy?

Hương bật cười, che miệng lại. Tiếng cười trong trẻo, nhưng đôi mắt thì long lanh như có thứ gì đang rưng rưng

Xe rẽ vào con đường quen thuộc. Trước cổng nhà, người giúp việc đã mở sẵn cổng. Phương dừng xe lại, dựng chống nghiêng

Hương tháo nón, tay vẫn chưa rời khỏi eo Phương

- Mai đón tui nữa nha. Tui không muốn đi xe ai khác đâu

Phương nhìn nàng, mắt cong cong vì cười

- Vậy mai bà phải dậy sớm

- Ừa. Chỉ cần là bà đón… tui sẽ dậy liền

Rồi Hương xuống xe, bước vài bước rồi quay lại nhìn

- Phương nè

- Hửm?

- Cảm ơn bà. Từ nãy tới giờ. Và... cảm ơn vì đã không để tui một mình lúc khó chịu

Phương không nói gì thêm, chỉ chậm rãi gật đầu

Lúc cô quay xe rời đi, Bùi Lan Hương đứng tựa cổng nhìn Phương đi khuất

●●●

Phương về tới nhà, bỏ cặp xuống rồi chạy ngay vào bếp. Mùi cơm thơm phức từ trong gian bếp nhỏ tỏa ra làm bụng cô đói cồn cào. Mẹ đang đứng trước bếp, xắn tay áo, trán lấm tấm mồ hôi

- Con về rồi hả? Có đói không? Cơm chín liền á

- Dạ, để con thay đồ rồi ra phụ mẹ

Cô nhanh nhẹn vào phòng, thay bộ đồ thun thoải mái rồi chạy ra phụ mẹ lặt rau, dọn chén, rửa trái cây. Hai mẹ con vừa làm vừa nói chuyện rôm rả, nụ cười luôn thường trực trên môi Phương

Căn nhà tuy nhỏ, nhưng mà rất ấm áp

Ăn cơm xong, Phương dọn dẹp sạch sẽ rồi ôm cây quạt máy vào phòng ngủ. Căn phòng của cô chỉ rộng chừng 10 mét vuông, tường vôi xanh đã cũ, nhưng hôm nay cô quyết định sẽ trang trí lại một chút cho "có sức sống hơn"

Cô lấy giấy màu dán vài hình ngôi sao nhỏ lên góc bàn học, treo tấm ảnh chụp mẹ con ở quê lên tường. Gối chăn được xếp lại ngay ngắn, góc bàn học cũng lau sạch bụi. Mọi thứ gọn gàng, thơm mùi nước lau sàn mới

Phương mỉm cười, ngồi phịch xuống nệm, thở ra một hơi

Điện thoại sáng đèn. Một tiếng "ting" nhỏ vang lên

Tin nhắn từ… Bùi Lan Hương

Hương

[ Về nhà chưa bà? ]

Cô mỉm cười, gõ lại

[ Về lâu rồi. Vừa dọn phòng xong. Bà thì sao? ]

Chưa tới mười giây, Hương đã rep

[ Tui vừa tắm xong, đang nằm coi phim. Mà thấy nhớ nhớ cái cảm giác được bà chở á]

Phương khựng lại

Gò má bất giác nóng lên

Nhìn dòng tin mà cứ tưởng là nhắn lộn

[ Chở gì mới có mấy bữa ]

[ Một bữa cũng đủ để thích rồi. Mai chở nữa nha? Đừng từ chối á, tui dễ tự ái lắm đó ]

Phương cười phì, chôn mặt vào gối để kìm tiếng cười

Gõ nhẹ một dòng

[ Ừ. Mai 6g30 tui có mặt. Nhớ chải tóc xong sớm ]

[ Được rồi công chúa! Mai tui sẽ thơm tho sẵn chờ bà ]

Phương thở ra, gác tay sau đầu, mắt nhìn lên trần nhà

Ánh đèn nhỏ trên bàn học phản chiếu vào góc mắt cô, lấp lánh như có sao

Không hiểu sao… cảm giác như hôm nay là một ngày rất đặc biệt

Tin nhắn từ Bùi Lan Hương lại đến, lần này là một lời rủ rê đi chơi

[ Ê Phương, bà có rảnh không? Ra ngoài uống nước với tui nha. Chút thôi rồi về ]

Phương tròn mắt, tim tự nhiên đập nhanh hơn thường lệ. Dù ngoài mặt chẳng có gì, tay cô vẫn gõ lại một cách nhẹ nhàng

[ Tui hỏi mẹ đã, nếu được thì đi ]

Cô buông điện thoại, đi ra nhà trước nơi mẹ đang xem tivi

- Mẹ ơi, con đi uống nước với bạn chút rồi về sớm nghen?

- Con gái đó hả?

- Dạ… bạn nữ. Cùng lớp á. Tên Hương

Mẹ nhìn cô một cái, cười cười

- Đi đi. Nhưng đừng về trễ quá, nghe chưa? Trời Sài Gòn dễ mưa bất chợt lắm. Nhớ đem áo khoác

- Dạaa!

Phương chạy về phòng, mở tủ. Cô chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản, vừa người, tay hơi lửng một chút. Kết hợp với chiếc quần jeans xanh dài, dáng ôm vừa phải, không cầu kỳ

Cô xịt nhẹ chút nước hoa hương cam dịu nhẹ, vuốt mái tóc ngắn cho gọn, rồi cầm điện thoại nhắn lại

[ Ok nè. Gặp ở đâu? ]

[ Quán trà ở đường Hoa Cúc đó, gần trường mình thôi. Tui ngồi sẵn rồi, chờ bà nha ]

Phương chép miệng cười, lấy ví, đội nón, rồi phóng xe đi. Đèn đường vừa lên, phố xá rộn ràng người qua lại

...

Khi đến nơi, Phương dừng xe trước quán nhỏ, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu qua tán cây tạo nên một khung cảnh rất nên thơ. Bên trong, Bùi Lan Hương đã ngồi ở chiếc bàn ngoài hiên, mặc váy mỏng màu tím nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ, tóc xõa lười chải đúng kiểu "mặc kệ nhưng vẫn xinh"

Hương ngước lên. Mắt sáng lên thấy Phương

- Bà tới rồi! Đúng giờ ghê.

Phương ngồi xuống đối diện

- Tui mà. Không thích ai chờ

Hương chống cằm, ánh mắt ngó cô chằm chằm

- Bà mặc đồ kiểu gì cũng đẹp hết trơn

- Ờ… cảm ơn. Bà cũng vậy mà.

- Tui thì không cần đẹp đâu. Miễn ngồi trước mặt bà là được

Câu nói thốt ra nhẹ tênh nhưng khiến Phương nghẹn họng, mắt nhìn sang hướng khác để né ánh mắt của Hương đang chiếu thẳng vào

Lúc này, nhân viên mang ra hai ly nước

- Trà đào cho bà. Tui kêu sẵn rồi. Nghe nói bà dễ nuôi mà

Phương bật cười

- Đúng rồi. Trà đào là chân ái

Hai người ngồi uống nước, nói những chuyện không đầu không cuối: chuyện trường, chuyện bạn bè, chuyện mưa gió...

***
Nhỏ bạn tui đưa list cốt truyện kinh dị, mà t đọc sơ sơ tui sợ té đái luôn má ơi. Ý là nhỏ đó cũng đu chị đẹp mà k thích viết truyện  nhỏ chuyên đọc tâm lý với trinh thám đồ
Để tui thử sức ha mấy

Chương trước Chương tiếp
Loading...