[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 54



【Hệ thống phụ: Phát hiện cảm xúc hồi lưu. Mặc dù ký ức cấp cao đã bị xóa, các phản xạ cảm xúc bản năng với cá thể Lục Dao vẫn tồn tại. Tỷ lệ rung động khi tiếp xúc: 89%.】
【Ký chủ (ý thức mờ): Chị là ai… mà mỗi lần nhìn vào mắt, tim em cứ đập lạc nhịp như vậy?】


---

Buổi sáng, sảnh trường.

Lục Dao – hiệu trưởng trẻ tuổi, khí chất lãnh đạm, vẫn như thường ngày – đang kiểm tra tiến độ tổ chức một hội thi chuyên đề.

Giáo viên các tổ bộ môn lần lượt báo cáo.

Tô Duyệt đứng ở cuối hàng, vừa kết thúc phần trình bày, thì nghe thấy giọng Lục Dao vang lên:

“Cô Tô.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt va phải đôi mắt sâu thẳm ấy.

“Dạ?”

“Cô đăng ký lớp học nấu ăn sau giờ chứ?”

“…Lớp gì cơ ạ?”

“Lớp kỹ năng mềm. Tôi phụ trách nhóm nấu ăn. Cô là người tôi đích danh mời.”

【Hệ thống phụ: Tổng tài tự tay bày mưu cua lại ký chủ bằng cách cùng học nấu ăn, tạo không gian tương tác riêng tư, lén thả thính gián tiếp. Cấp độ tán tỉnh: Level 99.】
【Ký chủ (tim đập lỡ nhịp): Tại sao… nghe chị nói mà em lại muốn đi học vậy nè...】


---

Chiều hôm đó, buổi học đầu tiên.

Phòng kỹ năng tầng 3, gian bếp sạch sẽ, đồ dùng sáng bóng.

Lục Dao đứng cạnh, tay xắn nhẹ tay áo sơ mi, động tác thuần thục.

Tô Duyệt đứng đối diện, nhìn vào nguyên liệu: rau cải, cà rốt, và một quả trứng.

“Cô biết nấu không?”

Tô Duyệt thành thật:

“Em—à, tôi biết chút chút… nhưng hơi vụng.”

“Không sao,” Lục Dao dịu giọng, “tôi chỉ cần cô nấu món đó.”

“…Món nào ạ?”

Lục Dao đưa tay nhặt lên củ cải trắng, mắt không rời cô:

“Món canh rau củ lần đầu em nấu cho tôi. Đừng lo—tôi sẽ hướng dẫn lại từng bước.”

Tô Duyệt ngẩn người.

“Lần đầu em nấu cho tôi.”

Sao câu đó… lại khiến tim cô chùng xuống?

Tại sao lại thấy… quen đến mức đau?

【Hệ thống phụ: Trái tim ký chủ phản ứng mạnh với ký ức đã bị xóa. Phát hiện mức dao động nội tâm vượt giới hạn kiểm soát. Tình trạng: Ký ức cảm xúc đang tự tái tạo.】
【Ký chủ (bối rối): Em không nhớ chị… nhưng em thấy lòng mình nhớ. Nhớ sâu đến phát hoảng.】


---

Sau buổi học, mọi người rời đi dần.

Tô Duyệt ở lại rửa tay, quay người lại, thấy Lục Dao vẫn đứng đó, ánh mắt trầm lặng.

“Cô Tô.”

“…Vâng?”

“Tôi hỏi điều này, mong cô đừng thấy kỳ quặc.”

“Cô nghĩ... nếu có hai người từng yêu nhau tha thiết, nhưng một người quên đi, thì người còn lại… có quyền bắt đầu lại từ đầu không?”

Tô Duyệt mở to mắt.

“…Tôi nghĩ... nếu yêu đủ nhiều, thì... nên bắt đầu lại.”

Một nụ cười rất nhẹ hiện lên nơi khóe môi Lục Dao. Không rõ là yên lòng, hay… đau lòng.

Chị khẽ đáp:

“Vậy tôi xin phép… bắt đầu lại.”

---

Tối đó, Tô Duyệt nằm dài trên giường, tay ôm gối, mắt nhìn trần nhà.

Tâm trí cô như vừa bị quăng vào xoáy nước mơ hồ.

Cô thấy những giấc mơ kỳ lạ—nơi có bàn ăn ấm áp, có tiếng cười trong căn bếp nhỏ, có ai đó đứng quay lưng lại nấu cơm.

Người đó... luôn quay đầu lại và gọi:

“Lại ăn đi. Hôm nay tôi nấu món em thích.”

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...