[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 43



【Hệ thống phụ: Cảnh báo trái tim – nữ chính sắp kích hoạt trạng thái “nghiêm túc tỏ ý”. Cơ hội ngược lại ký chủ: 1%. Cơ hội bị hôn bất ngờ: 12%. Cơ hội bị nhìn thẳng tim không thoát: 100%.】
【Ký chủ: Em uống café được không? Hay nên uống thuốc trợ tim trước?】


---

Quán café nằm ở góc đường yên tĩnh, ánh đèn vàng hắt lên từ cửa kính, bàn ghế gỗ ấm áp, mùi cà phê rang mới len lỏi khắp không khí.

Tô Duyệt đến trước mười phút, chọn bàn sát cửa sổ.
Tay cầm ly trà nóng, lòng bàn tay ẩm ướt.

Khi Lục Dao bước vào, cả quán như lặng đi một giây.

Áo sơ mi trắng, tóc xõa hờ, áo khoác dài màu xám đậm—khí chất lạnh nhạt, cao quý, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy cô thì… lại dịu đến kỳ lạ.

“Đợi lâu chưa?”

Tô Duyệt lắc đầu.

“Em… mới đến.”

---

Họ gọi đồ uống, rồi im lặng vài phút.

Nhạc trong quán là bản jazz cổ điển, không lời. Ánh sáng dịu, không gian kín đáo. Một kiểu bối cảnh như thể được thiết kế chỉ để người ta… nói ra điều mình cất giấu.

Lục Dao là người mở lời trước.

“Về chuyện ở trường… tin đồn, tôi nghe rồi.”

Tô Duyệt giật mình, tay siết chặt ly.

“Em… xin lỗi. Là em quá bất cẩn…”

“Không phải lỗi của em.”
Giọng chị cắt ngang, dứt khoát.
“Là do tôi chưa xử lý rõ ràng.”

“Xử lý gì ạ…?”

Lục Dao nhìn thẳng vào cô.

“Chuyện của tôi và em.”

---

Không khí như ngưng lại.

Tô Duyệt nuốt khan.
Cô thấy trái tim mình đập như trống lễ hội, nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Chị muốn nói… gì?”

“Em còn nhớ không?”
Chị hỏi. “Em từng nói, nếu tôi không muốn bao dưỡng nữa, thì tôi định làm gì.”

Cô gật.

“Lúc ấy tôi nói, tôi muốn giữ em cho riêng mình.”
Giọng chị rất nhẹ.
“Giờ tôi muốn lặp lại lần nữa. Nhưng không phải như một câu đùa.”

Tô Duyệt ngẩng đầu.

“Không phải bao dưỡng. Không phải công việc. Không phải nghĩa vụ.”

“Là cảm xúc.”

“Là… tôi muốn ở bên em. Muốn em ở bên tôi. Không cần danh xưng. Không cần đóng kịch.”

“Chỉ cần em muốn.”

---

Tô Duyệt ngẩn người.

【Hệ thống phụ: Tuyên bố cảm xúc trực tiếp – cấp độ tỏ tình tiệm cận. Chỉ cần ký chủ đồng ý, lập tức tiến vào trạng thái quan hệ không định danh nhưng độc quyền.】
【Ký chủ: Em… đang khóc trong lòng. Nhưng ngoài mặt em vẫn đang ngốc.】

“…Dao.”

“Ừ?”

“Chị nói những lời này… có từng nói với ai chưa?”

Lục Dao khựng lại.

“Chưa.”

“Vậy… nếu em không đồng ý thì sao?”

“Vậy tôi vẫn sẽ chờ. Nhưng sẽ không để ai khác đến gần em.”

Tô Duyệt bật cười khẽ, giọng khàn nhẹ.

“…Chị chiếm hữu thật đấy.”

“Ừ.”

“Chị lạnh thật đấy.”

“Ừ.”

“Chị ngốc thật đấy.”

“Ừ.”

“…Em đồng ý.”

Lục Dao ngẩng lên, ánh mắt lần đầu xuất hiện chút kinh ngạc.

Tô Duyệt mím môi.
“Nếu em là người duy nhất được nghe những lời này. Vậy em cũng muốn là người duy nhất gọi chị bằng cái tên thân mật.”

“Dao.”
Cô khẽ gọi.
“Chị Dao của em.”

【Hệ thống phụ: Tình cảm song phương chính thức xác lập! Ký chủ và nữ chính bước vào giai đoạn lặng lẽ độc quyền, chưa công khai, nhưng cảm xúc vượt ngưỡng bạn bè.】
【Ký chủ: Em… không nghĩ mình hạnh phúc như vậy chỉ vì một ly trà nóng và vài lời dịu dàng.】
【Hệ thống phụ: Vì người dịu dàng là chị ấy. Và người xứng đáng nhận… là em.】


---

Khi ra khỏi quán, trời đã về khuya. Đèn đường vàng dịu trải dài.

Tô Duyệt rụt tay vào áo. Lục Dao đi bên cạnh, không nói nhiều.

Một đoạn sau, chị dừng lại, nhẹ nhàng vươn tay.

“Lạnh lắm. Lại đây.”

Cô đưa tay qua.
Lần này không cần hỏi. Không cần xin phép.

Lục Dao siết chặt tay cô, ánh mắt dịu xuống như nước hồ đêm.

“Chị Dao.”

“Ừ?”

“Sau này em có thể ôm chị được không?”

“Em đang nắm tay tôi.”

“Không giống nhau.”

Lục Dao mỉm cười rất khẽ.

“Vậy… để sau này.”

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...