[BHTT-AI] Tôi không muốn được bao dưỡng, nhưng cô ấy cứ khăng khăng

Chương 2 Đẹp là gì? Là sát thương tâm lý đấy




Không khí trong quán cà phê đột nhiên trở nên kỳ quái.

Một câu “Dễ thương hơn” của Lục Dao rơi xuống, như ném một hòn đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng. Mặt hồ chính là não Tô Duyệt – lập tức nổi bọt sủi ùng ục.

Cô tròn mắt, phản xạ có điều kiện định hỏi lại:
“Cái gì dễ thương ạ?”

Nhưng chưa kịp thốt ra, hệ thống trong đầu đã như sấm nổ bên tai:

【CÂM NGAY! Đây là định dạng khen ngầm, không phải câu hỏi lựa chọn!】
【Nữ chính là dạng mặt lạnh độc miệng, nhưng một khi mở lời dịu dàng thì tức là nguy hiểm tới nơi. Cô phải bình tĩnh, đừng gỡ flag nữa!】

Tô Duyệt run rẩy uống ngụm nước, gượng cười: “Chắc do dạo này ăn đủ ngủ đủ... ờm... gạo sạch.”

Lục Dao: “…”

Không khí trầm mặc trong mấy giây.

Rồi, điều không ai ngờ là—khóe môi Lục Dao lại nhếch lên.

Rất nhẹ, nhưng rõ ràng là cười.

Một người như cô ấy – khí chất như băng tuyết – lại thật sự vì một câu gạo sạch mà cong môi?

Tô Duyệt cảm giác da đầu tê rần.

Đây có phải là tình tiết gốc không? Sao cảm giác không giống lời hệ thống nói chút nào?

【Không giống thật.】Hệ thống đanh giọng.
【Cô đã bước lệch khỏi đường ray an toàn rồi. Bắt đầu gây ấn tượng rồi đấy. Nguy hiểm.】
【Gợi ý: Lập tức chuyển chủ đề! Đưa câu chuyện về hướng… vô vị, nhàm chán, buồn ngủ!】

Tô Duyệt nghe lời, lập tức gật gù: “À phải, hôm nay tôi đọc được tin tức rất thú vị. Cà tím trồng trong điều kiện thiếu ánh sáng sẽ… chuyển màu!”

Lục Dao khựng lại một giây.
Ánh mắt hơi rũ xuống, ngón tay gõ nhẹ lên ly thủy tinh, như đang thật sự suy nghĩ về... cà tím.

“Vậy à?” Giọng cô nhẹ đến mức như gió lướt.
“Tôi lại tưởng em muốn nói về việc em từng tát tôi giữa công ty tuần trước.”

Tô Duyệt: “…”

Xin lỗi? Tôi á? Tôi làm gì cơ??

Hệ thống lập tức hiển thị đoạn trích cốt truyện gốc:

【Tô Duyệt vì bị Lục Dao từ chối tình cảm nên nổi giận, tát cô ấy một cái giữa hành lang, trước mặt nhân viên toàn tập đoàn.】
【Tô Duyệt: Tình cảm tôi trao cô, cô coi là gì?!】
【Lục Dao: Tôi chưa từng yêu cô.】
【Tô Duyệt khóc bỏ chạy.】

Tô Duyệt nghẹn họng, mắt trừng lớn.

Cô lập tức ngồi thẳng, vội vã cúi đầu: “Tôi xin lỗi! Chuyện đó—tôi—thực sự đã suy nghĩ lại rồi! Không có lần sau nữa! Lúc ấy tôi bị ngáo nấm…”

Lục Dao nhìn cô.

Không phải ánh mắt tức giận. Cũng không phải khinh thường.

Chỉ là một sự yên lặng rất sâu.

Tựa như đang chờ, xem cô sẽ tiếp tục làm trò gì.

“Em thay đổi thật,” Lục Dao rút một tấm thẻ từ trong túi áo ra, đẩy về phía cô. “Tôi định kiện em. Nhưng giờ thì thôi.”

Tô Duyệt sửng sốt nhìn tấm thẻ trước mặt. Là một thẻ ngân hàng. Mặt sau còn ghi dòng chữ viết tay:
“Chi phí tái tạo nhân cách. Lục Dao.”

“…?”

Hệ thống:

【Đây không phải là “bao nuôi”! Là “cách bao nuôi mà bản thân nữ chính còn chưa tự nhận ra”!】
【Cảnh báo: Ký chủ đang bước vào vùng đất tình cảm cấp độ nhẹ. Hãy nhanh chóng rút lui, rút lui!】

Tô Duyệt ngơ ngác nhìn tấm thẻ, cảm giác cả người mát lạnh.

“...Tôi không thể nhận cái này.”
“Dù gì tôi cũng tát cô một cái. Giờ mà cầm tiền thì… tôi thấy giống… thanh toán sau sự cố.”

Lục Dao nhướn mày: “Không nhận?”

“Thật sự không được.” Tô Duyệt cắn răng, quyết tâm làm người mờ nhạt: “Tôi sẽ sống tử tế. Tự kiếm tiền! Tự nuôi thân!”

Hệ thống vỗ tay:

【Lời hay lắm! Đó, cứ như thế! Chính là năng lượng chính diện ta muốn thấy!】

Nhưng Lục Dao lại hơi nheo mắt, tựa như lần đầu nhìn thấy sinh vật kỳ lạ hiếm có.

“Em định tự nuôi thân bằng gì?”
“Trồng cà tím.”
“…?”

Tô Duyệt thành khẩn: “Và hoa cúc. Cả rau muống. Tôi rất có duyên với cây cỏ.”

Lục Dao không nói gì. Một lúc sau mới mím môi bật cười.
Rất khẽ. Nhưng thật sự là cười.

“Tôi chưa từng gặp ai kỳ như em.”

Tô Duyệt ngồi đơ, cảm thấy bản thân như… sắp bị “thuần hóa”.

Hệ thống:

【Ký chủ đang bị hấp dẫn bởi đường cong IQ của nữ chính. Phát hiện nguy cơ: “bị bao trước khi kịp phản ứng”.】
【Gợi ý: Rút! Lui! Ngay!】

Nhưng đúng lúc Tô Duyệt định đứng lên rút lui cho đúng chuẩn an toàn, thì Lục Dao đột ngột nói:

“Mai dọn đến nhà tôi.”

“...Hả?”

“Căn hộ tầng 25. Tôi đã cho người dọn sạch. Có nhà kính, có vườn, có đất sạch cho em trồng cái gì cũng được.”
“Em từng nói muốn sống yên ổn, phải không?”
“Đến đó. Tôi để em sống như mong muốn. Miễn là ở trong tầm mắt tôi.”

Tô Duyệt: “…”

Hệ thống: 【Tôi thấy hơi lạnh. Đây là chiếm hữu sơ cấp. Mở màn rồi đấy.】

Chương trước Chương tiếp
Loading...