[BHTT - AI Edit] Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc
Chương 123
Hạ Ngư đồng ý lời cầu hôn của nàng.Vi Nhi Pháp vui vẻ vô cùng, nàng hôn lên khóe môi cô, khóe mắt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.Cô bé vừa nũng nịu lại vừa mềm mại, cuộn mình trong lòng nàng. Nàng cúi đầu, hôn lên đôi sừng rồng của cô, nhẹ giọng hỏi: "...Em xuống biển là để làm gì vậy?"[Vì Hạ Ngư đã đồng ý lời cầu hôn của Vi Nhi Pháp rồi nên mình sẽ thay đổi xưng hô một chút nhé]Da cá của Hạ Ngư căng thẳng, tới rồi.Hạ Ngư vốn dĩ có chút do dự không biết có nên nói cho Vi Nhi Pháp hay không, nhưng nhìn cô ấy cứ nhìn mình, một lúc lâu sau, Hạ Ngư vẫn là nói: "...Đi tìm hắc châu.""Hắc châu?" Vi Nhi Pháp khẽ cau mày, nhớ tới những gì được trần thuật trong hồ sơ, nàng nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Em nhớ ra rồi à?"Hạ Ngư: "..."Hạ Ngư kinh hãi: "...Sao cô lại biết được?"Nàng nhớ rằng chuyện này vốn định làm một bí mật nhỏ.Vi Nhi Pháp xem biểu cảm của cô, thầm nghĩ quả nhiên.Biểu cảm của nàng thật ra rất bình tĩnh, nàng nói: "Nếu em không nhớ ra thì sẽ không biết tôi có thể mọc ra lỗ tai."Hạ Ngư: "..."Hạ Ngư cãi cùn: "Cũng không nhất định, vừa rồi Đỗ lão lại đây, nói với tôi..."Vi Nhi Pháp chỉ nhìn cô không nói lời nào.Hạ Ngư cũng không cãi cùn nổi nữa, nàng nghẹn nửa ngày, khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đỏ, cuối cùng thở dài: "Thôi được rồi."Thật ra Vi Nhi Pháp nói Hạ Ngư đã nhớ ra cũng chỉ là đoán mò mà thôi. Chuyện tai mèo gì đó chỉ là suy đoán, suy cho cùng Hạ Ngư đã đi một chuyến đến Miêu Miêu tinh, Miêu Miêu tinh có nhiều người mọc lỗ tai như vậy, nàng không có lý do gì lại không đoán ra được cô ở trong trạng thái hình người cũng có lỗ tai.Vi Nhi Pháp hỏi: "Nếu tôi không đoán ra, em định giấu tôi bao lâu?"Lúc nàng nói những lời này, ngữ khí bình đạm, cũng không giống như đang tức giận. Hạ Ngư lại có chút chột dạ, nàng dùng sừng rồng cọ cọ cô, làm nũng: "Tôi chỉ là muốn trêu chọc cô một chút thôi mà."Nàng chính là có chút ý xấu như vậy, suy cho cùng Vi Nhi Pháp trước đây đã khoác nhiều lớp áo choàng như vậy, nàng cũng muốn khoác một lớp da để trêu chọc cô.Giọng cô bé vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, chỉ một tiếng thôi đã nghe mà tim Vi Nhi Pháp hơi mềm nhũn. Ý nghĩ muốn giáo huấn cô một chút ở trong lòng quay cuồng trăm ngàn lần, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài trầm thấp: "Lần sau không được như vậy."Hạ Ngư còn định nói gì đó liền cảm giác nàng lại ôm chặt mình, thấp giọng nói: "...Tôi còn tưởng rằng... em vĩnh viễn đều sẽ không nhớ ra."Giọng nói đạm bạc, giống như chỉ là vô tình nhắc tới, lại có chút yếu ớt và uất ức khó hiểu.Hạ Ngư lập tức liền đau lòng, cảm thấy mình có chút quá đáng.Tuy rằng nàng có mang ý xấu nho nhỏ như vậy, nhưng mà... nàng cũng không định dỗ dành cô lâu như vậy.Nàng vội vàng vãn hồi: "Thật ra tôi vừa rồi liền định nói cho cô! Ai ngờ cô lại đoán ra được ngay!"Vi Nhi Pháp liền liếc nhìn cô.Hạ Ngư: "..."Thôi được rồi.Cái vãn hồi này có hơi muộn.Hạ Ngư ngượng ngùng nói: "...Vậy chúng ta coi như huề nhau đi.""Không huề nhau." Đầu ngón tay Vi Nhi Pháp vòng lấy mái tóc mềm mại của cô bé, giọng nói từ từ khàn đi: "Giữa chúng ta, vĩnh viễn không thể nào huề nhau được."Hạ Ngư nghe mà nơi đầu tim khẽ run lên, lại có chút mờ mịt không hiểu ý này, cuối cùng ngẩng đầu, hôn hôn lên cằm cô, giọng nói mềm mại: "Nói cũng phải, cô còn nợ tôi một cái hôn lễ đâu."Hai người lại day dưa một lúc, Hạ Ngư liền đem chuyện xuống biển tìm hắc châu nói cho Vi Nhi Pháp.Nàng có chút buồn rầu nói: "Đại dương của vương tinh có mảnh vỡ của hắc châu, nhưng hình như là ở dạng năng lượng, hơn nữa chỉ cần động một cái là hình như cũng sẽ làm cho hành tinh trở nên không ổn định. Đế quốc có nhiều hành tinh như vậy, nên làm thế nào bây giờ?""Tại sao lại phải tìm nó?" Vi Nhi Pháp hỏi.Hạ Ngư nhìn cô một lúc lâu.Cuối cùng nói: "...Bởi vì trong cơ thể tôi có một viên bạch châu tương sinh tương khắc với hắc châu."Nàng ra một bộ dạng rất tức giận: "Chính vì có bạch châu nên tôi mới có thể luôn quên đi mọi chuyện.""Cho nên chỉ có tìm được hắc châu, tôi mới có thể thoát khỏi chứng hay quên." Hạ Ngư nói như thật.Vi Nhi Pháp nhìn cô một lúc lâu: "Không được đâu."Hạ Ngư: "..."Hạ Ngư khó có thể tin mà nhìn Vi Nhi Pháp: "...Thái độ này của cô có vấn đề lắm đó, tôi cảm thấy tôi cần phải bắt đầu suy xét lại xem có nên đồng ý lời cầu hôn của cô không."Vi Nhi Pháp hôn lên môi cô: "Ngoan, nghe lời."Nàng thấp giọng nói: "Thứ đó rất nguy hiểm, em đừng đụng vào."Hạ Ngư dùng tay che miệng cô lại, không vui: "Tôi không."Giống như một đứa trẻ cáu kỉnh.Nàng nói: "Chỉ là nếu tôi không tìm hắc châu, tôi sẽ cứ mãi không nhớ ra được, sớm hay muộn cũng sẽ giống như trước đây mà quên cô đi không còn một mảnh, cái gì cũng không có... tôi..."Tôi nói không chừng sẽ không thích cô nữa....Những lời này nghẹn lại trong cổ họng không nói nên lời, ngược lại càng buồn bực hơn. Nàng tức giận nói: "Sớm biết cô như vậy thì tôi đã không nói cho cô biết."Vi Nhi Pháp nói: "Tôi thà rằng em quên mất tôi."Nàng đã lật qua hồ sơ, biết hắc châu là gì.Là ngọn nguồn của tất cả năng lượng cuồng bạo, là suối nguồn đen tối nhất. Thế giới này dưới sự sử dụng của nó đã xoay tròn một chiều quá lâu rồi.Nàng biết hắc châu và bạch châu là ngọn nguồn của thế giới, hai thứ cân bằng có thể sinh ra thế giới.Mất đi bạch châu, hắc châu một mặt là suối nguồn của thế giới. Sau khi thế giới được sinh ra, các loại sức mạnh tương sinh tương khắc, sức mạnh tràn ra sẽ lại nuôi dưỡng ngược lại cho hắc châu.Quá trình này đã trải qua mấy vạn năm.Mà bạch châu không có thế giới để nuôi dưỡng ngược lại, bị thiên thạch va chạm, trời xui đất khiến, xuyên qua thời gian và không gian, dừng lại trên người Hạ Ngư của một thế giới khác từ mấy ngàn năm trước.Hạ Ngư mang theo bạch châu đến thế giới này.Nhưng so với hắc châu, bạch châu vẫn là một viên hạt châu rất nhỏ yếu.Đối kháng với hắc châu đã sinh ra thế giới, đó là tự tìm đường chết.Vi Nhi Pháp đi vào tầng hầm ngầm, tìm đọc những hồ sơ này, cái giá phải trả cũng đơn giản, chính là sức mạnh cấp chín.Bước vào tầng hầm ngầm, sức mạnh sẽ cuồn cuộn không ngừng biến mất. Trong cơ thể trống rỗng, thay vào đó là năng lượng cuồng bạo cuồn cuộn không ngừng.Sức mạnh biến mất, và năng lượng cuồng bạo có cường độ ngang bằng với sức mạnh trực tiếp rót vào cơ thể là một chuyện vô cùng đáng sợ.Nếu là những người khác, e là đã sớm phát điên.Nhưng Vi Nhi Pháp thì không.Nàng mấy trăm năm thống khổ đều đã nhẫn nại được, còn sẽ sợ cái này sao?Chỉ là nàng ở trong hồ sơ không tìm được thứ gì hữu dụng, ngược lại lại tìm được thứ gì đó về khởi nguyên của thế giới.Khởi nguyên là hắc châu và bạch châu, cùng với âm và dương sinh ra từ hỗn độn.Chỉ là dương châu đã mất tích, âm châu làm gốc, sinh ra thế giới, nhưng cũng vì vậy mà sinh ra năng lượng cuồng bạo, dùng để nuôi dưỡng ngược lại cho âm châu.Nàng vốn dĩ không có chút hứng thú nào với chuyện này, nhưng ký ức lại siêu quần, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhớ kỹ, lại không ngờ rằng viên hạt châu đó lại có thể ở chỗ của Hạ Ngư.Nếu Hạ Ngư mang theo viên bạch châu gầy yếu như vậy đi tìm hắc châu, chỉ biết bị hắc châu nuốt chửng.Vi Nhi Pháp thà rằng nàng có một chứng hay quên không thể nghịch chuyển, cũng không muốn nàng một đi không trở về.Hạ Ngư lại bị lời nói của cô làm cho tức giận, nàng cáu kỉnh nói: "Cái gì gọi là 'tôi thà rằng em quên mất tôi', ký ức của tôi, suy nghĩ của tôi, nguyện vọng của tôi, tâm trạng yêu cô của tôi... còn không bằng một cái mạng của tôi sao?!"Vi Nhi Pháp biết tâm trạng của cô, nàng nói: "Không bằng.""Chỉ có em tồn tại." nàng thấp giọng nói "Tôi mới có thể ghi nhớ thật kỹ, ký ức của em, suy nghĩ của em, nguyện vọng của em, và cả tâm trạng em yêu tôi.""Chúng ta mới có một tương lai rất dài."Nàng nói: "Nếu như em không còn nữa..."Vi Nhi Pháp dường như cũng không muốn tưởng tượng đến một tương lai bi thương như vậy. Nàng ôm chặt lấy cô, vòng tay nóng đến mức có chút bỏng rát: "...Hạ Hạ.""Tôi có thể nhẫn nại việc em quên tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không có cách nào nhẫn nại một thế giới không có em." Vi Nhi Pháp nói."Tôi không cần quá khứ.""Tôi muốn tương lai của tôi và em."Hạ Ngư nghỉ ngơi một thời gian.Nhưng nghĩ nghĩ lại thấy tức không chịu được, nàng lải nhải lẩm bẩm: "Tại sao không cho tôi đi, cô dựa vào cái gì mà không cho tôi đi, cô không cho tôi đi thì tôi sẽ không đi sao? Đùa cái gì vậy, tôi đương nhiên vẫn sẽ đi, tôi cũng sẽ không nghe lời cô..."005 liền nhìn nàng lải nhải nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.A, phụ nữ....005 ho khan một tiếng: "...Hạ tiểu thư, Vương Thượng bảo tôi hỏi ngài hôm nay muốn ăn gì?"Hạ Ngư: "Măng xào thịt mèo thái lát."005: "............ Trong phòng bếp còn có đầu sư tử và thịt viên tứ hỉ..."Hạ Ngư lạnh nhạt: "Tôi còn muốn ăn đầu mèo kho tàu."005: "..."Qua không bao lâu.Người máy dâng lên cho Hạ Ngư món đầu sư tử và thịt viên tứ hỉ, còn có cả hai món điểm tâm làm bằng bột mì. Một món dùng bột mì xoa thành hình măng xanh mơn mởn, những viên bột xoa thành hình mèo tam thể bị cắt thành từng lát, cùng với măng tương ứng thành chương, chẳng phải chính là món măng xào thịt mèo thái lát sao. Một đĩa khác là một đầu mèo tam thể được rưới lên một lớp mứt trái cây trong suốt và đẹp mắt, chợt nhìn qua giống như món kho tàu.Hạ Ngư: ".................."Tuyệt vời.Nàng nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, vừa nhìn đã biết là bút tích của Ngưu thẩm.Vi Nhi Pháp đem hồ sơ của tầng hầm ngầm đều lật xong hết, nàng sắp xếp lại hồ sơ rồi đi ra.Nàng hỏi: "Hôm nay nàng ấy thế nào? Ăn uống... ra sao?"005 nhìn mặt đoán ý, nửa ngày cũng không nhìn ra được Vương Thượng là tâm trạng tốt hay là tâm trạng không tốt, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ra vẻ như không có chuyện gì nói: "Hạ tiểu thư... ăn uống cũng không tệ lắm, nói muốn ăn đầu mèo kho tàu và măng xào thịt mèo thái lát..."Vi Nhi Pháp: "............"Nghĩ đến những con sư tử hoang dã chết thảm mấy hôm trước và vị bạo quân điên cuồng này, 005 lập tức nói: "Đương nhiên cuối cùng người của phòng bếp đã làm một ít điểm tâm qua đó... Hạ tiểu thư hình như cũng có vẻ rất hài lòng."Thật ra 005 đã suy nghĩ nhiều, Vi Nhi Pháp tự nhiên là biết Hạ Ngư trong lòng có tức giận mới cố ý nói như vậy. Nàng đương nhiên không thể nào thật sự đưa hai cái đầu mèo qua đó được, cô bé yêu mèo như mạng, nhìn thấy có lẽ thật sự sẽ bùng nổ.Vi Nhi Pháp "ừm" một tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không, cuối cùng như thể đã nghĩ tới điều gì, nàng nói: "...Nghe nói gần đây mỏ quặng nguyên thạch đã đào ra được một khối nguyên thạch màu đỏ?"005 vội vàng nói: "Đúng vậy, khối nguyên thạch này rất hiếm thấy, đã giao cho nhà họ Vệ gần như đào xuyên cả hành tinh năng lượng mới đào ra được một khối này."Các gia tộc vì khối nguyên thạch này đều sắp giành giật đến điên rồi. Bởi vì biết Vương Thượng luôn luôn không quan tâm đến mảng này, ngầm không biết có bao nhiêu người đã gửi thư tay cho 005 và nhà họ Vệ, muốn có được viên đá quý này.Vi Nhi Pháp như có điều suy tư: "Vương miện của Vương Hậu thiếu một viên đá quý."005: "..."005 nghĩ tới những vương công quý tộc đang giành giật đến đỏ cả mắt, nàng thật sâu thở dài một tiếng, sau đó nghĩ nghĩ vì viên hồng ngọc này mà đã thu tiền tham ô, lại thật sâu thở dài một tiếng.Ai, vớt tiền không dễ, vừa đi vừa quý trọng.Nhưng ngược lại Vi Nhi Pháp lại suy tư: "Khối nguyên thạch đó có phải có hơi quá tục khí không."Cô bé bây giờ đang nổi nóng, nàng mà đưa một chiếc vương miện của Vương Hậu qua đó, lúc nào cũng có chút ý tứ ép hôn, nói không chừng sẽ bị ném thẳng vào mặt.Vi Nhi Pháp tưởng tượng một chút......Thật ra bị ném vào mặt cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là nàng không thèm để ý đến mình.Tác giả có lời muốn nói:Muốn kết hôn, hôn ~