[BHTT - AI Edit] Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc
Chương 100 + 101
Giấc mộng này rất xa xôi, lại rất chân thật.Hạ Ngư mơ mơ màng màng mở mắt.Bên tai truyền đến một tiếng kêu gọi kinh ngạc vui mừng: "Nàng tỉnh rồi!!"Ánh đèn có hơi chói mắt, qua một lúc lâu Hạ Ngư mới khôi phục lại thị giác, nàng cảm thấy cả người có chút không còn sức lực.Mà sau tiếng kêu gọi đó là một tràng tiếng bước chân vội vã, cửa đột nhiên được mở ra: "Hạ Ngư!"Tiếng kêu gọi này có chút nôn nóng, lại có chút quen tai.Hạ Ngư nhìn qua, liền thấy được một bóng dáng có chút tiều tụy.Bộ đồng phục trắng như tuyết phác họa ra dáng người ưu nhã yểu điệu, nàng đeo găng tay trắng như tuyết, mái tóc đen dài buông xõa xuống. Chỉ cần nhìn thấy cô, khuôn mặt tái nhợt của nàng đã lộ ra vẻ vui mừng. Nàng xông lên, nắm lấy tay cô.Nàng dường như có chút kích động đến không nói nên lời, môi run rẩy vài cái, như thể có ngàn lời vạn ý chôn trong lòng, cuối cùng hóa thành mấy chữ: "...Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."Hạ Ngư nhìn nàng một lúc lâu, đại não trống rỗng lọc lại một hồi mới từ từ nói: "Cái đó..."Giọng người trước mắt mềm nhẹ, như thể sợ dọa đến cô, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi cứ từ từ nói... không cần kích động.""Ngươi muốn nói gì, ta đều nghe."Hạ Ngư: "Ngươi là... ai?"Vi Nhi Pháp: "..."Mọi người bên cạnh: "..."Hạ Ngư mờ mịt nhìn các nàng: "Tôi đang ở đâu?"Tứ đại gia tộc của vương tinh gần đây kẹp chặt đuôi mà làm việc, đừng nói là đề cập đến tội lừa đảo của Vi Nhi Pháp, quả thực hận không thể từng người một đều biến thành những con kiến nhỏ, căn bản không dám xuất hiện trước mặt Vi Nhi Pháp.Vi Nhi Pháp cũng sấm rền gió cuốn, trực tiếp loại bỏ toàn bộ những quan viên thuần huyết ăn không ngồi rồi của Tứ đại gia tộc, để cho dòng máu mới của thú nhân lai tạp tiến vào.Đại điển lên ngôi của Vương Thượng không hiểu sao lại bị dừng lại nửa tháng, cuối cùng cũng có thể được tổ chức.Đây là một chuyện vui.Nhưng tất cả mọi người trong vương điện đều có vẻ mặt bi thảm, phó quan 005 lại càng chau mày, mỗi người đều như thể vừa mất đi một triệu tinh tệ.Mà ngọn nguồn của chuyện này lại nằm ở người phụ nữ tôn quý nhất toàn đế quốc, người đang tỏa ra áp suất thấp trên vương tọa.Biểu cảm của nàng lạnh lùng nhàn nhạt, môi mím chặt, trên người tỏa ra một luồng lệ khí người sống chớ lại gần.005 cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, sau đó ho khan hai tiếng, ghé sát lại nói: "...Vương Thượng, đã chuẩn bị gần xong rồi, ngài... nói hai câu chứ ạ?""Không có gì đáng để nói." Người phụ nữ đứng dậy, giọng nói tối tăm: "Không cần livestream, đóng lại đi."005: "..."005 lại ho khan một chút: "Vương Thượng...""Ngươi có bệnh à?" Ai ngờ Vương Thượng lại đột nhiên nổi giận, con ngươi màu hoàng kim lan tràn sự tàn bạo hừng hực: "Giọng nói không cần thì có thể cắt đi!!"005: "..................""Tất cả cút hết cho ta!!"Nhìn người phụ nữ trên vương tọa đứng dậy, phất tay áo mà đi, 005 nhìn bóng lưng vừa thẳng lại vừa ngầu đó, có chút không nhịn được mà muốn nức nở.Khổ quá đi, nếu nói Vương Thượng trước đây vẫn là một con mèo lớn ngạo kiều chỉ cần vuốt ve theo chiều lông là có thể thoải mái, thì bây giờ đã là một con mèo hung dữ dù có sờ thế nào cũng sẽ xù lông.Mà nguyên nhân căn bản lại nằm ở...Tiểu thư Hạ, người hiện vẫn còn đang ở trong phòng bệnh giám hộ cao cấp nhất của vương tinh, lúc tỉnh lại đã bị mất trí nhớ.Vương Thượng nhất thời không thể tiếp nhận được, biểu cảm trống rỗng, thảm ơi là thảm.Sau đó, với tư cách là phó quan, 005 bắt buộc phải an ủi.Liền nói thật ra mất trí nhớ cũng không sao, tình cảm gì đó hoàn toàn có thể từ từ bồi dưỡng. Vương Thượng vừa xinh đẹp lại vừa ngầu, chuyện ra vẻ gì đó cũng là một tay thiện nghệ, việc dỗ dành một cô gái nhỏ bị mất trí nhớ xoay mòng mòng cũng không phải là vấn đề gì lớn... miễn miễn cưỡng cưỡng cũng không phải là không thể chấp nhận đúng không....Cho đến khi Vi Nhi Pháp, người đã miễn cưỡng thuyết phục được chính mình chấp nhận sự thật, quay đầu lại định đi cùng cô bé bồi dưỡng chút tình cảm.Thế nhưng lời nàng còn chưa nói ra khỏi miệng.Liền nghe thấy cô bé đang mê mang vô cùng lễ phép mà hỏi."...Tôi đã làm mất một con mèo màu đen, có ai từng thấy qua không?""Tôi đã tìm nàng rất lâu rồi."Vi Nhi Pháp, người là một con mèo tam thể: "............ Ngươi tìm mèo đen làm gì?"Hạ Ngư cong mắt cười."Tôi thích nàng."Vi Nhi Pháp: ".................."005, người đang nghe lén ở bên ngoài: ".................."...Không đúng!! Tiểu thư Hạ từ lúc nào lại thích mèo đen rồi?? Chẳng lẽ là... chẳng lẽ là... bạn gái cũ??!!Hay là... hay là Vương Thượng đã bất tri bất giác bị tiểu thư Hạ cho đội nón xanh...Tình yêu là một vầng sáng, xanh đến mức ngươi phải hoảng hốt.005 quả thực.Ngay lúc nàng cho rằng Vương Thượng, người đã biết được chân tướng bị "cắm sừng", sẽ thẹn quá thành giận, không nói một lời mà quay đầu rời đi.Nàng nghe thấy trong phòng ——Vi Nhi Pháp: "Mèo đen khó coi, ngươi đừng thích nữa, ngươi thích ta đi."005: ".............................."Con mèo không biết xấu hổ này là Vương Thượng của đế quốc sao?Tạm biệt.Sau đó 005 nghe thấy Hạ tiểu thư nghiêm trang nói."Không được."Giống như còn có chút ghét bỏ mà nói."Ta ghét nhất là thú hai chân."Vi Nhi Pháp trong hình người: ".................."...Tóm lại, áp suất thấp của Vương Thượng gần đây là rất nghiêm trọng.Ở trong phòng bệnh của Hạ tiểu thư, nàng là một con mèo cụp mi rũ mắt, vừa dịu dàng ngoan ngoãn lại vừa có chút không biết xấu hổ. Ra ngoài rồi liền là một con mèo bom nổ ngay lập tức.Đối với vấn đề này, mỗi một người ở vương tinh đều rất ưu thương.Kết quả kiểm tra đo lường của người máy chữa bệnh đối với Hạ tiểu thư rất nhanh đã có.005 liền nhìn thấy Vi Nhi Pháp, người vốn ít có hứng thú với quốc sự, trong nháy mắt như thể đã nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, đôi mắt màu hoàng kim đều đang phát sáng.005, người biết kết quả kiểm tra, da đầu phát cứng, quả thực cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ chết.Nội dung của bản báo cáo kiểm tra đó rất đơn giản.Hạ tiểu thư quả thật đã mất trí nhớ, điểm nút ký ức được kiểm tra ra là ở rất lâu về trước... còn ký ức của mấy năm gần đây thì toàn bộ đều đã mất hết....Nói cách khác.Rất lâu về trước, một con cá đã yêu một con mèo đen....【 Hơn nữa 】 đã nhớ lại đến tận bây giờ.005 nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay Vi Nhi Pháp bị vò nhàu, cuối cùng từ từ bị một loại sức mạnh vô hình nghiền thành tro...005, người cảm thấy mình còn mỏng manh hơn cả giấy, chột dạ nói: "...Vậy, vậy phải làm sao bây giờ ạ."Người phụ nữ trên vương tọa lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, cười như không cười: "Ngươi hỏi ta?"005: "............ Tôi cho rằng, việc mất trí nhớ của Hạ tiểu thư chắc hẳn không phải là vĩnh viễn, mà là tạm thời... khụ... không phải, tôi vừa rồi không có ho khan đâu Vương Thượng, tôi không có bệnh, ý của tôi là... tôi cảm thấy ngài có thể cùng Hạ tiểu thư... thử thăm dò giao lưu một chút... trước hết đừng cho tất cả mèo đen trên hành tinh Miêu Miêu vào Mười Hai Ngục..."Giọng của 005 ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.005 nội tâm "phun tào", lòng dạ của Vương Thượng thật là ngày càng nhỏ, bạo quân.Nàng chân tình cảm thấy, tiểu thư Hạ chính là sợi dây thừng đã xuyên qua mũi Vương Thượng.Trước khi 005 đi theo Vi Nhi Pháp, nàng cũng đã từng nghe nói qua về Vi Nhi Pháp. Ngoài việc nàng kiêu dũng thiện chiến ra chính là sự bạo ngược của nàng.Rất nhiều người đều đã bị nhốt vào Mười Hai Ngục.Đối với đề nghị của 005, Vi Nhi Pháp thờ ơ.005 thử thăm dò nói: "...Nếu như Hạ tiểu thư hồi phục lại ký ức, biết được ngài đã làm chuyện này... chỉ sợ cũng sẽ không vui vẻ đâu?"Nàng liền nhìn thấy vị Vương Thượng vẫn luôn thờ ơ, đầu ngón tay hơi giật giật.005 vừa thấy có hi vọng, lập tức thêm mắm thêm muối nói: "Hơn nữa không phải gần đây Hạ tiểu thư đang học cách dùng quang não sao? Tôi xem nàng đã học gần xong rồi, ngài mà livestream lúc này... nàng ấy sẽ nhìn thấy đó?"Vi Nhi Pháp quay đầu lại nhìn nàng.005 lập tức để lộ ra một nụ cười chân thành và hàm răng trắng.Không có cách nào khác, tuy rằng đây là lần thứ hai lên ngôi, nhưng nhân dân của đế quốc đều rất muốn nhìn thấy vị Vương Thượng truyền kỳ này. Hiện tại đế quốc trăm phế đãi hưng, nếu Vương Thượng livestream không chỉ có thể ủng hộ dân chúng mà còn có thể củng cố địa vị của Vương Thượng, nhận được sự ủng hộ của nhiều người hơn.Vi Nhi Pháp hai tay giao nhau, mày mắt lạnh băng suy nghĩ một lúc.Giọng nói đạm bạc: "...Bảo tất cả mèo đen trên Miêu Miêu tinh ở gần đây nhuộm lông cho ta.""Không nhuộm lông thì cút đến Mười Hai Ngục cho ta!"005 thở phào nhẹ nhõm, bất kể nói thế nào, nhuộm màu đều tốt hơn là trực tiếp vào ngục giam...Vi Nhi Pháp hỏi 005: "Đều đã chuẩn bị xong chưa?"005 nhất thời không phản ứng lại: "...Cái gì ạ?"Vương Thượng nhíu mày lại: "Chuyện livestream."005: "............"005 vui mừng khôn xiết: "Chuẩn bị xong rồi!!!"Hạ Ngư đối với nơi kỳ quái này thích ứng rất tốt.Mặc dù rất nhiều chuyện không nhớ nổi, nhưng cách dùng của rất nhiều vật phẩm lại phảng phất như đã biến thành bản năng của cơ thể, sử dụng một cách quen thuộc, nói chuyện cũng có máy phiên dịch ngôn ngữ.Có người máy dạy học, nàng rất nhanh đã học được cách dùng quang não.Sử dụng cũng rất quen thuộc.Nàng nghĩ đến việc mình muốn tìm mèo đen, có chút không chắc chắn mà nhìn vào ô 【 tìm kiếm 】 trên quang não.Cho nên... cái này... có thể tìm được con mèo mà mình muốn tìm không?Nàng gõ vào 【 mèo đen 】, sau đó ấn tìm kiếm.Quang não từ từ xoay tròn một lúc.Sau đó ——【 Thật xin lỗi, mục từ mà ngài tìm kiếm vì không hợp pháp quy đã bị hệ thống thông minh X che chắn, xin ngài hãy biết luật và giữ luật, không nên tìm kiếm những nội dung không hợp lý. 】Hạ Ngư: "????"Trong đầu theo bản năng hiện ra một câu ——Sao tìm kiếm một con mèo mà lại giống như dính phải nội dung đồi trụy vậy??Hạ Ngư nỗ lực suy nghĩ một chút, thử tìm kiếm một cái 【 mèo 】.Lập tức, cả màn hình ào ào hiện ra những con mèo tam thể.Các loại mèo tam thể đáng yêu, õng ẹo tạo dáng.Hạ Ngư: "........................"Hạ Ngư lúc nào cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chỉ là nàng có chút không nghĩ ra được không đúng ở chỗ nào.Nàng chỉ vào những tấm hình mèo đó, hỏi người nào đó đang ra vẻ như không có chuyện gì mà xem cá ở trên sofa: "Mèo bên này đều trông như thế này sao?"Vi Nhi Pháp: "..."Vi Nhi Pháp không hề có cảm giác khó chịu mà nói: "Như vậy rất đẹp."Nàng trợn mắt nói dối: "Mọi người đều rất thích loại mèo này."Hạ Ngư: "..."Nhìn cô bé không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục xem quang não, Vi Nhi Pháp, người đã nói cứng từ giữa, có hơi chút chột dạ.Vi Nhi Pháp tự an ủi mình, không sao, không sao, cô bé thích nàng như vậy, chắc chắn sẽ không thay lòng đổi dạ...Qua một lúc.Hạ Ngư cầm quang não lên, chỉ cho Vi Nhi Pháp xem hai con mèo.Một con tam thể, hình như là tùy tiện tải về.Một con mèo đen được vẽ vô cùng tinh xảo, là do chính tay Hạ Ngư vẽ.Kỹ năng vẽ của cô gái không thể nói là tuyệt luân, nhưng tuyệt đối ưu nhã, nàng đã vẽ ra một con mèo đen vô cùng anh tuấn, đôi mắt hoàng kim ào ào, xuyên thấu qua màn hình mà nhìn cô.Hạ Ngư chỉ vào con mèo tam thể: "Tôi không thích như thế này."Sau đó chỉ vào con mèo đen: "Tôi thích như thế này."Vi Nhi Pháp, người bị 【 như thế này 】: "........................"Không, ngươi không thích, ngươi thích như thế kia, ngươi không thích như thế này, nghe ta nói, không sai, ngươi chính là thích ta như thế kia.Tác giả có lời muốn nói:Ánh mắt đầu tiên ~ yêu ngươi, chiếc đuôi đen anh tuấn ~Chương sau có phòng trộm, sẽ được thay đổi trong vòng một giờ, hai giờ hoặc là ba giờ ~Kiến nghị mọi người ngủ dậy rồi hãy xem ~ (Thực tế là đến giữa trưa nay mới đổi →.→)Sau khi Hạ Ngư nhấn mạnh nguyện vọng muốn xem mèo đen của mình, nàng cứ có cảm giác người phụ nữ vẫn luôn ở bên cạnh mình từ lúc nàng mới tỉnh lại đây có hơi ủ rũ.Rất lâu đều không có hồi âm.Không biết sao lại thế này, Hạ Ngư liền tự động tưởng tượng ra hai cái tai mèo cụp xuống trên đầu nàng...Lại có thể... lại có thể....Trời, không hề có cảm giác khó chịu nào!Hạ Ngư cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tuy rằng nàng không biết tại sao, nhưng nàng cũng biết, người này đối xử với nàng đặc biệt tốt.Sinh hoạt hằng ngày, chăm sóc vô cùng tinh tế. Nơi nàng ở, tuy không hiểu rõ lắm nhưng cũng biết là một nơi vô cùng tốt. Có người đến kiểm tra thân thể định kỳ, hỏi han ân cần, đồ ăn mang đến cũng đặc biệt ngon, ăn cũng rất quen thuộc.Tuy rằng hình như so với món do chính mình làm thì kém hơn rất nhiều, nhưng cũng có thể cảm nhận ra được mỗi một món đều là dụng tâm....Hạ Ngư mơ mơ màng màng nhớ rằng mình hình như biết nấu cơm.Ngay lúc nàng lại bắt đầu ngẩn người, liền nghe thấy tai mèo đối diện... không phải, người đối diện hình như tên là Vi Nhi Pháp, nghiêm túc hỏi nàng: "...Ngươi thật sự muốn xem sao?"Hạ Ngư: "Ừm?"Nàng hoàn hồn lại, nhìn qua.Nơi này là vương tinh, cơ cấu chữa bệnh tốt nhất, chuyên môn chuẩn bị cho vương công quý tộc. Tấm thảm lông xù vừa chắc chắn vừa mềm mại, đặt trên chiếc sofa có tông màu thanh đạm, trông rất hài hòa, người phụ nữ mặc một thân đồng phục trắng như tuyết đẹp đẽ quý giá, mái tóc đen lười biếng khoác xuống. Dường như là vì buồn bực nên đã cởi hai nút áo đồng phục. Chỉ là lúc nhìn nàng, con ngươi màu hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời, như thể băng tan, trong sự ấm áp lại như cũ mang theo ba phần lạnh lùng và u uất.Nàng phản ứng lại được đối phương là đang nói đến chuyện mèo đen.Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "...Muốn xem."Người đó liền đi tới.Thân ảnh nàng cao gầy, ngược sáng mà đến, mang theo một bóng râm loãng, nhưng lại không đột ngột.Nàng đi đến mép giường của cô, hơi thở trên người vừa quen thuộc lại vừa dịu dàng, đầu ngón tay ở trên màn hình quang não của cô nhẹ nhàng gõ một cái.Nàng không đeo găng tay, khớp xương thon dài xinh đẹp, ngay khoảnh khắc gõ xuống, màn hình màu lam gợn lên những con sóng màu vàng kim. Trong một chốc đó, bóng dáng của những con mèo tam thể rút đi, từng con mèo đen rất sống động xuất hiện trước mắt Hạ Ngư.Hạ Ngư nhất thời có chút ngây ra không nói nên lời, tim đập từng nhịp, từng nhịp, hình như là rung động.Vi Nhi Pháp nói: "Là như thế này sao?"Hạ Ngư lập tức hoàn hồn lại, nhìn qua, đôi mắt hơi sáng lên: "Cảm ơn."Trong lòng Vi Nhi Pháp chua chết đi được, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cứng rắn nói: "Không cần cảm tạ."Hạ Ngư ngẩng đầu nhìn nàng, một lát sau, do dự nói: "...Ngươi tên là... Hỉ sao?"Đồng tử Vi Nhi Pháp co rụt lại, nàng theo bản năng nhìn về phía cô bé vẫn còn đang ở trên giường.Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả một căn phòng sáng ngời. Đôi mắt hạnh sáng ngời của cô nhìn nàng, mái tóc đen vẫn luôn buộc lên nay lại buông xõa xuống, cũng tinh xảo và đẹp muốn chết.Trong mắt nàng không có những con mèo đó.Toàn bộ đều là bóng dáng của nàng.Vi Nhi Pháp nén lại sự căng thẳng, trái tim lại không kìm được mà "bang bang" thẳng nhảy, nàng hơi nắm tay lại: "...Ngươi... ngươi nhớ ra rồi?"Hạ Ngư: "Không có."Hạ Ngư chỉ vào cổ nàng: "Trên cổ cô có tên."Vi Nhi Pháp: "..."Bởi vì lúc trước đã cởi hai nút áo đồng phục, cho nên chiếc chìa khóa thủy tinh mà nàng vẫn luôn đeo liền lộ ra.Trên chiếc chìa khóa thủy tinh có khắc chữ 【 Hỉ 】.Vi Nhi Pháp trong lòng thất vọng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, nàng chỉ giả vờ lơ đãng nói: "...Đây là cô đưa cho tôi."Hạ Ngư: "..."Hạ Ngư mở to hai mắt: "...Phải không?"Đúng vậy, không sai, là ngươi đưa.Vi Nhi Pháp yên lặng ghi vào trong sổ thù vặt trong đầu, chuyện này quên mất còn chưa tính, lại còn muốn đi tìm mèo đen.Mèo tam thể xấu sao? Mèo tam thể không đẹp sao? Mèo tam thể meo meo kêu lên không thơm sao!!"Đúng vậy." Vi Nhi Pháp nghĩ tới việc Hạ Ngư viết nhật ký lúc trước, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, phòng bệnh hơn chữa bệnh!!Nàng ra vẻ như không có chuyện gì nói: "...Trước đây cô còn từng viết nhật ký, đây là chìa khóa nhật ký của cô."Trong lòng nàng kích động vô cùng, quả thực như thể đã nhìn thấy một chút ánh rạng đông ——Hạ Ngư đối với chuyện mình từng viết nhật ký vô cùng kinh ngạc.Vi Nhi Pháp ho khan hai tiếng, vừa mong chờ lại vừa căng thẳng: "Cô muốn xem không?"Hạ Ngư theo bản năng: "Không muốn xem."Vi Nhi Pháp: ".................."Vi Nhi Pháp liền cảm thấy, ngay lúc ánh mặt trời chợt sáng, vương tinh đã bị một ngôi sao chổi đâm phải.Vi Nhi Pháp: "...Tại sao lại không muốn xem?"Hạ Ngư nói: "Chuyện cũ không thể tìm lại, sống tốt cho hiện tại mới là quan trọng nhất."Đây quả thật là chuẩn tắc xử sự của Hạ Ngư. Nếu mỗi lần quên đi đều phải nỗ lực đi tìm lại, như vậy mỗi lần nàng đều sẽ là công dã tràng.Lãng phí thời gian và tinh lực, chẳng bằng làm những chuyện mình muốn làm.Hơn nữa...So với những thứ đã quên, nàng càng muốn tìm được con mèo đó.Vi Nhi Pháp: ".................."Hạ Ngư đang nói, ngước mắt lên đã nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh.Nàng nhìn cô, không có động tác gì, đôi mắt sâu thẳm.Nàng lập tức cảm thấy mình hình như có hơi quá đáng: "Xin lỗi vì đã nói như vậy, trước đây tôi... có phải là có quan hệ rất tốt với cô không?"Hạ Ngư hỏi ra rồi mới cảm thấy hỏi như vậy không tốt, bởi vì người phụ nữ này hiển nhiên có quan hệ không bình thường với nàng."...Không có." Vi Nhi Pháp cảm giác trong lòng chua xót, cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn bực, có chút muốn giận dỗi mà nói một câu: "Thật ra cô không cần phải khó chịu, quan hệ của chúng ta chỉ là bình thường thôi, vô tình biến thành 'chuyện cũ không thể tìm lại' gì đó của cô, tôi một chút cũng không ngại, tôi một chút cũng không muốn sống trong hồi ức của cô"... gì đó.Nhưng lời nói ra lại biến thành: "Quan hệ của chúng ta... không tốt lắm."Hạ Ngư mê mang nhìn nàng —— Không có? Còn không tốt lắm? Nếu đã như vậy, tại sao lại hỏi han ân cần với mình như thế.Không đợi Hạ Ngư tiêu hóa, Vi Nhi Pháp lập tức lại bổ sung: "Là vô cùng tốt."Hạ Ngư: "..."Hạ Ngư nhìn người phụ nữ có ánh mắt lạnh lùng trước mắt từng câu từng chữ nói: "Cho nên cô đã quên mất tôi, tôi rất khổ sở, chỉ là tôi không nói ra thôi."Hạ Ngư: ".................. Này, vậy à."Hạ Ngư không hiểu sao lại chột dạ: "Vậy, vậy cô tên là... Hỉ sao?"Người phụ nữ có chút tức giận nói: "Tôi chờ cô tự mình nhớ lại."Nói xong liền ra khỏi cửa, trông có vẻ có chút giận dỗi.Hạ Ngư: "Tôi..."Hạ Ngư có chút thấp thỏm, suy cho cùng ăn của người ta, uống của người ta, lại còn làm người ta tức giận, hình như không được tốt lắm.Thế nhưng suy nghĩ của Hạ Ngư còn chưa duy trì được ba giây, cánh cửa đã đóng lại "két" một tiếng bị kéo ra.Người phụ nữ vốn đang rất tức giận bỏ đi lộc cộc trở về, ngồi xuống sofa, mở quang não ra.Hạ Ngư: "............""Tôi phơi nắng." Người phụ nữ nói: "...Ánh mặt trời ở đây tốt hơn những nơi khác."Hạ Ngư: "...""Vậy mời... mời cô cứ tự nhiên."Hạ Ngư ở trên Tinh Võng tìm kiếm hình ảnh mèo đen, thế nhưng không có một con mèo đen nào là con mà nàng muốn.Nàng cũng có chút rầu rĩ không vui.Lúc này, bóng đêm dịu dàng, nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.Hạ Ngư không biết sao lại thế này, liền nghĩ tới người phụ nữ ban ngày.Nàng lớn lên rất đẹp, giọng nói cũng rất hay. Trong ký ức ít ỏi của Hạ Ngư, không có thú hai chân nào đẹp hơn nàng....Đương nhiên trong ký ức của nàng hình như cũng không có mấy thú hai chân.Hạ Ngư lật một đống lớn hình ảnh, đều cảm thấy không phải là con mèo trong trí nhớ của nàng.Nàng nghĩ... nàng cũng không biết mình đã sống bao nhiêu tuổi, con mèo đó tuy rằng là yêu quái, nhưng nếu tu vi không đủ, có lẽ cũng không còn nữa.Hạ Ngư thở dài, tùy tiện xem lướt trên quang não.Trên Tinh Võng tự do ngôn luận, rất nhiều người đều đang thảo luận về chuyện của vương hậu, trông có vẻ rất náo nhiệt.Có tin nóng từ nguồn thần bí nói rằng vương hậu đang ở khu chữa bệnh dưỡng thương gì đó, không bao lâu nữa sẽ cầu hôn và tuyên bố hôn lễ....Hạ Ngư không quan tâm đến những chuyện này, liền tùy tiện nhìn xem, sau đó liền nhìn thấy video cắt ghép về Hạ Ngư X Vi Nhi Pháp.Hạ Ngư: "????"Nếu không nhìn lầm... đây là tên của nàng?Hạ Ngư do dự một chút, đè nén lại cảm giác có hơi quỷ dị trong lòng rồi bấm mở.Đây là một câu chuyện cắt ghép tràn ngập yêu hận tình thù, đại khái là một câu chuyện máu chó kiểu "em yêu tôi, tôi không yêu em, tôi yêu em, em lại mất trí nhớ". Xem đến mức Hạ Ngư cảm động nước mắt ào ào, sau khi cảm động xong soi gương lại phát hiện cô gái bên trong giống hệt như mình với đôi mắt sưng húp: "..."Hạ Ngư nhìn gương rồi lại nhìn đoạn cắt ghép, một lần nữa xác nhận nhân vật nữ chính... à không, cô gái trong đoạn cắt ghép giống hệt như mình.Còn nhân vật công kia...Không phải, cái gì mà công chứ.Hạ Ngư nghiêm túc nhìn kỹ... xác nhận...Nhân vật công đó và người phụ nữ đã luôn chăm sóc nàng mấy ngày nay lớn lên giống hệt nhau.Hạ Ngư không ngờ tới, mình lại có thể thông qua một đoạn video cắt ghép quỷ dị mà biết được tên của người phụ nữ đó.Nàng tên là..."Vi Nhi Pháp."Hạ Ngư niệm ra cái tên này.Lúc đầu lưỡi lướt qua ba chữ này, chỉ cảm thấy vừa dịu dàng lại vừa dễ nghe.Có lẽ là do đoạn cắt ghép lung tung rối loạn vừa rồi quá chân tình thật cảm, Hạ Ngư chỉ cảm thấy tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn một nhịp, không hiểu sao có chút khô miệng khô lưỡi.Người máy vô cùng thông minh mà đưa cho nàng một ly nước, nàng vừa mới chuẩn bị uống.Mà đúng vào lúc này, nàng nghe thấy một tiếng mèo kêu.Một tiếng "Meo" rất nhẹ.Hạ Ngư theo bản năng quay đầu lại, nhìn qua.Trên cửa sổ, ánh trăng dịu dàng rải xuống, chiếu vào con mèo đen trên cửa sổ. Đôi mắt hoàng kim lóe sáng và dịu dàng, hình như còn có chút chột dạ.Tay Hạ Ngư run lên, chiếc ly nước ấm nóng bỏng lập tức tuột khỏi tay ——Đồng tử của con mèo đen co rụt lại, ngay sau đó một bóng đen lóe lên, nguyên lực phát ra, chiếc ly được đỡ lấy một cách hoàn hảo, dòng nước văng ra được gom lại, rồi xoay một vòng quay về trên bàn.Hạ Ngư không còn để tâm đến việc nước có đổ hay không, nàng chỉ ngẩn người nhìn con mèo trên cửa sổ.Vào khoảnh khắc đó, phảng phất như đã xuyên qua một thời gian rất dài, xuyên qua cơn sóng thần nghiêng trời lệch đất, cùng với tiếng kêu hoảng loạn của mọi người, lại giống như một cơn gió xuân phả vào mặt, một ngày hè dịu dàng, giữa ánh bình minh, nàng đã gặp được con mèo mà nàng muốn gặp.Vi Nhi Pháp, người đã nhuộm mình thành mèo đen, chột dạ vô cùng.Trước đây lúc ở khu lưu lạc, nàng thường xuyên làm như vậy, bởi vậy đã tránh được rất nhiều nguy hiểm vô vị. Nhưng sau này nhập ngũ rồi liền không còn làm cái chuyện thấp kém như vậy nữa.Vốn dĩ vẫn luôn do dự trên cây, nhưng nàng đã nghe được cô bé gọi tên mình.Vào khoảnh khắc đó, tất cả sự do dự đều bị vứt ra sau đầu. Đợi đến khi nàng hoàn hồn lại thì đã nhảy lên trên cửa sổ của cô.Thấy Hạ Ngư chỉ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Vi Nhi Pháp chột dạ chết đi được. Ngay lúc nàng định bụng nếu cô không phát hiện ra thì sẽ chạy đi thật nhanh ——Cô bé xuống giường, tìm một cái bình, đi chân trần lộc cộc lại đây đặt lên trên cửa sổ, sau đó đổ đầy nước.Vi Nhi Pháp: "?????"Ngay sau đó ——Ánh sáng màu lam bùng nổ, yêu lực phóng đãng, yêu lực khổng lồ bung ra, tiếng cự thạch vỡ nát rung trời!Ánh mặt trời, sấm sét thịnh phóng, một con rồng trắng như tuyết phá vỡ phòng y tế VIP xa hoa, ầm ầm xuất hiện ở vương điện!!Hạ Ngư, người định chui vào bình, một móng vuốt ấn nát cái bình, hình như có chút mê mang: "...Ủa?"Vi Nhi Pháp ngẩng đầu nhìn con rồng trắng khổng lồ dài mấy chục mét trước mắt: ".............................."...Màn đêm buông xuống, #Sinh vật thần bí lẻn vào vương điện ám sát vương hậu tương lai# lên trang đầu.Tinh Võng bùng nổ!P/s : Nay tác giả đến chiều mới đổi mới chương phòng trộm, và đến giờ mình mới rảnh nên đăng hơi muộn chút.Cùng chúc mừng Hạ Ngư đã chính thức hóa rồng nào ♡\( ̄▽- ̄)/♡Từ chương này rút ra khi đi gặp đối tượng, các bạn phải tắm rửa sạch sẽ, không là sẽ bị như Vương Thượng đó (^=◕ᴥ◕=^)