[BHTT - ABO][Edit] Cắn Nữ Chính Một Cái, Nữ Phụ Ác Độc Biến A

Chương 150



Lần thi cuối kỳ này áp dụng chế độ chấm bài thông minh, sáng hôm sau đã có điểm, học sinh đang học trong trường sẽ nhận được bảng điểm vào ngày hôm sau sau kỳ thi, xem xong lễ tốt nghiệp của khóa bốn là bắt đầu nghỉ đông.

Bài viết đen tối hôm qua không ai quản, lên men suốt cả đêm, sáng hôm sau gần như ai từng xem qua diễn đàn trường đều biết.

Tôn Phái Xuân mấy hôm nay đều ngủ sớm, thêm việc đã quen với cuộc sống không lướt điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.

Sáng sớm Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn đã rời đi đến khu của khóa bốn để tham gia lễ tốt nghiệp, Tôn Phái Xuân, Triệu Ức Hàn và Kiều Á rửa mặt xong thì đến lớp nhận bảng điểm, sau đó cùng đi xem lễ tốt nghiệp của Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn.

Là bạn cùng phòng, các cô cảm thấy vô cùng vinh dự.

Trên đường đến lớp, ba người Tôn Phái Xuân liên tục nhận được ánh mắt khác thường, Kiều Á mải trò chuyện với Vệ An Nhàn nên không thấy rõ, Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn thì nhìn rất rõ.

“Mọi người nhìn tôi kiểu gì vậy? Không lẽ chuyện tôi thi đứng nhất chuyên ngành mọi người cũng biết rồi?” Tôn Phái Xuân ngồi xuống rồi quay đầu hỏi mấy người bạn bình thường quan hệ khá tốt ngồi phía sau.

Triệu Ức Hàn từng vô tình lỡ miệng một lần, khiến cả lớp đều biết các cô là bạn cùng phòng với Giang Tuyết Niên, chỉ là miệng bọn họ rất kín, hễ có ai hỏi thăm chuyện liên quan đến Giang Tuyết Niên, các cô đều trả lời “Không quen, không biết, không rõ”.

“Khỉ thật, thi xong rồi cậu còn không thèm xem điện thoại sao?” Bạn học kia mặt đầy bất lực nói, “Đứng nhất chuyên ngành thì có gì ghê gớm, tốt nhất cậu bị Giang Tuyết Niên vắt kiệt luôn đi.” Nói xong liền nhét điện thoại vào tay Tôn Phái Xuân, “Mọi người không phải đang nhìn cậu, mà là muốn thông qua cậu để biết Giang Tuyết Niên rốt cuộc có đúng như bài đăng đó nói hay không.”

“Là sao?” Tôn Phái Xuân nhíu mày, nhận lấy điện thoại nói.

“Cậu tự xem đi.” Bạn kia ra hiệu bằng ánh mắt.

Học sinh trường quân đội Bắc Sơn so với xuất thân thì càng coi trọng thành tích hơn, xuất thân nhà Giang Tuyết Niên thế nào không quan trọng, nhưng rõ ràng là một Alpha cấp SSS mà lại buông thả bản thân, lãng phí thiên phú, hành vi này khiến người khác cực kỳ khinh thường.

“Bài đăng đó 80% là do thủy quân dẫn dắt dư luận, người không biết chuyện rất dễ bị dẫn theo hướng sai, tôi đoán sau khi xem bài đăng, có rất nhiều người đang chửi Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn.”

Tôn Phái Xuân: “...Chỉ vì Giang Tuyết Niên có khả năng bị lưu ban nên bị chửi sao? Lại còn dùng những từ ngữ khó nghe như vậy, tôi còn tưởng cô ấy giết cả nhà họ không bằng.”

Triệu Ức Hàn cũng không hiểu nổi, “Bất kể độ thật giả của bài đăng kia là bao nhiêu, cũng không nên mang đến ác ý lớn như thế với bọn họ chứ.”

Bạn học kia nói: “Bình thường thì tất nhiên không đến mức vậy, những người nói ra mấy lời đó, ai biết có phải người không đâu hay không.”

Ba người đang trò chuyện, bạn học kia nhìn thấy trên mặt Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn chẳng có vẻ lo lắng gì, không nhịn được nói: “Xem ra mấy cậu lừa tôi, mấy cậu đúng là không thân với Giang Tuyết Niên, nếu không thì lúc này chắc chắn đang lo sốt vó thay cô ấy rồi.”

“...” Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn liếc nhìn nhau, “Ờm, thật ra thì…”

Không phải bọn họ không lo, mà là Giang Tuyết Niên căn bản không cần bọn họ phải lo.

Họ còn thấy lo thay cho đám anti thì đúng hơn, dù sao ba của Giang Tuyết Niên là Giang Khải, một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí tổng thống tiếp theo của liên minh, sao ông ấy có thể để mặc người khác vu khống con gái mình và bạn của con gái mình được.

Tôn Phái Xuân vốn định nói vài câu để giải thích với bạn cùng lớp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chủ nhiệm lớp đã cầm bảng điểm đi ra, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển sang kết quả thi.

Không ngoài dự đoán, ba người đứng đầu chuyên ngành lần này vẫn là Kiều Á, Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn, ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ của những người khác khiến ba người họ cảm thấy một niềm tự hào khó nói thành lời.

Dù sao thì từng điểm số đạt được đều là do bọn họ nỗ lực hết mình mà có, không đi đường tắt.

Sau khi phát hết bảng điểm, chủ nhiệm lớp mở máy chiếu toàn tức: “Tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau xem lễ tốt nghiệp của sinh viên năm tư, hiệu trưởng sẽ đích thân trao chứng nhận cho những sinh viên tốt nghiệp ưu tú. Cha mẹ của những học sinh ưu tú này cũng sẽ có mặt để chứng kiến khoảnh khắc này.”

Máy chiếu toàn tức truyền hình ảnh trực tiếp từ buổi lễ tốt nghiệp lên bục giảng.

Đám học sinh bên dưới không mấy hứng thú, lần đầu tiên xem còn thấy xúc động, nghĩ đến khi mình tốt nghiệp cũng sẽ trở thành học sinh ưu tú, làm rạng rỡ cho cha mẹ, nhưng lễ tốt nghiệp năm này qua năm khác xem mãi, tâm trạng của họ cũng dần trở nên bình thản, ngay cả đứng top 3 chuyên ngành cũng không làm được, thì lấy đâu ra chuyện lọt vào top 10 của cả khóa để trở thành sinh viên ưu tú, thôi thì cứ làm người thực tế, đừng mơ mộng nữa.

Đối với những chuyện không liên quan đến mình, phần lớn đều tỏ ra chẳng mấy quan tâm.

Trong lớp chỉ có Kiều Á, Tôn Phái Xuân và Triệu Ức Hàn là xem nghiêm túc, bọn họ không phải vì nghĩ sau này mình sẽ trở thành sinh viên xuất sắc, mà chỉ đơn giản là muốn chứng kiến khoảnh khắc vinh quang tốt nghiệp của bạn cùng phòng.

Chỉ thấy người chủ trì bắt đầu đọc danh sách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc: “Trương Nam Ngư, Hứa Phối Hoa, Nhược Lăng, Khương Huyễn, Bành Húc Việt, Trương Nguyệt Trung, Lương Miên, Tiền Hân Nhiễm, Vũ An Nguyên, Nghiêm Nghiêm, mời mười bạn trên lên bục nhận thưởng.”

Người chủ trì đọc xong mười cái tên, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười đầy thần bí: “Lần này, ngoài mười sinh viên năm tư tốt nghiệp xuất sắc, còn có hai sinh viên đã hoàn thành đủ tín chỉ trước thời hạn, hãy cùng mời hai bạn ấy lên bục nhận thưởng.”

Nghe đến đây, những học sinh trong lớp vốn đang mơ màng bỗng không nhịn được ngẩng đầu, hứng thú nhìn lên màn hình toàn tức.

“Đỉnh thật, việc học đã bận rộn vậy mà còn có thể tốt nghiệp sớm, chắc là mấy anh chị năm tư đáng ra tốt nghiệp mùa hè năm sau nhỉ.” Tôn Phái Xuân nghe thấy bạn học phía sau nhỏ giọng nói.

Người chủ trì cố ý dừng lại một chút, mỉm cười nhìn vào ống kính nói: “Mời bạn Giang Tuyết Niên và bạn Thời Thanh Phạn lên bục nhận thưởng.”

“Ai cơ?!!!” Bạn học phía sau Tôn Phái Xuân kinh ngạc hét lên.

“Sao có thể, chắc là trùng tên thôi.”

“Trùng tên gì mà trùng cả hai người? Nhưng hai người đó mới học kỳ hai năm hai mà, nghe nói năm ngoái còn đi học rất bình thường, năm nay đột nhiên không nghiêm túc đi học nữa, thì ra là để tăng tốc lấy tín chỉ... Nhưng chỉ trong nửa năm, mới có nửa năm thôi, mà đã học xong hết rồi sao???”

Ngoài ba người Tôn Phái Xuân ra, những người khác đều ngồi không yên, mặc kệ chủ nhiệm lớp đang đứng phía trước, bắt đầu xôn xao bàn luận, giọng nói càng lúc càng lớn, trên mặt đều là vẻ không thể tin nổi.

“Giờ tôi cảm thấy cái bài bôi đen trên diễn đàn trường đúng là trò cười.”

Tôn Phái Xuân tưởng rằng chủ nhiệm lớp sẽ lên tiếng bảo họ giữ trật tự, nhưng người đó chỉ khoanh tay đứng trước lớp nhìn bọn họ bàn tán, chẳng nói câu nào, thậm chí trong đáy mắt còn lướt qua một tia ý cười.

Tôn Phái Xuân bỗng nhiên nhận ra, chuyện bài viết bôi đen Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn ầm ĩ đến thế, trường học không thể nào không biết. Một số môn học của Giang Tuyết Niên chính là đến hỏi chủ nhiệm lớp, nếu không thích sinh viên ưu tú, chủ nhiệm lớp có lẽ đang đợi chính là giây phút những người khác bị vả mặt này.

Tình hình tại hiện trường lễ trao giải gần như giống hệt trong lớp của Tôn Phái Xuân, sau khi chủ trì đọc xong tên Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn, những sinh viên năm tư khác đang ngồi dưới sân khấu đều lộ vẻ kinh ngạc, đầu tiên là nghi ngờ mình nghe nhầm.

Đợi đến khi Giang Tuyết Niên và Thời Thanh Phạn bước lên bục nhận thưởng, hai khuôn mặt đó khiến họ hoàn toàn không thể tìm nổi lý do biện hộ.

“Thì ra trốn học là để lấy đủ tín chỉ…”

“… Tự nhiên thấy mình thật mất mặt, tôi học bốn năm rồi mà lại không bằng người ta mới học có một năm.”

“Đừng nhắc nữa, giờ tôi chỉ muốn đào cái hố chôn mình xuống.” Sáng nay hắn còn đi hùa theo hai bài viết bôi đen kia.

Sau khi 12 người đứng yên vào chỗ, hiệu trưởng lên sân khấu lần lượt trao giấy chứng nhận danh dự cho từng người, sau đó là phần chụp ảnh tập thể.

Dưới con mắt chăm chú của mọi người, Giang Tuyết Niên nắm lấy tay Thời Thanh Phạn, ngay khoảnh khắc nhiếp ảnh gia nhấn nút chụp, hôn lên má Thời Thanh Phạn.

Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng hét chói tai vì hành động táo bạo bất ngờ của họ, Giang Tuyết Niên cười, thoải mái vẫy tay chào về phía bên dưới.

Người chủ trì đỏ mặt sững người vài giây, mới nói: “Mời các bạn học sinh rời khỏi bục trao giải, tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành tiết mục tiếp theo.”

“Xin mời cha của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc Giang Tuyết Niên, ngài Giang Khải lên sân khấu phát biểu, chia sẻ quan điểm độc đáo của ngài trong việc giáo dục con cái.”

Nghe đến hai chữ “Giang Khải”, đám sinh viên dưới sân khấu lại một lần nữa chết lặng.

Cái tên “Giang Khải” vừa phổ biến lại vừa không đơn giản, phổ biến là vì có rất nhiều cái tên phát âm giống như thế, không đơn giản là vì một vị quan chức thường xuyên xuất hiện trên kênh trung tâm của liên minh cũng tên Giang Khải, và người này có đến 80% khả năng sẽ trở thành tổng thống tiếp theo của liên minh.

Mọi người nín thở, nhìn thấy bóng người quen thuộc từng bước từng bước đi lên bục trao giải.

“Giang Khải, thật sự là Giang Khải!”

“Tôi giờ tê rần hết cả người rồi, hóa ra ba của Giang Tuyết Niên chính là Giang Khải???”

“Hèn gì cái chiếc siêu xe chở bọn họ đến trường hôm đó lại là của nhà Giang Tuyết Niên… Nghe nói quan chức cấp bậc như Giang Khải mỗi người đều có một chiếc như vậy, sao lúc đó tôi lại không nghĩ đến chứ!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...