[BHTT] [ABO] Xuyên Thành Nàng Rể A Pháo Hôi Thời Cổ Đại
Phiên Ngoại 12: "Lục Tổng Sau Này Đừng Tìm Tôi Nữa"
Thông báo tin nhắn đã gửi đi, một giây, hai giây... Đến tận hai mươi phút trôi qua, Lục Tử Câm vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Ngụy Lam. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại, đôi mắt càng thêm đỏ hoe. Cô thầm nghĩ: Cún con của mình tại sao vẫn chưa trả lời? Mình thật sự rất nhớ cô ấy. Lục Tử Câm hít một hơi thật sâu, rót thêm nửa ly rượu vang, cầm ly lên và uống cạn. Cô vốn không phải người có tửu lượng tốt. Thường ngày, khi khó ngủ, cô chỉ uống nửa ly để dễ chìm vào giấc ngủ, chưa bao giờ uống hết ly này đến ly khác như hôm nay. Cô không muốn dừng lại, thậm chí còn mong mình say để không phải nghĩ đến cún con nữa. Uống thêm một ly, Lục Tử Câm bước loạng choạng về phòng ngủ, ngã người xuống giường. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mình áp Ngụy Lam xuống. Cô nhớ đến đôi môi của Ngụy Lam, cảm giác ngứa ngáy nơi lồng ngực như cào xé. Cô thật sự rất nhớ Ngụy Lam. Đầu óc quay cuồng, cô nhấc điện thoại lên, gọi cho Ngụy Lam. Một hồi chuông, hai hồi chuông... Không biết đã vang lên bao nhiêu hồi, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Lục Tử Câm ném điện thoại sang một bên, cảm giác đắng ngắt trong lòng ngày càng sâu. Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy ra. Cô hít mũi, lẩm bẩm: “Tại sao lại không để ý đến tôi? Rõ ràng tôi đã xin lỗi em rồi mà.” Càng nghĩ, cô càng thấy tủi thân. Cún con không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại. Có lẽ do rượu, Lục Tử Câm ôm chăn khóc thút thít. Cô đã 27 tuổi, làm tổng tài Tập đoàn Lục Thị nhiều năm, đã lâu rồi cô không khóc. Dù công ty có gặp khó khăn lớn thế nào, cô cũng chỉ nghĩ cách giải quyết chứ không rơi nước mắt. Không ngờ lần này, cô lại khóc vì nhớ Ngụy Lam. Một khi khóc, cô không kìm lại được. Hít mũi nghĩ về mọi chuyện những ngày qua, cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là cô thật sự rất nhớ Ngụy Lam. Không ngờ, Ngụy Lam – người mềm yếu dịu dàng như vậy – lần này lại quyết tâm đến thế. Đã gần một tuần rồi, cô đã xin lỗi rồi mà em ấy vẫn không nguôi giận sao? Khóc một hồi, Lục Tử Câm cũng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào. Ở phía bên kia, Ngụy Lam đã nhìn thấy tin nhắn đó nhưng không trả lời. Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, nhưng Ngụy Lam không nghe, mà trực tiếp chặn luôn số của Lục Tử Câm. Đã xác định mình và Lục Tử Câm thuộc về hai thế giới khác nhau, cô ấy cũng chưa bao giờ nghiêm túc với mình, vậy thì lần này nên dứt khoát tuyệt giao. Cô thừa nhận, bản thân rất thích Lục Tử Câm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để lòng tự trọng của mình bị chà đạp. Tôi không phải món đồ chơi của chị ấy. Dù tôi nghèo, nhưng ít ra tôi vẫn là một con người. Ngụy Lam hít sâu vài hơi, cô hoàn toàn không buồn ngủ, liền mở video về điêu khắc đá quý để xem. Chỉ cần đầu óc tập trung vào thứ khác, cô sẽ bớt nghĩ đến Lục Tử Câm. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lục Tử Câm chỉ cảm thấy trên người đầy mùi rượu. Cô hồi tưởng lại và nhớ ra mình đã uống say đêm qua. Bước vào phòng tắm, cô tắm rửa, sau đó thấy tinh thần khá hơn chút ít, nhưng đầu óc vẫn không ngừng nghĩ về Ngụy Lam. Cô vừa sấy tóc vừa gọi cho Ôn Đình: “Đẩy hết công việc buổi sáng của tôi. Những cuộc họp thì bảo phó tổng Trương đi thay, tôi sẽ đến công ty vào buổi chiều.” Ôn Đình ngạc nhiên một lát. Dù sao Lục Tử Câm cũng là một người cuồng công việc, hiếm khi có chuyện gì khiến cô ưu tiên hơn công việc. Nhưng cô vẫn nhanh chóng đáp: “Vâng, Lục tổng.” Lục Tử Câm cúp máy, quay lại phòng tìm quần áo. Cún con vẫn còn giận, vậy mình chủ động đi tìm em ấy là được. Ngụy Lam thích mình như vậy, nếu mình đến tận nơi xin lỗi, em ấy chắc sẽ không từ chối. Nghĩ vậy, thần sắc Lục Tử Câm dãn ra một chút. Cô biết Ngụy Lam rất thích vẻ ngoài của mình. Ngay lập tức, cô mở tủ quần áo trong phòng, chọn một chiếc váy màu nhạt. Vì thường ngày phải đến công ty, cô ít khi mặc váy, nhưng để cún con vui, cô sẵn sàng phá lệ. Sau khi thay váy, cô chọn thêm một sợi dây chuyền sapphire làm phụ kiện, sau đó vào phòng tắm trang điểm. Cô đặc biệt thay đổi màu son sáng hơn, khiến sắc mặt tươi tắn hơn. Hoàn tất, cô soi gương, nở một nụ cười. Nhìn thấy chính mình xinh đẹp thế này, cô tự tin Ngụy Lam sẽ rất thích. Mang theo tâm trạng nhẹ nhõm hơn, Lục Tử Câm lấy chìa khóa xe, vào gara và chọn một chiếc Porsche màu đỏ. Cô dự định, sau khi cún con nguôi giận, sẽ đưa cô ấy đi dạo bằng xe, rồi dẫn đi ăn tại quán ăn tư nhân lần trước. Nhưng khi xe vừa ra đường, cô mới nhận ra mình không biết hôm nay Ngụy Lam có đi học hay không. Cô đeo tai nghe Bluetooth và gọi cho Ôn Đình. Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Lục Tử Câm hỏi thẳng: “Lần trước tôi không phải bảo cô điều tra Ngụy Lam sao? Sáng thứ Sáu cô ấy có tiết không?” “Lục tổng, chờ một chút.” Ôn Đình nói, sau đó mở tài liệu của Ngụy Lam ra kiểm tra: “Cô ấy có tiết buổi sáng, bình thường 10 giờ xong tiết sẽ đi làm ở tiệm trà sữa.” “Được rồi.”Lục Tử Câm đáp một tiếng rồi cúp máy. Bây giờ mới hơn 9 giờ, nếu đến đó chờ ngay thì quá sớm. Lục Tử Câm ghé vào một tiệm bánh gần đó, mua hai miếng bánh nhỏ và một ly trà sữa, sau đó mới lên xe đến Đại học Phan Dương. Cô nghĩ, trẻ con đều thích đồ ngọt, Ngụy Lam cũng vậy. Trước đây cô đã nhận ra Ngụy Lam rất thích những thứ có vị ngọt. Hôm nay, cô gác lại mọi công việc ở công ty, đặc biệt đến xin lỗi, còn mua đồ ăn ngon, quan trọng nhất là cô còn cất công trang điểm tỉ mỉ, điều mà ngay cả khi đi làm cô cũng hiếm khi làm. Cô đã thành tâm đến thế, Ngụy Lam chắc sẽ không từ chối mình. Nghĩ vậy, Lục Tử Câm càng thêm tự tin. Chẳng bao lâu, cô dừng xe gần cổng trường. Lục Tử Câm hạ cửa kính, chú ý động tĩnh trước cổng. Thông tin Ôn Đình đưa rất chính xác, đúng 10 giờ 5 phút, Ngụy Lam đeo túi chéo từ cổng trường đi ra. Lục Tử Câm vội cầm túi bánh và trà sữa xuống xe. Cô nghĩ, cún con này đúng là cứng đầu, nhất định đòi trả tiền cho mình, chẳng lẽ lại quay về làm ở tiệm trà sữa? Cô bước xuống từ chiếc xe sang nổi bật, vốn dĩ đã có nhan sắc thu hút, thêm hôm nay trang điểm tinh tế, lập tức thu hút không ít ánh mắt xung quanh. Lục Tử Câm không mấy để tâm, cô thẳng bước về phía Ngụy Lam. Ngụy Lam đi được vài bước, dường như cũng nhìn thấy Lục Tử Câm. Cô siết chặt hai tay, hít sâu một hơi. Đã hơn một tuần rồi cô không gặp Lục Tử Câm. Lục Tử Câm vẫn đẹp như vậy. Hôm nay, cô ấy còn mặc một chiếc váy ôm eo, trang điểm tinh tế, màu son dường như cũng đổi mới. Ngụy Lam vội lắc đầu, những điều đó không liên quan đến cô nữa. Cô và Lục Tử Câm vốn là người ở hai thế giới khác nhau, cô cũng không đến mức hạ mình để làm chó của người khác. Ngay sau đó, Ngụy Lam giả vờ như không thấy Lục Tử Câm, bước thẳng về phía trạm xe buýt trước cổng trường. Lục Tử Câm nhìn thấy Ngụy Lam đang chăm chú nhìn mình. Cô vừa mỉm cười vừa bước tới, nhưng chưa đi được nửa đường, Ngụy Lam đã quay mặt đi, thậm chí còn cố ý bước sang bên phải, tránh ánh mắt cô. Nụ cười trên mặt Lục Tử Câm thu lại, cô thở dài. Chẳng lẽ cún con vẫn còn giận? Cô không ngờ tính cách Alpha nhỏ này lại cứng đầu đến thế, dám không muốn để ý tới mình. Nhưng Lục Tử Câm cũng hiểu rằng lời nói của cô hôm đó đúng là quá đáng, Ngụy Lam giận cũng không có gì sai. Cô thầm nghĩ, sau này mình không bao giờ nói vậy nữa. Nghĩ thế, Lục Tử Câm lại mỉm cười, bước tới gần Ngụy Lam. Ngụy Lam đứng ở trạm xe buýt, mong xe buýt nhanh đến. Cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Lục Tử Câm nữa. Nhưng càng mong xe buýt đến sớm, thì lại không có chiếc nào xuất hiện. Chẳng bao lâu sau, Ngụy Lam thấy Lục Tử Câm đã đến cách mình vài bước. Cô không muốn nói chuyện với Lục Tử Câm, quay mặt đi nhìn chỗ khác. Lục Tử Câm mở lời: “Xin lỗi, lời chị nói hôm đó khiến em tổn thương. Đã một tuần rồi, em vẫn chưa hết giận sao?” Ngụy Lam nhìn cô một cái, không nói gì. Lục Tử Câm thấy cô vẫn lạnh lùng, lại cười dịu dàng: “Đừng giận nữa mà, hôm nay chị không đi làm, đặc biệt đến đây đón em đi dạo. Trưa chúng ta lại đến quán ăn hôm trước được không?” Cô vừa nói vừa giơ túi bánh nhỏ lên: “Chị còn mua bánh và trà sữa cho em, lát nữa trên đường ăn, chắc sẽ ngon lắm đấy.” Thấy Ngụy Lam vẫn đứng yên nhìn mình, không động đậy, Lục Tử Câm nghĩ đến việc nắm tay cô và làm nũng. Nhưng tay vừa đưa ra, Ngụy Lam đã lùi lại hai bước. “Lục tổng, xin giữ tự trọng. Trước đây tôi đã nói rất rõ rồi, sau này giữa tôi và chị không còn liên quan gì nữa. Còn tiền quần áo và bữa ăn tôi nợ, tôi sẽ dành dụm trả lại dần.” Ngụy Lam nhìn thẳng vào mắt Lục Tử Câm, giọng bình thản nói. Cô từng nghĩ mình sẽ mất kiểm soát khi gặp lại Lục Tử Câm, nhưng không, có lẽ một tuần qua đã giúp cô hiểu ra nhiều điều. Cô và Lục Tử Câm khác biệt một trời một vực, đối phương chỉ coi cô như trò chơi, từ đầu đến cuối chỉ mình cô ngốc nghếch tin tưởng. Từ giờ, cô sẽ không làm những việc dại dột nữa. Khi hai người đang nói chuyện, xe buýt của Ngụy Lam tới. Cô gật đầu với Lục Tử Câm: “Lục tổng sau này đừng tìm tôi nữa. Tôi sẽ không làm những việc trước đây nữa. Xe của tôi tới rồi, tôi đi trước.” Nói rồi, Ngụy Lam chạy nhanh lên xe buýt, không ngoái đầu lại. Lục Tử Câm nhìn tay phải trống không của mình. Ban nãy, cô định nắm lấy tay Ngụy Lam, không ngờ cô ấy lại tránh đi. Tay phải của Lục Tử Câm khẽ run, ngực cô nhói đau từng cơn. Thái độ của Ngụy Lam với cô kiên quyết hơn cô tưởng. Trông dáng vẻ này, dường như cô ấy thực sự muốn đoạn tuyệt với mình. Nghĩ vậy, mắt Lục Tử Câm đỏ lên. Cô vội lắc đầu. Không thể nào, cún con thích cô như vậy, chắc chắn chỉ đang giận dỗi, cố tình nói những lời đó. Chỉ cần cô kiên trì tìm gặp vài lần nữa, Ngụy Lam nhất định sẽ nguôi giận và làm hòa với cô. Lục Tử Câm thất thần bước lên xe. Miệng cô cảm thấy đắng ngắt, bèn uống một ngụm trà sữa. Ly trà sữa ngọt lịm, nhưng cô vẫn thấy miệng đắng chát, lòng ngực nghẹn ngào khó chịu.