[BHTT - ABO] Tình Đầu , Duyên Sau
3 ..Không Có Tiền, Sao Mua Sữa ?
Chiều hôm đó, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ kính, đổ dài trên thảm như dải mật ong ấm áp. Trong căn phòng ngập ánh sáng, tiếng cười trẻ con vang lên xen lẫn âm thanh sột soạt của những con gấu bông bị xếp nằm ngổn ngang."Tiểu Mộc ngồi đây nè, hôm nay em làm em bé, còn chị làm mẹ nha!" – Tuệ Mẫn hào hứng chỉ tay vào cái gối tròn lông xù.Mộc Miên khẽ gật đầu, rụt rè ôm Bé Miu ngồi xuống. Cô bé vẫn chưa quen với nhịp sống ở đây – mọi thứ đều sạch sẽ, thơm tho và có phần... lạ lẫm. Nhưng giọng nói của Tuệ Mẫn giống như mật ong rót vào tai, khiến cô không thể từ chối."Được rồi, con ngoan nha. Mẹ đi làm rồi về mua sữa." – Tuệ Mẫn đeo cái túi nhỏ, bước vòng vòng quanh phòng như thật.Mộc Miên nhìn bạn, chớp mắt một cái rồi nói nhỏ:"...Không có tiền, sao mua sữa?"Tuệ Mẫn khựng lại nửa giây, sau đó chống nạnh:"Thì mẹ đi làm để có tiền chứ sao! Con không tin mẹ hả?"Mộc Miên lắc đầu lia lịa, hai má phồng lên như bánh bao. Cô không có ý cãi, chỉ là... chưa từng thấy ai chơi trò gia đình như vậy. Cũng chưa từng có "mẹ" nào nói sẽ mua sữa cho mình.Tuệ Mẫn bước lại, ngồi xuống, đặt tay lên đầu Mộc Miên, giọng bỗng dịu dàng hơn hẳn:"Thôi, con đừng buồn. Mẹ đang đùa mà. Con ngoan là mẹ thương. Có gì mẹ cho con ôm gấu ngốc nè."Cô đưa con gấu nâu lông xù tới trước mặt Mộc Miên."...Em có Bé Miu rồi.""Thì giờ có thêm anh gấu nữa. Bé Miu là con, anh gấu là ba. Mình là một gia đình nhỏ!"Tuệ Mẫn vừa nói, vừa kéo tay Mộc Miên đặt lên con gấu như "ký giấy nhận nuôi". Mộc Miên khẽ cười, miệng không nói nhưng ánh mắt lại sáng lên.Tuệ Mẫn đặt hai con gấu bông xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng mình, nghiêm túc như một bà mẹ bận rộn đang chuẩn bị bữa tối cho gia đình."Tiểu Mộc, em ngồi xuống đi! Con nít mà chạy lung tung trong bếp là mẹ la à nha."Mộc Miên đứng thụt lùi gần cửa, tay vẫn ôm con búp bê rách. Cô bé ngập ngừng bước tới, lí nhí:
"Em... em không biết chơi...""Không sao! Có mẹ ở đây rồi!" – Tuệ Mẫn vỗ ngực mình cái "bộp", rồi đẩy Mộc Miên ngồi xuống tấm thảm bông mềm. "Từ giờ, em là con gái ngoan của mẹ. Nghe chưa, Tiểu Mộc?"Mộc Miên tròn mắt nhìn Tuệ Mẫn."Tiểu Mộc... là em hả?""Chị đặt tên cho em đó , bởi vì em nhỏ xíu à"Mộc Miên không biết phải đáp lại sao, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng lại ấm ấm lạ thường.Tuệ Mẫn tiếp tục lấy bộ đồ chơi nấu ăn ra, giả vờ rót nước vào chén nhựa, rồi đẩy về phía Mộc Miên."Tiểu Mộc ăn nhiều vô nha, tối mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe."Mộc Miên nhút nhát cầm cái chén, thìa còn cầm ngược. Thấy vậy, Tuệ Mẫn phì cười, đưa tay sửa lại cho cô."Đây nè, cầm vầy nè. Sao mà vụng ghê á!""...Em chưa từng ăn như vầy..."Tuệ Mẫn ngừng tay một chút, rồi vờ nghiêm giọng như người lớn:
"Không sao hết. Từ giờ, mẹ sẽ dạy em. Nhà mình có hai người thôi, em là con gái ngoan nhất của mẹ. Em đói mẹ nấu cơm, em buồn mẹ ôm, em té mẹ thổi phù phù..."Nói xong, Tuệ Mẫn còn làm động tác thổi "phù phù" lên đầu gối Mộc Miên.Mộc Miên khẽ bật cười – tiếng cười đầu tiên Tuệ Mẫn nghe thấy kể từ khi cô bé bước vào ngôi nhà này.
"Em... em không biết chơi...""Không sao! Có mẹ ở đây rồi!" – Tuệ Mẫn vỗ ngực mình cái "bộp", rồi đẩy Mộc Miên ngồi xuống tấm thảm bông mềm. "Từ giờ, em là con gái ngoan của mẹ. Nghe chưa, Tiểu Mộc?"Mộc Miên tròn mắt nhìn Tuệ Mẫn."Tiểu Mộc... là em hả?""Chị đặt tên cho em đó , bởi vì em nhỏ xíu à"Mộc Miên không biết phải đáp lại sao, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng lại ấm ấm lạ thường.Tuệ Mẫn tiếp tục lấy bộ đồ chơi nấu ăn ra, giả vờ rót nước vào chén nhựa, rồi đẩy về phía Mộc Miên."Tiểu Mộc ăn nhiều vô nha, tối mẹ kể chuyện cổ tích cho nghe."Mộc Miên nhút nhát cầm cái chén, thìa còn cầm ngược. Thấy vậy, Tuệ Mẫn phì cười, đưa tay sửa lại cho cô."Đây nè, cầm vầy nè. Sao mà vụng ghê á!""...Em chưa từng ăn như vầy..."Tuệ Mẫn ngừng tay một chút, rồi vờ nghiêm giọng như người lớn:
"Không sao hết. Từ giờ, mẹ sẽ dạy em. Nhà mình có hai người thôi, em là con gái ngoan nhất của mẹ. Em đói mẹ nấu cơm, em buồn mẹ ôm, em té mẹ thổi phù phù..."Nói xong, Tuệ Mẫn còn làm động tác thổi "phù phù" lên đầu gối Mộc Miên.Mộc Miên khẽ bật cười – tiếng cười đầu tiên Tuệ Mẫn nghe thấy kể từ khi cô bé bước vào ngôi nhà này.