[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 81
“Mục đích ban đầu của việc nghiên cứu thuốc không phải là để khống chế Biên Thành.”Trong mắt Nhan Mật lóe lên một tia độc ác.Năm đó để bảo vệ địa vị đang lung lay của mình trong bốn đại gia tộc, Nhan thị đã dồn ánh mắt về phía Dư thị.Một trăm năm trước, một trận tai nạn ngoài ý muốn đã khiến nhân loại phân hóa thành sáu loại giới tính khác nhau.Tai nạn đã khiến môi trường sống của con người suy thoái nghiêm trọng.Khoa học và văn minh bắt đầu thoái lui.Những thứ có thể học hỏi và tiếp cận được ngày càng ít.Người ta dần phát hiện rằng, những ai có thể phân hóa thành giới tính Alpha và Omega, trong gen bẩm sinh đã mang theo cảm giác ưu việt.Họ có thể sở hữu những năng lực mà Beta không có.Và chính những năng lực này đã giúp Alpha và Omega giành được nhiều tài nguyên xã hội hơn.Giữa Alpha và Omega, tồn tại một sự hấp dẫn mang tính bản năng từ tin tức tố.Alpha có thể dùng răng tuyến cắn vào tuyến thể sau cổ của Omega, rót vào đó tin tức tố của mình, đánh dấu Omega.Alpha bắt đầu trở thành kẻ mạnh trong loài người.Họ dần chiếm giữ những vị trí quan trọng, dẫn dắt phương hướng tương lai của nhân loại.Theo thời gian trôi đi.Địa vị của Alpha và Omega ngày càng cao, nhưng số người có thể phân hóa thành hai giới tính này lại cực kỳ ít.Để củng cố địa vị của mình, Alpha bắt đầu đề cao thuyết phân hóa giới tính.Khiến người bình thường vĩnh viễn tôn sùng bọn họ.Còn thế giới trước khi xảy ra tai nạn kia rốt cuộc ra sao, thì không ai hay biết nữa.Văn minh của thế kỷ trước để lại, nếu không có gen được đánh thức năng lực đặc thù thì căn bản không thể lý giải nổi.Đây là lịch sử mà cả người Vân Thành và Biên Thành đều biết.Nhưng cũng chính sau khi nhận được những y thư của Dư thị, mới phát hiện ra sự thật hoàn toàn không phải như vậy.Kim Trạm tự cho rằng mình đã nắm chắc đại cục, hoàn toàn chẳng để tâm đến mấy chi tiết đó, “Chỉ cần cô làm tốt chuyện này, sau này cô sẽ chẳng thiếu phần tốt đẹp đâu.”Nhan Mật: “Đó là đương nhiên, dù sao chú cũng đã đem người con gái yêu quý nhất gả cho cháu, cháu tự nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của chú.”Chỉ cần giữ vững cục diện ở Vân Thành, mấy con tép riu ở Biên Thành chẳng đáng ngại gì.Bọn họ có đủ lý do cần phải dựa vào Vân Thành mà sống....... Biên Thành.Căn cứ Thạch thị vì đã công khai lập trường chiến đội, luôn dựa vào Cố thị, nên trong tám thế lực lớn vẫn luôn không ai dám khiêu khích.Thạch thị yêu chuộng hòa bình, không thích mở rộng lãnh thổ, cũng không muốn xảy ra xung đột với các căn cứ khác.Cho nên Thạch Hành Xuyên vẫn không hiểu vì sao anh trai mình lại làm những chuyện này.“Anh, bây giờ phải làm sao? Công tử Kim thị đến cũng đã mất tích. Anh cũng thấy thực lực của Alpha tên Dư Chu Chu rồi, không ai có thể địch lại nàng, Cố Diên Khanh thì thâm sâu khó lường, sao có thể để kế hoạch của anh dễ dàng thành công được. Giờ em tiến thoái lưỡng nan!”Lông mày Thạch Hành Sơn nhíu chặt.Hắn cũng đã nhận được tin Dư Chu Chu đang thống nhất ba đại khu.Nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào.Thạch Hành Sơn nhìn dãy núi cao bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa mà trầm lặng: “Một nửa đất đai trong căn cứ là núi cao, diện tích đất canh tác rất ít, mà dân số trong căn cứ lại quá nhiều, cậu còn luôn thu nhận người tị nạn và dân lưu vong từ khu khác, cậu tưởng vì sao đến giờ vẫn chưa thiếu lương thực?”Thạch Hành Xuyên khựng lại.Thạch Hành Sơn vốn phản đối thu nhận người tị nạn.Cho nên xưa giờ việc ấy hắn đều lén lút làm, cứ tưởng Thạch Hành Sơn không biết.“Chúng ta dựa vào Cố thị, nhưng giữa Vân Thành và Biên Thành có bức tường cao như vậy, vật tư Cố thị đưa tới rốt cuộc đủ dùng sao?”Thạch Hành Sơn siết chặt tay vịn ghế dưới thân: “Người Vân Thành vốn không quan tâm đến sống chết của người Biên Thành, anh làm vậy là để tự cứu mình. Kim thị có thể cung cấp cho anh lương thực, thuốc men, chỉ cần anh trao cho họ thứ họ muốn.”“Cho nên mấy năm nay mới không trồng lương thực trên đất nông nghiệp… Mà thay vào đó là mấy loại trái cây cao cấp Vân Thành cần. Anh cả, làm vậy là tự chặt đường lui!”Thạch Hành Sơn phản bác: “Gì mà tự chặt đường lui? Chỉ cần chúng ta có thể tiến vào Vân Thành, thì mấy chuyện đó tính là gì? Ai cũng là con người, chẳng phải trong Vân Thành cũng có rất nhiều Beta sao? Tại sao đồ ăn đồ mặc của họ lại gấp cả ngàn vạn lần chúng ta? Lẽ nào mạng của người Biên Thành bọn ta lại rẻ mạt đến thế!”Hắn bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Thạch Hành Xuyên: “Em có biết dù người Biên Thành phân hóa thành Alpha hay Omega, khi vào Vân Thành thì được làm gì không? Cũng chỉ có thể làm người hầu cho họ thôi! Bọn họ làm công việc thấp kém nhất, dù làm cùng một công việc với người Vân Thành cũng không nhận được đãi ngộ như nhau. Chỉ vì xuất thân mà cả đời bị khinh thường, bị giẫm dưới chân! Nếu không nhờ Kim thị, lương thực của chúng ta đã đứt từ lâu rồi!”Thạch Hành Xuyên hất tay Thạch Hành Sơn ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Thì ra là anh phản bội Cố thị trước… Trách không được…”Khó trách vật tư Cố thị gửi đến lại ít như thế.Trước giờ hắn cứ tưởng là do Cố thị…“Gì mà phản bội? Mấy đại gia tộc kia vốn chưa từng coi chúng ta ra gì, mấy thứ gửi tới chẳng qua là bố thí thôi, lúc ấy ai cho chúng ta lợi ích nhiều hơn thì chúng ta dựa vào người đó. Hơn nữa, người thừa kế của Cố thị là một Omega, vốn không đứng vững nổi trong bốn đại gia tộc, giờ ba gia tộc còn lại đang nhìn chằm chằm, tường đổ thì mọi người xô, Cố Diên Khanh hiện mất tích, Cố thị rơi vào tay Niệm Húc, chỉ cần chúng ta thiết lập quan hệ tốt với Kim thị, nói không chừng Thạch thị sẽ trở thành một trong bốn đại gia tộc.”“Anh cả, anh thay đổi rồi, anh trước đây không như vậy, anh đã cho Niệm Húc dùng loại thuốc gì mà khiến thuốc thúc đẩy phân hóa giới tính lần hai lại có thể giết người? Anh làm vậy sẽ hại chết Niệm Húc đấy.”“Vì lợi ích của cả tộc, cho dù nó là con gái của ta thì sao? Dù có phải cược cả mạng này, ta cũng phải khiến Thạch thị rời khỏi Biên Thành.”Lúc này Thạch Hành Xuyên mới cảm thấy dường như mình chưa từng thực sự hiểu anh trai mình.Người anh trai mà hắn vẫn luôn tin tưởng, lại lén lút làm ra những chuyện như thế.Thạch Hành Xuyên: “Rồi anh sẽ hối hận.”Thạch Hành Sơn lại bật cười: “Sẽ không.”Hắn đến cái chết còn chẳng sợ, thì sao có thể hối hận?Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì hy sinh tất cả cũng chẳng đáng là gì.Không được, hắn không thể để anh trai tiếp tục sai lầm thêm nữa.Thạch Hành Xuyên âm thầm nghiến răng.Hắn đã chặn được tin tức mà Kim thị truyền đi.Cố Diên Khanh chưa chết.Hắn nhất định phải liên lạc với Cố Diên Khanh.Hắn không thể để anh trai tiếp tục lún sâu.…... Căn cứ Dư thị.Dư Chu Chu nhìn lá thư trong tay.Giang Thủy Hoan hôm nay ăn mặc rất mát mẻ, mắt hình lá trúc hơi hếch lên: “Không ngờ lại là thư từ Thạch thị gửi tới, thật đúng là bất ngờ, Thạch Hành Xuyên? Phó thủ lĩnh căn cứ Thạch thị, em trai của Thạch Hành Sơn, hắn gửi thư cho em làm gì? Hiện giờ chẳng phải hai bên đang là kẻ thù không đội trời chung sao?”Dư Chu Chu mở thư ra.Cô lại cảm thấy sự tồn tại của Giang Thủy Hoan dường như có phần quá mạnh mẽ.Dư Chu Chu nhíu mày, trong mắt lộ ra chút khó hiểu: “Giang lão sư, chị ăn mặc ít như vậy không lạnh sao?”Giang Thủy Hoan nghẹn một hơi trong ngực, trừng mắt lườm nàng một cái.Nhưng vẫn cố điều chỉnh tâm trạng, dán sát lại gần Dư Chu Chu: “Em còn nhớ những lời Kim Trạch Ngọc nói trước khi bị bắt không?”Dư Chu Chu vừa mở thư vừa nhớ lại: “Là cái gì mà bảo tôi chờ đó, sẽ có trò hay gì đó hả?”Giang Thủy Hoan nghiến răng: “Không chỉ có vậy đâu nhỉ? Em nghĩ kỹ lại xem.”Dư Chu Chu lặng lẽ kéo ghế ngồi xê dịch sang một bên: “Mấy lời hắn nói tôi không để trong lòng, toàn là lừa gạt, Giang lão sư cũng không cần để ý làm gì.”“Vậy nếu tôi nói, những lời hắn nói đều là thật thì sao?”Giang Thủy Hoan bỗng nhiên nắm lấy tay phải của Dư Chu Chu, đôi mắt hình lá trúc nhìn chằm chằm nàng: “Đã hơn một năm, lẽ nào em thực sự không cảm nhận được là tôi thích em sao?”Không khí bỗng chốc im lặng vài giây.Dư Chu Chu cười cười có chút gượng gạo: “Kim Trạch Ngọc chẳng qua là muốn ly gián quan hệ giữa chúng ta, khiến nội bộ xảy ra mâu thuẫn, như vậy mới dễ bề phá hoại…”“Dư Chu Chu!” Giọng Giang Thủy Hoan bỗng cao lên vài phần, “Tôi thích em.”Dư Chu Chu lặng lẽ rút tay phải của mình về, sờ sờ mũi, “Sao lại đột ngột thế?”Giang Thủy Hoan lạnh lùng cười một tiếng, “Tôi đã thích em từ một năm trước, chỉ là em vẫn không nhận ra mà thôi, căn bản chẳng có gì là đột ngột cả.”Dư Chu Chu nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.Một năm trước cô bị Cố Diên Khanh làm tổn thương đến tận tâm can, từ Vân Thành đến Biên Thành, trong đầu chỉ nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc sống mới.Huống hồ hệ thống đã nhắc nhở, cô chẳng qua chỉ là một nhân vật trong thế giới ảo mà thôi.Cho nên cô càng không còn tâm trí nghĩ đến mấy chuyện tình cảm yêu đương.Dư Chu Chu không hiểu nổi, Giang Thủy Hoan lúc nào cũng nghiêm khắc với cô, chẳng có chút biểu hiện nào của việc thích, sao tự dưng lại…Giang Thủy Hoan đột nhiên đứng trước bàn làm việc của Dư Chu Chu, người nghiêng về phía trước, hai tay chống lên mặt bàn, bao phủ toàn bộ thân hình Dư Chu Chu trong cái bóng của mình.“Thạch thị là thế lực có địa bàn lớn nhất trong tám đại thế lực, thiết bị cũng đầy đủ nhất. Năm đó bốn đại gia tộc để kiểm soát dư luận, đã xây dựng thiết bị màn hình điện tử ở trung tâm các khu vực thuộc tám đại thế lực, mà màn hình điện tử của căn cứ Thạch thị có thể điều khiển màn hình của bảy căn cứ còn lại, còn màn hình điện tử ở căn cứ Dư thị thì bị Dư Mộc Nhan tháo gỡ đem bán rồi.”Dư Chu Chu: …Việc này quả thật rất đúng với phong cách của Dư Mộc Nhan.Dư Chu Chu: “Cho nên…”Chỉ cần họ kiểm soát được Thạch thị, rồi công khai sự thật và tác hại của loại thuốc phân hóa lần hai ra ngoài, là có thể rửa sạch oan cho Cố thị.Để tất cả mọi người biết rằng thuốc phân hóa chỉ là lời dối trá do Vân Thành bịa ra, mà người dệt nên lời nói dối, chính là Kim thị và Nhan thị, hoàn toàn không liên quan gì đến Cố thị.Giang Thủy Hoan: “Cho nên lời tôi vừa nói, em cảm thấy thế nào?”Dư Chu Chu: “Cái gì… Cảm thấy thế nào cơ?”Là cảm giác nghẹt thở khi bị chính lão sư của mình theo đuổi?Hay là cảm giác áp lực khi bị lão sư đột ngột đặt câu hỏi?Dù là cảm giác nào… Cũng đều kỳ quái đến khó tả.Dư Chu Chu giờ đây căng thẳng đến mức ngón chân cũng muốn bấu xuống đất, bấu đến mức có thể tạo ra nguyên một cái mô hình khu vực Biên Thành.“Giang lão sư…” Dư Chu Chu định nói lại thôi.Cô không hề ngửi được mùi hương tin tức tố của chính mình trong không khí.Tin tức tố của cô cũng đâu có rò rỉ ra cho Giang Thủy Hoan, sao tự nhiên lại đột nhiên mất lý trí nói mấy lời như thế?Giang Thủy Hoan bất ngờ đè vai Dư Chu Chu lại, thừa lúc Dư Chu Chu không chú ý, một phát ngồi phịch vào lòng nàng, túm lấy cổ áo nàng.Dư Chu Chu vừa định giơ hai tay lên để tỏ rõ mình trong sạch.Thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.Không hiểu sao, Dư Chu Chu bỗng dâng lên một cảm giác guilty (có tật giật mình), như thể sắp bị bắt tại trận, muốn đẩy Giang Thủy Hoan xuống, nhưng Giang Thủy Hoan cứ trơ như tượng.Giang Thủy Hoan lại còn vòng tay ôm lấy cổ Dư Chu Chu.Lúc này, giọng của Cố Diên Khanh vang lên.“Chu Chu…”Cố Diên Khanh vừa đến cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Giang Thủy Hoan ngồi trên đùi Dư Chu Chu, hai người tư thế thân mật, mập mờ không nói nên lời.“Dư… Chu… Chu…?”