[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 73



“Lão đại, tìm được nguồn gốc rồi, bọn tôi bắt được một người, là người của Chu thị.” Đường Như Họa hấp tấp đẩy cửa bước vào.

Vừa vào liền thấy Dư Chu Chu bị Cố Diên Khanh và Giang Thủy Hoan vây giữa.

Không khí kỳ dị trong phòng bị cô lập tức nhìn thấu.

Giọng Đường Như Họa giống như chìa khóa cứu lấy Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu lập tức bật dậy.

Không trả lời bất kỳ ai.

Chạy biến ra ngoài như một làn khói.

Khóe miệng Cố Diên Khanh nhếch lên một nụ cười lạnh, “Giang Thủy Hoan, đều là Omega, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì.”

Khóe môi hai người vẫn giữ nguyên độ cong lễ phép.

Giang Thủy Hoan cũng đại khái đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu.

Hiện giờ Dư Chu Chu không có tâm trí để nghĩ đến chuyện yêu đương, mà Cố Diên Khanh thì lại đầy đầu đều là Dư Chu Chu.

Rất hiếm thấy một Omega như Cố Diên Khanh, mang đầy dục vọng chiếm hữu, với Alpha lại có thứ khát khao u tối như vậy.

Giang Thủy Hoan đáp trả: “Thì sao chứ, tôi nghĩ gì trong lòng, tôi biết rõ, nhưng trong lòng tiểu Chu nghĩ gì, e là Cố tiểu thư chưa chắc đã hiểu được.”

Cái gì mà vợ.

Cùng lắm là vợ cũ thôi.

Omega dù có bị Alpha đánh dấu hoàn toàn.

Cũng không ảnh hưởng gì đến Alpha.

Dư Chu Chu không biết sau khi mình rời khỏi, Cố Diên Khanh và Giang Thủy Hoan ở bàn ăn lại nói những gì.

Cô chỉ cảm thấy không khí ngoài phòng khiến phổi mình nhẹ nhõm hẳn.

Đường Như Họa đưa tay sờ vào kính do Dư Chu Chu tặng, mím môi, như thể hạ quyết tâm, hỏi: “Lão đại, rốt cuộc chị nghĩ thế nào?”

Dư Chu Chu không hiểu nàng đang nói đến chuyện gì: “Cô nói cái gì?”

“Cố tiểu thư là Omega đến từ Vân Thành, có người nói cô ấy là tổng tài Cố thị, đứng đầu bốn đại gia tộc Vân Thành. Cô ấy có một người vợ, tên Dư Chu Chu...”

Bước chân Dư Chu Chu lập tức khựng lại.

Đường Như Họa cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: “Lão đại, hai người... Là quan hệ tình nhân sao?”

Dư Chu Chu không hiểu sao dạo gần đây ai cũng bắt đầu quan tâm đến chuyện tình cảm của cô: “Đừng nghe mấy lời đồn bậy, cho dù từng có vướng mắc, thì cũng là chuyện quá khứ, bây giờ tôi chỉ là lão đại của căn cứ, đừng nghĩ mấy thứ không đâu vào đâu.”

Đường Như Họa từ từ ngẩng đầu, vành tai có chút đỏ.

“Vậy... Giang tỷ và lão đại... Là quan hệ gì...?”

Dư Chu Chu nhíu mày: “Chị ấy là lão sư của tôi mà, mọi người đều biết còn gì, sao đột nhiên lại hỏi mấy chuyện này?”

Đường Như Họa lập tức xua tay, “Không sao không sao, chỉ là cảm thấy Giang tỷ với Cố tiểu thư cứ luôn xuất hiện bên cạnh lão đại, nên mọi người mới đoán bừa…”

Trên mặt Dư Chu Chu lập tức hiện ra mấy vạch đen.

Hoạt động giải trí ở biên thành quả nhiên vẫn quá ít.

Hoặc là Cố Diên Khanh đúng thật là ảnh hậu hot nhất Vân Thành, đến tận biên thành mà vẫn gây chú ý đến thế.

Dư Chu Chu: “Được rồi. Đừng nghĩ linh tinh, bây giờ việc quan trọng nhất là xử lý Chu thị.”

“Vâng!”

Đường Như Họa gật đầu thật mạnh.

Dư Chu Chu không hiểu vì sao Đường Như Họa lại vui vẻ lên như vậy.

Cô sờ sờ mũi, luôn cảm thấy dạo này những người xung quanh mình đều có chút kỳ lạ.

Đường Như Họa da rất trắng, nên khi đỏ mặt thì cực kỳ rõ.

Cô mặc áo len cổ cao, che kín cổ và cằm, lại đeo kính, vì thế rất khó để người khác nhìn ra biểu cảm thay đổi trên mặt cô.

Chính Đường Như Họa cũng không nói rõ được cảm xúc của mình.

Thực ra từ lần đầu nhìn thấy Dư Chu Chu xử lý đám người cực đoan trong căn cứ, những kẻ liên tục dùng thuốc để thúc đẩy tái phân hóa giới tính lần hai, cô đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Dư Chu Chu, sau đó ánh mắt cô luôn vô thức dừng lại nơi Dư Chu Chu.

Cho đến khi Dư Chu Chu trở thành lão đại của căn cứ, rồi còn trọng dụng cô, để cô lo việc thành lập trường tiểu học, trở thành lão sư của đám trẻ.

Ban đầu cô nghĩ bản thân là cảm kích Dư Chu Chu, là sùng bái Dư Chu Chu, nhưng dần dần cô lại luôn cảm thấy bên cạnh Dư Chu Chu có một người tồn tại.

Trong lòng cô bắt đầu xuất hiện những cảm xúc khác lạ.

Một đêm cô nằm mơ, mơ thấy người ở bên cạnh Dư Chu Chu chính là mình.

Ngọt ngào và e lệ trong giấc mơ, đến bây giờ nhớ lại vẫn khiến trái tim cô co thắt.

Lúc đó cô mới biết, cảm giác này được gọi là — thầm mến.

Dù biết đó là một loại khát vọng xa vời.

Nhưng chỉ cần được đứng bên cạnh Dư Chu Chu là cô đã thấy rất vui rồi.

Đường Như Họa vô thức chạm vào tuyến thể của mình.

Nhưng cô là một Beta, cô không có tin tức tố.

Không có lực hấp dẫn trời sinh với Alpha.

Cách mà Cố Diên Khanh và Giang Thủy Hoan đối xử với nhau, cô chỉ cần nhìn một cái là biết, họ đang vì Dư Chu Chu mà ganh đua, ghen tuông.

Nhưng Dư Chu Chu lại hoàn toàn không nhận ra.

Đường Như Họa bỗng nhiên cảm thấy chán nản.

Vì cô biết, ngay cả quyền được ghen tuông, cô cũng không có.

Dư Chu Chu nhìn người đang bị trói chặt như con cua, lập tức thả ra áp lực tinh thần lực mạnh mẽ.

Người kia ban đầu còn mạnh miệng, “Tôi sẽ không nói cho các người biết thân phận của mình đâu.”

Nhưng chỉ trong nháy mắt, áp lực tinh thần lực cường đại tỏa ra từ người Dư Chu Chu, khiến hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, trán dính sát nền.

“Tôi nói tôi nói! Tôi cái gì cũng nói, xin đừng giết tôi! Tôi chỉ là một tên tép riu thôi, chỉ nghe lệnh hành sự!”

Hắn đâu từng thấy nhân vật nào mạnh đến thế này.

Bọn họ chỉ nghe nói căn cứ Dư thị đã đổi thủ lĩnh mới.

Không ngờ vị thủ lĩnh này nhìn qua còn trẻ như vậy, lại mạnh đến mức kinh người.

Người đứng bên cạnh dâng đồ vật lên trước mặt Dư Chu Chu, “Lão đại, đây là thứ lục được trên người hắn.”

Cố Diên Khanh vốn đã biết tử huyệt của căn cứ Chu thị.

Lần này cô phải nắm chắc cơ hội.

......

Vân Thành.

Cho dù bốn đại gia tộc đang náo loạn đến long trời lở đất, thì đối với dân thường mà nói, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày của họ.

Giới thượng lưu thì đang bị tái cấu trúc toàn diện.

Thạch Niệm Húc bắt đầu bước ra ánh sáng.

Thủ đoạn của cô so với Cố Diên Khanh, thậm chí có phần còn hơn.

Trong cuộc họp cổ đông.

“Quả nhiên là người do Cố Diên Khanh đích thân dạy dỗ.”

“Sao hả? Cô còn muốn giết sạch chúng tôi sao?”

Thạch Niệm Húc cầm khăn tay lụa tinh xảo, chậm rãi lau vết máu còn sót trên tay, gọng kính viền vàng che đi đôi mắt dài hẹp của cô, “Không sao cả.”

“Các người nghĩ tôi quan tâm đến mạng sống của mấy người sao?”

Có người lập tức chửi ầm lên, “Cô chẳng qua chỉ là con chó của Cố thị, đã phản bội chủ nhân thì sẽ không có kết cục tốt đâu.”

“Cách để tiễn các người rời khỏi vũ đài này có rất nhiều.” Giọng Thạch Niệm Húc khàn khàn, mang theo sự lạnh lẽo, như một con rắn độc bị kiềm chế từ lâu, đang từ từ thè lưỡi trong rừng rậm, “Nếu các người chịu hợp tác, Cố gia vẫn còn chỗ đứng, ít nhất hiện tại tôi chưa có ý định đổi tên Cố thị thành Thạch thị.”

Mấy vị trưởng lão của Cố thị lần lượt lựa chọn rút lui.

Lúc này bọn họ mới bắt đầu hối hận.

Nếu như lúc trước chịu ủng hộ Cố Diên Khanh, không nảy sinh mưu đồ kia, quyền lực trong tay cũng sẽ không bị tước sạch.

Cố thị cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Tham lam hại người, hại luôn cả mình.

Phòng họp bị dọn sạch, chỉ còn lại một mình Thạch Niệm Húc, sau đó đột nhiên có người vừa vỗ tay vừa cười sảng khoái bước vào.

Kim Trạm đeo găng tay lụa trắng, vẻ ngạo mạn phóng túng đặc trưng của một người đàn ông trung niên thể hiện rõ rệt trên mặt hắn, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cô, cha cô đã bỏ ra một cái giá rất lớn để đưa cô lên được vị trí này, Thạch Niệm Húc, đừng khiến chúng tôi thất vọng.”

Biểu cảm trên mặt Thạch Niệm Húc không có gợn sóng, “Thứ tôi muốn đâu?”

Thư ký bên cạnh Kim Trạm đặt một ống nghiệm nhỏ trước mặt nàng.

Kim Trạm: “Đây là loại thuốc mới nhất do tháp cao gửi đến, có 80% khả năng tiến hành phân hóa giới tính lần hai, tác dụng phụ rất nhỏ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cô bán được loại thuốc này, dù là biên thành hay Vân Thành, tất cả đều sẽ nằm trong tay cô.”

Thạch Niệm Húc cầm ống nghiệm lên, đôi mắt phượng hơi nhướng, “Chuyện tốt như vậy, sao Kim tổng không tự mình làm?”

“Ta già rồi, thế giới này sớm muộn gì cũng phải nằm trong tay người trẻ tuổi các cô, koại chuyện tốt thế này, sao ta có thể độc chiếm được.”

Thạch Niệm Húc âm thầm hừ lạnh trong lòng, chẳng qua là muốn kéo cô xuống nước, con cáo già này vẫn chẳng tin tưởng cô.

Loại thuốc này tuyệt đối không đơn giản như Kim Trạm nói.

Nghiên cứu mới nhất cho thấy.

Loại thuốc đang lưu truyền tại biên thành có thể khiến thể chất con người yếu đi, thậm chí nghiêm trọng còn nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa, nó còn có tính gây nghiện.

Kim gia và Nghiêm gia đang muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm sang cho Cố thị.

Hiện tại Tiết gia vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ánh mắt Kim Trạm đầy dò xét dừng trên người Thạch Niệm Húc, “Nếu cô khiến tôi thất vọng, cô nên biết cha cô và bọn họ sẽ có kết cục thế nào.”

Thạch Niệm Húc quay trở lại nơi cô và Hứa Nhất Thi đang sống cùng nhau.

Vừa mở cửa, mùi hương đào đặc trưng của tin tức tố lập tức xộc vào mặt.

Hứa Nhất Thi bị trói chặt trên giường.

Khuôn mặt ửng đỏ, trên người phủ một lớp mồ hôi do giãy giụa không ngừng.

“Hừ, Thạch Niệm Húc, thật không ngờ… Tôi lại nhìn nhầm cô.”

Cô nghiến răng nhìn chằm chằm Thạch Niệm Húc, “Cô đã nằm vùng bao lâu rồi? 5 năm? 10 năm? Cô lại còn phân hóa thành cái đám Alpha mà chúng ta ghét nhất, thậm chí còn hoàn toàn đánh dấu tôi.”

Thạch Niệm Húc tháo chiếc kính gọng kim loại trên mặt xuống, đặt sang bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Đệm giường mềm mại lập tức lõm xuống một khoảng.

Ngón tay mát lạnh của cô chạm nhẹ vào tuyến thể trên cổ Hứa Nhất Thi.

Vì bị Thạch Niệm Húc phân hóa thành Alpha rồi hoàn toàn đánh dấu, Hứa Nhất Thi rơi vào kỳ phát tình một cách bị ép buộc.

Nhưng kỳ lạ là, Hứa Nhất Thi lại không giống những Omega bị đánh dấu khác, cô không mất đi lý trí.

Thạch Niệm Húc nhẹ giọng nói: “Ai nói với cậu… Là tôi không muốn phân hóa thành Alpha?”

Giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.

“Ai nói với cậu… Là tôi muốn làm chị em với cậu?”

Thạch Niệm Húc cởi từng chiếc nút áo sơ mi.

Một cái, hai cái, ba cái…

Cúi người.

Đè lên người Hứa Nhất Thi.

“Chỉ có mình cậu là ngốc nghếch tin rằng, mỗi lần nằm cạnh cậu… Tôi đều có thể ngủ yên ổn.”

Hứa Nhất Thi ngây người.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, vì đôi môi lạnh như băng của Thạch Niệm Húc đã phủ xuống.

Cái gì?

Cô coi nàng là bạn tốt, mà người ta thì lại ngày nào cũng muốn lên giường với cô?

“Thạch Niệm Húc…!”

Những lời kế tiếp của Hứa Nhất Thi đều bị chặn lại trong miệng.

Vì Thạch Niệm Húc không để cho cô có cơ hội lên tiếng nữa.

“Ngoan một chút, ở bên cạnh tôi, giống như trước đây.”

Tin tưởng cô, dựa dẫm vào cô.

Hứa Nhất Thi: “Cô đừng hòng… Là cô hại Cố tổng… Là cô phá vỡ cam kết giữa chúng ta, tôi với cô…!”

Tin tức tố Alpha và tin tức tố Omega lại một lần nữa quấn lấy nhau.

Mùi hương trở nên nồng đậm.

Trở nên đặc quánh.

Lúc tụ lúc tán, quyện vào nhau rồi lại tách rời.

......

Căn cứ Dư thị.

Trời đã về đêm.

Dư Chu Chu quả thật đã bước vào kỳ mẫn cảm.

Tuy mức độ phân hóa của cô rất cao, nhưng một khi tiến vào kỳ mẫn cảm, cô sẽ trở nên nhạy cảm và yếu ớt, cần tin tức tố của Omega để xoa dịu, trước đây cô đều tự mình gắng gượng vượt qua.

Mà hiện tại, trước cửa phòng Dư Chu Chu lại đứng hai người.

Dư Chu Chu cuộn mình lại, trốn trong chăn.

Cố Diên Khanh khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Giang Thủy Hoan đang chắn trước mặt mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...