[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 71



Căn cứ Thạch thị.

Một lượng lớn thuốc men được vận chuyển qua cổng, đưa vào bên trong căn cứ.

Tin tức Thạch Niệm Húc phân hoá thành Alpha truyền về căn cứ.

Tin tức ở Vân Thành tuy bị phong toả, nhưng tám thế lực lớn đều có cách để nắm được tình hình của bốn đại gia tộc tại.

Cố Diên Khanh bị ba gia tộc còn lại truy sát.

Thạch Hành Xuyên nhìn tờ nhiệm vụ được truyền đến từ Vân Thành, trong tay không dám tin đây là việc do chính anh trai mình làm ra.

“Anh cả, anh rõ ràng biết loại thuốc đó có hại, sao còn để Niệm Húc uống? Nếu không phải nó phân hoá lần hai, giờ chờ nó chính là cái chết!”

Thạch Hành Sơn đứng chắp tay sau lưng,
“Tôi không còn lựa chọn nào khác.”

“Gì mà không còn lựa chọn nào? Chúng ta đều biết thuốc đó có hại, loạn lạc ở biên thành cũng vì nó mà ra, cho nên căn cứ chúng ta mới nghiêm lệnh cấm dùng loại thuốc đó, không ngờ thuốc lại truyền ra từ chính căn cứ Thạch thị chúng ta, chúng ta mới chính là tội đồ lớn nhất!”

“Đừng nói nữa.” Trên mặt Thạch Hành Sơn mang theo sự quyết tuyệt. “Cậu nghĩ vì sao căn cứ chúng ta có thể sống an ổn ngoài vòng tranh đấu? Biên thành thiếu thốn tài nguyên, thế mà chúng ta lại có thể sống như chốn đào nguyên…”

Thạch Hành Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

“Nhưng chúng ta đã lựa chọn đi theo Cố thị ngay từ đầu… Sao có thể làm ra chuyện bội nghĩa thế này? Hơn nữa, Niệm Húc là con ruột của anh… Không đúng… Để đưa Niệm Húc đến Vân Thành, anh đã lén cho nó uống thuốc, ép nó phân hoá thành Omega, đè nén tin tức tố vốn dĩ nên phân hoá thành Alpha… Anh đã bắt đầu mưu tính chuyện này từ bao lâu rồi? Anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?”

Thạch Phàm Phàm trốn sau cửa, lén lút nghe trộm cuộc nói chuyện giữa cha và chú.

Cô lấy tay bịt miệng, mắt mở to trừng trừng.

Chỉ sợ mình phát ra một chút âm thanh.

Trong căn cứ Thạch thị, ai ai cũng biết bên ngoài đang lưu truyền một loại thuốc đáng sợ, nó có sức hấp dẫn rất lớn, có thể khiến những người phân hoá thất bại tiến hành phân hoá lần hai, có thể lựa chọn phân hoá thành Alpha hoặc Omega, nhưng tỷ lệ thành công cực thấp, một khi thất bại, phải trả giá bằng chính mạng sống.

Không ai biết nguồn gốc loại thuốc đó từ đâu.

Người biên thành chỉ biết: chỉ cần phân hoá thành Alpha hoặc Omega, sẽ được vào Vân Thành, vào thiên đường.

Dù cái giá phải trả có lớn đến đâu.

Nhưng sức hấp dẫn của việc được bước chân vào Vân Thành, khiến rất nhiều người chẳng màng đến tính mạng.

Lời đồn lan rộng, dần dà loại thuốc này trong nội căn cứ Thạch thị trở thành lời dối trá của ác ma.

Nhưng Thạch Phàm Phàm không ngờ tới—

Loại thuốc hại người đó lại chính là do chú cô truyền ra ngoài, hơn nữa còn hại đến cả chị cô.

Chị cô là người ghét Alpha nhất.

Bóng lưng Thạch Hành Sơn vừa cứng rắn vừa cô độc, “Cố Diên Khanh là một Omega, Cố thị tuy bề ngoài nhìn như độc bá một phương, nhưng từ lâu đã trở thành mục tiêu công kích của mọi phe, chỉ cần một cú ngã là sẽ bị người người dẫm đạp, giống như tình hình hiện tại, tài nguyên của căn cứ sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, lẽ nào chúng ta lại để con cháu đời đời kiếp kiếp mãi sống lay lắt ở biên thành thế này?”

Chỉ cần có thể bước vào Vân Thành, chỉ cần có thể giúp con cháu sau này có tư cách sánh vai, thì hy sinh danh tiết và tính mạng của một mình ông thì có là gì.

Hắn muốn cược một ván.

“Kim công tử, xin chờ một lát, Thạch tổng và phó tổng đang họp trong phòng nghị sự.”

Kim Trạch Ngọc đá văng hai người đang chặn mình trước cửa.

“Thạch Hành Sơn, đây chính là thái độ hợp tác của các người đấy sao?”

Trong ánh mắt Kim Trạch Ngọc mang theo kiêu ngạo cùng khinh miệt.

Hắn giẫm chân lên đầu một trong hai người vừa bị đá ngã.

Ánh mắt hắn nhìn thấy Thạch Phàm Phàm đang trốn ở một bên.

Thạch Phàm Phàm sợ đến mức hai chân run bần bật.

Kim Trạch Ngọc khẽ cười khẩy, “Cố Diên Khanh hiện tại đã trốn thoát khỏi biên thành. Các người đoán xem cô ta sẽ trốn đến đâu?”

Vừa nói, hắn vừa bước về phía Thạch Phàm Phàm.

Thạch Hành Xuyên nhìn Kim Trạch Ngọc tiến sâu vào phòng, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Thạch Phàm Phàm: “Đừng mà…”

Ánh mắt Thạch Hành Sơn lạnh đi: “Kim công tử, chúng ta là quan hệ hợp tác.”

“Hợp tác?” Kim Trạch Ngọc túm lấy cổ tay Thạch Phàm Phàm, lôi nàng ra ngoài, cười khẽ vài tiếng, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Thạch Hành Sơn không xa: “Thạch tổng, trong lòng ông phải hiểu rõ, ông chỉ là một con chó bội tín phản nghĩa, Kim thị chúng tôi đang xem xét xem ông có thể trở thành một con súc sinh trung thành hay không, giờ Vân Thành đã là thiên hạ của Kim thị, nếu ông muốn có được thứ mình muốn, thì phải học cách biết nghe lời.”

Kim Trạch Ngọc vuốt mặt Thạch Phàm Phàm, “Không ngờ biên thành còn có món hàng non tơ thế này.”

“Ba… Chú ơi…” Hai mắt Thạch Phàm Phàm đẫm lệ, tuyệt vọng nhìn về phía cha và chú mình cầu cứu.

Thạch Hành Xuyên giận dữ: “Đồ tiểu nhân vô sỉ! Cho dù cậu từ Vân Thành đến thì sao Thạch thị chúng ta cũng không phải ăn chay! Đã đến biên thành, thì phải theo quy củ biên thành!”

Ngay lúc Thạch Hành Xuyên lao tới, Kim Trạch Ngọc rút ra một vật từ sau lưng, chất kim loại lạnh băng dí thẳng vào trán ông.

“Đại thúc, thời đại nào rồi mà còn nổi nóng như vậy? Đã nói rồi, chó biết nghe lời mới có cơm ăn.”

Âm thanh lên đạn vang lên rõ mồn một trong căn phòng tĩnh lặng.

Kim Trạch Ngọc là một Alpha.

Trong mắt hắn, những Beta hạ cấp ở biên thành này, thậm chí còn không tính là người.

“Kim thị muốn nhìn thấy thành ý của Thạch thị, đừng để tôi thất vọng.”

Thạch Hành Sơn nhìn Thạch Phàm Phàm bị Kim Trạch Ngọc dẫn đi, hai tay siết chặt, gân xanh trên cổ nổi rõ vì tức giận, nhưng ông lại không còn lựa chọn nào khác.

“Anh cả!” Thạch Hành Xuyên gầm lên một tiếng, hất toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất.

“Anh rốt cuộc tại sao lại làm vậy? Làm vậy thật sự đúng sao? Nếu hắn dám làm tổn thương Phàm Phàm, tôi nhất định sẽ giết hắn.”

“Nhị đệ, không được manh động, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Thạch Hành Sơn nghiến răng, nhắm mắt lại, như thể đang hạ quyết tâm: “Yên tâm, anh sẽ không để Phàm Phàm xảy ra chuyện.”

“Biên thành lớn như vậy, anh định đi đâu để tìm Cố Diên Khanh? Giờ tuy chúng ta khống chế được Hứa thị, nhưng Hứa thị cũng không phải hạng dễ bắt nạt, Niệm Húc đã đánh dấu Hứa Nhất Thi, người Hứa gia sớm đã mang hận trong lòng, một khi bọn họ hội hợp được với Cố Diên Khanh, người đầu tiên họ muốn trừ khử chính là chúng ta.”

“Anh muốn cả đời sống ở biên thành sao? Anh muốn con cháu chúng ta mãi mãi bị vây trong vùng đất cằn cỗi này sao?”

Giọng Thạch Hành Sơn vang vọng chậm rãi, khiến Thạch Hành Xuyên nhất thời im lặng.

“Dù có phải liều cả cái mạng này, anh cũng phải đánh cược một lần.”

......

Căn cứ Dư thị.

“Rốt cuộc chất độc này có nguồn gốc từ đâu ra?”

Rất nhiều người cùng lúc xuất hiện triệu chứng nôn mửa tiêu chảy, chóng mặt buồn nôn, nghiêm trọng hơn thì hoa mắt và hôn mê.

“Hôm qua mọi người vẫn còn khỏe mà, sao hôm nay lại thế này…”

“Người ở cạnh lão đại là ai vậy?”

“Nghe nói là từ Vận Thành trở về, hình như là một Omega, xinh đẹp như vậy… Chẳng lẽ là người phụ nữ mà lão đại mang từ Vân Thành về?”

“Đừng nói bừa, Omega của Vân Thành sao có thể quay lại biên thành chịu khổ được, người Vân Thành, khinh thường nơi khổ sở lạnh lẽo như chúng ta đây còn không kịp.”

“Khuôn mặt đó thật đúng là họa quốc ương dân, chẳng lẽ cô ấy chính là yêu nghiệt trong truyền thuyết?”

“Chẳng lẽ chất độc là do cô ấy mang đến? Đến cả lão đại cũng bị một người phụ nữ mê hoặc sao?”

Hiện giờ Đường Như Họa là người thân tín được Dư Chu Chu vô cùng coi trọng, đối tượng tám chuyện của mọi người đương nhiên liền chuyển sang cô.

Đường Như Họa: “Mọi người đừng nói bừa, lão đại không phải người như vậy, những triệu chứng hiện tại đều trùng khớp với biểu hiện của trúng độc được ghi trong sách, chắc chắn có người đã hạ độc vào nguồn nước hoặc thực phẩm của căn cứ, chỉ cần chúng ta loại trừ từng yếu tố, nhất định sẽ tìm ra nguồn gốc.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Đường Như Họa lại trào lên một nỗi mất mát cô đơn.

Lão đại là Alpha, mà Alpha và Omega trời sinh đã là một đôi, còn cô chỉ là một Beta, định sẵn sẽ không thể đứng bên cạnh nàng, thế thì cô buồn bã vì cái gì chứ?

Tin đồn trong căn cứ nhanh chóng lan ra.

Dư Chu Chu đang trong văn phòng nghiên cứu những toa thuốc mà Dư Mộc Nhan để lại cho cô.

Những toa thuốc này nhất định có tác dụng.

Cố Diên Khanh đẩy cửa văn phòng của Dư Chu Chu bước vào, “Có manh mối gì chưa?”

Dư Chu Chu: “Sơ bộ phán đoán là do ăn uống không sạch sẽ gây ra phản ứng đường ruột, có người đã bỏ thuốc độc vào nguồn nước hoặc thức ăn của căn cứ.”

Sắc mặt Cố Diên Khanh có phần tái nhợt: “Chu Chu, hiện tại chị đang là mục tiêu của tất cả mọi người, một khi để người khác biết chị đang trốn ở chỗ em, tất cả ánh mắt sẽ dồn về căn cứ Dư thị, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như bây giờ nữa.”

Dư Chu Chu hiểu rõ ý trong lời của Cố Diên Khanh.

“Mục tiêu của họ không chỉ có chị, mà còn có tôi, đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đang tự bảo vệ mình, biên Thành vốn là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.” Dư Chu Chu thu lại ánh mắt, như đang che giấu điều gì đó.

Cố Diên Khanh khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cô nghiêng người, áp sát vào tai Dư Chu Chu, “Nghe nói suốt hơn một năm nay, mỗi lần đến kỳ mẫn cảm, em đều tự mình chịu đựng, từ nay về sau, không cần nữa.”

Dư Chu Chu dùng tay khều nhẹ những góc cạnh của quyển sách mà Cố Diên Khanh đưa cho cô.

Ở Vận Thành, Alpha và Omega rất nhiều, nên tin tức tố không thể tùy tiện phát tán.

Nhưng ở biên thành, đa số là Beta, không ngửi được tin tức tố, cũng không bị ảnh hưởng bởi nó, Cố Diên Khanh như mở ra một thế giới mới, mỗi khi cô nhìn thấy Dư Chu Chu, mùi hương tin tức tố lạnh mát như suối trong đột nhiên cuồn cuộn tràn về bên cạnh nàng, như tìm được mục tiêu rồi ùn ùn kéo đến.

Cố Diên Khanh khẽ hít lấy cổ Dư Chu Chu, hơi thở ấm áp phả vào sau tai nàng: “Kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi.”

Dư Chu Chu bốp một tiếng đóng sách lại, đứng dậy: “Căn cứ không nuôi người ăn không ngồi rồi, nếu chị rảnh quá thì đi tìm việc mà làm.”

Cố Diên Khanh hoàn toàn không bị lời của nàng làm tổn thương, “Hầu hạ em cho tốt, là chuyện quan trọng nhất của chị.”

Hai chữ “hầu hạ” khi thốt ra, đầu lưỡi Cố Diên Khanh còn hơi miết nhẹ, khiến lời nói trở nên đầy ám muội.

Bầu không khí vừa trở nên mờ ám bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang mọi thứ.

“Lão đại, đã tìm ra nguồn gây độc rồi, có người đã bỏ thuốc vào dòng nước.”

Dư Chu Chu cùng Cố Diên Khanh lập tức chạy tới hiện trường.

Đã có rất nhiều người vây quanh khu vực dòng chảy.

“Thuốc mà lão đại mang từ Vân Thành về có hiệu quả, nhưng số lượng không đủ, đây là nguồn nước duy nhất để qua mùa đông, không thể hoàn toàn bỏ được.”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Dư Chu Chu trầm ngâm quan sát.

Giang Thủy Hoan đứng bên cạnh chậm rãi lên tiếng: “Cùng dùng nguồn nước này chỉ có hai nhà, ngoài căn cứ của chúng ta, còn có căn cứ Chu thị.”

Thạch, Hàn, Chu, Hứa—Dư, Thường, Bạch, Lương.

Dư Chu Chu lặng lẽ đọc thứ tự tám thế lực lớn trong lòng.

Cố Diên Khanh: “Chu thị vẫn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng, xem ra giấu rất sâu.” Giọng nói lành lạnh mang theo một chút lười biếng: “Chu Chu, chị biết một điểm yếu của bọn họ… Chỉ cần em để chị hầu hạ em cho tốt, chị cam đoan biết gì nói nấy, không giấu nửa lời.”

Dư Chu Chu vô thức liếm nhẹ hàm răng của mình.

Chữ “hầu hạ” này…

Nghe thế nào cũng không phải kiểu trong sáng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...