[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 61
"Ta có thuốc giải."Cung Tâm Ngọc đẩy cửa phòng bệnh bước vào.Trên mặt bà hiện rõ vẻ mệt mỏi hiếm thấy.Trần Dịch Tinh là bác sĩ riêng của Cố Cảnh Danh.Khi còn trẻ, cô và Cung Tâm Ngọc là kẻ thù không đội trời chung, không mấy hòa hợp.Năm đó nếu không phải Cung Tâm Ngọc phân hóa thành Alpha, thì người trở thành vợ của Cố Cảnh Danh chính là Trần Dịch Tinh.Trần Dịch Tinh khoanh tay trước ngực: “Cung ảnh hậu bận rộn đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi, bao lâu rồi chẳng gặp được một lần, giờ lại cầm thuộc giải xuất hiện bất ngờ, ai biết được là thật hay giả?”Cung Tâm Ngọc đặt lọ thuốc giải bên cạnh đầu giường Cố Cảnh Danh.Cô không có tâm trạng đôi co với sự châm chọc của Trần Dịch Tinh.Nghe được hai chữ “thuốc giải”, Hứa Nhất Thi lập tức bước tới, cầm lấy lọ thuốc.Cung Tâm Ngọc đắm đuối nhìn Cố Cảnh Danh, cô nửa quỳ xuống, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt Cố Cảnh Danh, lại dừng lại. Đầu ngón tay run rẩy khẽ chạm vào sợi tóc của nàng.Cô nhìn Cố Cảnh Danh đầy đau khổ, nói: “Trước đây là em sai, là em không hiểu, sau này sẽ không như vậy nữa, em sẽ bảo vệ thật tốt con gái của chúng ta.”Trần Dịch Tinh: “Làm sao chứng minh được thuốc giải này là thật?”Cung Tâm Ngọc đứng dậy: “Thuốc giải là do Nhan Mật và Kim Trạm đưa cho tôi, tất nhiên không thể hoàn toàn là thật, nhưng trong đó hẳn có thành phần hữu dụng nhất định, bọn họ đã trở thành chó săn của Tháp Cao, muốn lợi dụng tôi để tiếp cận Dư Chu Chu.”Trần Dịch Tinh lạnh lùng cười khẩy: “Cũng coi như cô còn chút tự biết mình, nhưng bọn họ có thể đưa cô thuốc giải, chẳng lẽ…”Cung Tâm Ngọc: “Bọn họ đúng là đã ra điều kiện.”Ánh mắt Cố Diên Khanh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Bà đã đồng ý với bọn họ?”Cung Tâm Ngọc lắc đầu: “Ta chỉ giả vờ đồng ý, ta sẽ không để con đi lại con đường của ta và mẹ con, năm đó ta đã đưa ra sai lầm, lần này sẽ không sai nữa.”“Hậu nhân của Dư thị một lần nữa xuất hiện ở Vân Thành, Tháp Cao đã cảm nhận được, trong tay Nhan Mật nắm giữ rất nhiều phương thuốc y dược mà Dư thị năm xưa để lại, nhưng bọn họ lại không thể hiểu được, cho nên…”Trong đầu Dư Chu Chu những thông tin đã nắm được nhanh chóng liên kết lại.Cô không có ký ức khi còn nhỏ, chỉ luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi, có một người em gái đang cần tìm kiếm.Sau khi tiến hành xét nghiệm gen, cô tiến vào Vân Thành, được chọn vào trung tâm đào tạo gen của Cố thị, trở thành ứng cử viên vợ của Cố Diên Khanh.Tại trung tâm đào tạo gen của Cố thị, cô không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài, trong lòng chỉ có mỗi Cố Diên Khanh.Nhưng sau khi trải qua những trận đòn như tra tấn của Cố Diên Khanh, cô hoàn toàn chết tâm, quyết định giả chết để thoát thân.Hệ thống vào khoảnh khắc cô nhảy xuống, đã dùng truyền tống không gian đưa cô đến trước mặt chị gái cô Dư Mộc Nhan.Dư Chu Chu biết rõ ở thế giới trong sách này, bản thân mình chỉ là một vai phụ pháo hôi nhỏ bé chẳng đáng kể, cho nên hệ thống sắp đặt thế nào cô cũng đều chấp nhận.Trước đó, cô từng gặp Dư Mộc Nhan vài lần, chỉ là hai người chưa từng nhận nhau.Thông qua xét nghiệm DNA, xác nhận Dư Mộc Nhan đúng thật là chị ruột của cô, lớn hơn cô mười tuổi.Ký ức mơ hồ mà cô có từ trước hóa ra đều là sai lệch.Nhưng Dư Mộc Nhan chưa từng nói nhiều về tình hình của Dư thị, chỉ đối xử rất tốt với cô, cô muốn gì đều cho, sau đó vì sợ bị Cố Diên Khanh phát hiện, nên cô rời khỏi Vân Thành, đến Biên Thành, tiến vào căn cứ của Dư thị, nhưng trước đó cô chưa từng nghĩ rằng giữa Vân Thành và Biên Thành lại có những điều kiêng kỵ sâu như vậy.Cô từng gặp những cư dân trong căn cứ bị hành hạ bởi sự phân hóa giới tính, chính lúc đó cô mới dần buông bỏ chuyện ở Vân Thành, chuyển toàn bộ trọng tâm sang Biên Thành.Nhưng theo lý mà nói, thông tin giữa Biên Thành và Vân Thành vốn dĩ không thông suốt, những chuyện xảy ra ở Biên Thành, Vân Thành không nên biết nhanh đến vậy.Xem ra có một số vấn đề, cô cần phải hỏi chị gái cô Dư Mộc Nhan cho rõ ràng.Hứa Nhất Thi lắc nhẹ ống nghiệm trong tay, đột nhiên lóe lên một tia sáng trong đầu, nói với mọi người: “Chúng ta có thể đi trộm! Nhưng mẹ của Cố tổng không thể chờ lâu như vậy được, các chỉ số sinh lý đều cho thấy, chức năng cơ thể dì ấy đã đạt đến ngưỡng giới hạn, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định.”Dư Chu Chu cũng khẽ gật đầu: “Thân thể dì ấy không thể chờ thêm được, thời gian đã bị trì hoãn quá lâu, độc tố đang không ngừng kích thích tuyến thể của dì ấy, cho dù có giữ lại được tuyến thể, cũng không chắc nó còn có thể hoạt động được bao nhiêu.”Nhưng ai có thể đưa ra quyết định thay cho Cố Cảnh Danh đây?Cung Tâm Ngọc: “Ý các người là gì?”Thạch Niệm Húc lúc này mới sơ lược trình bày tình hình hiện tại cho Cung Tâm Ngọc biết.Dù Cố Diên Khanh không muốn gặp lại Cung Tâm Ngọc, cũng không thể phủ nhận rằng bà vẫn là mẹ nàng.Trên thế giới này ngoài cô, thì Cung Tâm Ngọc chính là người gần gũi nhất với Cố Cảnh Danh.Cung Tâm Ngọc đi đến trước mặt Dư Chu Chu, trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin, “Lúc trước để cháu và Diên Khanh cùng tham gia chương trình hẹn hò, đúng là ta có chút tư tâm, ta muốn biết Alpha có độ tương thích gen 100% với Diên Khanh là người như thế nào, nhưng khi ta nhìn thấy cháu lần đầu tiên, ta liền biết, ánh mắt của cháu đã nói với ta rằng, cháu là một người đơn thuần, lương thiện, giản dị, không vướng bụi trần, ta biết Diên Khanh nhất định sẽ thích cháu, bởi vì không ai lại không yêu một khối ngọc ấm lành thuần khiết, coi như ta cầu xin cháu, hãy cứu lấy vợ của ta, bất kể kết quả như thế nào, hậu quả để ta gánh, cho dù nàng có hận, có trách, cũng chỉ hận ta, trách ta, chỉ cần nàng có thể sống tốt, vậy là đủ rồi.”Sau khi Cung Tâm Ngọc nói xong, liền ho ra một ngụm máu tươi, “Đừng lo cho ta.”Dư Chu Chu gật đầu, “Được.”Có sự hỗ trợ của Dư Chu Chu, ca phẫu thuật rất thành công.Cung Tâm Ngọc vẫn luôn canh giữ bên ngoài, chờ đợi Cố Cảnh Danh ra khỏi phòng mổ.Cô lại không có đủ dũng khí để một lần nữa chạm vào Cố Cảnh Danh ở cự ly gần.Trần Dịch Tinh tháo xuống khẩu trang trên mặt, “Không ngờ cô còn đủ can đảm để đến đây, lần này biết được toàn bộ sự thật, cảm thấy hối hận rồi sao? Lúc trẻ thì cứng đầu chẳng khác gì con la, trong đầu toàn là yêu yêu đương đương, nếu không thì sao người ta nói đám Alpha các người là tàn dư của thời đại cũ, sớm nên bị đào thải rồi.”Trần Dịch Tinh là bác sĩ riêng của Cố Cảnh Danh.Hồi đó thành tích của Trần Dịch Tinh tại trung tâm đào tạo gen xếp thứ hai, Cung Tâm Ngọc luôn xem nàng là đối thủ tiềm năng lớn nhất.Trần Dịch Tinh: “Cố Cảnh Danh chưa từng muốn kéo cô vào vũng bùn âm mưu khổng lồ này, nàng tin tưởng cô là trong sạch, còn cô thì lại không tin nàng.”Để tránh hai người vì tình yêu mà tiếp tục đánh nhau long trời lở đất.Thạch Niệm Húc đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, “Dì cung, dì chắc còn chuyện muốn nói với Cố tổng và phu nhân đúng không?”Thấy Cố Cảnh Danh không còn nguy hiểm đến tính mạng, Cung Tâm Ngọc cũng yên tâm hơn phần nào.Cô gọi Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu vào văn phòng, lấy từ trong *ngực ra một con chip.“Đây là chìa khóa của Tháp Cao, là vật ta tìm thấy trên người Nhan Vân 20 năm trước, bốn đại gia tộc đã đứng vững ở Vân Thành suốt cả trăm năm, nhưng chưa từng truyền nhau về sự tồn tại của Tháp Cao, nhưng theo đà phát triển công nghệ của Vân Thành, khi mạng lưới thông tin dần mở rộng, cuộc chiến lợi ích giữa bốn gia tộc ngày càng gay gắt, gia tộc không có ưu thế riêng sẽ bị đẩy ra ngoài rìa. Nhan Vân đã tìm ra Tháp Cao, mượn thế lực của nó để hại chết Dư thị, đây là thứ ta tìm thấy từ người nàng trước khi chết, mặc dù không biết thật giả thế nào, nhưng sau này nó sẽ giao lại cho hai đứa.”Nói xong ánh mắt Cung Tâm Ngọc dừng lại trên người Dư Chu Chu, trong mắt lộ rõ vẻ áy náy, “Năm xưa cũng có lỗi của dì, dì suy cho cùng cũng là đồng lõa, khiến cháu từ nhỏ mất cha mẹ, lưu lạc đầu đường xó chợ, dì không mong được cháu tha thứ, nhưng dì rất cảm kích tất cả những gì cháu đã làm.” Nói rồi, cô lấy ra một tấm thẻ, “Đây là toàn bộ tài sản dì tích góp bao năm ở Vân Thành, bao gồm bất động sản, sản nghiệp đứng tên dì, vàng bạc, cùng với tài sản kỹ thuật số, xem như một chút lòng thành bồi thường cho cháu, mong cháu có thể nhận lấy.”Dư Chu Chu không có nhiều ký ức về cha mẹ, cô luôn nghĩ bản thân là một đứa trẻ mồ côi.Nói thật thì, ở trung tâm đào tạo gen Cố thị, cô sống cũng không đến nỗi tệ, ít ra không lo ăn mặc, còn được học hành.Tuy chịu chút tổn thương tình cảm, nhưng tổng thể mà nói, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng mang trong lòng thù hận.Dư Chu Chu nhận lấy thẻ, “Ân oán đời trước, để nó dừng lại ở quá khứ đi, cháu chỉ muốn sống tốt hiện tại.”Tuy nói vậy nhưng động tác cho thẻ vào túi lại vô cùng thuần thục.Khóe miệng Cố Diên Khanh khẽ nhếch lên, mang theo một tia cưng chiều.Ngay sau đó lông mày cô cau lại, cảm giác khó chịu dâng lên nơi ngực bị cô cưỡng ép đè nén xuống.Số tiền này đủ để mua sắm rất nhiều thiết bị cho căn cứ.Dư Chu Chu vẫn còn để tâm một chuyện khác, “Dì cung, Nhan gia và Kim gia muốn bắt cháu, e là vì cháu đã thức tỉnh tinh thần lực có thể trị liệu bạo loạn tin tức tố, cháu có thể đọc hiểu những phương thuốc y dược đó, không bằng chúng ta tương kế tựu kế, dì đưa cháu đến Tiết đi.”“Không được, quá nguy hiểm.” Cố Diên Khanh lập tức ngăn cản.Nói xong, giọng cô dịu đi: “Chu Chu, không phải chị không tin em, mà là chị không muốn em lấy thân mạo hiểm, nước Vân Thành rất sâu, lợi ích giữa các gia tộc dây dưa bao nhiêu năm, mà chúng ta lại chẳng hiểu gì về Tháp Cao, chị không muốn em bị tổn thương.”Ánh mắt Cung Tâm Ngọc sáng lên, nhìn Dư Chu Chu với ánh mắt thêm vài phần tán thưởng và khâm phục: “Cháu có gan làm việc này là rất tốt, nhưng đây là một vũng nước đục, một khi bước vào, sẽ không thể nào rút chân ra được, Dư Chu Chu, cháu phải nghĩ kỹ.”Dư Chu Chu nghĩ đến những người dân đang chịu khổ ở Biên Thành, trầm giọng nói: “Những thứ đó vốn dĩ thuộc về nhà chúng ta.”Dư Chu Chu không phải là một thánh mẫu.Nhưng cô cũng không muốn mãi sống ở tầng đáy, bị người ta bóc lột, bị người ta áp bức.Huống chi lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về mình, thì có gì là sai?......Dư Chu Chu và Cố Diên Khanh trở lại biệt thự.Một năm đã trôi qua, Dư Chu Chu một lần nữa quay lại nơi này, phát hiện bài trí trong biệt thự vẫn giống hệt như trước khi cô rời đi.Khi cô không còn cố chấp muốn được yêu, thì những tình yêu đó lại thi nhau xuất hiện trước mặt cô.Hệ thống im lặng bấy lâu nay, lần nữa vang lên trong đầu.【Hệ thống: Phát hiện ký chủ đã quay về Vân Thành và tiếp tục dây dưa với Cố Diên Khanh, xin hỏi ký chủ có muốn khởi động lại tuyến chính hay không.】Dư Chu Chu: Có ý gì?【Hệ thống: Trong thế giới tiểu thuyết này, nhân vật chính vốn dĩ là Cố Diên Khanh, nhưng do ký chủ đã thức tỉnh ý thức bản thân, thoát khỏi kết cục bi thảm được sắp đặt sẵn trong cốt truyện ban đầu. Hiện tại thế giới này đã chuyển sang xoay quanh góc nhìn của ký chủ, ký chủ đã thay thế Cố Diên Khanh, trở thành nhân vật chính mới trong thế giới này, từ nay về sau, toàn bộ tuyến truyện chính đều sẽ do ký chủ viết nên, xin hỏi ký chủ có muốn khởi động lại cốt truyện chính không, điều này đồng nghĩa với việc cuộc đời sau này của ký chủ sẽ không còn kết cục cố định, mỗi một lựa chọn của ký chủ đều sẽ ảnh hưởng đến hướng phát triển của thế giới này.】Dư Chu Chu nhìn vào lựa chọn ảo hiện ra trước mắt.Là và Không.【Hệ thống: Xin ký chủ hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn.】Lần này, Dư Chu Chu mới thực sự cảm nhận được rằng, cô có thể tự mình làm chủ và lựa chọn cuộc đời chính mình.Dư Chu Chu không hề do dự mà chọn Là.Biên Thành, Vân Thành và bí mật của Tháp Cao.Sự thật năm xưa Dư thị nắm giữ rốt cuộc là gì?Người của Tháp Cao rốt cuộc vì sao muốn truy sát cô?Phân hoá giới tính rốt cuộc là được sinh ra như thế nào?Vụ nổ lớn cách đây hai trăm năm rốt cuộc là chuyện gì?Lịch sử thật sự của nhân loại là gì?Thuốc có thể thay đổi phân hoá giới tính rốt cuộc là ai đã phát minh?Là ai đang thao túng dư luận, cổ xúy cho sự sùng bái giới tính Alpha và Omega?Từng bí ẩn một kéo đến liên tục, mà cô thì đã sớm bị cuốn vào, không thể tách rời.Trước những chuyện này, những yêu hận tình thù mà cô từng canh cánh trong lòng dường như trở nên không đáng kể.Dư Chu Chu cảm thấy, chị gái cô Dư Mộc Nhan nhất định biết điều gì đó, nhưng vẫn luôn giấu cô.Còn cả lão sư cô dùng tin tức tố chuyển hóa thành tinh thần lực để trị liệu bạo loạn tin tức tố—Giang Thủy Hoan người vẫn luôn ẩn mình suốt một năm bên cạnh cô.Giang Thủy Hoan từng vào Vân Thành, vậy mà lại bị người của Tháp Cao truy sát.Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.Nhưng tất cả đều giấu cô.Rõ ràng ai cũng muốn có được cô, muốn từ cô mà giành lấy lợi ích, lấy đi thứ họ cần, nhưng lại chỉ coi cô như một công cụ.Lần này, cô muốn nắm quyền chủ động trong tay mình.Cô không muốn ngồi chờ chết, mặc cho Tháp Cao truy sát.Cố Diên Khanh khi nhìn thấy Dư Chu Chu đi vào thì sững người tại chỗ, cô chậm rãi nắm lấy tay Dư Chu Chu: “Chị biết nơi này có thể sẽ gợi lại cho em những ký ức không vui, nhưng chị hy vọng có thể dùng quãng đời còn lại của chúng ta, xóa nhòa đi hết thảy những hồi ức đó.”“Chu Chu... Cho chị thêm một cơ hội nữa, được không?”Trên người Dư Chu Chu có một loại khí chất đạm nhiên, như mặt hồ tĩnh lặng, lại như làn gió xuân dịu dàng, không tranh giành, không bon chen, ung dung, hoà nhã.Còn Cố Diên Khanh thì giống như suối nước lạnh lẽo có vô số gai nhọn ẩn bên trong, vẻ ngoài cao ngạo lãnh đạm, nhưng bên trong lại có sức công kích mạnh mẽ.Dư Chu Chu bất ngờ nắm lấy tay Cố Diên Khanh, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô: “Cố Diên Khanh, chúng ta làm một giao dịch đi.”Khóe môi Cố Diên Khanh cong lên, mỉm cười: “Chỉ cần là chuyện em muốn làm, chị đều ủng hộ vô điều kiện.”Dư Chu Chu: “Tất cả ân oán trước kia xem như tan biến, em từng nói em không hận chị, em chỉ cảm thấy mình trước đây quá hẹp hòi, tự giam mình trong yêu hận tình thù, nhưng ở Biên Thành, em đã tận mắt chứng kiến những khổ đau chưa từng thấy giữa trời đất bốn phương, Cố Diên Khanh, chỉ cần chị nguyện ý trở thành đồng minh của em, em có thể giúp chị đối phó ba đại gia tộc còn lại, giúp chị giữ vững địa vị của Cố thị.”Cố Diên Khanh chưa từng thấy Dư Chu Chu như vậy.Tựa như đồng bằng hoang vu bỗng nhiên mọc lên một mầm xanh tràn đầy sức sống.Nàng mang theo sức sống mãnh liệt, dường như có thể lan tỏa đến mọi thứ xung quanh.Dư Chu Chu đối với cô có một lực hấp dẫn chết người.Khiến cô không thể rời mắt.“Được.”Cố Diên Khanh đáp, “Chị chỉ có một điều kiện.”Dư Chu Chu: “Điều kiện gì?”Chiếc nhẫn bạch kim một lần nữa được đeo lên ngón áp út của Dư Chu Chu.Bàn tay Cố Diên Khanh đặt sau cổ nàng, trán kề trán với nàng.Nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa.Giọng Cố Diên Khanh nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập chiếm hữu, tin tức tố mang hương suối lạnh bao trùm toàn bộ Dư Chu Chu.“Em phải hứa với chị, chỉ được có một mình chị là đồng minh.”Cô không cho phép — trong cuộc đời Dư Chu Chu, còn xuất hiện người khác nữa.