[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 59



Ngón tay Dư Chu Chu lướt qua môi đỏ của Cố Diên Khanh.

Đôi mắt lãnh đạm kia không có quá nhiều cảm xúc dao động, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Muốn làm gì?"

Toàn thân Cố Diên Khanh đều nóng rực như đang bốc hơi.

Cô hé miệng ngậm lấy ngón tay Dư Chu Chu, "Đương nhiên là..."

Tin tức tố của Alpha và Omega có độ tương thích gen 100% sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Cho nên trước đây Cố Diên Khanh luôn cho rằng là do tin tức tố của Omega khiến cô ngày càng si mê Dư Chu Chu.

Nhưng không phải vậy, người thật sự yêu Dư Chu Chu là Cố Diên Khanh.

Mà hiện tại, người bị ảnh hưởng bởi tin tức tố lại là Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu nhìn sang bờ vai bị thương của Cố Diên Khanh: "Vết thương của chị đang rỉ máu."

Cố Diên Khanh hơi ngồi dậy, mái tóc dài buông rũ hai bên thân thể, hốc mắt ửng đỏ, cả cơ thể đều mang sắc hồng bất thường, giống như một yêu nữ mê hoặc lòng người.

"Chu Chu..."

Ở cửa, Hứa Nhất Thi đã sớm thức thời rời đi.

Dư Chu Chu đã không còn nhớ rõ kỳ mẫn cảm trong năm nay mình đã trải qua như thế nào.

Từ sau khi học được cách dùng tin tức tố chuyển hóa thành tinh thần lực, kỳ mẫn cảm của cô không còn yếu đuối như trước, nhu cầu với Omega cũng giảm đi nhiều.

Ánh sáng ban ngày rực rỡ.

Không ai để ý trong một căn phòng khách sạn có một đôi Alpha và Omega đang kịch liệt quấn lấy nhau.

Tin tức tố có hương lạnh như nước suối trong hồ sâu đuổi theo tin tức tố mang hương xuân dịu dàng.

Nhưng dù có đuổi theo, vẫn không đủ thỏa mãn, cô muốn hoàn toàn chiếm lấy tin tức tố của Alpha, hòa vào nó.

"Chu Chu... Bảo bối... Vợ à, đánh dấu chị đi."

Lời Cố Diên Khanh mang theo một chút yếu ớt.

Nàng đang cầu xin.

Trên mặt Dư Chu Chu vẫn là vẻ thản nhiên như cũ, hoàn toàn không vì bị ảnh hưởng bởi tin tức tố Omega mà mất đi lý trí.

Dư Chu Chu ấn chặn đôi môi không ngừng thăm dò của Cố Diên Khanh: "Hiện tại chị đang chịu ảnh hưởng của tin tức tố, tỉnh lại rồi chị sẽ hối hận."

Cố Diên Khanh liều mạng lắc đầu.

Dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo thường ngày giờ đây hoàn toàn không còn.

Trong ánh mắt kia, sự cố chấp và chiếm hữu bị che giấu bấy lâu nay dần dần hiện rõ.

"Hiện tại chị rất tỉnh táo, em là bảo bối vợ của chị, em thuộc về chị. Em là vì chị mà tồn tại, em không được thích người khác, cũng không được nhìn người khác."

Dư Chu Chu vừa xoa dịu thân thể đang nhẫn nhịn của Cố Diên Khanh, vừa giấu tay ra sau lưng, chuyển hóa tinh thần lực, điều khiển ngân châm trong túi áo.

"Tôi sẽ không đánh dấu chị, Omega vốn đã ở thế yếu, chị vì tôi rời đi mà cảm thấy áy náy, nhưng cảm giác này sẽ không kéo dài quá lâu, nếu có một ngày nào đó chị hối hận, tôi sẽ lại trở thành tội nhân."

Những lời lạnh nhạt luôn duy trì khoảng cách của Dư Chu Chu, như từng cây ngân châm đâm vào lòng Cố Diên Khanh.

Dù mùi hương tin tức tố như nước suối lạnh có bao bọc lấy hương xuân ấm áp, cô vẫn chẳng có chút cảm giác an toàn.

Bởi vì cô biết, Dư Chu Chu không thuộc về cô.

Cô thật sự không còn yêu nàng nữa rồi.

Dư Chu Chu đâm một cây ngân châm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Cố Diên Khanh, thân thể đang bồn chồn của nàng lập tức bình ổn lại, nàng chậm rãi nhắm mắt, nằm xuống giường.

Dư Chu Chu đứng lên thở phào một hơi.

Cẩn thận kéo chăn đắp cho Cố Diên Khanh.

Sau đó lấy bộ ngân châm từ thắt lưng ra, mở hộp, bắt đầu điều trị.

Nửa tiếng sau, Dư Chu Chu thu hồi toàn bộ ngân châm.

Có điều, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trong cơ thể Cố Diên Khanh giống như đang có hai loại độc tố chống đối lẫn nhau.

Nhưng hiện tại, Cố Diên Khanh vẫn chưa rõ một loại độc tố còn lại là gì.

Cố Diên Khanh là Omega, khi xuất hiện rối loạn tin tức tố, chỉ cần điều chỉnh hợp lý, tin tức tố đang hỗn loạn cuối cùng cũng sẽ quay trở về tuyến thể, nên sẽ không có trở ngại gì lớn, nhưng nếu trong cơ thể xuất hiện độc tố, nó sẽ không ngừng kích thích tuyến thể, khiến cơ thể mệt mỏi, không thể thu lại lượng tin tức tố tràn ra quá mức.

Như vậy Omega sẽ không thể tự khống chế kỳ phát tình của mình.

Tình huống này nhất định phải tìm được thuốc giải mới có thể chữa tận gốc.

Cố Diên Khanh là thiên chi kiêu nữ, người thừa kế của Cố thị, cơ thể của cô sao có thể có loại độc này?

Sau khi Dư Chu Chu ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Hứa Nhất Thi đứng trước cửa.

Ánh mắt Hứa Nhất Thi né tránh, cuối cùng thở dài một tiếng, chấp nhận số phận nói: "Phu nhân, tôi không cố ý giấu cô, tình trạng của Cố tổng khá phức tạp, nói một hai câu không rõ ràng được."

Dư Chu Chu nhướng mày: "Phu nhân?"

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi và Cố tổng của các người đã không còn quan hệ gì nữa rồi."

"Nếu cô không muốn nói, vậy tôi cũng sẽ không hỏi."

Hứa Nhất Thi vội vàng bước nhanh mấy bước, chắn trước mặt Dư Chu Chu: "Tôi không có ý đó, chỉ là... Tôi chưa nghĩ ra cách biểu đạt cho rõ ràng."

Hai người quay lại phòng.

Hứa Nhất Thi mở miệng với giọng điệu nặng nề: "Như phu nhân đã thấy, tôi là Omega, sau khi phân hoá thành Omega, một phần gen của tôi có thiên phú y học, nên tôi có học thêm một số khoá y khoa, còn chuyên ngành chính là về gen."

"Gen?"

Hứa Nhất Thi gật đầu: "Đúng vậy, phu nhân phát hiện ra trong cơ thể Cố tổng có một loại độc tố. Loại độc tố này không phải do bẩm sinh mang theo, mà là sau này bị người khác tiêm vào."

Dư Chu Chu cau mày, cảm thấy có chút khó tin: "Ai có năng lực làm chuyện đó, tiêm độc vào người Cố Diên Khanh?"

Sắc mặt Hứa Nhất Thi đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Phu nhân, cô đã từng nghe nói đến Tháp Cao chưa?"

Dư Chu Chu nhớ lại những điều Cố Diên Khanh từng nói, cộng thêm việc bọn họ từng bị truy sát ở Biên Thành khi qua lại giữa Biên Thành và Vân Thành.

Bọn họ khó khăn lắm mới quay về được ranh giới Vân Thành, tại khách sạn gặp được Giang Thuỷ Hoan, mà Giang Thuỷ Hoan cũng đang bị người áo đen truy sát, những người đó, dường như đến từ Tháp Cao.

Rốt cuộc Tháp Cao là nơi nào?

"Cố tổng không phải lớn lên ở Vân Thành từ nhỏ, mà từ khi còn rất bé đã được đưa đến Tháp Cao, thế giới này không giống như mọi người vẫn nghĩ, mà chia thành Tháp Cao, Vân Thành và Biên Thành. Vân Thành có tám đại thế lực, phải gửi một con tin đến Vân Thành làm đảm bảo. Ngược lại, Vân Thành cũng vậy, bốn đại gia tộc phải chọn người thừa kế đưa đến Tháp Cao học tập. Năm đó Cố tổng vào Tháp Cao rồi... Đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng tôi không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Cố tổng khi còn nhỏ đã trốn khỏi Tháp Cao, còn mẹ của Cố tổng vì bảo vệ nàng mà đã ngăn cản toàn bộ trừng phạt từ Tháp Cao. Nhưng sau khi Cố tổng trở về thì lại mất trí nhớ, nàng mất đi ký ức về quãng thời gian ở Tháp Cao. Đồng thời, Cố tổng trước đây cũng phát hiện trong cơ thể mình có độc tố. Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu chuyện này, nhưng không có chút tiến triển nào, mãi cho đến khi..."

Dư Chu Chu: "Cho đến khi nào..."

"Cho đến khi Cố tổng trước đây cũng hôn mê, tôi đã phát hiện trong cơ thể Cố tổng trước đây cũng có loại độc tố giống vậy, độc tố trong cơ thể Cố tổng trước đây là do Alpha của ngài ấy tiêm vào."

Dư Chu Chu lập tức nghĩ đến một người: "Cung Tâm Ngọc?"

"Đúng vậy." Hứa Nhất Thi gật đầu, "Nhưng hai loại độc tố này lại có chút khác biệt."

Dư Chu Chu: "Những chuyện cô nói, Cố Diên Khanh có biết không?"

"Ban đầu thì không biết, nhưng sau khi phu nhân rời đi, Cố tổng xuất hiện phản ứng độc tố cực mạnh, mỗi khi cảm xúc kích động là sẽ ho ra máu."

Bàn tay đang nắm chặt túi ngân châm của Dư Chu Chu càng siết lại.

"Biết rồi."

Cố Diên Khanh rõ ràng biết rõ tình trạng cơ thể của mình như vậy, vậy mà vẫn muốn chắn đạn thay cô.

Nếu trong viên đạn có chứa loại dược vật chí mạng nào đó, e là nàng khó giữ được mạng sống.

......

Sau vài ngày Cố Diên Khanh nghỉ ngơi vượt qua kỳ phát tình, Dư Chu Chu cùng nàng trở về trung tâm Vân Thành.

Ngồi trong xe, Dư Chu Chu nhìn thấy Cố Diên Khanh cứ xoay xoay chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út tay trái.

Bề mặt chiếc nhẫn hơi sần sùi, vừa nhìn đã biết được người ta mân mê chơi đùa rất nhiều lần, mang theo nhiều năm nên có chút mài mòn.

Đó là cặp nhẫn bạch kim cô mua bằng toàn bộ số tiền tích cóp được trên người sau khi được Cố Diên Khanh lựa chọn và rời khỏi trung tâm đào tạo gen, mà chiếc nhẫn của cô, đã biến mất không tung tích trong lần cô nhảy lầu năm đó.

Dư Chu Chu không ngờ một người chỉn chu, kỹ tính như Cố Diên Khanh lại thật sự mang theo chiếc nhẫn bạch kim nhìn qua có vẻ rẻ tiền đó.

Trên mặt luôn lạnh lùng, khó đoán của Cố Diên Khanh, lúc này Dư Chu Chu lại nhìn thấy một tia vui mừng rất nhỏ.

"Chu Chu, em chịu quay về với chị, chị thật sự rất vui."

Cố Diên Khanh rất hiếm khi trực tiếp bộc lộ tâm tình của mình.

Cô kiêu ngạo mà kiệm lời.

Nhưng vì Dư Chu Chu, cô nguyện ý thay đổi.

Dư Chu Chu: "Không có gì, dù sao cũng là lượng nước và lương thực của căn cứ Dư thị trong một năm. Cố tổng hào phóng như vậy, tôi đương nhiên không thể không nể mặt."

Cố Diên Khanh: "......"

Trái tim đang treo lơ lửng nơi cổ họng cuối cùng cũng có thể hạ xuống, mà còn là rơi cái "bịch" một tiếng.

Lúc này nếu có người đâm một dao vào tim cô từ bên trái hay bên phải cũng chẳng ích gì, vì tim cô sớm đã nhảy vọt lên cổ họng, mà nếu có người đâm một dao vào cổ họng thì cũng vô dụng, bởi tim cô đã rơi xuống tận bụng dưới rồi.

Cố Diên Khanh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười không được tinh xảo: "Được."

Dư Chu Chu không ngờ người đầu tiên cô gặp khi bước vào bệnh viện tư nhân của Cố thị lại là Vân Diệu Hi.

Dư Chu Chu: "?"

Cố Diên Khanh cố gắng nắm lấy tay Dư Chu Chu, làm như thể không nhìn thấy Vân Diệu Hi đang quỳ trước mặt hai người.

Vân Diệu Hi quỳ gối, bò rạp tiến lại gần, bò đến bên chân Dư Chu Chu.

Sau đó vừa tát vào mặt mình, vừa nói: "Chị, đều là lỗi của em, là em không nên để chị hiểu lầm, là em không nên khiêu khích chị, em là em gái có quan hệ huyết thống với Cố tổng, tất cả đều là lỗi của em."

Thạch Niệm Húc đứng bên cạnh Vân Diệu Hi, khoanh tay, trông như một người giám sát.

Mỗi cái bạt tai mà Vân Diệu Hi tự vả vào mặt mình đều vang dội, chẳng bao lâu sau, mặt cô đã sưng vù như đầu heo.

"Là em khi đó giở thủ đoạn, liên tục tạo dư luận trên mạng, là em cố ý mua thủy quân, nhân lúc Cố tổng không chú ý đã tung tin đồn bóp méo mối quan hệ giữa hai người, còn thông đồng với Bạch Tư Cầm để lừa chị, lừa chị đến hội trường. Là em trộm điện thoại của Cố tổng, nghe lén cuộc gọi của chị với Cố tổng, nói dối rằng Cố tổng đang tắm. Thật ra giữa bọn em chẳng có gì."

Dư Chu Chu nhận lấy báo cáo giám định ADN mà Thạch Niệm Húc đưa qua.

Cô nhìn thoáng qua, lại nhìn sang Cố Diên Khanh đang đứng cạnh, trong ánh mắt lộ rõ sự chờ mong.

Cô mấp máy môi lại không biết nên nói gì.

Cố Diên Khanh chăm chú nhìn Dư Chu Chu, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhẫn: "Chu Chu, chỉ cần em cho chị một cơ hội, những chuyện đã qua chị đều có thể bù đắp, chị sẽ không để em bị tổn thương nữa, cũng không muốn để em quay lại Biên Thành chịu khổ, chị muốn trao cho em tất cả những gì chị có thể, để những ngày tháng đã bỏ lỡ có thể bắt đầu lại."

Cố Diên Khanh từ từ mở chiếc hộp nhẫn ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim.

Dư Chu Chu nhìn kỹ một chút, cảm thấy có chút khác so với chiếc cô từng mua khi xưa.

Cố Diên Khanh: "Chiếc nhẫn đó rơi xuống đã biến dạng, đây là chị nung chảy nó, sau đó tự tay điêu khắc lại. Chu Chu, quay về bên chị đi, được không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...