[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 45



Vòng bốn ngoại thành Vân Thành.

Trong văn phòng, Vân Diệu Hi ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, tâm trạng rất tốt, vừa lướt điện thoại.

Đây là công ty điện ảnh do chính Vân Diệu Hi sáng lập.

Sau khi bước chân vào giới giải trí, cô vừa đóng phim kiếm tiền, vừa lợi dụng danh tiếng của Cung Tâm Ngọc, tạo dựng mối quan hệ với các đại lão khắp nơi.

Thành lập công ty điện ảnh riêng xong, đem toàn bộ tài nguyên phim ảnh mình có ném hết lên người mình.

Sau khi kiếm được nhiều tiền hơn nữa, lại thành lập công ty con, để công ty con ký hợp đồng với các sinh viên mới tốt nghiệp và tiểu nghệ sĩ khác, lợi dụng bọn họ để vơ vét vàng bạc.

Người đại diện bưng một ly trà bước vào, “Vân tổng, chúng ta đã tiết lộ tin tức ra ngoài rồi, nhưng… Thật sự không sợ bị Cố Diên Khanh phát hiện sao?”

Trước khi tham gia chương trình hẹn hò, Vân Diệu Hi chỉ được coi là có chút danh tiếng, chưa chen chân vào hàng top.

Chỉ có thể dựa vào cái danh con gái nuôi của Cung Tâm Ngọc để cọ nhiệt.

Kể từ sau khi tham gia chương trình hẹn hò, bị cột chung với Cố Diên Khanh, cô mới mượn hơi Cố Diên Khanh mà leo lên từng bước.

Cô còn cố tình mua anti-fan công kích, nói mình là kẻ hút máu, ngược đãi fan, rồi biến một phần fan thành fan chân ái, tăng độ trung thành.

Trong khi toàn mạng đều đang mắng, cô vẫn chăm chỉ làm việc, chuyên tâm đóng phim, lấy tác phẩm để lên tiếng, cứu vớt thiện cảm từ quần chúng, từ đó tiếp tục hút fan.

Sau đó thì cọ nhiệt từ fan Cố Diên Khanh, biến thành fan cp.

Tiếp đến là thu thập chứng cứ hôn nhân bí mật của Cố Diên Khanh, vạch trần hoàn toàn gương mặt giả tạo của cô ta.

Vân Diệu Hi đang đeo một bên tai nghe, liên tục nghe đoạn ghi âm do nội gián cô cài vào truyền về.

Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh, “Không sao, bây giờ Cố Diên Khanh không có tinh thần để xử lý mấy chuyện này đâu.”

Ba ngày trước, tòa nhà tập đoàn Cố thị bỗng phát ra tiếng nổ vang dội, phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy.

Vân Diệu Hi biết, Cố thị xảy ra chuyện.

Từ sau khi Cố Cảnh Danh ngã bệnh, mọi việc lớn nhỏ trong tập đoàn Cố thị đều đè lên vai Cố Diên Khanh.

Hơn nữa, Cố Diên Khanh sớm đã ký hiệp nghị đánh cược trong giới giải trí, nếu bộ phim cô ta đóng và số tiền kiếm được ít hơn con số quy định, thì phải bồi thường gấp mười lần.

Vân Diệu Hi cảm thấy Cố Diên Khanh thật sự quá ngu ngốc, sinh ra đã có tất cả trong tay mà còn không biết thỏa mãn, rõ ràng Cố thị có thể cho cô ta mọi thứ cô ta muốn, vậy mà lại chạy vào giới giải trí tranh một chén canh với những người tầng đáy như bọn họ, những thứ cô khổ cực giành được, lại là thứ Cố Diên Khanh không thèm.

Còn cái con ngốc Dư Chu Chu kia nữa, thật sự tin rằng người Cố thị sẽ có tình cảm chân thành.

Vân Diệu Hi ném điện thoại lên bàn làm việc, tâm trạng rất tốt, “Thông báo thư ký, gọi Nhan Mật đến gặp tôi.”

Từ đoạn ghi âm do nội gián truyền về, cô có thể biết.

Dư Chu Chu nhảy lầu, lại thần bí mất tích, hiện tại tinh thần Cố Diên Khanh rất tệ, hôn mê 3 ngày mới vừa tỉnh lại, nhiệm vụ hàng đầu là tìm tung tích của Dư Chu Chu.

Nếu giờ Cố Diên Khanh thật sự từ bỏ tất cả mọi thứ trong giới giải trí, tiền bồi thường cô ta phải trả tuyệt đối không chỉ hơn 1 tỷ.

Nếu Cố Diên Khanh thật sự thành một kẻ phó mặc mọi chuyện, thì những tài nguyên trong giới giải trí đó, cô nhất định phải giành lấy toàn bộ.

“Vân tổng, Cung tổng đến rồi.” Người đại diện nhìn tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt có phần lo lắng, “Có phải là những chuyện chúng ta làm sau lưng bà ấy bị phát hiện rồi không?”

Vân Diệu Hi làm ăn sau lưng Cung Tâm Ngọc, lợi dụng danh nghĩa bà để kiếm tiền, đúng là đã làm không ít chuyện trái đạo đức, nhưng cô vẫn luôn che giấu rất kỹ.

Vân Diệu Hi phẩy tay, trên mặt không có lấy một tia hoảng hốt, “Đừng lo, trước khi bà ấy mở miệng hỏi, đừng tiết lộ bất cứ điều gì, bây giờ lập tức tung tin Cố Diên Khanh thay lòng đổi dạ lên mạng, đồng thời đưa những bức ảnh trước đây chúng ta chụp được cảnh Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu tiếp xúc cho các tài khoản marketing, nhớ chọn mấy bức mờ lưng, hoặc chỉ lộ ra sườn mặt, như vậy mới có thể tạo độ bàn tán trên mạng.”

Nói xong, Vân Diệu Hi lập tức xuống tầng, đến phòng nghỉ gặp Cung Tâm Ngọc.

Chiêu "điệu hổ ly sơn" lần này đúng là cô dùng cực kỳ hay.

Cung Tâm Ngọc nói chuyện với cô, còn cô thì tung tin tức lên mạng.

Như vậy Cung Tâm Ngọc sẽ không có thời gian phát hiện ra chuyện gì, còn có thể kịp thời đè lại nhiệt độ dư luận, đến khi Cung Tâm Ngọc phản ứng lại, thì chuyện này đã khiến phần lớn cư dân mạng đều biết, đến lúc đó hình tượng của Cố Diên Khanh sẽ ngày càng tệ hơn.

Mà hiện tại Cố Diên Khanh cũng không còn tinh thần để quản quá nhiều, kết cục cuối cùng chính là rút khỏi giới giải trí.

Đến lúc đó, cô còn có thể hấp thu phần lớn fan cp của cô và Cố Diên Khanh, chuyển hóa thành fan riêng.

Rồi khiến các fan cp còn lại biến thành anti-fan của Cố Diên Khanh, quay xe, giẫm lại.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng.

Rốt cuộc có một ngày, cô có thể giẫm Cố Diên Khanh dưới chân.

Vân Diệu Hi phủi sạch vẻ mặt độc ác, thay bằng biểu cảm trong sáng vô tội như tiểu bạch hoa, vừa thấy Cung Tâm Ngọc liền vội vàng bước nhanh đến đón tiếp.

“Mẹ nuôi tìm con gấp như vậy, là có chuyện gì sao?”

Sắc mặt Cung Tâm Ngọc không được tốt lắm.

Lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm, trong lòng bà biết rất rõ nước trong giới này sâu đến thế nào.

Những thủ đoạn nhỏ nhặt mà Vân Diệu Hi đang dùng, hồi còn trẻ bà đã chơi chán rồi.

Nhưng không ngờ, chỉ một lần sơ ý, lại để cho Vân Diệu Hi đắc ý.

Cung Tâm Ngọc ném máy tính bảng lên ghế sofa trước mặt Vân Diệu Hi, “Chuyện mấy ngày trước có phải do con làm không?”

Vân Diệu Hi tiếp tục giả vờ ngây thơ, chớp chớp mắt, “Mẹ nuôi nói chuyện gì ạ? Ý mẹ là chuyện con và chị A Khánh lên hot search à? Không phải từ sớm đã nói rồi sao, chúng con để tuyên truyền phim và kịch bản mới nên mới bundling làm cp marketing mà? Có gì đâu?”

“Con còn dám gạt ta?” Cung Tâm Ngọc khoanh tay, đi đến trước mặt Vân Diệu Hi, “Ta cho con cơ hội cuối cùng, nói thật cho ta.”

Vân Diệu Hi chớp mắt, “Mẹ nuôi, con thật sự không biết mẹ đang nói gì? Những chuyện mẹ bảo con coi như không biết, con vẫn luôn giả câm giả điếc đó thôi.”

Lồng ngực Cung Tâm Ngọc phập phồng, bà giơ tay tát nàng một cái, tiếng bạt tai vang dội vang lên trong phòng tiếp khách.

Cung Tâm Ngọc bóp cằm Vân Diệu Hi, “Lúc trước ta thu nhận con là vì thấy con đáng thương, ta chưa từng nói với con thân phận thật sự của Cố Diên Khanh, cũng từng cảnh cáo con phải giữ khoảng cách an toàn với nó, vậy mà tại sao trên mạng lại truyền ra tin con và Cố Diên Khanh ở bên nhau? Con rõ ràng biết Cố Diên Khanh đã kết hôn bí mật…”

Lúc đầu Cung Tâm Ngọc mềm lòng thu nhận Vân Diệu Hi, chỉ vì biết nàng là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Bà biết Vân Diệu Hi có tâm cơ, tính tình lanh lợi, vẻ ngoan ngoãn trên mặt có vài phần là giả bộ.

Nhưng cái tính không chịu thua kia lại có chút giống bà lúc trẻ, vì thế bà mới đưa nàng vào giới giải trí, là muốn dạy nàng có một cái nghề để kiếm sống.

Không ngờ dã tâm của Vân Diệu Hi càng lúc càng lớn, lớn đến mức bà cũng khó mà khống chế nổi.

“Chuyện con âm thầm điều tra bốn đại gia tộc ta không quản, con ngấm ngầm cấu kết với Nha gia làm ra những chuyện kia, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng con không nên đặt tâm tư lên người Cố Diên Khanh, nó không phải là người mà con có thể với tới.”

Cung Tâm Ngọc vẫn luôn cho rằng Vân Diệu Hi ái mộ Cố Diên Khanh, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách trói buộc Cố Diên Khanh trên mạng, tạo ra hiểu lầm.

Vân Diệu Hi ôm lấy gò má sưng đỏ, nóng rát vì cái tát, đau đớn rõ rệt, trong mắt thoáng qua một tia oán độc, “Mẹ nuôi, con muốn trèo lên cao thì có gì sai? Cố Diên Khanh và người kết hôn bí mật hiểu lầm mối quan hệ giữa con và chị ấy, con có thể làm gì? Con chỉ đang cẩn thận chăm chỉ vận hành sự nghiệp của mình mà thôi, còn những chuyện khác… Đó là chuyện nhà của Cố Diên Khanh, vợ chị ấy hiểu lầm thì Cố Diên Khanh tự đi giải thích.”

Đột nhiên, Vân Diệu Hi cười lạnh, “Có thể ép vợ kết hôn bí mật của mình đến mức phải nhảy lầu, đó là bản lĩnh của chị ấy!”

Vân Diệu Hi siết chặt tay còn lại thành quyền, kìm nén sự căm hận, lời nói đầy châm chọc, không chừa một chút tình cảm.

“Con!” Cung Tâm Ngọc giơ tay chỉ vào mặt nàng, tức đến mức không nói được lời nào.

Vân Diệu Hi không còn ôm lấy gương mặt sưng đỏ chính mình, trái lại nắm lấy ngón tay đang chỉ vào cô của Cung Tâm Ngọc, ánh mắt âm u, đầy u oán, “Mẹ giận dữ đến vậy làm gì? Con và Cố Diên Khanh đều là con gái của mẹ mà, năm xưa Cố gia vứt bỏ mẹ, là Nhan gia đã thu nhận mẹ, con có thể xuất sắc như Cố Diên Khanh, những thành tựu Cố Diên Khanh có thể đạt được, con còn có thể làm tốt hơn chị ấy, tại sao trong lòng mẹ vĩnh viễn chỉ chứa được một mình Cố Diên Khanh?”

Lông mày Cung Tâm Ngọc khẽ nhíu, thân thể theo bản năng lùi lại hai bước, “Con nói thế là có ý gì? Con là đứa ta nhận nuôi, con lấy gì ra so với Diên Khanh…”

Vân Diệu Hi đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến mức rơi nước mắt.

Cô ôm lấy bụng mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ đáng thương khiến người ta chán ghét, nhìn chằm chằm Cung Tâm Ngọc, “Chẳng lẽ mẹ chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa con và mẹ sao?”

Cung Tâm Ngọc nhìn biểu cảm Vân Diệu Hi, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

Vân Diệu Hi vén tóc mái bằng trước trán vẫn luôn che phủ khuôn mặt mình lên, “Trên mạng có nhiều người nói chúng ta trông rất giống nhau, mẹ, mẹ thật sự không để tâm lấy một chút sao? Tại sao con lại được đưa đến bên cạnh mẹ? Tại sao con lại có quan hệ mật thiết với Nhan gia? Đó là vì con là con gái ruột của mẹ và Nhan Vân.”

“Con nói cái gì?” Cung Tâm Ngọc ngây người.

Vân Diệu Hi như một con đỉa hút máu đã nhìn trúng Cung Tâm Ngọc, tiến lên từng bước từng bước một, “Năm đó mẹ để lại một mẫu gen cho Nhan gia, Nhan gia đã dùng mẫu gen đó để nuôi dưỡng con trong trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh, chỉ tiếc rằng mẹ Alpha của con mệnh không tốt, còn rất trẻ đã qua đời, Nhan gia tan rã, cuối cùng dựa vào công thức dược liệu mà mẹ lấy được từ việc hãm hại Dư gia năm xưa mới cầm cự được đến ngày nay.”

Vân Diệu Hi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cung Tâm Ngọc, “Người mẹ tốt của con, bao nhiêu năm qua, vẫn luôn là con ở bên cạnh mẹ, tại sao trong lòng mẹ chỉ có một mình Cố Diên Khanh?”

“Năm đó Cố Cảnh Danh đuổi mẹ ra khỏi Cố gia, mẹ suýt nữa chết đói ngoài đường, vì để sống sót, mẹ đã làm ra những chuyện gì, mẹ quên rồi sao?”

Trong ánh mắt Cung Tâm Ngọc lộ ra vẻ đau đớn, nhưng bà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hất tay Vân Diệu Hi ra, “Vân Diệu Hi, con điên rồi.”

“Nếu mẹ không tin lời con, có thể đi giám định DNA. Con nghĩ chị A Khánh chắc đã sớm biết kết quả rồi, dù sao chị ấy rất chấp nhất với tóc của con mà.”

Nói xong, Vân Diệu Hi lấy ra một con dao nhỏ và một ống nghiệm, cắt một nhát vào ngón tay cái, nặn vài giọt máu vào ống nghiệm, đưa đến trước mặt Cung Tâm Ngọc, “Mẹ, làm kiểm tra bây giờ đi, nửa tiếng là có kết quả.”

Khóe miệng Vân Diệu Hi mang theo ý cười, nhẹ nhàng thốt ra những lời khiến Cung Tâm Ngọc không thể chấp nhận, giống như một loại độc dược giết người trong vô hình, từng chút từng chút ăn mòn nội tâm người khác.

Hai tay Cung Tâm Ngọc run rẩy.

Bà nghiến răng, gọi người đại diện ngoài cửa: “Đem đi kiểm tra.”

“Vân Diệu Hi, nếu con lừa ta, hậu quả quỷ mới biết sẽ thế nào.”

Trên mặt Vân Diệu Hi lộ ra nụ cười đắc ý, “Mẹ, đừng tỏ ra như thể mẹ là nạn nhân vậy. Chuyện năm đó, mẹ thật sự không biết chút nào sao? Lúc đó trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh đã được thành lập, khi mẹ đưa ra mẫu gen, chẳng phải cũng vì muốn chọc tức Cố Cảnh Danh sao? Đáng tiếc Cố Cảnh Danh vốn không hề yêu mẹ, mỗi lần Cố Cảnh Danh tiếp xúc với mẹ, nhất định đều thấy rất ghê tởm đúng không? Dù sao Cố Cảnh Danh nổi tiếng là một Omega ưa sạch sẽ, Cố Diên Khanh bước vào giới giải trí, lại chưa bao giờ muốn có dính dáng gì đến mẹ, mẹ thật sự chưa từng suy nghĩ kỹ về điều này sao?”

Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Diên Khanh mà cũng biết chuyện này, vậy thì Cảnh Danh chẳng lẽ cũng…

Cung Tâm Ngọc không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Bà ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Diệu Hi, vươn tay bóp chặt lấy cổ nàng: “Nhan Vân là một con ác quỷ, cô ta chết là đáng đời, là cô ta lừa ta, nhân lúc ta không tỉnh táo đã lấy mẫu gen của ta, rồi nuôi dưỡng ra một quái vật như con, tại sao không để ta biết sớm hơn? Nếu sớm biết, ta nhất định sẽ giết chết con.”

Vân Diệu Hi bị Cung Tâm Ngọc bóp chặt cổ, sắc mặt trắng bệch lại vô cùng thản nhiên: “Mẹ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Cố Cảnh Danh chán ghét mẹ chỉ vì mẹ là một Alpha chứ, những chuyện mẹ từng làm, có lẽ Cố Cảnh Danh đều biết cả, đúng rồi, mẹ chẳng phải mỗi tháng đều bôi thuốc lên răng tuyến của mình sao? Loại thuốc đó một khi thông qua tuyến răng Alpha mà xâm nhập vào tuyến thể của Omega, sẽ khiến tuyến thể Omega bị hoại tử mãn tính.”

“Đây là tác phẩm cuối cùng mà mẹ Nhan Vân để lại trước khi qua đời, Nhan gia chưa từng từ bỏ nghiên cứu, mẹ sẽ không thật sự nghĩ rằng mỗi kỳ mẫn cảm, Cố Cảnh Danh không rời được mẹ là vì bà ta yêu mẹ đâu nhé? Đó là vì loại thuốc đó có tính gây nghiện, nếu rời khỏi nó, Cố Cảnh Danh sẽ biến thành một con quái vật thực sự.”

Cung Tâm Ngọc buông tay ra: “Điên rồi, con và Nhan Vân, đều là lũ điên.”

Vân Diệu Hi chậm rãi xoa cổ mình, tham lam hít lấy từng ngụm không khí tươi mới, trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh như không: “Mẹ, đừng nói con như vậy, con sẽ đau lòng, mẹ đối xử với con như thế, chỉ càng khiến con thêm hận Cố gia, hận Cố Diên Khanh, tất cả những gì con làm, chẳng qua là vì muốn sống mà thôi, ai bảo mẹ thiên vị đến thế chứ.”

Cung Tâm Ngọc mím môi, siết chặt hai nắm tay.

Trải bao năm lăn lộn trong giới giải trí, Cung Tâm Ngọc sở hữu một khí thế cường thế bẩm sinh.

Đôi mắt đào hoa diễm lệ chăm chăm nhìn gương mặt Vân Diệu Hi, chỉ cần có chút biến hóa nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt bà.

Cung Tâm Ngọc cười lạnh nhìn Vân Diệu Hi: “Được, đừng để ta phát hiện con đang nói dối.”

Sau khi Cung Tâm Ngọc rời đi, người đại diện của Vân Diệu Hi bước tới, lập tức đỡ lấy nàng, thấy trên cổ nàng có những vết bầm tím đáng sợ, không khỏi xót xa.

“Vân tổng, Cung tổng sao lại đối xử với cô như vậy…”

Người đại diện của Vân Diệu Hi là người đã cùng cô nương tựa vào nhau khi còn vô danh, là người đã quen biết cô từ thuở hai bàn tay trắng.

Khi hai người không có vai diễn nào, có thể cùng nhau chia sẻ một phần cơm hộp; khi ốm đau chỉ có một viên thuốc hạ sốt, cũng sẽ bẻ đôi ra ăn chung, rồi nằm sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau mà ngủ.

Trong giới giải trí, thân phận Beta là thấp nhất, ngay cả muốn bị quy tắc ngầm cũng phải xếp sau Omega và Alpha.

Cho đến khi Vân Diệu Hi được sắp xếp tiếp cận Cung Tâm Ngọc, cuộc sống của hai người mới bắt đầu dễ thở hơn một chút.

Vân Diệu Hi lau sạch vết máu ở đầu ngón tay cái, hờ hững bĩu môi: “Không sao, tin tức này khiến Cung Tâm Ngọc bị kích thích mạnh, trong thời gian ngắn chắc bà ấy không còn sức đâu mà đối phó với chúng ta, bây giờ cô lập tức đi thu thập tất cả tài nguyên phim ảnh và hợp đồng quảng cáo mà Cố Diên Khanh đã vi phạm, nhất định phải đoạt được toàn bộ vào tay chúng ta.”

Người đại diện chỉ là một Beta bình thường, từ Biên Thành đến Vân Thành, chỉ để tìm một công việc nuôi sống bản thân.

Cô không có lý lịch chói sáng, cũng không có ngoại hình nổi bật, cô chỉ là rất may mắn, gặp được Vân Diệu Hi.

Cô cảm thấy Vân Diệu Hi đã không còn như xưa, trước kia Vân Diệu Hi rất dễ thoả mãn, khi hai người cùng nhau kiếm được thùng vàng đầu tiên, họ đã mua một cái bánh kem nhỏ, cùng nhau bôi kem lên chóp mũi đối phương, niềm vui và hạnh phúc của đêm hôm đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.

Giờ đây, Vân Diệu Hi muốn ngày càng nhiều, giống như không thứ gì có thể khiến nàng thoả mãn.

Rõ ràng nàng đã có rất nhiều rồi.

Nhưng cũng không sao, bất kể Vân Diệu Hi muốn gì, cô đều sẽ ở bên cạnh nàng.

Vân Diệu Hi thấy người quản lý có vẻ thất thần: “Tuệ Hòa, cô yên tâm, gần đây Nhan Mật lại nghiên cứu ra một đợt thuốc mới, có thể thay đổi giới tính phân hoá, giúp Beta lựa chọn lại là Alpha hay Omega. Sau khi thử nghiệm dược lý hoàn tất, nếu không có bất kỳ tác dụng phụ nào, tôi sẽ để cô là người đầu tiên sử dụng, cô có thể đưa gia đình ở Biên Thành đến Vân Thành định cư, thậm chí lấy họ của mình, rạng danh tổ tông.”

Tuệ Hòa khẽ gật đầu: “Cảm ơn Vân tổng, những việc cô dặn tôi nhất định sẽ làm xong.”

Cô không hề muốn trở thành đại nhân vật ở Vân Thành, cô chỉ muốn ở bên cạnh nàng, vậy là đủ rồi.

Nhưng Vân Diệu Hi nghĩ đến lại không phải là những điều đó.

Cô từng bước cô leo lên, đều giẫm trên gai nhọn mà đi, đầu nhọn đâm khiến toàn thân cô đầy thương tích, máu loang đầy đất, cô đã không thể quay đầu, cũng không được phép quay đầu lại.

So với việc sống hèn mọn không có tôn nghiêm, cô càng thích hiện tại hưởng thụ tất cả những gì mà quyền lực mang lại cho mình.

Thuốc mà Nhan Mật nghiên cứu gần đây không chỉ giúp Beta tiến hành phân hoá, mà còn cho phép Alpha hoặc Omega đã phân hoá có thể lựa chọn lại giới tính phân hoá, thậm chí còn có một loại tồn tại vượt qua cả sáu giới tính.

Nếu tiến hoá thành dạng giới tính đó, cô có thể đánh dấu bất kỳ người nào đã phân hoá, bao gồm cả Alpha.

Đến lúc đó, sẽ không còn ai là đối thủ của cô nữa.

Tin tức tố của cô mạnh mẽ đến mức có thể áp chế tất cả.

......

Bây giờ là thời điểm lạnh nhất mùa đông ở Vân Thành, cũng là lúc gần đến cuối năm.

Con phố thương mại rực rỡ ánh đèn đã mang đậm không khí năm mới, những ánh đèn neon ngũ sắc khiến đêm đen cũng rực rỡ như ban ngày.

Dòng người tấp nập tràn ngập bầu không khí vui tươi và hân hoan.

Mọi người đều đang chuẩn bị háo hức chào đón năm mới sắp đến.

Cố Diên Khanh ngồi trong xe, từ trung tâm thành phố trở về biệt thự ở ngoại ô.

Đôi mắt cô trống rỗng nhìn cảnh sắc thành phố dần từ náo nhiệt ồn ào trở nên vắng lặng, rồi cuối cùng chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt từ đèn đường nhấp nháy.

Đây là tháng đầu tiên kể từ khi Dư Chu Chu mất tích.

Đúng vậy.

Cố Diên Khanh vẫn luôn kiên trì cho rằng Dư Chu Chu chỉ là mất tích.

Chừng nào chưa tận mắt nhìn thấy thi thể Dư Chu Chu, cô sẽ không chấp nhận sự thật rằng Dư Chu Chu đã chết.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô đã phát điên rồi.

Cô từ chối toàn bộ phim truyền hình, điện ảnh, hợp đồng đại diện cũng như các tài nguyên thương mại khác.

Hiện tại nếu tìm kiếm từ khóa “Cố Diên Khanh” trên mạng, tất cả đều là fan quay lưng, phản công trở lại.

[Cố Diên Khanh thì ra là người thừa kế của tập đoàn Cố thị, người trong giới gọi là tiểu Cố tổng.]

[Cố Diên Khanh, em trai tôi đã có đối tượng Alpha kết hôn bí mật.]

[Cố Diên Khanh lừa fan, phát động tuyên ngôn độc lập của omega.]

[Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi BE.]

[Cố Diên Khanh ngoại tình.]

[Trời của fan sự nghiệp sụp đổ mất rồi.]

[Thì ra chúng ta chỉ là NPC trong giới hào môn mà thôi.]

Chỉ cần có tin tức nào liên quan đến Cố Diên Khanh trên mạng, đều tràn ngập những lời mắng nhiếc và oán hận.

Thạch Niệm Húc lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu: “tiểu Cố tổng, gần đây dư luận trên mạng lan nhanh quá mức, tôi đoán là có người đứng sau kích động. Có cần can thiệp một chút không?”

Trạng thái của Cố Diên Khanh vẫn luôn rất tệ.

Từ sau hôn mê tỉnh lại, tuy ngoài miệng không nói, nhưng cả người cô gầy đi trông thấy bằng mắt thường.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng cô đã điên rồi, miệng cô không còn nhắc đến ba chữ Dư Chu Chu, nhưng tất cả hành động lại cho thấy, cô không những chưa từng quên Dư Chu Chu, mà còn trở nên cố chấp.

Cố Diên Khanh lao vào công việc điên cuồng hơn trước, thậm chí không để lại cho bản thân một chút thời gian nghỉ ngơi.

Tuy đã từ chối mọi hoạt động trong giới giải trí, nhưng đám cổ đông gây chuyện của Cố thị, trong vòng chưa đến một tháng, đều bị Cố Diên Khanh giải quyết sạch sẽ.

Cố Diên Khanh khẽ khép đôi mắt lạnh lùng lại, giọng nói cất lên không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Kim thị? Nhan thị? Tiết thị? Vân Diệu Hi? Cũng chỉ là mấy người đó thôi, đợi tôi có thời gian sẽ từ từ xử lý.”

“Tiểu Cố tổng, nhưng nếu kết thù với quá nhiều người, sẽ khiến Cố thị trở thành cái đích cho mọi mũi tên.” Thạch Niệm Húc vẫn có chút lo lắng.

Cố Diên Khanh đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ trước đây không phải là cái đích sao?”

Thạch Niệm Húc im bặt, không thể phản bác, vì Cố Diên Khanh nói quá đúng.

Cố thị giống như một miếng thịt béo khiến ai cũng thèm thuồng.

Không ai là không muốn chiếm lấy.

Cố Diên Khanh: “Sau khi xử lý xong phần lớn chuyện ở Vân Thành, tôi muốn đi công tác ở Biên Thành.”

Trái tim Thạch Niệm Húc khẽ chùng xuống, cô biết rõ động cơ của Cố Diên Khanh khi muốn đến Biên Thành.

“Tiểu Cố tổng, Biên Thành đối với Omega vẫn còn đầy nguy hiểm, hiện tại Biên Thành càng lúc càng loạn…”

“Cố thị ở Vân Thành đã quá lâu rồi, cũng đến lúc mở rộng lãnh địa mới, còn Biên Thành có loạn hay không, chỉ có đi rồi mới biết.”

Cố Diên Khanh nói ra nghe thì nghiêm túc, nhưng cái cớ thực sự quá vụng về.

Suốt một tháng qua, Cố Diên Khanh gần như đã lật tung cả mảnh đất Vân Thành.

Vẫn không tìm được chút bóng dáng nào của Dư Chu Chu.

Tới biệt thự.

Cố Diên Khanh xoa nhẹ ấn đường đang mệt mỏi.

Những ngày gần đây, cô chỉ có thể ngủ một giấc nông ngắn ngủi mỗi ngày, chỉ cần nhắm mắt lại, trong mơ sẽ lập tức hiện lên cảnh Dư Chu Chu rơi xuống từ tầng 28 ngay trước mắt cô.

Đôi mắt hờ hững đó luôn xuất hiện trong tâm trí cô.

Cố Diên Khanh như thể chìm trong ác mộng bừng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, không cách nào nguôi ngoai.

Trong biệt thự vẫn còn vương lại mùi hương tin tức tố của Dư Chu Chu, như gió xuân thoảng qua mặt, là mùi hương khiến người ta thư thái và dễ chịu.

Cố Diên Khanh ôm lấy chăn của Dư Chu Chu, mùi hương tin tức tố trên đó đã nhạt dần đi, càng lúc càng mờ, cô vùi đầu vào trong đó, ôm chặt lấy tấm chăn, nhắm mắt lại, ra sức hít lấy mùi hương thuộc về Dư Chu Chu với một sự điên cuồng bệnh hoạn và tham lam.

Tim đập ngày càng nhanh, kỳ mẫn cảm của cô sắp đến rồi.

Cố Diên Khanh tự hành hạ bản thân bằng cách không sử dụng thuốc ức chế tin tức tố trong kỳ mẫn cảm, dùng ý chí mạnh mẽ để khống chế nỗi đau như bị cắn xé tận tâm can mà kỳ phát tình mang lại, giống như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trên người.

Mùi hương tin tức tố quá nhạt không thể làm dịu cô được.

Tuyến thể nơi cổ sưng tấy dữ dội, Cố Diên Khanh cắn mạnh lấy môi đỏ của mình.

Cho đến khi mồ hôi lạnh thấm đẫm cả bộ tây trang cô đang mặc.

Lúc này Cố Diên Khanh mới dần lấy lại chút ý thức, cô cởi toàn bộ tây trang ra, chân trần bước đi trên sàn nhà, cô mở tủ quần áo, từng món từng món lướt tay qua những bộ đồ Dư Chu Chu từng mặc.

Tỉ mỉ ngửi mùi hương trên từng bộ một, cuối cùng chọn ra bộ có mùi hương tin tức tố nồng đậm nhất.

Mặc vào người.

Trong suốt quãng thời gian Dư Chu Chu rời đi, cô đều sống như vậy, chỉ là khi bước vào kỳ mẫn cảm, sự khát khao đối với tin tức tố của Dư Chu Chu còn mãnh liệt gấp trăm ngàn lần so với bình thường.

Cố Diên Khanh nằm xuống giường, mùi hương tin tức tố nhạt nhòa xung quanh khiến cô có thể tự lừa mình rằng, giống như Dư Chu Chu vẫn còn ở bên cô, nhẹ nhàng tựa vào lòng cô với cái ôm dịu dàng.

Cố Diên Khanh nhớ lại khi ghi hình chương trình hẹn hò, cô từng trốn trong tủ quần áo phòng Dư Chu Chu, lén nghe cuộc trò chuyện giữa Dư Chu Chu và Bạch Tư Cầm.

Cô chưa từng thích Dư Chu Chu quá thân thiết với người khác, cô ghen, cô bất an, cô chỉ muốn ánh mắt Dư Chu Chu chỉ nhìn mình cô, cô trốn trong tủ quần áo của Dư Chu Chu, tay ôm quần áo của Dư Chu Chu lửa nóng trong lòng không thể đè nén, cô đã làm ra hành động vượt quá giới hạn, giống như một kẻ biến thái sống trong bóng tối, lặng lẽ giải phóng mặt xấu xí nhất trong lòng mình, giống hệt như bây giờ.

Nhưng cho dù như vậy cũng chẳng thể lấp đầy sự trống rỗng trong tim cô, trái tim như bị ai đó moi mất một phần, trống rỗng đến mức không gì có thể lấp đầy.

Trong không khí dần lan tỏa mùi hương tin tức tố mát lạnh như nước suối hồ sâu, tin tức tố gấp gáp tìm kiếm một mùi hương tin tức tố khác để hòa quyện cùng.

Giống như có linh hồn, đang tìm kiếm bạn đời của mình.

Chỉ tiếc, tia hương nhè nhẹ như gió xuân cuối cùng cũng dần tan biến khỏi không khí.

Có lúc, tuyệt vọng hoàn toàn cũng chưa hẳn là điều đáng sợ, đáng sợ là vẫn còn một tia hy vọng, giống như ánh nến yếu ớt, khi thì sáng lên, khi thì tắt lịm. Từng giây từng giây kéo căng trái tim con người, khiến người ta không thể giữ vững lý trí.

......

Bên kia.

Dư Chu Chu lại sống rất thoải mái.

Cô đã trải nghiệm hết tất cả những điều mà suốt 18 năm cuộc đời trước đây chưa từng trải qua.

Hiện tại cô căn bản chẳng còn bận tâm đến tiền.

Tiền đối với cô mà nói chỉ là một con số.

Chỉ là thỉnh thoảng nhớ đến Cố Diên Khanh, vẫn sẽ ngẩn người trong thoáng chốc, nhưng giây tiếp theo lại có thể hồi phục ngay.

Nhưng khi thoải mái chơi bời ở Vân Thành, cô vẫn không khỏi có chút căng thẳng.

Dư Chu Chu mặc một chiếc áo khoác da, đang nhảy nhót trong bar.

【Hệ thống: Ký chủ yên tâm, đừng nghi ngờ sức mạnh của tuyến tình tiết.】

Đã có không ít Omega và Beta đến bắt chuyện.

Dư Chu Chu: Tôi chỉ muốn ngồi yên một góc, uống chút rượu.

“Cô em à, đi một mình sao? Có cần chị đây ngồi cùng một lát không?”

Một bàn tay mềm mại vô lực đặt lên cánh tay Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu lập tức nổi hết da gà, theo phản xạ rút tay lại.

Người phụ nữ tô son đỏ rực thấy phản ứng non nớt của Dư Chu Chu thì càng cong môi cười, thân thể dán sát lại gần, “Còn non nớt thế này, chẳng lẽ là trinh tiết sao? Đúng là để chị gặp được bảo bối, mới vừa trưởng thành đúng không?”

Dư Chu Chu có chút không ứng phó nổi kiểu tình huống này.

Người phụ nữ mặc áo khoét sâu hình chữ V để lộ eo, tóc xoăn sóng to buông xõa sau lưng, lúc nói chuyện mang theo mùi rượu ngọt ngào, ánh mắt lờ đờ say, toát ra khí chất quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành.

Là một Omega nữ tính.

Trong quán bar có quá nhiều mùi hỗn tạp, lẫn với mùi rượu, Dư Chu Chu không nhận ra được mùi hương tin tức tố của Omega kia.

“Đừng căng thẳng, chị đây dịu dàng nhất luôn đó.”

Cơ thể người phụ nữ dán sát vào Dư Chu Chu, tay đặt lên vai cô, thuận thế trượt xuống dưới, dùng ngón trỏ khiêu khích lòng bàn tay Dư Chu Chu, ánh mắt mị hoặc nhìn cô chằm chằm.

“Xin lỗi, tôi chỉ đến đây để uống chút rượu, không có ý gì khác.” Dư Chu Chu lại lần nữa gỡ tay người phụ nữ khỏi người mình, giữ một khoảng cách an toàn.

“Chị đúng là rất xinh đẹp, nhưng vẫn hy vọng chị có thể gặp được người thật lòng thích chị, Alpha đều là những kẻ bạc tình, đừng dễ dàng trêu chọc một Alpha, cho dù cô ấy có vẻ vô hại đến đâu.” Dư Chu Chu cảm thấy lúc mình nói câu này trông rất ngầu.

Không ngờ người phụ nữ kia lại đưa tay che môi, cười vô cùng vui vẻ, móng tay đỏ sẫm dưới ánh đèn neon trong quán bar trở nên đặc biệt xinh đẹp, “Đúng là lần đầu tiên gặp được một tiểu Alpha đứng đắn thế này, vậy thì, chị đây chỉ đơn giản uống với em một ly.”

“Nhìn ánh mắt em, chắc là từng bị tổn thương tình cảm rồi?” Nữ Omega lười biếng bắt chuyện với Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu chớp đôi mắt to vô dục vô cầu, “Nếu tôi nói chưa từng thì sao?”

Nữ Omega chống khuỷu tay lên bàn, dùng lòng bàn tay đỡ lấy gương mặt mình, “Nếu đêm nay em chọn cùng chị trải qua một đêm tuyệt vời, chị sẽ cho em biết thế nào là cảm giác có EQ.”

“Không phải Omega đều rất ghét Alpha sao?” Dư Chu Chu không nhịn được hỏi lại.

“Còn phải xem là Alpha thế nào nữa, giống như em…” Nữ Omega khẽ cười một tiếng, “Chắc là có không ít người tranh nhau lao đến rồi nhỉ.”

Bên cạnh Dư Chu Chu, có một nam Beta, khi nhìn thấy gương mặt nàng thì liên tục đối chiếu với ảnh trên điện thoại.

Sau khi xác nhận gương mặt Dư Chu Chu chính là người trong ảnh, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia sáng.

Dư Chu Chu vẫn chưa quen với tửu lượng, uống mấy ly đã có chút choáng váng.

Đúng lúc này, điện thoại cô nhận được một cuộc gọi.

“Chu Chu, khi nào em về nhà?”

Giọng Dư Mộc Nhan truyền đến, dịu dàng mà tri thức, như một con suối nhỏ lững lờ trôi, làm lòng người dịu lại, bao nhiêu phiền não đều tan biến trong tích tắc.

Nữ Omega ngồi cạnh Dư Chu Chu nhướng mày đầy bất ngờ, “Sao thế, người nhà gọi? Ra ngoài vụng trộm bị bắt gặp rồi?”

Dư Chu Chu lập tức lắc đầu, “Chị Mộc Nhan, em chỉ ra ngoài giải sầu một chút, lát nữa sẽ về.”

“Cần chị đến đón em không?”

“Không cần, em là Alpha, không có gì nguy hiểm.”

“Ừ, chuyện chị nói với em, đừng quá áp lực, suy nghĩ kỹ rồi trả lời chị.”

Dư Chu Chu nhàn nhạt đáp một tiếng: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, Dư Chu Chu thở dài một hơi.

“Xem ra cô em là kiểu sợ vợ điển hình.” Nữ Omega tặc lưỡi hai tiếng, tựa hồ có chút không cam lòng, “Tuổi còn nhỏ mà đã có chủ, thật đáng tiếc.”

Dư Chu Chu: “Chỉ là chị gái thôi.”

“Chị gái sao?” Trên mặt nữ Omega hiện lên biểu cảm không tin tưởng.

Không sai.

Thật sự là chị gái, Dư Chu Chu cũng có phần hoảng hốt.

Sau khi thay đổi kết cục nguyên bản cốt truyện của mình trong cuốn sách, cô đã kích hoạt được cốt truyện ẩn thuộc về bản thân.

Nữ Beta mà trước đó cô từng gặp vài lần tại hội trường, không ngờ chính là chị gái cô.

Trong đầu cô luôn có một ấn tượng mơ hồ về việc đi tìm em gái, không ngờ em gái này lại chính là bản thân cô.

Dư Mộc Nhan lớn hơn cô 10 tuổi.

Năm đó khi Dư gia xảy ra chuyện, chị ấy đã đến Biên Thành hái thuốc, vì vậy mới tránh được một kiếp.

Dư Mộc Nhan không nói với cô quá nhiều, nhưng nhờ vào sự hỗ trợ của hệ thống, Dư Chu Chu nhanh chóng chấp nhận được sự thật này.

Điều khiến cô thấy may mắn nhất là cô không phải trẻ mồ côi, trong thế giới giả lập này, cô vẫn còn người thân, càng may mắn hơn nữa là, cô vốn không có cái gọi là em gái, không có đứa em nào đang phải chịu khổ.

Bản chất của Dư Chu Chu giống như một tờ giấy trắng vậy.

Là kiểu người trong sáng lương thiện, chưa từng bị vấy bẩn bởi màu đen của xã hội.

Đột nhiên trong quán bar vang lên một trận xôn xao.

Rất nhiều người chẳng hiểu gì, nhạc bỗng dừng lại.

Ánh đèn lập tức tối sầm xuống, cả quán bar chìm trong bóng đêm, những người đang lắc lư thân thể đều dừng lại.

Bắt đầu có những tiếng xì xào bất mãn.

“Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên có một đám người kéo đến thế?”

“Còn làm gì được? Căng thẳng cái gì chứ? Chắc là nhà ai đó đến bắt Alpha của mình thôi.”

“Không phải là đợt truy quét gì đó chứ? Quán bar chúng tôi chính quy đàng hoàng, đều là tự nguyện, không có ai ép Omega cả.”

“Này, bật nhạc lên nhanh đi, đang nhảy hăng mà.”

“Tắt đèn thế này càng kích thích hơn đấy.”

“Tên khốn nào vừa sờ mông bà đây, mau rút cái tay thối của mày ra.”

Quán bar lập tức hỗn loạn.

Dư Chu Chu bỗng cảm thấy một dự cảm chẳng lành.

Âm nhạc lại tiếp tục vang lên, ánh đèn một lần nữa sáng rực, Dư Chu Chu mơ hồ như thấy được gương mặt của Thạch Niệm Húc và Hứa Nhất Thi.

Xong rồi, nhìn thấy hai người họ, chẳng phải có nghĩa là Cố Diên Khanh cũng có thể đang ở đây sao?

Cố Diên Khanh tới đây làm gì.

Tổng tài bận rộn trăm công ngàn việc của Cố thị, nửa đêm không ngồi máy bay ngược xuôi xử lý công việc, lại xuất hiện ở cái quán bar nhỏ này?

Chẳng lẽ hệ thống lừa cô?

【Hệ thống: Kính mời ký chủ hãy yên tâm 100%, thậm chí đặt cả trái tim vào bụng, cốt truyện sẽ không sai lệch đâu.】

Một phần trong đám người là vệ sĩ của Cố gia.

Dường như không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, bọn họ liên tục tìm kiếm giữa đám đông, như thể đang truy tìm tung tích của ai đó.

Dư Chu Chu vẫn không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Cô không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Cố Diên Khanh đến là vì trong lòng vẫn còn cô.

Chắc là phát hiện cô lừa mất mười cái tiểu mục tiêu, giờ đến tìm cô đòi nợ.

Lúc còn đang kết hôn bí mật, Cố Diên Khanh bận đến mức chẳng có thời gian gặp cô, bây giờ lại tốn công tốn sức đi tìm, còn có thể vì lý do gì.

Huống hồ trên mạng đã chính thức công bố, Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi đã ở bên nhau.

Thời điểm này, Cố Diên Khanh chắc đang bận rộn ân ái triền miên với Vân Diệu Hi ấy chứ.

Trên điện thoại Dư Chu Chu, tất cả những từ khóa liên quan đến tên Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi đều đã bị chặn, bảo đảm trong điện thoại của mình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ thông tin nào liên quan đến hai người đó.

Mười cái tiểu mục tiêu này, là cô bỏ cả thân lẫn tâm ra mới có được, cô xứng đáng.

Nữ Omega dường như nhìn ra được Dư Chu Chu đang không tập trung, xoa xoa huyệt thái dương chính mình, nhân cơ hội giả say, đột ngột ngã nhào vào lòng Dư Chu Chu, đè nàng lên chiếc sofa phía sau.

Trong quán bar, tin tức tố bùng phát trong chớp mắt, tin tức tố trêu đùa lẫn nhau, một số hành vi cũng trở nên bình thường, chẳng ai để ý đến góc khuất.

Nữ Omega len lén quan sát sắc mặt Dư Chu Chu, thấy nàng không phản kháng rõ rệt, lại càng lấn tới không kiêng dè: “Tiểu muội muội, đầu chị choáng quá, hay là, em đỡ chị ra ngoài đi?”

Dư Chu Chu đương nhiên là muốn rời khỏi nơi này.

Bất kể Cố Diên Khanh xuất hiện ở đây là vì lý do gì, tốt nhất cũng đừng liên quan gì đến cô.

Nữ Omega dồn gần như cả người lên người Dư Chu Chu, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý.

Chỉ cách nhau vài người, một người tiến lên phía trước, một người rút lui về sau.

Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Diên Khanh đang lục soát giữa đám đông hỗn loạn, tìm kiếm một bóng hình nào đó.

Mà chỉ cách cô vài người, người cô ngày đêm mong nhớ kia, lại cứ thế lướt qua bên cạnh.

Thậm chí trong nháy mắt ngắn ngủi, Cố Diên Khanh như thoáng ngửi thấy mùi hương tin tức tố của Dư Chu Chu.

Mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương tin tức tố hỗn loạn khiến Cố Diên Khanh cảm thấy buồn nôn.

Bỗng nhiên, cô đột ngột quay đầu lại.

Đó chính là nơi phát ra mùi hương tin tức tố như gió xuân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...