[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 40
Ánh mắt Cố Diên Khanh liếc qua dừng lại ở ngón áp út của Dư Chu Chu.Chiếc nhẫn bạch kim khắc chữ viết tắt của hai người, lại không xuất hiện trên tay Dư Chu Chu.Quả nhiên, chỉ là một món đồ nhỏ dùng để khiến cô buông lỏng cảnh giác mà thôi.Dư Chu Chu do dự một chút, vẫn bước lên nhận lấy tây trang của Cố Diên Khanh: “Diên Khanh tỷ tỷ, sao chị về muộn vậy?”Cố Diên Khanh bỗng nhiên nắm chặt cổ tay phải của nàng, hơi rượu phả lên mu bàn tay nàng: “Không có đeo nhẫn? Là sợ Bạch Tư Cầm nhìn thấy, hay là sợ Tiết Tử Hân nhìn thấy?”Dư Chu Chu: “A?”Chiếc nhẫn bạch kim đối với Dư Chu Chu mà nói vẫn rất quý giá, để tránh làm bẩn nên cô đeo nó trên cổ.Cố Diên Khanh: “Mấy ngày nay không liên lạc, là đang bận tán tỉnh tình nhân nào của em vậy?”Mùi rượu vang chua ngọt xen lẫn mùi hương tin tức tố tựa nước suối lạnh trong hồ sâu, tràn vào khoang mũi Dư Chu Chu.Dư Chu Chu khép mi mắt lại: “Diên Khanh, chị say rồi.”Bằng không, sao lại nói ra những lời khiến cô đau lòng như thế?Rõ ràng Cố Diên Khanh biết, người cô thích chỉ có mình nàng. Cô thích nàng nhiều năm như vậy.Từ khi có trí nhớ, mọi thứ cô học, thân thể cô, linh hồn cô, tinh thần cô, đều tồn tại vì Cố Diên Khanh.Cố Diên Khanh nhìn Dư Chu Chu bằng ánh mắt lạnh lẽo, đuôi mắt hơi đỏ, mái tóc dài đến thắt lưng mang theo những lọn xoăn lớn, so với vẻ tinh tế thường ngày, lúc này lại có chút tán loạn.Tại sao không giải thích?Tay đang nắm cổ tay Dư Chu Chu bỗng siết chặt.Tại sao không giống như trước kia, nhào vào lòng cô, ôm lấy eo cô.Nói với cô rằng: Diên Khanh tỷ tỷ, em sai rồi.Cô vẫn có thể nhắm một mắt, mở một mắt, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.Mùi hương tin tức tố cũng mang theo chút đắng chát.Không biết vị đắng này là do ai tạo ra.Dư Chu Chu liếm đôi môi có chút khô khốc: “Chị mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lát đi.”Cô là một người vô dụng, chỉ cần không gây phiền toái cho Cố Diên Khanh.Cố Diên Khanh ít nhất sẽ không ghét cô đến thế.Dư Chu Chu xoay người, định đi vào phòng Cố Diên Khanh, chuẩn bị nước nóng để nàng tắm một cái cho thoải mái, nhưng không ngờ, Cố Diên Khanh không chịu buông tay: “Em không phải rất thích uống rượu, thích đi dự tiệc rượu sao? Vừa hay mấy ngày nữa tôi có một buổi tiệc, em đi với tôi.”Một tay Cố Diên Khanh nắm lấy cổ tay Dư Chu Chu, tay kia từ phía sau siết lấy má nàng, ép nàng quay đầu lại, mạnh mẽ đối mặt với ánh mắt mình.“Vậy thì, em lấy thân phận gì để đi đây? Có ảnh hưởng đến công việc của Diên Khanh tỷ tỷ không?”Cố Diên Khanh cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ là thân phận gì? Dĩ nhiên là cái thân phận mà em đã cứu Tiết Tử Hân trong bữa tiệc hôm đó, một Alpha chuyên đi tiếp rượu mà thôi.”Những lời lạnh lùng đầy sát thương của Cố Diên Khanh, lại một lần nữa đè nén hết những rung động mà Dư Chu Chu vốn dĩ muốn bộc lộ ra.Sau khi nói xong, Cố Diên Khanh buông Dư Chu Chu ra, nhìn nàng bước lên lầu hai, bóng dáng khuất dần trong phòng khách, cô phiền muộn kéo bung hai nút áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tinh xảo, rồi ngồi xuống ghế sofa, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương đang căng tức, thở ra một hơi rượu.Dạo gần đây, trạng thái cô vẫn luôn không tốt.Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Dư Chu Chu, là cô không thể giữ được bình tĩnh.Bằng trực giác nhạy bén của mình, cô cảm thấy Cố thị có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Cố Cảnh Danh vẫn luôn giấu giếm.Cô xem qua sổ sách của Cố thị, dạo này công ty đang cần tiền, vì vậy cô nhận thêm mấy bộ phim.Chỉ có khi bận rộn đến mức đầu óc không rảnh, đứa trẻ không nghe lời như Dư Chu Chu mới không xuất hiện trong đầu cô.Trong bữa tiệc lần này, đúng là cô đã uống hơi nhiều, nhưng sau khi về nhà, nhìn thấy Dư Chu Chu đứng ngơ ngác lạnh lùng nơi đó…Trong lòng cô lại bốc lên một cơn tức khó hiểu.Có thể cùng Bạch Tư Cầm ra ngoài ăn chơi uống rượu, với Tiết Tử Hân thì ôm ôm ấp ấp, thế mà đến trước mặt cô, lại là bộ dạng không mở được miệng, không duỗi nổi chân thế này.Cố Diên Khanh nhận ra bản thân có gì đó không ổn, nhưng lại không hiểu được rốt cuộc là mình bị sao.Cô hiện tại đâu phải đang trong kỳ mẫn cảm, tin tức tố của Dư Chu Chu lẽ ra không thể ảnh hưởng đến thần trí của cô mới đúng.Cởi dây buộc tóc sau cổ ra, mái tóc dài buông xõa trước ngực.Cố Diên Khanh chân trần bước trên tấm thảm, đi lên tầng hai.Thân hình cô vô cùng đẹp, chỗ nên có thịt thì có thịt, chỗ nên gầy thì gầy, hoàn mỹ kết hợp giữa sự đầy đặn và thon thả, mái tóc dài hai bên trán che khuất khóe mắt đã đỏ ửng, cũng che đi tia điên cuồng sắp không kìm được nơi đáy mắt.Thế giới này thật bất công với Omega, sau khi bị Alpha đánh dấu, cảm xúc và suy nghĩ của Omega sẽ bị ảnh hưởng, vậy mà Alpha đánh dấu họ lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.Dư Chu Chu đưa tay vào bồn tắm để thử nhiệt độ nước.Thiếu nữ trẻ mang trong mình sức sống căng tràn, cho dù cố gắng đè nén thế nào, hơi thở nóng hừng hực trên người cô vẫn không thể che giấu được.Nhìn thấy Omega đã cởi bỏ quần áo, làn da trắng đến mức phản quang, Dư Chu Chu nuốt một ngụm nước bọt.Cô cụp mi mắt xuống, không muốn để Cố Diên Khanh nhìn thấy dục vọng trong đáy mắt mình.Cố Diên Khanh cởi quần tây, đôi chân dài bắt chéo ngồi bên mép bồn tắm, một tay đặt lên thành bồn, nhìn Dư Chu Chu đang quỳ gối dưới đất, đưa ngón trỏ nâng cằm nàng lên.“Muốn nếm thử mùi vị rượu tôi uống tối nay không?”Cố Diên Khanh kẹp lấy cằm nàng, ghé sát lại gần, hơi rượu phả thẳng vào mặt nàng: “Ngon hơn cái loại rượu cồn rẻ tiền em uống hôm đó nhiều.”Phụ nữ trưởng thành có sức quyến rũ mà một đứa non nớt như Dư Chu Chu hoàn toàn không thể kháng cự.Cô thẳng lưng, cứ thế mà chủ động hôn lên.Trên thành bồn tắm, đôi tay trắng mịn với mười ngón thon dài được một bàn tay xương khớp rõ ràng phủ lên.Đầu ngón tay hai người cọ xát, xoay vòng, đan chặt lấy nhau, lại tiếp tục xoay vòng, chồng lên lần nữa.Bùm một tiếng, là tiếng người ngã xuống bồn tắm.Hơi nước nóng hầm hập, mùi hương tin tức tố quyện lấy nhau, dần trở nên rõ ràng.Quạt thông gió trong phòng tắm không được bật.Vì vậy dù nước đã nguội đi, hai người vẫn không hề nhận ra.Dư Chu Chu cảm thấy bản thân không hề uống rượu, nhưng lại bị hơi rượu trên người Cố Diên Khanh làm cho tâm trí hỗn loạn, thần trí mê mẩn.Giống như cô cũng say.Trong bồn tắm, thi thoảng vang lên những tiếng lụp bụp của bọt nước nổi lên.Còn có tiếng nước thừa tràn ra khỏi bồn, đập xuống sàn nhà.Không ai biết là ai đã vô tình chạm vào nút xả nước.Miệng vòi lại bắt đầu liên tục xả ra nước nóng.Cố Diên Khanh cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt đang đập rộn ràng trong lồng ngực mình, như thể đã chấp nhận buông xuôi nhắm mắt lại.Thì ra những chuyện nghĩ mãi không thông, không nghĩ nữa cũng thật thoải mái.......Sau một đêm buông thả lại thêm dư âm của cơn say, đầu óc Cố Diên Khanh không dễ chịu chút nào.Trời vừa hửng sáng, cô đã tỉnh dậy.Nhìn Dư Chu Chu đang ngủ say bên cạnh, cô đưa tay lên, vô thức chạm nhẹ vào gò má nàng.Sau khi nhận ra, cô lập tức mím môi, rút tay về.Sợi dây chuyền trên cổ Dư Chu Chu rơi ra khỏi chăn.Đó là một sợi dây bạc, bên dưới treo một chiếc nhẫn.Là nhẫn đôi của hai người.Cố Diên Khanh biết mình đã trách nhầm Dư Chu Chu.Cô biết bản thân không nên đối xử với nàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy Dư Chu Chu thoát khỏi sự kiểm soát của mình, rời khỏi tầm mắt mình, còn ở bên những Omega khác, cô vẫn không thể kiềm chế được cơn giận.Điện thoại rung lên.Cố Diên Khanh mặc xong quần áo rồi xuống lầu.Thạch Niệm Húc đã đợi sẵn trong xe.Thạch Niệm Húc: “Tiểu Cố tổng, sức khỏe của Cố tổng ngày càng kém, Hứa Nhất Thi lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Cố tổng, trong tuyến thể Cố tổng vẫn luôn tích tụ một loại độc tố mãn tính, không ngừng làm tổn hại đến cơ thể dì ấy.”Cố Diên Khanh xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức.Nếu như không phải Cố Cảnh Danh trước mặt cô phun ra một ngụm máu tươi, thì có lẽ cô vẫn không biết vị mẹ hiền kia của mình đã bệnh đến mức không còn thuốc cứu.Cố Diên Khanh: “Có thể tra được nguồn gốc của độc tố mãn tính đó không?”Thạch Niệm Húc khởi động xe, hai tay đặt trên vô lăng, do dự không biết có nên mở miệng hay không.Cố Diên Khanh giơ tay, “Không cần nói nữa, tôi biết rồi, độc tố mãn tính tích tụ trong tuyến thể… Ngoài tuyến răng Alpha có thể tiếp xúc với tuyến thể của Omega, còn ai có thể tiếp xúc?”“Cung Tâm Ngọc…”Ánh mắt Cố Diên Khanh trở nên u tối.Thạch Niệm Húc: “Tiểu Cố tổng, gần đây bên Kim thị đang gây áp lực với Cố thị, mấy dự án của Cố thị đều bị Kim thị giành mất.”Ba đại gia tộc còn lại hợp lực bao vây Cố thị, đây vốn dĩ đã là chuyện xảy ra từ lâu, Cố Diên Khanh cũng không lấy làm lạ.Nước đầy thì tràn.Lý lẽ ấy, cô luôn hiểu.Cố thị đứng trên đỉnh tháp quá lâu rồi, không ai có thể mãi mãi sừng sững trên đỉnh cao mà không suy vong.Cô bước chân vào giới giải trí, cũng là để phân tán tầm nhìn của những gia tộc khác.Các gia tộc khác chỉ đầu tư một phần vào giới giải trí.Ban đầu Cố Cảnh Danh không mấy kỳ vọng vào cô.Nhưng Cố Diên Khanh bước vào giới giải trí, không chỉ vì Cung Tâm Ngọc.Thị trường thương mại đã bão hòa, ngoài bốn đại gia tộc còn có tám thế lực lớn khác, thậm chí cả những thành phố Biên Thành cũng đang rục rịch muốn trỗi dậy, tìm cơ hội chen chân vào Vân Thành để giành một miếng bánh.Cô nhất định phải nắm trong tay một át chủ bài.Mà giới giải trí chính là ngành công nghiệp lợi nhuận khổng lồ.Cố Diên Khanh: “Kim thị xưa nay vẫn rất kiêu ngạo, dùng dư luận đè ép một chút, mấy Alpha bên Kim thị cũng làm không ít chuyện mờ ám, đã đến lúc để cổ phiếu công ty Kim thị lật thuyền rồi.”Thạch Niệm Húc đẩy nhẹ gọng kính viền kim loại của mình.Gia tộc bọn họ từ trước đến nay đều dựa vào Cố thị, nhưng từ khi còn rất nhỏ, cô đã rất khâm phục vị tiểu Cố tổng này.Cách ra chiêu hoàn toàn khác với những thương nhân cổ hủ đời trước.Không chỉ có thể ra đòn chí mạng, mà còn sử dụng phương pháp vô cùng nhẹ nhàng.Tóm lại, góc nhìn rất độc đáo.Nhưng—cực kỳ thông minh.Được rồi, trừ khoản tình cảm ra.Thạch Niệm Húc: “Tiểu Cố tổng, chẳng lẽ cậu định để Dư tiểu thư cứ ở lại biệt thự mãi sao?”Cố Diên Khanh nghe đến cái tên Dư Chu Chu, theo phản xạ nhíu mày, “Tôi không có thời gian để quản nàng.”“Tôi đã đưa thẻ phụ cho nàng rồi, vậy mà nàng còn chạy đến mấy chỗ như thế để kiếm tiền, còn nói là để mua quà cho tôi, tôi đường đường là người thừa kế của Cố thị, còn thiếu cái gì? Chỉ là lấy cớ để đi tới đó trăng hoa khoái hoạt, giống hệt mấy Alpha rẻ tiền khác thôi.”Cố Diên Khanh như không nhịn được, tuôn một tràng dài.Thạch Niệm Húc có phần bất ngờ, bởi vì Cố Diên Khanh rất hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy, cho dù trong lòng có bất mãn đến đâu, vẻ ngoài vẫn giữ vững dáng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng.Xem ra lần này thật sự là tức giận đến cực điểm, hơn nữa nàng thực sự rất để tâm đến Dư Chu Chu.Thạch Niệm Húc cảm thấy điểm khiến Cố Diên Khanh tức giận không phải vì Dư Chu Chu đi làm phục vụ ở hội sở cao cấp, mà là vì Dư Chu Chu không còn dựa dẫm vào Cố Diên Khanh, không còn như trước đây, toàn tâm toàn ý dõi theo Cố Diên Khanh.Thạch Niệm Húc thử chuyển hướng để xoa dịu cảm xúc bực bội của Cố Diên Khanh, “Tiểu Cố tổng, giữa hai người cần có sự giao tiếp, nếu cậu có gì không vui, có thể nói thẳng với Dư tiểu thư, Dư tiểu thư là người ngay thẳng thành thật, nàng sẽ không bỏ ngoài tai đâu.”Cố Diên Khanh sắc bén ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Thạch Niệm Húc, “Cậu cũng thấy nàng rất tốt?”Nghe ra vị chua trong lời nói của Cố Diên Khanh, Thạch Niệm Húc lập tức thức thời ngậm miệng, đúng lúc chuyển sang đề tài khác.Ham muốn chiếm hữu của Cố Diên Khanh quả nhiên rất mạnh.Thạch Niệm Húc: “Tiểu Cố tổng, chuyện của Vân Diệu Hi xử lý thế nào? Chuyện năm đó tôi đã tra được sơ lược rồi, sau khi Cung ảnh hậu bị đuổi khỏi Cố thị thì thân không xu dính túi, không nơi nương tựa. Phải làm thuê khắp nơi để sống, cuối cùng nhờ có ngoại hình khá nên mới được chọn vào giới giải trí, nhưng lính mới không có địa vị, đã bị bắt nạt rất nhiều, 15 năm trước, người thừa kế Nhan gia là Nhan Vân đã đưa tay ra giúp đỡ Cung ảnh hậu, nhưng điều kiện là sau khi lăng xê dì ấy nổi tiếng, dì ấy phải làm một chuyện cho Nhan gia.”Cố Diên Khanh vốn đã nhíu mày, nay lại càng nhíu chặt hơn: “Chuyện gì?”Thạch Niệm Húc lắc đầu: “Cái này thì không rõ. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là Cung ảnh hậu không hề biết Vân Diệu Hi là con gái mình. Còn Vân Diệu Hi thì chắc là biết rõ, bởi vì nàng có liên hệ với Nhan gia.”Cố Diên Khanh rất nhanh đã nhìn thấu được tầng tầng khúc mắc bên trong: “Xem ra mục đích của Vân Diệu Hi là muốn có được toàn bộ tài nguyên cùng địa vị phim ảnh của Cung Tâm Ngọc trong giới giải trí, nàng muốn thay thế Cung Tâm Ngọc.”Nếu đúng là như vậy, thì quan hệ giữa Vân Diệu Hi và Cung Tâm Ngọc không thể tùy tiện để lộ ra.Hoặc cũng có thể ngay từ đầu Vân Diệu Hi đã cố tình dẫn dắt cô điều tra ra chuyện này, nếu cô công khai chuyện đó, danh tiếng mà Cung Tâm Ngọc tích lũy suốt bao năm trong giới giải trí sẽ sụp đổ trong chớp mắt.Tuy rằng cô không có tình cảm gì với Cung Tâm Ngọc, nhưng càng không muốn để Vân Diệu Hi được đắc ý.Chỉ có tuyến răng Alpha mới có thể rót độc tố vào tuyến thể.Trước đây Cố Diên Khanh không rõ rốt cuộc Cố Cảnh Danh và Cung Tâm Ngọc có liên lạc gì trong suốt ngần ấy năm hay không.Nhưng giờ xem ra—Thạch Niệm Húc: “Còn về việc điều tra Dư thị lần trước, cũng đã có chút manh mối. 15 năm trước, sau khi Nhan thị cướp hết sản nghiệp của Dư thị, các nhánh khác của Dư thị đều biến mất, toàn bộ chạy trốn đến Biên Thành, theo tài liệu có thể tra được hiện nay, vợ chồng nhà họ Dư khi đó quả thực có hai cô con gái, con gái lớn 13 tuổi, con gái nhỏ 3 tuổi, Dư tiểu thư luôn nói nàng có một đứa em gái, nhưng tuổi tác nàng và điều nàng nói lại không khớp với hồ sơ nhà họ Dư.”Cố Diên Khanh lại luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.Cô chợt nhớ đến một gương mặt—một gương mặt của Beta nữ.Hôm đó ở hội sở, có một Beta nữ cứ nhìn chằm chằm Dư Chu Chu không rời mắt. Khi ấy cô không có nhiều tâm trí để chú ý tới việc này.......【Diên Khanh, em đã làm cơm tối rồi, tối nay chị có về ăn không?】【Diên Khanh, dạo này chị bận lắm sao? Sao vẫn chưa về nhà?】【Diên Khanh, em thấy trên bàn làm việc của chị có một cuốn sách rất hay.】【Diên Khanh tỷ tỷ, kỳ mẫn cảm của chị sắp tới rồi phải không?】【Diên Khanh tỷ tỷ, tuần sau chị có về nhà không? Em có chuyện muốn nói với chị.】【Em nhớ chị rồi.】【Buổi tối rất lạnh…】Dư Chu Chu lật xem chiếc điện thoại mà Cố Diên Khanh mua cho cô.Hơn một tháng qua, cô không ngừng gửi tin nhắn cho Cố Diên Khanh.Từ lúc đầu mỗi ngày gửi mấy tin, đến sau đó một ngày một tin, rồi đến mấy ngày mới một tin.Tổng cộng gửi chừng hai mươi mấy tin nhắn, nhưng Cố Diên Khanh không hề trả lời một cái nào.Trước kia Cố Diên Khanh từng nói sẽ dẫn cô đi xã giao uống rượu, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, thế nhưng mấy ngày trôi qua, Cố Diên Khanh vẫn chẳng có động tĩnh gì.Dư Chu Chu cứ thế đợi mãi, đợi hơn một tháng.Một tuần trước cô đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao để mừng sinh nhật cho Cố Diên Khanh, nên trang trí căn phòng như thế nào, chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn ra sao.Sau đó sẽ mượn hơi men để nói hết những lời chất chứa trong lòng cả hai.Dư Chu Chu là người thiếu cảm giác an toàn.Không nhận được hồi âm từ Cố Diên Khanh, cô chỉ có thể lên mạng tra tin tức về nàng.Lúc rảnh rỗi thì lật xem mấy đoạn hậu trường bị fan quay lén hay ảnh HD đẹp đến ngây người của Cố Diên Khanh.Nhưng hễ lướt thấy tin đồn tình ái giữa Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi, cô lập tức nhấn không thích rồi chặn luôn.Trước đây Cố Diên Khanh từng đưa cho cô số của Thạch Niệm Húc, nhưng Dư Chu Chu không dám tùy tiện làm phiền, dù sao Thạch Niệm Húc cũng là trợ lý trong công việc của nàng, nếu quấy rầy Thạch Niệm Húc, cô không biết Cố Diên Khanh có tức giận hay không.Vào ngày sinh nhật của Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm, trang trí phòng khách trong biệt thự trở nên ấm áp mà lộng lẫy, từ sáng sớm đã bắt tay vào nấu ăn, làm mười món mặn một món canh, mỗi món đều tinh xảo vô cùng, cô thay bộ quần áo mà mình dùng tiền làm thêm ở hội quán mua được.Sau đó bắt đầu chờ đợi từ lúc hoàng hôn kéo dài đến chập tối.Giao diện điện thoại vẫn luôn là khung trò chuyện giữa cô và Cố Diên Khanh, màn hình liên tục được mở rồi lại thoát, mở vào rồi lại thoát ra.Đúng lúc này, Dư Chu Chu đột nhiên nhận được tin nhắn của Bạch Tư Cầm.Gần đây Bạch Tư Cầm luôn không liên lạc gì với cô, Dư Chu Chu còn lo Bạch Tư Cầm gặp chuyện, nhưng cô không còn bao nhiêu sức lực để quan tâm.Bạch Tư Cầm: 【Dư Chu Chu, Cố Diên Khanh xảy ra chuyện rồi!】Bạch Tư Cầm gửi cho Dư Chu Chu một định vị.Bạch Tư Cầm: 【Ngay ở chỗ này, mau đến, có khi còn kịp.】Dư Chu Chu vẫn luôn tin tưởng Bạch Tư Cầm.Những tin mà Bạch Tư Cầm gửi lại cho cô, cô đều tin tưởng, huống hồ lần này còn có ba chữ "Cố Diên Khanh", đầu óc Dư Chu Chu lập tức như nổ tung, không kịp suy nghĩ gì, thay đồ lập tức bắt xe đến vị trí Bạch Tư Cầm gửi.Dư Chu Chu: 【Cố Diên Khanh gặp chuyện gì? Cậu biết gì thì nói mau cho tôi biết.】Dư Chu Chu không đủ kiên nhẫn, trực tiếp gọi điện cho Bạch Tư Cầm, nhưng nàng không nghe máy.Một lúc sau Bạch Tư Cầm mới ậm ừ trả lời.【Cậu đến rồi sẽ biết.】Chẳng trách Dư Chu Chu lại cảm thấy địa điểm này quen quen, đến dưới lầu, cô nhìn tòa cao ốc hội quán cao hơn 30 tầng, vẻ mặt lập tức trở nên sốt ruột.Cô sợ Cố Diên Khanh gặp phải chuyện như Tiết Tử Hân.Xã hội này vốn dĩ đã không công bằng với Omega.Dù có mạnh mẽ đến đâu, Omega trước mặt Alpha cũng đều yếu thế.Rất kỳ lạ, Dư Chu Chu đi vào rất thuận lợi, thậm chí có người dẫn đường cho cô, như thể sớm biết cô sẽ đến, trực tiếp đưa cô lên tầng 32.Dư Chu Chu vẫn còn mặc bộ đồ cô đã cẩn thận chuẩn bị cho Cố Diên Khanh, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác đơn giản, sau khi cởi áo khoác ra, bộ đồng phục thỏ cảnh sát kia trái lại lại trông chẳng khác gì đồng phục của nhân viên phục vụ trong hội trường.Dư Chu Chu thuận tay cầm lên một chiếc mặt nạ của nhân viên phục vụ, đeo lên mặt.Chỉ để lộ ra đường cằm tinh xảo cùng đôi môi.Sau khi vào thang máy lên tầng 32, một nhân viên phục vụ tưởng cô là người đến thay ca, liền đặt khay cùng rượu vang trong tay lên tay cô.Dư Chu Chu cứ thế tự nhiên đẩy cửa bước vào.Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chiếc khay trên tay cô bỗng như mất hết trọng lượng.Trong phòng bao cao cấp có khoảng mười người, phần lớn là gương mặt lạ, nhưng ngồi ở vị trí trung tâm là Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi.Mọi người xung quanh đều đang ồn ào cổ vũ, chẳng ai chú ý đến một nhân viên phục vụ mới bước vào.Bởi vì lúc này Cố Diên Khanh đang cùng Vân Diệu Hi uống rượu giao bôi, hai người khoác tay thân mật, đưa ly rượu đến môi mình.Cố Diên Khanh thoáng liếc về phía nhân viên mới vừa bước vào, bàn tay đang cầm ly rượu khựng lại, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.Một vài người khác cũng thuận theo ánh mắt Cố Diên Khanh nhìn qua, bắt gặp Dư Chu Chu vừa mới bước vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.“Alpha mới đến sao? Nhìn dáng dấp thế kia chắc không tệ, lại đây ngồi nào.”Một nam Beta đã có chút ngà ngà say chỉ tay về phía Dư Chu Chu.Trên mặt Dư Chu Chu không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nghe lời bước về phía người đàn ông kia, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống.Cố Diên Khanh đã lạnh lùng lên tiếng, khí áp thấp rõ rệt: “Qua đây.”Ly rượu giao bôi kia của Cố Diên Khanh không uống nữa.Chiếc ly bị cô đặt lại lên bàn, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy Dư Chu Chu.Ngay khi Dư Chu Chu bước vào, cô đã nhận ra ngay.Trong mắt Vân Diệu Hi hiện lên nụ cười mang theo vẻ trào phúng, thản nhiên quan sát một màn trước mắt.Nam Beta sau khi thấy thế, lập tức cười gượng lên tiếng, “Thì ra là người tiểu Cố tổng để mắt đến, nhanh, nhanh qua đó ngồi với tiểu Cố tổng đi.”Những người khác cũng lần lượt trêu chọc:“Xem ra vừa rồi Vân tiểu thư thật sự làm tiểu Cố tổng tức giận rồi, để Vân tiểu thư ghen mà tiểu Cố tổng gọi cả tiểu Alpha này đến bên cạnh.”“Chén rượu giao bôi lúc nãy không uống xong, nhất định phải phạt nhân viên phục vụ này uống mấy ly, làm mất hứng của mọi người.”“Trước đây chẳng phải tiểu Cố tổng ghét Alpha nhất sao? Sao đột nhiên lại hứng thú với tiểu Alpha vậy?”“Nghe nói dạo gần đây tiểu Cố tổng để mắt đến một tiểu Alpha, còn nuôi trong nhà nữa, xem ra là thật rồi.”“Đương nhiên rồi, tiểu Cố tổng cũng đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân đại sự, cũng nên vì tương lai của Cố thị mà tính toán, phải sớm sinh ra người thừa kế tiếp theo của Cố thị chứ.”“Được rồi, đừng nói nữa, lát nữa Vân tiểu thư lại giận, đến lúc đó tiểu Cố tổng không biết phải dỗ kiểu gì đâu.”Mấy lời trêu ghẹo của đám người kia nghe mà mang theo vài phần mỉa mai, châm chọc.Dư Chu Chu đặt ly rượu đỏ lên bàn, vừa định ngồi xuống cạnh Cố Diên Khanh thì bị Cố Diên Khanh nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng xoay một cái, cả người cô liền ngồi gọn vào lòng Cố Diên Khanh.Dư Chu Chu mím môi.Trong lòng chẳng biết là mùi vị gì.Cô cứ nghĩ Cố Diên Khanh luôn bận rộn, không ngờ lại bận rộn với những chuyện như thế này.Bận rộn yêu đương với Vân Diệu Hi, bận rộn xào cp cùng Vân Diệu Hi, bận rộn giúp Vân Diệu Hi xã giao trong các buổi tiệc, thậm chí còn uống rượu giao bôi với nàng.Thì ra trong những ngày tháng cô không thể gặp được Cố Diên Khanh, Cố Diên Khanh vẫn luôn ở bên Vân Diệu Hi.Cô thì cặm cụi chuẩn bị quà sinh nhật cho Cố Diên Khanh, những tin nhắn gửi đi chẳng có lấy một lời hồi âm.Nỗi nhớ nhung của cô, hóa ra lại vô giá trị đến thế.Nghe những lời đàm tiếu của người khác, Dư Chu Chu cũng có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh từ những mảnh vụn.Vân Diệu Hi đúng lúc lên tiếng, “Cô em nhỏ này hình như không vui, chẳng lẽ không muốn uống rượu sao? Nhưng A Khanh, tôi không thích nàng, tôi muốn nhìn thấy nàng bị chuốc say.”Dư Chu Chu ngồi trên đùi Cố Diên Khanh, nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng kia.Trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng, cô đang đánh cược.Cô đang cược Cố Diên Khanh kéo cô lại, đặt vào trong lòng, là vì đã nhận ra cô.Cô cược rằng Cố Diên Khanh sẽ không để cô uống rượu.Cô cược rằng giữa Vân Diệu Hi và Cố Diên Khanh chỉ là diễn trò, cô cược rằng Cố Diên Khanh có điều khó nói, chỉ là không chịu giải thích với cô.Ánh mắt Cố Diên Khanh dừng lại trên bộ đồ của Dư Chu Chu.Bộ đồng phục bó sát.Hai bên vai có dây đen, tôn lên vóc dáng toàn thân, phác họa ra đường cong hoàn mỹ, thắt lưng bị dây nịt siết chặt, còn cái tai thỏ trên đầu là thứ gì vậy, sao phía sau mông lại có cả một cái đuôi nhỏ?Cố Diên Khanh hận không thể lập tức cởi bộ đồ này trên người Dư Chu Chu, ném thật xa.Để nhiều người không liên quan thấy như vậy…Cố Diên Khanh cảm thấy bản thân có chút ngà ngà men say, không thể khống chế được cảm xúc.Bởi vì cô muốn giấu Dư Chu Chu đi, không để bất kỳ ai nhìn thấy.Một tay cô ôm chặt eo Dư Chu Chu, dùng lực rất mạnh, tay kia cầm lấy ly rượu vang đỏ trước mặt, kề lên môi Dư Chu Chu, giọng nói lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào: “Uống đi, rồi đút cho tôi.”Những người khác đều sững sờ, không ngờ Cố Diên Khanh lại chơi thật.“Tiểu Cố tổng... Hay là để nàng ra ngoài đi?”Trong mắt Dư Chu Chu hiện lên một tia không thể tin nổi.Môi Cố Diên Khanh từ từ áp xuống, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể trái lời.“Dùng miệng đút cho tôi.”