[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi
Chương 34
Đứng bên cửa sổ trong phòng Cố Diên Khanh, Dư Chu Chu nhìn Cố Diên Khanh lên xe rồi ung dung rời đi.Tay Dư Chu Chu siết chặt lấy rèm cửa.Những lời vừa nãy Cố Diên Khanh nói, cô đều ghi nhớ trong lòng.Dư Chu Chu cảm thấy Cố Diên Khanh nói đúng, cô là một Alpha không tiền, không quyền, không bản lĩnh.Nếu không có thân phận là người mang gen được huấn luyện từ trung tâm đào tạo gen, thì cả đời này cô có lẽ cũng chẳng bao giờ lại gần được Cố Diên Khanh.Hiện tại hai người đã là vợ vợ bí mật, cô không thể làm một Alpha ăn bám, cô phải dựa vào đôi tay mình để nuôi sống Cố Diên Khanh.Dư Chu Chu cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bạch Tư Cầm.Dư Chu Chu: [Cầu cứu! Bạch Tư Cầm, có con đường nào kiếm tiền nhanh không?]Bạch Tư Cầm lập tức trả lời trong tích tắc.Bạch Tư Cầm: [Cậu thiếu tiền? Cậu theo bên Cố Diên Khanh rồi mà còn thiếu tiền? Chẳng lẽ là Cố Diên Khanh ngược đãi cậu, không cho cậu tiền tiêu?]Dư Chu Chu: [Tiền Cố Diên Khanh là của Cố Diên Khanh, đó là tiền của Cố gia, không phải tiền do tôi tự kiếm ra.]Bạch Tư Cầm gửi một biểu cảm tức giận.Bạch Tư Cầm: [Cậu ngốc à! Cậu cả người đã bị bán cho Cố gia, Cố gia đang vắt kiệt hết giá trị lợi dụng của cậu, họ đang lợi dụng gen cậu, cậu tiêu chút tiền của họ chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao.]Bạch Tư Cầm: [Nếu cậu thật sự thiếu tiền, hay là tôi cho cậu vay chút?]Dư Chu Chu: [Tôi muốn kiếm tiền bằng chính đôi tay mình, nếu vay tiền thì chẳng còn ý nghĩa gì.]Dư Chu Chu và Bạch Tư Cầm từ khi có ký ức đã cùng nhau lớn lên ở trung tâm đào tạo gen, họ không quá quen thuộc với quy tắc của xã hội.Bạch Tư Cầm: [Hay là thử đi làm thêm trước?]Dư Chu Chu: [Có lý.]Bạch Tư Cầm: [Dù sao cậu cũng không tiếp tục tham gia chương trình hẹn hò, thì cứ nghỉ ngơi ở nhà đi, cái chương trình rác rưởi đó cũng chẳng có gì đáng để tham gia. Không nói nữa, tổ chương trình gọi tập hợp rồi.]Dư Chu Chu: [Đợi đã! Bạch Tư Cầm, gửi định vị cho tôi.]Dư Chu Chu ngồi trên giường, hơi ngượng ngùng gãi gãi cằm mình.Kỳ mẫn cảm đã qua, cô cũng không phải Alpha mắc chứng lo âu khi chia xa, nhưng tại sao cứ mỗi lần Cố Diên Khanh rời đi, trong lòng cô lại trống rỗng thế này?Cô không phải cố ý đòi Bạch Tư Cầm gửi địa điểm quay chương trình hẹn hò.Chỉ là nghĩ, nếu đã định đi làm thêm, thì đi đâu làm chẳng như nhau.Vậy thì ở gần Cố Diên Khanh một chút, chẳng phải càng tốt hơn sao.Dư Chu Chu và Kim Lan Miểu đều vắng mặt trong chương trình hẹn hò, tám khách mời còn lại sáu, cần phải chia nhóm lại.Bạch Tư Cầm và Nhan Mật được xếp thành một đội.Dư Chu Chu mở điện thoại, bật định vị mà Bạch Tư Cầm gửi cho mình.Là một trường đại học ở phía tây Vân Thành, đại học Tây Vân.Dư Chu Chu lại đơn giản tìm kiếm thông tin tuyển dụng trong khuôn viên trường.Cô cảm thấy phần lớn công việc mình đều có thể đảm nhiệm được, lập tức tràn đầy tự tin bắt đầu thay đồ.Áo thun trắng, quần jeans, tóc tùy ý buộc cao thành một cái đuôi ngựa, nhìn kiểu gì cũng là một nữ sinh đại học tràn đầy sức sống.Dư Chu Chu đầy tự tin đeo balo lên vai, vừa chuẩn bị ra ngoài.Phát hiện một người già mặc tây trang chỉnh tề, sắc mặt già nua, đang đứng trước cửa như thể đã đợi cô từ lâu.Dư Chu Chu nhận ra người này.Là quản gia của Cố gia. Phía sau quản gia là một chiếc siêu xe màu đen, cửa xe đã được mở sẵn, quản gia hướng về phía Dư Chu Chu làm động tác mời.Quản gia: “Dư tiểu thư, đã lâu không gặp, mời lên xe, Cố tổng muốn gặp cô.”Tim Dư Chu Chu bỗng đập nhanh lên hẳn.“Từ thúc, Cố tổng tìm cháu có chuyện gì sao?”Dư Chu Chu ngồi ở hàng ghế sau, hai tay nắm chặt quai balo chính mình.Cô và Cố Diên Khanh đã là vợ vợ bí mật, lại còn có tiếp xúc thân mật đến vậy, giờ đi gặp Cố Cảnh Danh, có cảm giác như sắp gặp phụ huynh.Nếu nói Cố Diên Khanh là dòng suối lạnh trong hồ sâu băng giá, thì Cố Cảnh Danh chính là khối băng bị phong ấn ngàn năm.Cảm giác lạnh lẽo mà Cố Diên Khanh mang đến là kiểu từng chút một len vào da thịt qua lỗ chân lông rồi thấm vào tận xương tuỷ, vẫn còn có quá trình, và trong quá trình đó người ta vẫn có thể chịu đựng bằng ý chí.Còn cái lạnh của Cố Cảnh Danh thì có thể lập tức khiến người khác chết cóng, một luồng lạnh xuyên qua ánh mắt đâm thẳng vào tim, ghê gớm đến rợn người.Quản gia vừa lái xe, vừa liếc nhìn gương chiếu hậu, nở nụ cười hiền hậu: “Dư tiểu thư không cần sợ, Cố tổng không có ác ý gì đâu, chỉ là muốn dặn dò cô vài việc.”Dư Chu Chu ngoan ngoãn gật đầu.Tay lái của quản gia rất vững, thời gian cũng được canh chuẩn xác, khi Dư Chu Chu đi vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng tài, điện thoại cô vừa vặn 9:58, khi cô xuất hiện ở cửa văn phòng Cố Cảnh Danh, thời gian trên màn hình là đúng 10:00.Thư ký dẫn Dư Chu Chu gõ gõ cửa.Một giọng nói khiến người ta vừa nghe đã rùng mình lập tức vang lên:“Vào đi.”Dư Chu Chu đeo balo, nắm lấy quai, bước vào.Cố Cảnh Danh khép lại tài liệu, đặt sang một bên: “Quan hệ của cô với Cố Diên Khanh phát triển đến mức nào rồi?”Câu hỏi thẳng thừng khiến đầu óc Dư Chu Chu như bị đánh úp, cô từng tưởng tượng đủ kiểu kịch bản trò chuyện với Cố Cảnh Danh, nhưng không nghĩ tới sẽ bị hỏi trực diện như vậy.Dư Chu Chu cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt Cố Cảnh Danh: “Cháu…”Ánh mắt Cố Cảnh Danh mang tính chất thẩm tra rất mạnh.Lúc đi kiểm tra trung tâm đào tạo gen, Cố Cảnh Danh từng gặp Dư Chu Chu vài lần.Còn lại phần lớn thời gian, Dư Chu Chu chỉ tồn tại trong các văn kiện giấy tờ xuất hiện trước mặt cô.Đứa trẻ này xuất thân trong sạch, tính cách hiền lành, quan trọng nhất là mức độ tương thích gen với Cố Diên Khanh đạt tròn 100%Mặc dù hiện tại đã có lệnh cấm chính thức về việc đo lường mức độ tương thích gen giữa Alpha và Omega, cũng như độ mạnh yếu của gen Alpha.Nhưng có một số quy định, đối với Cố thị mà nói, hoàn toàn không mang tính ràng buộc.Dư Chu Chu không nghi ngờ gì nữa, chính là người mang dòng gen hoàn mỹ nhất trong thế hệ người được bồi dưỡng tại trung tâm đào tạo gen.Cố Cảnh Danh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc lọ, đặt lên bàn: “Cô còn nhớ tất cả những gì đã học được ở trung tâm đào tạo gen không?”“Cháu nhớ.”Cố Cảnh Danh: “Tất cả bọn trẻ trong trung tâm đào tạo gen của Cố thị đều là trẻ mồ côi, nếu lúc đó Cố thị không nhận nuôi, thì trong cái rẻo Biên Thành nghèo khó này, các cô cũng không sống nổi bao lâu, ta đã cho mỗi đứa trẻ một cơ hội bình đẳng, sau khi vào trung tâm đào tạo gen của Cố thị, sẽ dựa theo sở trường của từng người mà học tập các nội dung liên quan, mục tiêu của các cô học suốt bao nhiêu năm nay, chỉ có một.”Dư Chu Chu: “Cháu biết, là để trở thành vợ của Cố Diên Khanh.”Trở thành người vợ hoàn mỹ nhất của Cố Diên Khanh, sinh ra người thừa kế càng hoàn mỹ hơn cho Cố thị.Dư Chu Chu vẫn không nén được nghi vấn trong lòng, hỏi ra: “Cố tổng, vậy những người không được chọn làm vợ của Cố Diên Khanh, kết cục sẽ ra sao?”Dư Chu Chu nhớ lại cảnh tượng năm đó khi cô bị đưa đến sàn đấu giá, dù khi đó bị bịt mắt, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác mình là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.Cố Cảnh Danh khẽ cười lạnh: “Cô đang muốn nói đến chuyện những người khác bị bán đi?”“Trung tâm đào tạo gen của Cố thị đã dốc vào các cô biết bao tâm huyết, mà bản thân các cô lại chẳng có năng lực gì để báo đáp Cố thị, nếu không được chọn làm vợ của Cố Diên Khanh, thì sự tồn tại của những người khác chẳng có ý nghĩa gì, bị bán đi cũng là một cách để báo đáp Cố thị, thế thì có gì sai? Hay cô cảm thấy như vậy là quá máu lạnh?”Dư Chu Chu nắm chặt hai tay thành quyền, cô theo bản năng không muốn tin Cố Cảnh Danh thật sự sẽ làm như vậy.“Việc chúng cháu được chọn vào trung tâm đào tạo gen của Cố thị, cũng là vì Cố thị nhìn trúng giá trị gen của chúng cháu. Ở Biên Thành, việc Cố thị lựa chọn những đứa trẻ mồ côi cũng là có sàng lọc, bản thân chúng cháu vốn dĩ đã có giá trị tồn tại.”Dường như nghe được một câu trả lời thú vị, tâm trạng Cố Cảnh Danh hiếm hoi tốt lên một chút, cô đứng dậy: “Chẳng lẽ cô đã quên cảm giác khi mình bị đưa lên sàn đấu giá rồi sao? Còn cả Bạch Tư Cầm cũng từng nói với cô, những người không được chọn làm vợ của Cố Diên Khanh, chẳng phải đều đã bị bán đi hết rồi sao?”Dư Chu Chu đột ngột ngẩng đầu.Quả nhiên, cô đoán không sai, tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của Cố Cảnh Danh, đến cả thông tin mà Bạch Tư Cầm truyền đạt cho cô, Cố Cảnh Danh cũng biết rõ.Điều đó có nghĩa, những gì cô đang nghe, đang thấy, đều là những gì Cố Cảnh Danh muốn cô thấy.Dư Chu Chu: “Vậy ra tất cả đều do Cố tổng sắp đặt.”“Cũng không đến nỗi ngu ngốc.” Cố Cảnh Danh chắp tay sau lưng, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, những tòa nhà cao tầng trước mặt Cố thị cũng chẳng khác gì lũ kiến, mãi mãi cúi đầu thần phục.“Hôm nay ta gọi cô tới, chỉ muốn nhắc nhở một việc: đừng quên nhiệm vụ của mình.” Khi Cố Cảnh Danh quay đầu lại, chút mềm mỏng lúc trước đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng toan tính của một thương nhân lão luyện. “Nói đơn giản thì, đây chỉ là một ván cờ, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ trong ván cờ này, là quân cờ có giá trị lợi dụng cao hơn một chút, nhiệm vụ của cô chính là, dùng dòng gen xuất sắc của mình để giúp Cố Diên Khanh sinh ra người thừa kế đời sau của Cố thị.”Dư Chu Chu biết rõ, Cố Diên Khanh căn bản không muốn có một đứa con với cô.“Nhưng mà…” Dư Chu Chu lấy hết can đảm nói: “Cố tổng, ngài đã từng hỏi qua ý kiến của con gái ngài chưa? Con gái ngài thật sự nghĩ như vậy sao?”Cố Cảnh Danh cười lạnh một tiếng: “Nó nghĩ gì không quan trọng, cô có nhiệm vụ của cô, nó cũng có nhiệm vụ của nó.”Cố Cảnh Danh làn da rất trắng, gần như không có chút huyết sắc nào, gầy gò lạnh lẽo.“Thời gian của cô không nhiều, trên bàn có ống nghiệm chứa thuốc tiêm, lấy được tin tức tố và máu của Cố Diên Khanh, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành.”......Dư Chu Chu ngồi trong xe, ngơ ngẩn nhìn ống nghiệm trong tay.Cô chỉ có một tháng thời gian.Nếu muốn ở lại bên cạnh Cố Diên Khanh, thì phải hoàn thành nhiệm vụ mà Cố Cảnh Danh giao cho cô, nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ này, nhất định sẽ khiến Cố Diên Khanh chán ghét cô.Việc lấy tin tức tố và máu từ tuyến thể Cố Diên Khanh vốn dĩ không khó, nhưng Cố Cảnh Danh lại nhất định muốn cô tự tay làm.Hiện nay, việc sinh con không cần đến Omega mang thai, mà do trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh thống nhất phối ghép tin tức tố và máu của Alpha và Omega để sinh sản.Nhưng cho dù là như vậy, đứa bé được sinh ra vẫn phải do Omega toàn quyền quản lý, nếu từ bỏ quyền nuôi dưỡng sẽ bị truy cứu trách nhiệm, còn Alpha thì không cần gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.Quản gia dừng xe lại khi đến nơi, “Dư tiểu thư, đến chỗ cô nói rồi.”Dư Chu Chu cảm ơn quản gia rồi xuống xe.Cô bảo quản gia chở mình đến tây đại Vân Thành.Chính là nơi Cố Diên Khanh đang ghi hình chương trình.Cô đã tra thông tin tuyển dụng trên điện thoại, tìm được một công việc làm thêm trong một tiệm trà sữa trong khuôn viên trường đại học này.Cô không có học vấn, cũng không có kinh nghiệm làm việc, nên chỉ có thể tìm những công việc vất vả mệt nhọc nhất.Dư Chu Chu đã thỏa thuận xong với ông chủ về mức lương, tính theo giờ, 20 tệ 1 tiếng.Đây là lần đầu tiên Dư Chu Chu đi làm, cô không có nhiều khái niệm về tiền bạc.Công việc của cô là mặc bộ đồ thú bông dày cộp hình chú chó, đi phát tờ rơi trong khuôn viên trường.Bộ đồ thú bông hình chó có lớp lông rất dày, màu vàng, lông xù lên, tai rất to, rủ xuống hai bên đầu, đôi mắt đen nhánh trông vô cùng đáng yêu.Dư Chu Chu có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài qua phần mắt của bộ đồ, chỉ là màu sắc sẽ tối hơn, tầm nhìn cũng bị hạn chế, dáng người cô cao gầy, vừa khéo có thể làm bộ đồ căng phồng lên, tay chân thon dài ẩn trong lớp đồ nặng nề, lúc cử động trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.Ông chủ đặt một xấp tờ rơi vào tay Dư Chu Chu.Trên xấp tờ rơi còn để thêm một cái bánh mì, “Cô bé, còn chưa ăn trưa phải không? Ăn một miếng trước đi, đừng để bụng đói mà đi phát tờ rơi.”Dư Chu Chu ở trong bộ đồ thú bông nhét chiếc bánh mì vào túi, gật đầu với ông chủ, sau đó nhìn bản đồ khuôn viên trường bắt đầu phát tờ rơi.Ông chủ nhìn bóng lưng Dư Chu Chu, lắc đầu, nói với người bên cạnh: “Nhìn là biết ngay sinh viên vừa học vừa làm, một Alpha mà phải làm công việc khổ cực như vậy.”Hiện đang là buổi trưa, ánh nắng gay gắt nhất trong ngày, bộ đồ thú bông vốn đã dày lại càng thêm ngột ngạt, mồ hôi trên người Dư Chu Chu tuôn ra hết lớp này đến lớp khác, cả người ướt đẫm.Cô chỉ là muốn thử vận may, xem có thể tình cờ gặp được Cố Diên Khanh hay không.Không ngờ vừa rẽ qua một con hẻm, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.Vân Diệu Hi bám sát phía sau Cố Diên Khanh, dính như cao dán, “A Khanh, bảy ngày nay chị đi đâu vậy? Sao nhắn tin mà không trả lời tôi?”Người quay phim gia vẫn luôn theo sát phía sau quay hình, Dư Chu Chu lập tức nép vào một bên.Do lần trước chương trình hẹn hò đã xảy ra quá nhiều sự cố ngoài ý muốn, lần này tổ chương trình dứt khoát tách ba cặp đôi ra quay riêng từng đôi, như vậy cũng dễ dàng cho việc dựng phim và tạo dựng bầu không khí ám muội.Cố Diên Khanh dừng bước, ánh mắt nhìn vào một cửa hàng trước mặt, giơ tấm thẻ nhiệm vụ trong tay lên: “Nhiệm vụ đầu tiên là, tặng cho đối phương một món quà có ý nghĩa.”Vân Diệu Hi bĩu môi: “Chỉ là một tiệm vòng tay rất bình thường thôi mà, có gì đặc biệt đâu, nếu tặng A Khanh vòng tay bình thường thì chẳng thể hiện được ý nghĩa gì.”Khóe môi Cố Diên Khanh hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Vòng tay đương nhiên là bình thường, nhưng nếu thêm vào vài thứ, thì sẽ trở nên có ý nghĩa. Ví dụ như, tóc.”Dư Chu Chu nghĩ đến việc mình đang mặc đồ thú bông, căn bản không ai nhận ra cô, nên to gan đi thêm vài bước về phía tổ chương trình, không lọt vào khung hình, sẽ không có ai đuổi cô, vì vậy cô ngang nhiên đứng cách đó vài mét để nghe lén.Tết tóc vào vòng tay, chẳng phải có hàm ý đặc biệt sao?Tóc còn được gọi là thanh ti, mà thanh ti cũng mang ý nghĩa là tình ti, nếu tóc của hai người được đan vào nhau, chẳng phải là dây dưa không dứt, mãi mãi không rời xa nhau sao?Dư Chu Chu cắn nhẹ môi.Cố Diên Khanh thực sự thích Vân Diệu Hi đến vậy sao?Một Beta bình thường, mà lại có thể khiến nàng yêu thích đến mức vượt qua bản năng trời sinh giữa AO với độ tương thích gen 100%.Tim Vân Diệu Hi đập mạnh một cái.Không hiểu sao lại không muốn để Cố Diên Khanh có được tóc mình, nhưng lại không tìm được lý do gì để từ chối.Cố Diên Khanh: “Sao vậy, Vân tiểu thư không muốn sao? Chúng ta không cần phải tết tóc vào nhau, chỉ cần dùng tóc của đối phương làm thành vòng tay là được, coi như để lại một kỷ niệm cho nhau.”Dư Chu Chu nhìn hai người bước vào trong cửa hàng.Người quay phim cũng đi theo vào, cô mặc bộ đồ thú bông đứng canh ở cửa tiệm, phát tờ rơi cho các sinh viên khác.Nhưng đôi mắt đen láy của chú chó trong bộ đồ thú bông lại thỉnh thoảng liếc nhìn vào bên trong tiệm.“Chó gì mà đáng yêu quá đi mất.”Sinh viên qua đường nhận lấy tờ rơi xong, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bộ đồ thú bông hình chó.Lại có người gan to đưa tay ra sờ vào tai chú chó, một hai người bu lại, số người vây quanh lại càng đông.Dư Chu Chu chỉ có thể nâng cánh tay và chân nặng nề trong bộ đồ thú chó lên đáp lại, nhưng toàn bộ tâm trí cô lại đặt hết trong cửa hàng vòng tay.Khoảng 10 phút trôi qua, đám sinh viên chụp ảnh ôm ôm ấp ấp mới dần tản đi.Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi cùng người quay phim cũng từ tiệm vòng tay bước ra.Vân Diệu Hi và Cố Diên Khanh đều cầm trong tay một chiếc vòng tay tinh xảo.Bên ngoài vòng tay có đính pha lê, kim cương, hơi nâng lên một chút dưới ánh nắng liền phát ra ánh sáng lấp lánh nhiều màu.Vân Diệu Hi hai tay chắp lại, đặt vòng tay trước ngực, ngọt ngào cười với Cố Diên Khanh: “Cảm ơn A Khanh, tôi rất thích món quà này.”Cố Diên Khanh chỉ hơi mỉm cười, sau đó đem chiếc vòng tay làm từ tóc của Vân Diệu Hi bỏ vào túi áo.Trên livestream, bình luận chen chúc như điên.Dư Chu Chu trong bộ đồ thú bông nở nụ cười lệch mép, từ từ bước về phía trước, giả vờ lơ đãng phát tờ rơi cho Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi, dù sao cũng đang có máy quay phát sóng trực tiếp, bọn họ cũng không thể như thường ngày mà đuổi thẳng một người mặc đồ thú bông đi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy tờ rơi.Ngay lúc Vân Diệu Hi vừa cầm lấy tờ rơi, xòe tay ra, dùng ngón tay móc lấy chiếc vòng tay, Dư Chu Chu nhanh như chớp, nâng cánh tay nặng nề của bộ đồ thú bông lên đánh vào cánh tay Vân Diệu Hi, khiến chiếc vòng bị hất văng ra ngoài.Vân Diệu Hi còn chưa kịp kinh ngạc, Dư Chu Chu đã bắt đầu điên cuồng chạy đà rồi lao tới, một cước đá bay chiếc vòng tay rơi dưới đất.Độ cao của cú đá vừa đủ để cô đưa tay trong bộ đồ thú bông ra chộp lấy, sau đó nhanh chóng giấu vào trong lớp lông của bộ đồ.Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh, không ai kịp phản ứng, khi Vân Diệu Hi mở miệng định nói gì đó thì Dư Chu Chu đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, rẽ vào một con hẻm nhỏ.Vân Diệu Hi chỉ có thể khom lưng, ưỡn mông, liên tục tìm kiếm ở chỗ mà cô vừa nãy hình như thấy chiếc vòng rơi xuống.Tìm mãi vẫn không thấy.“Kỳ lạ thật, vừa nãy rõ ràng rơi ở đây mà.”“Tất cả là tại cái người mặc đồ thú bông kia, chính cô ta làm rơi.”“Con chó chết tiệt đó sao chạy nhanh thế không biết?”Vân Diệu Hi mất hết kiên nhẫn, suýt nữa lộ cả bản chất thật.Cố Diên Khanh phía sau cô khẽ ho một tiếng: “Vân tiểu thư vẫn đang ghi hình, nếu thật sự tìm không thấy thì thôi đi, bảo người của trường để ý giúp chúng ta một chút là được.”Vân Diệu Hi lập tức hoàn hồn lại, “A Khanh nói đúng, cứ vậy đi.”Vân Diệu Hi nhìn vào thẻ nhiệm vụ trong tay, “Nhiệm vụ thứ hai là thử thách rung động, hai người cùng ăn một thanh bánh quy, chầm chậm cắn về phía đối phương, ai chớp mắt trước thì thua.”Nhiệm vụ này thật sự quá mức ám muội.Cố Diên Khanh khá bài xích việc tiếp xúc gần với Vân Diệu Hi.Vân Diệu Hi: “Trời quá nóng, chúng ta đừng lang thang ở đây nữa, hay là tìm một quán đồ uống mát, vừa nghỉ ngơi vừa hoàn thành nhiệm vụ đi.”Nói xong, thấy mọi người đều đi về phía trước, Vân Diệu Hi lặng lẽ siết chặt thẻ nhiệm vụ thật trong tay, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh.Bởi vì nhiệm vụ thực sự trên thẻ không hề giống với nội dung cô vừa đọc ra.Dư Chu Chu trốn trong góc, để lộ nửa gương mặt chó trong bộ đồ thú, len lén quan sát.Trùng hợp làm sao, quán đồ uống mà bọn họ bước vào chính là nơi cô đang làm thêm.Hai người cùng ăn một thanh bánh quy?Cái nhiệm vụ chó má gì thế?Cô và Cố Diên Khanh còn chưa từng ăn cùng nhau đâu!Vân Diệu Hi rõ ràng đang cố tình tạo ra tiếp xúc thân mật với Cố Diên Khanh, liên tục khuấy động xào cp cô ta và Cố Diên Khanh trên mạng.Có một chiêu gọi là “dìm chết bằng nâng đỡ”.Một người càng được tâng bốc cao, đến lúc ngã xuống sẽ càng thảm hại.Hình tượng của Cố Diên Khanh trên mạng là một tín đồ chủ nghĩa đại Omega cực đoan.Nàng có một nhóm fan Omega cuồng nhiệt, nhưng nếu để bọn họ phát hiện ra Cố Diên Khanh vốn không giống như hình tượng mà họ tôn sùng, chẳng những đã kết hôn với một Alpha, mà còn bị Alpha đánh dấu, thậm chí còn chuẩn bị sinh con cho Alpha, đến lúc đó fan sẽ quay lưng lại điên cuồng phản kích.Đến khi đó, cô sẽ trở thành người bị hại trong mối quan hệ này, toàn bộ fan của Cố Diên Khanh sẽ bị cô thu phục hết.Cô sẽ giành lấy tất cả những gì Cố Diên Khanh đang có.Danh tiếng, quyền lực, địa vị cùng cả tập đoàn Cố thị.Tổ chương trình mang tới một thanh bánh quy dài khoảng 10cm.Vân Diệu Hi trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng đỏ bừng, cắn một đầu bánh quy, “A Khanh, nụ hôn màn ảnh đầu tiên của tôi còn chưa trao ra đâu, xem ra lần này phải giao lại trong chương trình rồi, A Khanh nhớ dịu dàng một chút a~”Ngay lúc Vân Diệu Hi nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đợi Cố Diên Khanh từ từ áp sát, Dư Chu Chu lại xuất hiện.Dư Chu Chu bưng hai ly đồ uống lạnh đi đến trước bàn Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi, lúc đặt ly xuống, vô tình làm gãy chiếc bánh quy mà Vân Diệu Hi đang ngậm, "bốp" một tiếng rơi xuống bàn, còn gãy ra thành mấy khúc.Vân Diệu Hi mở mắt ra, tức đến mức phải hít sâu mấy hơi, cố gắng ổn định cảm xúc.Trên mặt vẫn giữ nụ cười duyên dáng, đưa thanh bánh quy còn lại cho Cố Diên Khanh, “A Khanh, hay là để chị làm đi?”Cố Diên Khanh nhận lấy bánh quy, động tác khựng lại một chút, vì cô ngửi được một mùi hương quen thuộc từ người mặc bộ đồ thú kia.Tuy rằng tin tức tố chủ yếu phát ra từ tuyến thể của Alpha hoặc Omega, nhưng **cũng có thể truyền ra một chút mùi hương tin tức tố nhạt.Chỉ những Alpha hoặc Omega có mức độ thân mật rất cao mới có thể ngửi thấy.Bộ đồ thú này rất dày, thời tiết lại oi bức, Dư Chu Chu đã không biết đổ bao nhiêu mồ hôi.Mà mồ hôi cũng có thể tỏa ra mùi hương tin tức tố nhạt.Vân Diệu Hi là Beta, đương nhiên không thể ngửi thấy.Cố Diên Khanh cắn một đầu bánh quy, sau đó khóe môi hơi cong lên, khẽ cười, dùng khóe mắt liếc về phía bộ đồ thú, chăm chú chờ xem nàng định làm gì tiếp theo.Dư Chu Chu nghiến răng, cô không tin Cố Diên Khanh thật sự sẽ ngậm lấy đầu bánh quy rồi chờ Vân Diệu Hi từ từ cắn lại.Nhưng không ngờ, chuyện mà cô không tin lại cứ thế xảy ra.Thế là móng vuốt chó con không chút lưu tình mà đập vỡ bánh quy, bất kể Cố Diên Khanh cầm lên bao nhiêu cái, đều bị Dư Chu Chu vô tình mà kiên quyết gãy vụn, cho đến khi cả gói bánh quy biến thành một đống vụn nát.Cuối cùng Vân Diệu Hi không thể nhẫn nhịn thêm, đập bàn đứng lên, “Cô bị làm sao đấy hả? Đừng tưởng trùm cái bộ đồ thú vào là có thể tùy tiện phá rối, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai trốn trong đây!”Vừa nói vừa định tháo đầu thú của Dư Chu Chu ra.“Thôi đi.” Cố Diên Khanh nhàn nhạt mở miệng.Trong giọng nói chẳng có chút tức giận nào, ngược lại còn mang theo vài phần khoan dung cưng chiều, “Trời nóng thế này, mang bộ đồ thú đi làm thêm, chắc là một cô sinh viên đáng yêu thôi, Vân tiểu thư giận dỗi với một đứa nhỏ làm gì?”Vừa nói, cô còn đưa tay nhéo nhéo móng vuốt chó con, “Chó con đáng yêu thế này, giận nó rồi, nó sẽ buồn lắm đó.”Bình luận bay đầy màn hình, tất cả đều sắp phát cuồng, vì đây là lần đầu họ thấy biểu cảm cưng chiều như vậy trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố ảnh hậu.【Cố ảnh hậu là phe cún sao? Phe mèo đau lòng quá đi.】【Trời ơi trời ơi, đây chính là ánh mắt thâm tình nhìn một chú chó đó hả? Tôi lại cảm nhận được cảm giác cp từ một con chó luôn ấy.】【Vân Diệu Hi hơi nghiêm túc quá rồi đó? Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, có người mặc đồ thú xen vào, ngược lại còn tăng thêm kịch tính, sao Vân Diệu Hi dễ nổi nóng thế nhỉ?】Dư Chu Chu móc ra một đóa hồng phấn từ trong túi, đặt xuống cạnh tay Cố Diên Khanh.Đó là hoa cô vừa mới ứng trước tiền lương từ ông chủ để mua ở tiệm hoa bên cạnh, tiền công hôm nay của cô vừa vặn đủ.Cô cảm thấy Cố Diên Khanh chắc sẽ thích.Cố Diên Khanh đưa tay nhận lấy, trên tay trái không đeo nhẫn.Dư Chu Chu thoáng ủ rũ trong một giây, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.Cố Diên Khanh đưa hoa hồng phấn lên mũi, khẽ ngửi, giọng dịu dàng đáp lại: “Rất đẹp, cảm ơn em.”Bộ đồ chó con vốn đang hơi xụi lơ, như được bơm căng hơi chỉ trong một khoảnh khắc, lại trở nên sinh động hẳn lên.【Người mặc bộ đồ thú kia là ai vậy? Sao lại đáng yêu như thế?】【Chắc chắn là fan của Cố Diên Khanh rồi đúng không? Nếu không thì sao lại chuẩn bị hoa từ trước được chứ? Thật sự quá hạnh phúc luôn, sớm biết thế tôi cũng đi làm thêm.】【Thôi đi mấy bạn phía trên, hôm nay nhiệt độ gần 37 độ đó, mặc bộ đồ thú kiểu đó chắc nóng chết mất, cho dù là fan thì cũng quá lợi hại rồi, nhất định là fan chân chính.】Dư Chu Chu cười thầm vui vẻ trong lòng.Từng bước một, lững thững đi về phía quầy bar.Cũng vì vậy mà thu hút sự chú ý của mấy sinh viên đại học khác trong quán nước.“Đáng yêu quá trời, có thể ôm chụp một tấm được không?”Bị Cố Diên Khanh khen một câu khiến tâm trạng Dư Chu Chu cực kỳ tốt, ai yêu cầu gì cô cũng gật đầu đồng ý, thậm chí có nữ sinh nhào vào hôn lên mặt bộ đồ chó con mấy cái thật mạnh.Năm sáu người vây chặt cô thành một vòng, chật như nêm cối, Cố Diên Khanh chỉ hơi nghiêng đầu là trông thấy hết toàn bộ cảnh tượng đó.Tâm trạng vốn còn đang tốt lập tức lạnh xuống.Ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn đóa hồng phấn trong tay.Bị người khác ôm ấp, hôn hít, còn dính cả mùi tin tức tố của người ta lên người.Đồ ngốc Dư Chu Chu.Không biết từ chối sao?Kỳ lạ, cô tức giận làm gì chứ?Vân Diệu Hi: “A Khanh, nếu chị không thích đóa hoa hồng này, vậy có thể tặng nó cho tôi không?”Cố Diên Khanh không nói gì, chỉ lặng lẽ gài đóa hồng lên ngực áo mình.Tất cả hành động đều đang truyền đạt một ý.Đẹp mặt cô.