[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 26



Cố Diên Khanh trở lại tầng 4, vừa đẩy cửa đã thấy Vân Diệu Hi đang ngồi trên sofa, tựa như đang chờ cô.

Vân Diệu Hi mắt cong như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào hỏi: “A Khanh, chị vừa đi đâu a? Trên tay cầm áo của ai vậy?”

Tuy mang vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, nhưng câu hỏi lại mang tính chiếm hữu rõ rệt, như đang lén thăm dò bí mật của người khác.

“Cô không thấy cô tiếp cận tôi rất cố ý sao?” Cố Diên Khanh ném áo Dư Chu Chu lên giường trong phòng.

Quay người ngăn Vân Diệu Hi định cùng cô bước vào phòng, “Cô như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cô có ý đồ với tôi.”

Cố Diên Khanh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, chưa từng tỏ chút thiện cảm với ai.

Vân Diệu Hi đã quen với sự lạnh nhạt, “A Khanh, đương nhiên là mẹ nuôi bảo tôi phải thân thiết với chị rồi, chị đoán xem, mẹ nuôi ghép đôi tôi với chị là vì điều gì?”

Cố Diên Khanh đóng sầm cửa phòng lại.

Cô bước đến sofa ngồi xuống, hai chân bắt chéo, khuỷu tay tựa lên tay vịn ghế, nghiêng đầu, đôi mắt hơi nheo, ánh mắt lạnh lùng quan sát Vân Diệu Hi.

Vân Diệu Hi: “A Khanh, tôi nghĩ những chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả, dù sao tôi và mẹ nuôi quan hệ tốt như vậy, mẹ nuôi đối xử với tôi chẳng khác gì con ruột, bà ấy đương nhiên hy vọng hai đứa con yêu quý nhất của mình ở bên nhau.”

Cố Diên Khanh đột nhiên cười khẽ, mang theo ý vị khó hiểu.

Chỉ là không biết, người mẹ Alpha kia của cô có biết Vân Diệu Hi cũng là con ruột của bà ấy không.

Vân Diệu Hi ngồi xuống bên cạnh Cố Diên Khanh, “Năm xưa chuyện ở Cố gia tôi cũng nghe loáng thoáng, mẹ nuôi là người bị hại, người được nuôi lớn trong khu đào tạo gen đều là những cá thể độc lập, có nhân cách hoàn chỉnh, bị ép buộc trói chặt với nhau như vậy, khác gì hôn nhân sắp đặt mấy trăm năm trước, giờ ai cũng tôn sùng tình yêu tự do, thậm chí đã có lệnh cấm ghép đôi gen, Omega ở bên Alpha nhất định sẽ bị tổn thương, Beta mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Vậy sao?” Cố Diên Khanh cười nhạt như không cười. “Vậy cô cho rằng, ai mới là lựa chọn tốt nhất cho tôi?”

Vân Diệu Hi chỉ nhìn nàng, cười không đáp.

“Cô đã động vào đồ trong ngăn kéo của tôi?” Cố Diên Khanh đột ngột lạnh giọng hỏi.

Chuyển đề tài quá nhanh khiến Vân Diệu Hi khựng lại một lúc, “Không có, tôi đâu có đụng vào ống ức chế tin tức tố của chị đâu.”

Cố Diên Khanh lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng Vân Diệu Hi, trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy áp lực, “Cô là Beta, làm sao cô biết ống kim đó là ống ức chế tin tức tố của Omega?”

Nụ cười trên mặt Vân Diệu Hi bắt đầu gượng gạo.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của nhân viên chương trình.

“Cố tiểu thư, Vân tiểu thư, mời chuẩn bị xuống tầng để quay hình.”

Vân Diệu Hi lập tức đứng dậy, “Vâng, biết rồi, chúng tôi xuống ngay.”

Cố Diên Khanh lạnh lùng dõi theo bóng lưng Vân Diệu Hi, đề tài tuy bị chuyển hướng, nhưng điều đó không có nghĩa mọi chuyện có thể dễ dàng bỏ qua.

......

Biệt thự rất lớn.

Có rất nhiều phòng trống và khu vực sinh hoạt chung.

Không có camera ghi hình.

Dư Chu Chu đi đến nơi không có máy quay, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi.

Chỉ khi nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia căn phòng vang lên, biết rằng sắp bắt đầu ghi hình, cô mới định đứng dậy.

Rửa tay trong nhà vệ sinh xong, vừa xoay người định rời đi lại đụng phải một Alpha.

Một Alpha có dung mạo cực kỳ diễm lệ yêu mị, phong tình vạn chủng, tô son đỏ rực, trang điểm kiểu hồ ly.

Cung Tâm Ngọc.

Cái tên hiện lên trong đầu Dư Chu Chu một cách vô thức.

Một người mẹ khác của Cố Diên Khanh.

Cô từng thấy Cố Cảnh Danh từ xa.

Là một nữ tổng tài toát ra vẻ lãnh đạm từ trong xương cốt.

Còn người phụ nữ trước mặt này như một ngọn lửa xinh đẹp, mang tính công kích rõ ràng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Dư Chu Chu.”

Ba chữ nhẹ nhàng bật ra từ đôi môi đỏ mọng, “Đúng là một cái tên dễ thương.”

Dư Chu Chu ngửi được mùi hương tin tức tố Alpha, mang theo sự thử thách và áp bức, “Cung ảnh hậu.”

Cung Tâm Ngọc là nữ diễn viên duy nhất trong gần 20 năm qua đoạt được danh hiệu Ảnh hậu.

Bà đoạt trọn bộ tất cả các giải thưởng lớn trong giới điện ảnh và truyền hình.

Điều càng khiến bà tỏa sáng chính là hành trình đi lên từ diễn viên quần chúng, từng bước một lăn lộn đến ngày hôm nay hoàn toàn là con đường nữ chính lớn.

Vẻ ngoài diễm lệ, tính cách kiên cường.

Là hình mẫu người tình trong mộng của rất nhiều Omega.

Cung Tâm Ngọc đột nhiên cười khẽ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào khung cửa, giống như cố ý đứng đó chờ Dư Chu Chu. “Cô không sợ ta sao?”

Dư Chu Chu hơi nhướn mày.

Tuy Cung Tâm Ngọc đã khoảng ngoài bốn mươi, nhưng bảo dưỡng cực kỳ tốt.

Trên mặt không có lấy một nếp nhăn, từng cử chỉ đều mang theo phong tình mê người.

“Không thẹn với lòng, sao phải sợ?”

Sau khi chip trong tuyến thể Dư Chu Chu được lấy ra, tin tức tố của cô không còn bị ức chế, năng lực Alpha cũng tăng vọt rõ rệt.

Alpha vốn sinh ra đã hiếu chiến.

Họ mạnh mẽ, thô bạo, trong xương cốt có bản năng đánh dấu lãnh địa.

Tin tức tố của Cung Tâm Ngọc có mùi hoa hồng.

Tin tức tố hương gió xuân của Dư Chu Chu cùng mùi hoa hồng của Cung Tâm Ngọc đang âm thầm đối kháng.

Cung Tâm Ngọc có chút bất ngờ, “Cô địch ý với ta, là vì tiểu Khanh sao? Đúng là một cô nhóc thú vị.”

Là người được đào tạo để trở thành đối tượng ghép gen hoàn hảo nhất cho Cố Diên Khanh, dĩ nhiên Dư Chu Chu hiểu rõ mọi thứ về nàng, chỉ là những ân oán trong gia tộc Cố thị, nhiều chuyện thuộc dạng tuyệt mật, cô không có tư cách được biết.

Nhưng Dư Chu Chu lờ mờ đoán được một điều, lý do Cố Diên Khanh nhất định phải bước chân vào giới giải trí, e rằng có liên quan rất lớn đến người mẹ này.

“Lại là một Alpha trẻ tuổi, đầy sinh lực, trầm lặng ít nói, không giỏi lấy lòng bạn đời.” Cung Tâm Ngọc khẽ cười, ánh mắt như rơi vào ký ức xa xăm. “Cố gia bọn họ đúng thật là vận may không nhỏ, có được tài phú vô biên, người yêu hoàn mỹ nhất, cùng với trái tim chân thành trọn vẹn 100% của người kia.”

Nhìn dáng vẻ non nớt không biết sợ trời đất của Dư Chu Chu, Cung Tâm Ngọc như chìm vào một đoạn hồi ức nào đó.

Bà khẽ cười giễu, tiến lên vỗ nhẹ vai Dư Chu Chu, “Sự yếu mềm của Omega là lớp ngụy trang lớn nhất của họ, tình yêu chân thành cuồng nhiệt lại thường là vũ khí làm tổn thương bản thân sâu nhất.”

Nói xong, bà phất tay, xoay người rời đi.

Con gái bà, còn may mắn hơn cả mẹ mình.

Gặp được một tiểu yêu tinh đáng yêu hơn.

Mọi người tụ họp quanh chiếc bàn dài trong phòng khách.

Cố Diên Khanh ngẩng mắt, liền thấy Dư Chu Chu đi ngay phía sau Cung Tâm Ngọc.

Khoảng cách giữa hai người không xa.

Một trước một sau ngồi xuống vị trí đã được tổ chương trình sắp xếp.

Tiểu Lục: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là cố vấn tình cảm mà tổ chương trình đặc biệt mời đến—Cung Tâm Ngọc, Cung ảnh hậu.”

Bình luận trực tuyến:

[Chắc chắn sau lưng tổ chương trình có đại lão tư bản, nếu không làm sao mời được Cung ảnh hậu tới đây.]

[Còn phải nói, Omega của bốn đại gia tộc đều có mặt, dù là ảnh hậu cũng chỉ đến làm nền thôi.]

[Cảm giác gương mặt bà ấy có chút quen, hình như rất giống ai đó...]

Tiểu Lục: “Cung ảnh hậu là nữ diễn viên có số lượng giải thưởng phim ảnh nhiều nhất trong gần 20 năm qua của giới giải trí, đã giành đủ Grand Slam các giải thưởng lớn cho nữ chính xuất sắc, cô ấy rất giỏi hóa thân vào nhiều kiểu nhân vật khác nhau, đặc biệt thấu hiểu tâm lý nhân vật, không ai có thể giấu được nội tâm thật trước mặt cô ấy.”

Trên mặt Cung Tâm Ngọc là nụ cười đúng mực, phong tình mê hoặc, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều đủ khiến người khác say lòng.

“Lần này tôi đến chủ yếu là để gặp mặt mọi người, nhiệm vụ chính của tôi là dẫn mọi người đi tham quan cơ sở nuôi dưỡng trẻ sơ sinh, biểu diễn một điệu nhảy ở trung tâm khuôn viên.”

Khóe mắt Dư Chu Chu khẽ liếc nhìn Cố Diên Khanh.

Cố Diên Khanh mím môi.

Vẻ mặt nhàn nhạt, không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Sau màn giới thiệu ngắn làm quen lẫn nhau, tất cả khách mời được dẫn đến cơ sở nuôi dưỡng trẻ sơ sinh.

Khoảng cách từ biệt thự đến cơ sở này khá xa, khi đến nơi trời đã ngả hoàng hôn.

Tổ chương trình cho mọi người nghỉ ngơi đơn giản, rồi tập trung tại trung tâm hội trường của cơ sở để xem Cung Tâm Ngọc biểu diễn múa.

Một buổi chiều đã khiến độ hot tăng mạnh, vì kể từ khi bước chân vào giới diễn xuất đến nay, Cung Tâm Ngọc chưa từng múa bao giờ.

Mọi người chỉ từng nghe nói kỹ năng múa của ảnh hậu rất xuất sắc, nhưng chưa ai được tận mắt chứng kiến.

Sân khấu lần này không tính là hoành tráng, so với đẳng cấp của Cung Tâm Ngọc thì hoàn toàn không xứng.

Ngón tay Dư Chu Chu khẽ lướt qua mép hội trường, cô luôn cảm thấy nơi này có gì đó quen thuộc, như thể đã từng gặp qua ở đâu đó.

Cơ sở nuôi dưỡng trẻ sơ sinh đã được thành lập mấy chục năm, nhưng hội trường này lại không giống thiết kế của những khu vực được quy hoạch sẵn trước kia, mà giống như một căn phòng nào đó được cải tạo lại.

Căn phòng rất tối, cũng giống như các phòng nuôi dưỡng khác trong cơ sở.

Thậm chí giữa phòng không có ghế ngồi, mọi người chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, khi đèn tắt, bóng tối bao trùm đến mức không thấy được năm ngón tay.

Dư Chu Chu không thể định vị chính xác vị trí Cố Diên Khanh.

Hơi thở nóng hổi phả vào bên tai nàng, Cố Diên Khanh ôm lấy cổ nàng, môi sát bên tai thì thầm: “Tôi được sinh ra ở chính căn phòng nuôi dưỡng này.”

Lông mày đang nhíu của Dư Chu Chu dần giãn ra, cô vô thức ôm lấy eo Cố Diên Khanh.

Khó trách cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Cô đã từng nhìn thấy bức ảnh.

Bức ảnh Cố Diên Khanh trong phòng nuôi dưỡng.

“Nghe nói khi tôi được sinh ra, Cung Tâm Ngọc đã múa một điệu dành cho tôi.”

Trước khi bước chân vào giới diễn xuất, Cung Tâm Ngọc từng có thời gian trong trung tâm đào tạo gen, sở trường bà ấy yêu thích nhất chính là múa.

Trong hội trường tối om, Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu đứng ở góc khuất nhất.

Ánh đèn bất chợt bừng sáng, rèm sân khấu từ từ kéo lên, mọi ánh đèn đều dồn vào chính giữa sân khấu.

Chiếc váy đỏ trên người Cung Tâm Ngọc có chút cũ kỹ.

Nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ rực rỡ chói lọi, mỹ lệ mê người của bà.

Âm nhạc chậm rãi vang lên.

Giai điệu quen thuộc lượn lờ bên tai Cố Diên Khanh.

Tại sao lại quen đến vậy.

Bởi vì đoạn video được thiết bị điện tử ghi lại đó, từng là minh chứng duy nhất về tình mẫu tử trong ký ức tuổi thơ của cô.

Bản nhạc đó, cô đã nghe đi nghe lại hàng vạn lần.

Khóe mắt Cố Diên Khanh bất chợt dâng lên một luồng nóng rát.

Cả đời này, Cung Tâm Ngọc chỉ từng trịnh trọng múa ba lần.

Lần đầu tiên là vào đêm tân hôn với người mình yêu, khoác lên người chiếc váy đỏ rực này, bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt rực cháy của mình.

Lần thứ hai là khi kết tinh tình yêu của bà ra đời, bà dùng toàn bộ kỳ vọng tươi đẹp với cuộc sống cùng tình yêu tràn đầy dành cho đứa trẻ để bày tỏ.

Còn đây là lần thứ ba, dùng ngôn ngữ hình thể từng động tác múa của mình để kể lại nỗi nhớ dành cho đứa con, cùng tình yêu với người bạn đời mà suốt đời này cũng chẳng thể thốt nên lời.

Bước chân vào giới điện giải trí đã hơn 20 năm, nhưng điệu múa vẫn giống hệt như trong đoạn video năm xưa.

Không ai chú ý đến Cố Diên Khanh và Dư Chu Chu đang đứng ở góc khuất, tất cả ánh mắt đều bị cuốn vào bóng hình như đóa hồng rực cháy đang nở rộ trên sân khấu.

Và rồi, Cố Diên Khanh bất ngờ cúi xuống, hôn lên môi Dư Chu Chu.

Bao nhiêu cố chấp, kỳ vọng, lửa giận bị dồn nén trong lồng ngực, tất cả cảm xúc phức tạp đều bị nghiền nát, hòa làm một, dốc hết vào nụ hôn này, cô hung hăng cắn lấy khóe môi Dư Chu Chu.

Dư Chu Chu khẽ nâng lên ngón tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Cố Diên Khanh.

Cô dùng đầu lưỡi mềm mại, dịu dàng đáp lại người yêu đang đầy nhạy cảm và mong manh.

“Em yêu chị.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...