[BHTT - ABO] Sau khi Giả Chết, Ảnh Hậu Vợ Cũ Phát Điên Rồi

Chương 17



Sau khi Cố Diên Khanh trực tiếp tuyên bố đối tượng ghép đôi, liền rời sân khấu sớm.

MC lau mồ hôi trên trán.

Tiểu Lục: “Tổ đạo diễn đã đề xuất bốn kiểu phân phối tổ hợp, lần lượt là Omega và Alpha, Omega và Omega, Omega và Beta, Alpha và Beta.

Hiện tại, vì Cố tiểu thư đã lựa chọn Vân tiểu thư, tổ hợp Omega và Beta đã hoàn tất, tiếp theo tôi sẽ công bố ba tổ hợp còn lại.

Xin các tổ còn lại chờ đợi bình chọn trực tiếp từ khán giả đang xem livestream, biệt thự của chúng ta được chia thành bốn tầng, tổ nào được khán giả bình chọn có cảm giác couple cao nhất sẽ được ở tầng cao hơn, nhóm có cảm giác couple thấp nhất sẽ phải ở tầng hầm, tầng càng cao, điều kiện sinh hoạt và cơ sở vật chất càng tốt.

Mỗi ngày khán giả sẽ được bình chọn lại, dựa vào điểm số mà phân phối phòng.

Mỗi người tham gia đều không được sử dụng trợ lý riêng, tất cả mọi việc đều sẽ do hai người cùng nhau hoàn thành, mong mọi người hãy cố gắng ở chung hòa thuận trong khoảng thời gian tiếp theo.”

Sau khi MC giới thiệu xong quy tắc, màn hình trung tâm của máy hiện ra ba tổ hợp còn lại.

Tổ Alpha và Beta: Dư Chu Chu và Bạch Tư Cầm.

Tổ Omega và Omega: Kim Lan Miểu và Nhan Mật.

Tổ Omega và Alpha: Tiết Tử Hân và Phùng Phượng Thanh.

Mười phút sau, kết quả bình chọn do tổ đạo diễn thiết lập đã được công bố.

CP được yêu thích nhất là Cố Diên Khanh và Vân Diệu Hi, dù sao hai người từng có tin đồn, lượng fan cp cũng không ít.

Xếp sau là Tiết Tử Hân và Phùng Phượng Thanh, tổ hợp Omega và Alpha phù hợp với định kiến phổ thông.

Thứ ba là Kim Lan Miểu và Nhan Mật, dù sao Kim gia cũng có đội ngũ thủy quân.

Cuối cùng là Dư Chu Chu và Bạch Tư Cầm, hai người đều là người mới, bị phân xuống tầng hầm.

Tiểu Lục: “Mọi người hãy mang theo hành lý trở về phòng nghỉ, sau khi nghỉ trưa, tổ chương trình sẽ phát thẻ nhiệm vụ tiếp theo.”

Kim Lan Miểu hống hách sai bảo Nhan Mật xách hành lý giúp mình.

Phùng Phượng Thanh thì thấp thỏm lấy lòng, tranh cầm hành lý cho Tiết Tử Hân.

Dư Chu Chu cau mày, chậm rãi bước xuống bậc thang.

Khi đi xuống tầng hầm âm một, cô liếc nhìn về phía MC Tiểu Lục.

Là MC cố ý thay đổi tờ giấy của cô, hay là sự sắp đặt của tổ đạo diễn? Hoặc có lẽ, đằng sau chương trình tạp kỹ này còn có một bàn tay vô hình nào đó đang cố tình bày bố?

Bạch Tư Cầm thấy Dư Chu Chu mặt mày đầy ưu tư, đang thu dọn hành lý một cách lơ đãng, bèn đóng cửa lại kéo lấy cổ tay nàng: “Chu Chu, chẳng lẽ cậu không tò mò vì sao tôi lại xuất hiện ở đây sao?”

“Lúc trước, cậu là người ưu tú nhất trong khu nuôi dưỡng gen, được đưa đến Cố gia, sau đó khu đó vốn dĩ định giải tán, tất cả mọi người đều sẽ bị đưa ra đấu giá, chuyển về các gia tộc khác, đúng lúc đó, tôi gặp lại cha mẹ ruột của mình.”

Hai từ “cha mẹ ruột” kéo suy nghĩ Dư Chu Chu quay trở lại, cô đứng bật dậy, mắt hơi trợn to, có chút không dám tin: “Cha mẹ ruột? Ý cậu là gì?”

Bạch Tư Cầm: “Cậu cũng bất ngờ đúng không? Tôi cũng khó mà tin nổi, nhưng sau đó đã làm kiểm tra DNA và sàng lọc gen, tôi vốn dĩ không phải là trẻ mồ côi, họ của tôi vốn là Bạch, cha mẹ tôi nói, lúc tôi vừa nhập học mẫu giáo, sau khi nhà trường tiến hành sàng lọc gen, tôi đột nhiên biến mất không dấu vết.

Bao năm nay, để tìm lại tôi, họ đã từ một thị trấn nhỏ cố gắng buôn bán làm ăn, từng bước vươn lên, vừa phấn đấu làm ăn, vừa tới các thành phố lớn hơn để tìm tung tích của tôi, không ngờ lại phát hiện ra tôi trong một buổi đấu giá do thế lực Cố gia tổ chức.”

Dư Chu Chu vẫn khó có thể tin được: “Sao có thể như vậy? Người phụ trách nói chúng ta đều là trẻ mồ côi, hơn nữa trước khi vào khu nuôi dưỡng gen, tôi cũng lớn lên trong cô nhi viện.”

Bạch Tư Cầm kích động nắm lấy vai Dư Chu Chu: “Tôi cũng thế, tôi cũng lớn lên trong cô nhi viện, sau đó được tuyển chọn vào khu nuôi dưỡng gen của Cố gia.

Đó là bởi vì Cố gia muốn che mắt thiên hạ, từ khắp các nơi gom góp những đứa trẻ có mức độ phân hóa gen cao, nuôi dưỡng trong cô nhi viện, tiến hành lừa gạt và tẩy não, đợi đến khi chúng ta bị họ tẩy não hoàn toàn, mới chính thức đưa vào khu đào tạo gen, còn bắt chúng ta phải mang ơn họ, nghĩ rằng là họ đã cho chúng ta cuộc sống tốt đẹp, cho chúng ta đường sống, nhưng tất cả chỉ là lừa gạt mà thôi.”

Chu Chu, tôi có thể giúp cậu tìm em gái, tôi đã nhận tổ quy tông rồi, Bạch gia chúng tôi hiện tại đang chuẩn bị tiến công vào tám đại thế lực, nếu thành công, Vân Thành nhất định sẽ có một chỗ đứng cho nhà tôi, đến lúc đó, tôi cũng có thể bảo vệ cậu thật tốt.”

Dư Chu Chu không lựa chọn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư Cầm, mà hơi nghiêng đầu đi: “Tư Cầm, chuyện này đối với tôi quá đột ngột, tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ.”

Bạch Tư Cầm hận rèn sắt không thành thép: “Chu Chu, cậu đừng để bị lừa nữa, Cố gia đối xử với chúng ta chỉ như những quân cờ có thể bóp nặn ra lợi ích, một khi chúng ta không còn giá trị, sẽ lập tức bị vứt bỏ không thương tiếc.

Cố Diên Khanh cũng chẳng hề vô tội, người Cố gia đều máu lạnh vô tình, thế hệ gen ưu tú trước đây kết hợp với tổng tài hiện tại của Cố gia—Cố Cảnh Danh mới sinh ra Cố Diên Khanh, nhưng cậu đã từng nghe thấy chút tin tức gì về người đó chưa? Có khi nào đã bị Cố gia âm thầm xử lý rồi hay không? Cậu với Cố Diên Khanh có độ tương thích gen rất cao, nhưng nàng không phải vẫn chọn cái người tên Vân Diệu Hi sao? Trong mắt bọn họ, chúng ta là đồ chơi, là nô lệ, là món hàng, duy chỉ không phải là con người, không phải người sống đường hoàng chính chính.”

Bạch Tư Cầm vốn dĩ đã không ưa gì thân phận người cải tạo gen của mình, vậy nên dù biết rõ Cố Diên Khinh thích mẫu người ngoan ngoãn dịu dàng, cô vẫn cố chấp giữ cho mình phong cách trung tính, để tóc kiểu đuôi sói.

Dù là một Beta, cô lại mang khí chất giống như một Alpha.

Bởi vì trong khu đào tạo gen, người mà cô luôn thích từ trước tới nay—chính là Dư Chu Chu.

Người từng bị cô xem như đối thủ, nhưng mãi mãi không thể vượt qua, người sở hữu tính cách kiên cường lương thiện đến khó tin—Dư Chu Chu.

“Nhưng mà tôi lại cảm thấy…”

Dư Chu Chu có phần do dự, bởi vì những ngày qua khi tiếp xúc với Cố Diên Khanh, cô lại cảm thấy Cố Diên Khanh không phải loại người như vậy.

Tuy rằng lời nói của Cố Diên Khanh luôn lạnh nhạt, nhưng vào lúc cô cần giúp đỡ, người đó lại luôn kịp thời đưa tay ra.

Bạch Tư Cầm: “Chu Chu, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi, còn Cố Diên Khanh thì cậu mới quen được mấy ngày? Chẳng lẽ cậu chọn tin nàng mà không tin tôi sao? Tôi sẽ hại cậu chắc?”

Dư Chu Chu lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình xong, sau đó ngồi xuống ghế sofa, chăm chú nhìn Bạch Tư Cầm, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Là ai đưa cậu đến chương trình này? Họ nói gì với cậu?”

Bạch Tư Cầm vốn đang sốt ruột đến mức giậm chân, cảm thấy không thể thuyết phục được Dư Chu Chu, không ngờ Dư Chu Chu lại thẳng thắn hỏi như vậy, cô hơi sững lại: “Chu Chu, cậu có ý gì?”

“Tôi tin cậu, cũng tin mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng cho dù cậu biết tất cả những điều này, muốn lật đổ Cố gia, chỉ dựa vào một mình cậu thì không thể, tôi đoán chắc chắn có người đang đứng sau hỗ trợ, thúc đẩy cậu một phen.

Người đó là ai? Nói cho tôi biết, tôi mới có thể thật sự tin cậu.”

Ánh mắt Dư Chu Chu vô cùng nghiêm túc, cô chăm chú nhìn Bạch Tư Cầm: “Lợi ích giữa các gia tộc lớn và thế lực ở Vân Thành rất phức tạp, nước rất sâu, tôi sợ cậu bị người ta đẩy lên làm kẻ tiên phong rồi lại bị hy sinh.”

Bạch Tư Cầm siết chặt hai tay, mang theo một chút không cam lòng: “Xin lỗi Chu Chu, chuyện này… Tôi không thể nói.”

Dư Chu Chu khoanh tay lại, thở dài một tiếng: “Cậu đã thành thật nói với tôi nhiều điều như vậy, tôi đã rất cảm kích rồi, nếu cậu không muốn nói ra người đứng sau, tôi cũng không ép, tôi rất vui vì cậu tìm được cha mẹ ruột của mình, nhưng có những chuyện, tôi cần tự mình đi tìm câu trả lời, những gì cậu nói, tôi sẽ ghi nhớ.”

Mỗi cặp đôi đều được ở trong một căn hộ duplex, có một phòng khách chung và hai phòng ngủ riêng.

Dư Chu Chu trở về phòng của mình.

Bạch Tư Cầm nhìn theo bóng lưng Dư Chu Chu, vươn tay ra, rồi lại không bước tới, bàn tay siết thành quyền, đặt xuống đường viền quần, đầy không cam lòng.

Cô vốn dĩ không hề muốn chỉ làm bạn với nàng, cái đồ ngốc Dư Chu Chu này.

Bao giờ thì mới chịu hiểu rõ lòng cô đây.

......

Nghe xong những gì Bạch Tư Cầm nói.

Dư Chu Chu càng thêm khẳng định rằng chương trình tạp kỹ này không hề đơn giản.

Cô cần tìm cơ hội tiếp cận Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu đi tới khu bếp công cộng của biệt thự, định làm hai món ăn mang lên cho Cố Diên Khanh.

Trong thời gian nghỉ trưa, tổ đạo diễn không bật máy quay để ghi hình.

Cô nhớ trong cuốn sổ tay mà tổ đạo diễn phát có sơ đồ phòng ốc của toàn bộ biệt thự.

Trên đó có đánh dấu lối thoát hiểm.

Lối thoát hiểm nằm ở cửa tầng ba, có thể đi thẳng tới phòng Cố Diên Khanh.

Dư Chu Chu đem hai món ăn đã làm cho vào hộp cơm, tránh mặt tất cả mọi người, đi lên cầu thang, định lén lút mở cửa.

Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến cô giật nảy mình.

“Cô đang làm gì ở đây?”

Dư Chu Chu quay đầu lại, thấy Cố Diên Khanh đang đứng ở cửa lối thoát hiểm tầng dưới, khoanh tay trước ngực, người lười biếng nghiêng vào cánh cửa, đôi mắt không có nhiều cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Có vẻ vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, mặc chiếc áo sơ mi dài tới tận gốc đùi, chân đi đôi dép lê thoải mái.

Dư Chu Chu nuốt nước bọt một cái, lắp bắp: “Tôi… Nghĩ Diên Khanh chắc không ăn quen đồ ăn mà đạo diễn chuẩn bị, nên đặc biệt làm một chút mang lên cho chị.”

Cố Diên Khanh hừ lạnh một tiếng: “Cánh cửa tầng đó mở ra là sân thượng.”

Dư Chu Chu vội vàng đi xuống dưới, đôi mắt sáng rỡ: “Vậy ra là Diên Khanh cố tình xuất hiện kịp lúc vì tôi, nếu tôi đột nhiên xuất hiện trên sân thượng, mọi người sẽ biết tôi lén đi qua lối thoát hiểm, Diên Khanh thật tốt.”

Cố Diên Khanh khẽ cắn răng, đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm răng trong, có chút chán ghét dáng vẻ ngây ngô vô tâm của Dư Chu Chu: “Đã chọn người khác rồi, còn làm ra vẻ ân cần như thế, hừ…”

“Chọn người khác? Tôi đâu có? Rõ ràng là Diên Khanh không cần tôi cơ mà.”

Gương mặt luôn lãnh đạm của Cố Diên Khanh cuối cùng cũng hiện ra chút biểu cảm khó chịu hiếm thấy, như một vị tiên tử thoát tục từ lâu nay bỗng rơi vào trần thế.

“Tư Cầm?” Cố Diên Khanh cố ý nhái lại giọng Dư Chu Chu, “Không những gọi thân mật, mà người cô viết tên là ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’ cũng là cô ta, nếu không phải MC đọc lên, tôi còn chẳng biết…”

Chết tiệt.

Nói xong câu đó, Cố Diên Khanh mới kịp nhận ra.

Lỗ tai dưới mái tóc ướt lập tức đỏ bừng.

Cô tại sao lại phải nói ra mấy lời ấu trĩ như vậy chứ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...