[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 92



Thẩm Tinh Nguyệt nằm trên ghế mềm, tính toán thời gian, hiện giờ đã là tháng Hai, sắp đến Tết Nguyên Đán. Bắc Xuyên có một tập tục, mỗi năm vào tháng Ba, hoàng gia sẽ dẫn các đại thần đi săn tại khu vực Thanh Thu để tôn kính thần linh, cầu mong một năm mới thuận lợi.

Tính toán ngày tháng, thời gian đi săn tại Thanh Thu chỉ còn một tháng. Những ngày này, Thẩm Tinh Nguyệt luôn cảm thấy bất an, lo sợ có điều gì bất ngờ xảy ra.

Sau thời gian tiếp xúc gần, Thẩm Tinh Nguyệt đã hiểu rõ tính cách của Tiểu Thái Nữ. Nàng là người Chính trực, rất nghiêm túc khi xử lý quốc sự, có nguyên tắc riêng và không dễ bị người khác chi phối. Nếu Thẩm Nghi Ninh lên ngôi, vương phủ của họ sẽ an toàn, nhưng nếu một trong hai người kia lên ngôi, họ sẽ gặp nhiều vấn đề.

Thẩm Tinh Nguyệt mơ màng, vuốt ve ngón tay của Tô Mộ Vũ. Thấy nàng im lặng, Tô Mộ Vũ ghé sát hôn Thẩm Tinh Nguyệt hỏi: “Nàng nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?”

“Nghĩ về việc đi săn tại Thanh Thu vào tháng tới.” Thẩm Tinh Nguyệt nghiêng đầu hôn nhẹ lên tiểu miêu trong lòng, nhẹ nhàng giải thích.

“Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đi săn?” Tô Mộ Vũ cười hỏi.

“ Chỉ là lâu rồi không ra ngoài, cảm thấy nhớ cảm giác cưỡi ngựa giữa núi rừng.” Thẩm Tinh Nguyệt cười nói.

“Vậy ta có thể đi cùng nàng không?” Tô Mộ Vũ tò mò hỏi, nàng chưa từng cưỡi ngựa giữa núi rừng.

“Đương nhiên là được, vài ngày nữa khi thời tiết tốt lên, ta sẽ dẫn nàng cưỡi thử con ngựa nhỏ trong phủ để làm quen." Thẩm Tinh Nguyệt cười đáp.

“Tốt quá, ta chưa từng cưỡi ngựa.” Tô Mộ Vũ hào hứng.

Ngày mùng Một Tết Âm lịch, các quan văn võ đều phải vào cung chầu bái, sau đó buổi tối cùng dùng bữa đoàn viên với Nữ Đế. Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ cũng phải tham dự.

Vừa xuống xe ngựa, nhiều người đã đến bắt chuyện. Hiện giờ, Thẩm Tinh Nguyệt không thích gây sự, mỗi tháng còn dành ra bốn, năm ngày đến công bộ làm việc, vương phủ còn kết thân với phủ tướng quân, nên từ kẻ bị ghét, Thẩm Tinh Nguyệt trở thành người được săn đón, nhiều người đến nịnh bợ.

May mắn gặp nhóm người Hàn Thư, Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng chụp lấy viện cớ cùng họ vào cung.

Vì tiệc tối không yêu cầu về trang phục, hầu hết đều mặc thường phục, Hàn Thư cũng vậy, chỉ là nàng vẫn đeo chiếc mặt nạ.

Nhóm Thẩm Tinh Nguyệt nhanh chóng đi vào Điện Nhị Nghi, lần này chỗ ngồi đã thay đổi. Thẩm Đào Đào và Hàn Thư ngồi cạnh Thẩm Chính Sơ, còn Thẩm Tinh Nguyệt vẫn ngồi cạnh Thẩm Nghi Gia.

Thẩm Nghi Gia dẫn Ngũ Hoàng Phi Sách Hữu Trân cùng vào, rất thân thiện chào Thẩm Tinh Nguyệt: “Đường tỷ, gần đây có khỏe không? Dạo này bận quá, vài ngày nữa ta sẽ đến vương phủ thăm tỷ."

“Điện hạ cứ tự nhiên, ta cả ngày nhàn rỗi, chỉ sợ làm mất thời gian của điện hạ.” Thẩm Tinh Nguyệt cười đáp, lời thì như chê trách mình, thực ra là từ chối Thẩm Nghi Gia.

Nhưng Thẩm Nghi Gia vẫn giả vờ không hiểu, cười nói: “Đường tỷ nói vậy là xa cách, ta nghe nói Thái Nữ điện hạ thường đến thăm tỷ, chẳng lẽ tỷ không hoan nghênh ta?"

“Điện hạ nói đùa, sao lại không hoan nghênh?” Thẩm Tinh Nguyệt cười đáp, nụ cười giả tạo đến cứng cả mặt, nàng không hiểu sao Thẩm Nghi Gia có nhiều lời thừa như vậy.

May mắn Thẩm Nghi Ninh đến, Điện Nhị Nghi mới dần yên tĩnh. Các quan văn võ hành lễ với Tiểu Thái Nữ, Thẩm Nghi Ninh cười với Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, rồi tìm chỗ của Thái Sư, thấy Thái Sư chỉ dẫn theo phu nhân, không có Chu Tử Huyên, nàng hơi thất vọng.

Nhanh chóng, Thẩm Khai Nguyên dẫn Hoàng Hậu vào Điện Nhị Nghi, cho nội thị chuẩn bị thức ăn.

Các quan viên ăn uống vui vẻ, mỗi dịp Tết, mọi người được nghỉ nửa tháng, ai cũng thoải mái. Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ cũng vậy, thức ăn trong cung rất ngon. Tất nhiên, nếu Thẩm Nghi Gia không nói chuyện, Thẩm Tinh Nguyệt sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi ăn uống, các quan viên bắt đầu kính rượu, Thẩm Nghi Gia và Thẩm Nghi Càn đều đến kính rượu Hàn Thư và Thẩm Khai Nguyên, sau đó đến kính rượu Thẩm Tinh Nguyệt. Thẩm Tinh Nguyệt đành phải kính lại, rồi lại đến chỗ Thẩm Nghi Ninh uống một ly.

So với hai người kia, Tiểu Thái Nữ rất quan tâm, gắp một miếng táo đút cho Thẩm Tinh Nguyệt: “Đường tỷ, ăn một miếng rồi uống cùng ta, không dễ say.”

Thẩm Tinh Nguyệt không khách sáo, ăn miếng táo rồi uống cùng Thẩm Nghi Ninh một ly rượu.

Thẩm Khai Nguyên nhìn tương tác giữa con gái và Thẩm Tinh Nguyệt, càng vui vẻ. Ngôi vị sau này dành cho Tiểu Thái Nữ, mối quan hệ tốt với vương phủ càng giúp củng cố triều đình.

May mắn Thẩm Tinh Nguyệt đã quen uống rượu vài tháng, ngưỡng chịu đựng tăng lên, nên không dễ say.

Khi nhóm người Thẩm Tinh Nguyệt ngồi xe ngựa trở về, trên phố vẫn có người đốt pháo. Mấy ngày Tết, kinh thành không có lệnh giới nghiêm, dân chúng chơi đùa đến khuya.

Tô Mộ Vũ tựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt, nghe tiếng pháo ngoài kia, lim dim mắt: “Nếu mỗi năm đều như thế này thì tốt."

Thẩm Tinh Nguyệt vuốt ve tiểu miêu trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tất nhiên mỗi năm đều như thế này.”

....

Thoắt cái đã đến tháng Ba, ngoại trừ Vương Phi Chu Vân Khanh không thích săn bắn nên không đi, Thẩm Chính Sơ, Thẩm Tinh Nguyệt và đoàn người vương phú hầu như đều phải theo đoàn đi săn tại Thanh Thu. Từ kinh thành đến Thanh Thu mất khoảng năm ngày. Nhóm Thẩm Tinh Nguyệt ngồi xe ngựa đi cùng, có nhiều võ tướng đi cùng để bảo đảm an toàn, lần này không phải Hàn Thư đảm nhiệm mà là Tướng quân Long Hổ Vương Minh Đạt.

Vương Minh Đạt là thúc thúc ruột của Tam Hoàng Tử Thẩm Nghi Càn, là võ quan Chính nhị phẩm, dưới trướng có năm vạn binh lính, chủ yếu đóng quân quanh kinh thành. Thường những cuộc săn bắn, an ninh do Vương Minh Đạt phụ trách, quân đội của Hàn Thư vẫn đóng quân ngoài kinh thành, dưỡng sức.

Tuy nhiên, lần này Nữ Đế đặc biệt yêu cầu Hàn Thư tham gia, công việc quân sự ở kinh thành do Hàn Thương xử lý.

Thẩm Tinh Nguyệt lúc này đang ôm Tô Mộ Vũ nghỉ ngơi trên ghế mềm trong xe. Đường đi xóc nảy, không làm gì khác được, chỉ có thể ăn ngủ. Do có nhiều người, từ sáng sớm đã xuất phát, buổi tối lại phải cắm trại sớm, việc này tốn nhiều công sức.

Khi binh lính dựng trại và lều xong, Thẩm Tinh Nguyệt thu xếp cho Tô Mộ Vũ ngủ sớm, nàng cho vệ binh của vương phủ thay phiên canh gác ngoài lều, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tô Mộ Vũ, còn mình thì mang theo Tử Nghĩa đến lều của Thẩm Nghi Ninh.

Là Thái Nữ, lều trại của Thẩm Nghi Ninh được bảo vệ rất tốt. Không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt đến vào lúc khuya, Thẩm Nghi Ninh vội đón nàng vào lều: “Đường tỷ sao đến giờ này? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Tinh Nguyệt suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu. Dù không chắc chắn rằng sự kiện trong nguyên tác có xảy ra hay không, nhưng nàng vẫn muốn nhắc nhở Thẩm Nghi Ninh. Dù có thể khiến nàng bị nghi ngờ là gây chia rẽ, nhưng Thẩm Tinh Nguyệt không thể không nói, nếu không nàng sẽ hối hận.

“Điện hạ lại gần, ta có vài lời muốn nói riêng.” Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Thẩm Nghi Ninh, nói.

Thẩm Nghi Ninh thấy Thẩm Tinh Nguyệt nghiêm túc, cũng nghiêm túc hẳn lên, tiến lại gần.

“Lần săn bắn này điện hạ phải thật cẩn thận. Ta có dự cảm không lành, điện hạ dù làm gì cũng phải mang theo người thân cận, đừng bao giờ đi một mình.” Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ rồi nói.

Thẩm Nghi Ninh gật đầu, hiểu những gì Thẩm Tinh Nguyệt nói. Dù bề ngoài hòa thuận với hoàng huynh hoàng tỷ, nhưng nàng biết rõ, trong triều không ít người ủng hộ hoàng huynh hoàng tỷ. Đã nhận vị trí này, nàng phải thật cẩn trọng.

Thẩm Nghi Ninh thấy Thẩm Tinh Nguyệt nhắc nhở, cảm thấy ấm lòng, cười nhìn nàng: “Đường tỷ yên tâm, ta sẽ bảo vệ mình.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Tinh Nguyệt nhắc nhở xong, cảm thấy nhẹ nhõm, có thể yên tâm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, khi binh lính thu dọn xong và bắt đầu hành quân, đã mất gần một canh giờ. Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy như mình bị xóc nảy đến rã rời trên xe ngựa, càng khâm phục Hàn Thư và các võ tướng, đi ngựa nhiều ngày chắc chắn đùi họ đều bị trầy xước.

Tối hôm sau, đoàn quân lại dựng trại, phân công công việc nhóm lửa nấu ăn. Nhóm Thẩm Tinh Nguyệt mang nguyên liệu làm lẩu, bỏ tất cả rau thịt vào nồi nấu trên lửa, mùi thơm lan xa, thậm chí đến cả lều của Nữ Đế cũng ngửi thấy.

Nữ Đế nhìn con cừu nướng trước mặt, đột nhiên không thấy ngon miệng nữa.

Nhớ đến việc tiểu thái nữ thân thiết với Thẩm Tinh Nguyệt, Thẩm Khai Nguyên cười hỏi: “Ninh nhi, đường tỷ ngươi lại làm gì mà thơm thế?"

Thẩm Nghi Ninh cười nói: “Đó gọi là lẩu, con từng ăn ở chỗ đường tỷ, rất ngon. Đường tỷ còn trồng được một loại cây mới, đang trong giai đoạn thử nghiệm, vài ngày nữa khi trời ấm lên sẽ trồng thử ở ngoại thành, xem tỉ lệ sống thế nào rồi mới phổ biến cho dân chúng."

Thẩm Khai Nguyên nghe nói có cây trồng mới, liền quên luôn con cừu và kéo Thẩm Nghi Ninh sang lều của Thẩm Tinh Nguyệt và Thẩm Chính Sơ để xin ăn.

“Nguyệt nhi, nghe Ninh nhi nói ngươi lại trồng được cây trồng mới? Là gì vậy, sao không nói sớm với trẫm?” Thẩm Khai Nguyên cười hỏi.

“Không phải thần không nói sớm, chỉ là thần chưa biết tỉ lệ sống của cây này thế nào, không dám mạo hiểm phổ biến. Đợi vài ngày nữa thời tiết ấm lên, thần sẽ trồng thử ở ngoại thành, nếu hiệu quả tốt sẽ phổ biến cho dân.” Thẩm Tinh Nguyệt cười giải thích, nàng không định giấu giếm. Ớt là thứ rất tốt cho việc giữ ấm, trừ phong hàn, rất phù hợp với người dân Bắc Xuyên sống trong vùng lạnh.

“Ngươi cho trẫm xem cây trồng đó?” Thẩm Khai Nguyên vẫn rất tò mò, đồng thời nhìn vào nồi lẩu đỏ au, trông có vẻ rất ngon.

Chương trước Chương tiếp
Loading...