[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại
Chương 90
Tiểu Thái Nữ những ngày này vẫn như trước, sáng sớm dậy học đạo trị quốc với các đại nho trong triều, sau giờ ngọ lại phải đến Tần Chính điện cùng Nữ Đế xử lý triều Chính, cùng các đại thần bàn bạc quốc sự. Sau đó, Nữ Đế giao một phần tấu chương không quan trọng cho Thẩm Nghi Ninh phê duyệt, phải bận rộn đến tối, Tiểu Thái Nữ mới có thể về phòng mình nghỉ ngơi.Mỗi đêm sau khi tắm, nàng sẽ cho cung nữ lui ra, lén lấy chiếc khăn tay thêu con cáo nhỏ mà Chu Tử Huyên tặng ra ngắm nghía. Trên khăn tay, con cáo nhỏ có bộ lông đỏ dễ thương, đôi mắt sáng rực, miệng cười như đang cười với nàng.Thẩm Nghi Ninh nhìn chằm chằm vào con cáo đỏ, không tự chủ được mà đỏ ửng tai, cười theo. Đã một tháng kể từ lần cuối nàng gặp Chu Tử Huyên. Lần đó, Chu Tử Huyên nói nếu muốn gặp mình, có thể nhờ đường tỷ giúp, nhưng đường bận rộn với hôn sự của Thẩm Đào Đào, nàng cũng không tiện làm phiền. Bây giờ, tiểu đường tỷ đã hoàn thành hôn lễ, các bước cũng đã xong, đường tỷ hẳn là có thời gian giúp đỡ nàng.Thẩm Nghi Ninh rất muốn gặp Chu Tử Huyên, dù chỉ là đi dạo với nàng cũng làm nàng vui. Hơn nữa, nàng là Càn Nguyên, nên chủ động hơn, không thể chờ Chu Tử Huyên chủ động. Quyết tâm xong, Tiểu Thái Nữ quyết định ngày mai, khi được nghỉ ngơi, sẽ đến vương phủ nhờ đường tỷ giúp.Thẩm Nghi Ninh đỏ tai sờ vào con cáo đỏ nhỏ, chui vào chăn, cọ cọ. Quyển truyện mượn của đường tỷ nàng đã đọc hết, những ngày này đều nhìn con cáo đỏ mà ngủ.Thẩm Nghi Ninh chạm nhẹ mũi con cáo, lẩm bẩm: “Tiểu hồ ly, sao thời gian trôi chậm quá vậy? Ta còn nửa năm mới có thể cưới nàng, phải làm sao đây? Ta thật sự không thể chờ thêm, liệu Khâm Thiên Giám có tính sai không?"Ở bên kia, Chu Tử Huyên lấy chiếc túi nhỏ thêu tiểu trư ra ngắm nghía. Nàng lấy miếng ngọc tiểu trư ra, nhẹ nhàng sờ lên mặt nó. “Ngươi dạo này bận lắm sao? Ta thực ra đã muốn tìm quận chúa nhờ giúp đỡ từ lâu, nhưng lại sợ ngươi bận rộn, quận chúa cũng bận.”Chu Tử Huyên thở dài, nhìn túi nhỏ thêu tiểu trư trắng, lẩm bẩm: “Ngươi không phải tặng ta tiểu trư sao? Ta lại thêu cho ngươi một tiểu trư mới, ngươi xem, trắng trắng mập mạp, có giống ngươi không?"Chỉ nghĩ đến phản ứng của Tiểu Thái Nữ khi nhìn thấy tiểu trư này, Chu Tử Huyên không nhịn được cười. Tiểu Thái Nữ nghiêm túc, nhưng lại rất dễ bị trêu chọc.Chu Tử Huyên cầm chặt miếng ngọc tiểu trư, nhớ lại vẻ mặt nghiếm túc của Thẩm Nghi Ninh khi tặng nàng, vừa xấu hổ vừa nghiêm túc, lại cố tỏ ra bình tĩnh. Chỉ nghĩ thôi, Chu Tử Huyên đã cười đến run cả vai. Một Thái Nữ của quốc gia, lại thích mang theo tiểu trư bằng ngọc, thật sự là một đứa trẻ chưa lớn.Sáng hôm sau, Tiểu thái nữ dậy sớm, chuẩn bị vài phần điểm tâm và trái cây trong cung, nghĩ một lúc, Thẩm Nghi Ninh lấy một chiếc trâm vàng từ bàn trang điểm. Chiếc trâm này toàn thân sáng bóng, phần tua rua đính đá quý, nhìn kỹ có thể thấy trên thân trâm được khắc hình tiểu trư.Chiếc trâm này là Thẩm Nghi Ninh đặc biệt nhờ thợ trong cung làm, vì nàng thích hình tiểu trư, nhưng những đồ vật lớn không thể mang hình trư được, chỉ có thể khắc lên những vật nhỏ. Thẩm Nghi Ninh rất thích chiếc trâm này, thợ vừa đưa đến, nàng còn chưa đeo.Tiểu thái nữ tìm một hộp ngọc đẹp, nghĩ rằng Chu Tử Huyên chắc chắn sẽ thích chiếc trâm này, không khỏi cười.Tiểu thái nữ cất trâm, mang theo túi đựng truyện, không yên tâm giao cho người khác.Chuẩn bị xong, Tiểu thái nữ mang theo một đám tùy tùng, lên xe ngựa đến vương phủ An Khang.Lính gác thấy Thái Nữ điện hạ đến, lập tức ra đón, đưa Thẩm Nghi Ninh vào viện của Thẩm Tinh Nguyệt.Lúc này còn sớm, Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ vừa ăn sáng xong, Thẩm Tinh Nguyệt đang tựa vào ghế ôm Tô Mộ Vũ thân mật. Bên ngoài, gia đinh báo cáo: “Quận chúa, quận chúa phi, Thái Nữ điện hạ đến.”Thẩm Tinh Nguyệt vội thả tiểu miêu trong lòng, sửa lại y phục cho nàng, rồi mới chỉnh trang lại cho mình, ngoài việc tiểu miêu hơi yếu chân, không có gì khác thường.Thẩm Tinh Nguyệt ôm Tô Mộ Vũ mở cửa đón Tiểu thái nữ, thấy Thẩm Nghi Ninh vội vàng đi vào. Thẩm Nghi Ninh cho tùy tùng lui ra, nói: “Đường tỷ, không làm phiền tỷ chứ? Ta có việc gấp muốn nhờ.”Thẩm Tinh Nguyệt ho nhẹ, lúng túng đáp: “Không phiền, muội nói đi."“Tô tỷ tỷ, có thể giúp ta gửi thiệp mời Chu tiểu thư không? Đã lâu rồi chúng ta không gặp.” Tiểu Thái Nữ đỏ mặt nhìn Tô Mộ Vũ, vẻ mặt đáng thương, khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày.Tô Mộ Vũ lúc này cũng đã lấy lại sức, cười đáp: “Được, ta sẽ viết thiệp ngay."Nàng gọi Thúy Trúc chuẩn bị bút mực và thiệp, viết vài dòng, rồi bảo Văn Hữu đưa người đến phủ Thái Sư.Chu Tử Huyên nhận thiệp khi đang buồn chán đọc du ký, trời đông lạnh lẽo, không có chỗ nào để đi, thường ở trong nhà cả ngày.Chu Tử Huyên thấy thiệp mời rất vui, vội thay váy áo mới, rửa mặt, trang điểm kỹ lưỡng, chắc chắn mọi thứ hoàn hảo, rồi mang theo vài tỳ nữ và gia đinh, đến cổng phủ Thái Sư, nơi đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.Mẫu thân Chu Tử Huyên thấy nữ nhi vội vàng ra ngoài, liền hỏi: “Con đi đâu mà vội thế?"“Quận chúa phi mời con đến vương phủ dùng bữa trưa.” Chu Tử Huyên cười đáp, rồi dẫn người đi.Khi nàng đến vương phủ, đã gần trưa.Thẩm Nghi Ninh ngồi không yên trên ghế tròn trong phòng của Thẩm Tinh Nguyệt, lo lắng đợi người. Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ phải ngồi cùng nàng đợi.Khi gia đinh dẫn người đến, Thẩm Nghi Ninh mới phấn chấn lại, đứng dậy nhìn ra cửa với vẻ lúng túng.Chu Tử Huyên gõ nhẹ vài cái lên cửa, Thẩm Tinh Nguyệt mở cửa, vội vàng mời nàng vào.Chu Tử Huyên chào ba người, “Làm phiền quận chúa và quận chúa phi rồi.”“Không phiền đâu, Thái Nữ điện hạ dù sao cũng là đường muội của ta, giúp đỡ cũng là chuyện nên làm. Ta và Mộ Vũ có chút việc phải xử lý, chúng ta sẽ đi thư phòng một lát, lát nữa sẽ quay lại dùng cơm với hai người.” Thẩm Tinh Nguyệt cười nói.“Như vậy cũng tốt.” Chu Tử Huyên lịch sự đáp.Khi Thẩm Tinh Nguyệt ra khỏi cửa, còn đặc biệt nháy mắt với Tiểu cổ hủ, tự nhủ rằng nàng đã nhường cả phòng ngủ, chắc chắn Tiểu cổ hủ sẽ có nhiều thời gian nói chuyện với người trong lòng.Khi Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ rời đi, phòng ngủ trở nên yên tĩnh, tai Thẩm Nghi Ninh đỏ bừng, không biết nói gì.Chu Tử Huyên thấy nàng đáng yêu, cười hỏi: “Gần đây điện hạ có khỏe không?”“Ừm, còn ngươi? Ngươi cũng khỏe không?” Tiểu thái nữ đỏ tai, gật đầu, cảm thấy Chu Tử Huyên lần này còn đẹp hơn lần trước.“Ta vẫn khỏe, cảm ơn điện hạ đã quan tâm. Thực ra ta cũng muốn nhờ quận chúa giúp đỡ từ lâu, nhưng nghe phụ thân nói điện hạ trong cung bận rộn, hơn nữa gần đây vương phủ và phủ tướng quân cũng bận rộn với hôn sự, ta không tiện làm phiền. Không ngờ điện hạ lại nhờ quận chúa trước.”“Ta không bận đâu, dù có bận, chỉ cần ngươi muốn gặp ta, ta nhất định sẽ ra gặp ngươi.” Thẩm Nghi Ninh nghiêm túc giải thích, sợ Chu Tử Huyên không tin.“Ta biết điện hạ giữ lời, ta chỉ là không muốn ảnh hưởng đến điện hạ thôi. Hình như một tháng không gặp, điện hạ cao hơn rồi.” Lần trước gặp Thẩm Nghi Ninh, nàng nhớ Thẩm Nghi Ninh thấp hơn nàng một chút, chỉ trong một tháng, Thẩm Nghi Ninh đã cao gần bằng nàng.“Thật sao? Ta chắc chắn sẽ lại cao thêm, ngươi yên tâm, ta sẽ cao hơn để bảo vệ ngươi.” Thẩm Nghi Ninh đỏ tai, mắt đầy chân thành, quả quyết đảm bảo.“Ta biết điện hạ sẽ bảo vệ ta. Khăn tay ta tặng điện hạ có mang theo không?” Chu Tử Huyên cười hỏi.Tiểu thái nữ đỏ tai hơn, nhìn Chu Tử Huyên, nói: “Ta, ta không nỡ mang theo, chỉ để tiểu hồ ly bên gối, mỗi ngày cùng ta ngủ.”Tiểu Thái Nữ không biết nói dối, mắt chân thành nhìn Chu Tử Huyên, khiến nàng đỏ mặt, không ngờ Thẩm Nghi Ninh lại để tiểu hồ ly mình thêu bên gối ngủ.“Còn ngươi, ngươi có đeo ngọc tiểu trư không?” Thẩm Nghi Ninh hỏi lại.Chu Tử Huyên lấy miếng ngọc đeo bên hông, cười nói: "Ta đeo nó bên mình mỗi ngày."“Vậy thì tốt, ta yên tâm rồi.” Thẩm Nghi Ninh đỏ mặt, nhớ lần trước Chu Tử Huyên tặng quà trước, mình là Càn Nguyên nên dũng cảm hơn, nói tiếp: “Ta, ta có món quà muốn tặng ngươi.”Chu Tử Huyên cười khẽ, nhìn Thẩm Nghi Ninh: “Thật trùng hợp, ta cũng có quà tặng điện hạ, điện hạ nói trước đi.”“Ta muốn tặng ngươi cái này.” Tiểu Thái Nữ lấy hộp ngọc, đưa cho Chu Tử Huyên, ra hiệu nàng mở ra.Chu Tử Huyên mở ra, thấy bên trong là chiếc trâm vàng có tua rua.Thẩm Nghi Ninh giải thích: “Trên này cũng có khắc tiểu trư, ta đặc biệt nhờ người khắc lên, rất đáng yêu, ngươi xem có thích không."Chu Tử Huyên cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu trư trên trâm, “Điện hạ thích tiểu trư vậy sao?”“Ừ, đó là tượng trưng sinh thần của ta.” Tiểu thái nữ nghiêm túc đáp.“Được, ta sẽ thường xuyên đeo.” Chu Tử Huyên nói, tiến đến gần Thẩm Nghi Ninh, chỉ còn cách hai bước.Chu Tử Huyên lấy túi thơm, nhìn Thẩm Nghi Ninh nói: “Đây là túi thơm ta tự thêu, trên đó có thêu tiểu trư mà điện hạ thích, điện hạ có thể mang theo, không cần tiếc. Nếu thích, ta sẽ thêu thêm.”Chu Tử Huyên đỏ mặt, không dám nhìn Thẩm Nghi Ninh, ngón tay đan vào dây lưng của Thẩm Nghi Ninh, lúng túng buộc túi thơm cho nàng, rồi đỏ mặt lùi lại vài bước. Nàng ngẩng đầu, thấy Thẩm Nghi Ninh cũng đỏ mặt, không biết đặt tay ở đâu.Thẩm Nghi Ninh đỏ ửng tai, nhẹ nhàng sờ vào túi thơm hình tiểu trư, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, chân thành cảm ơn Chu Tử Huyên: “Ta rất thích, cảm ơn ngươi.”“Không cần cảm ơn, trâm của điện hạ tặng, ta cũng rất thích.” Chu Tử Huyên cười nhìn Tiểu Thái Nữ.Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ quay lại. Thẩm Tinh Nguyệt thấy hai người ngồi xa nhau, nghĩ rằng Tiểu Thái Nữ không lẽ thuần khiết đến mức không dám nắm tay cô nương mình thích?Nhưng nàng không hỏi nhiều, cùng Thẩm Nghi Ninh và mọi người dùng bữa trưa. Buổi chiều, Thẩm Nghi Ninh dẫn Chu Tử Huyên đi dạo trong hoa viên của vương phủ, để cung nhân đứng chờ ngoài vườn, còn nàng và Chu Tử Huyên cùng nhau đắp một người tuyết.