[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 81



Tô Mộ Vũ nói, nhìn Thẩm Nghi Ninh với vẻ xin lỗi và cười nhẹ.

Thẩm Nghi Ninh phẩy tay: “Không sao, là ta đã quấy rầy hôm nay."

“Sao lại thế, điện hạ đến chúng ta còn vui mừng không kịp, đúng lúc trưa nay cùng chúng ta ăn lẩu.” Thẩm Tinh Nguyệt cười nói.

“Lẩu là gì?” Thẩm Nghi Ninh tò mò hỏi.

“Là một loại món ăn nấu trực tiếp trên lửa rồi ăn ngay, ta mới nghĩ ra gần đây.” Thẩm Tinh Nguyệt cười giải thích.

Thẩm Nghi Ninh nói chuyện phiếm với Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, nhìn cách Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ tương tác với nhau, nàng cảm thấy mình cũng không còn lo lắng về hôn nhân nữa. Hơn nữa, thấy Thẩm Tinh Nguyệt và Khôn Trạch của mình hòa hợp như vậy, nàng nghĩ mình có thể học hỏi từ Thẩm Tinh Nguyệt.

Ở bên kia, Chu Tử Huyên ở phủ thái sư nhận được thiếp mời của Tô Mộ Vũ cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng đối phương là quận chúa phi của phủ An Khang, hơn nữa gần đây trong kinh thành đồn rằng Tô Mộ Vũ rất được sủng ái, nếu nàng không đi, sẽ khiến nhà mình và phủ An Khang nảy sinh xích mích.

Chu Tử Huyên liền dẫn vài người hầu và nha hoàn, lên xe ngựa đến phủ An Khang.

Thẩm Tinh Nguyệt sớm đã bảo Ỷ Liễu và Thúy Trúc đợi ở cổng phủ để đón khách. Khi Chu Tử Huyên đến, Thúy Trúc và Ỷ Liễu vội vàng dẫn nàng vào, hướng về thư phòng của viện Phi Tuyết.

Chu Tử Huyên dẫn theo nha hoàn và người hầu đi theo, không ngờ trong thư phòng có ba người.

Tô Mộ Vũ đứng dậy đón Chu Tử Huyên, cười nói: “Thúy Trúc, ngươi bảo người dẫn tỳ nữ của Chu tiểu thư đi uống trà, chúng ta ở đây có việc sẽ gọi."

“Dạ.” Thúy Trúc và Ỷ Liễu dẫn người hầu của Chu Tử Huyên đi uống trà.

Tô Mộ Vũ cười giới thiệu: “Chu tiểu thư, ta là Tô Mộ Vũ, đây là quận chúa, còn người ngồi bên kia là thái nữ điện hạ."

Chu Tử Huyên nhìn Thẩm Nghi Ninh, rõ ràng không thể tin được: “Thái nữ điện hạ sao lại ở đây?"

Thẩm Nghi Ninh đỏ bừng tai, giải thích lúng túng: “Mẫu hoàng đã ban hôn cho ngươi và ta. Trước khi kết hôn vào năm sau, ta muốn gặp ngươi, nên nhờ đường tỷ của ta, xin lỗi, là ta đã đường đột.”

Chu Tử Huyên cười nhẹ, nhìn thấy tiểu công chúa có dung mạo đoan chính, lòng nàng như trút được một gánh nặng, hành lễ rồi nói: “Điện hạ và ta nghĩ giống nhau, ta cũng định vài ngày nữa sẽ cùng mẫu thân vào cung gặp điện hạ.”

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn biểu cảm của hai người, biết rằng hôn lễ của hoàng thái nữ năm sau sẽ không bị ép buộc, ít nhất là hai người có thiện cảm với nhau ngay từ lần đầu gặp.

“Vậy thì ta yên tâm rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Thẩm Nghi Ninh giữ vẻ nghiêm túc, nhớ lại cách Thẩm Tinh Nguyệt chăm sóc Tô Mộ Vũ, học theo nàng rót trà cho Chu Tử Huyên: “Uống chút trà nóng trước, lát nữa đường tỷ chuẩn bị đồ ăn, cùng ăn trưa."

“Cảm ơn điện hạ.” Chu Tử Huyên cười nhẹ cảm ơn Thẩm Nghi Ninh. Da nàng trắng nõn, khuôn mặt dịu dàng, thanh tú, cử chỉ đoan trang, gia thế tốt, không lạ khi nữ đế chọn nàng làm Thái nữ phi cho hoàng nữ yêu quý nhất.

Tiểu cổ hủ bị nhìn đến đỏ mặt, vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, ho khẽ: “Không cần, chăm sóc ngươi là trách nhiệm của ta."

Chu Tử Huyên cười nhẹ, nói: “Điện hạ còn nhỏ hơn ta một tuổi."

Thẩm Nghi Ninh nghe vậy, sợ Chu Tử Huyên chê mình còn nhỏ, vội vàng phân bua: “Ta năm nay mười lăm, cũng không còn nhỏ nữa.”

“Đúng, cũng không còn nhỏ.” Chu Tử Huyên cười nhẹ nhìn Thẩm Nghi Ninh.

Thẩm Tinh Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn với vẻ mặt mẫu phi hiền từ, nếu không sợ lần đầu gặp mặt họ ngại ngùng, nàng đã kéo Tô Mộ Vũ đi, để hai người này có thời gian phát triển tình cảm.

Mấy người nói chuyện một lúc, đã đến trưa, Ỷ Liễu gõ cửa nói đã chuẩn bị xong.

Thẩm Tinh Nguyệt dẫn mọi người đến căn phòng nhỏ lần trước ăn lẩu, nhưng lần này nàng đã cải tiến nồi lẩu thành nồi uyên ương, một bên là nước hầm xương bò, bên kia là dầu bò và ớt đỏ nấu thành lẩu cay.

Thẩm Tinh Nguyệt đặt thịt cừu đã cắt sẵn vào nồi, chờ thịt chín.

Chu Tử Huyên tò mò nhìn nồi lẩu, dù ra vẻ trưởng thành, thực ra vẫn còn trẻ, nhanh chóng bị cái nồi lạ thu hút: “Quận chúa, đây là gì?”

“Đây gọi là nồi uyên ương, nghĩa là chia làm hai nửa, một nửa là nước hầm xương bò, không cay, nửa kia là dầu bò và ớt, sẽ cay hơn, các ngươi có thể chọn theo khẩu vị.” Thẩm Tinh Nguyệt cười giải thích, rồi đưa bát nhỏ đựng nước sốt vừng cho họ. “Đây là sốt vừng, ăn kèm với thịt và rau trong nồi, rất ngon. À, thịt chín rồi, hãy động đũa.”

Thẩm Tinh Nguyệt nói rồi gắp thịt trong nồi cay cho Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ đã ăn qua lần trước, hoàn toàn chấp nhận được độ cay đó.

Sau khi gắp cho Tô Mộ Vũ xong, nàng nhớ ra còn có tiểu cổ hủ, định gắp thịt cho nàng, thì thấy Thẩm Nghi Ninh học theo, gắp thịt từ nồi xương bò cho Chu Tử Huyên.

Chu Tử Huyên cười nhẹ với Thẩm Nghi Ninh, lòng cũng vui vẻ nhiều, tiểu thái nữ rất biết chăm sóc người khác.

“Cảm ơn điện hạ.”

Thẩm Nghi Ninh ngồi ngay ngắn, nhưng tai lại đỏ hồng, chuyện gì thế này? Chu Tử Huyên nói chuyện với mình mà mình lại ngại sao?

Thẩm Nghi Ninh ho khẽ: “Không cần cảm ơn.”

Thẩm Nghi Ninh cũng gắp một miếng thịt cừu, chấm vào nước sốt vừng, dù màu sắc không đẹp, nhưng lại rất ngon, đặc biệt là sốt vừng có vị ngọt, càng ngon hơn.

“Đường tỷ, cách nấu này ngươi có thể bảo người dạy cung nhân của ta không? Thật ngon.” Thẩm Nghi Ninh mắt sáng lên nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu: “Để đầu bếp trong bếp nhỏ của ta cùng ngươi về cung, dạy xong đầu bếp bên đó rồi quay lại."

“Được, cảm ơn đường tỷ.” Thẩm Nghi Ninh hôm nay gặp được tương lai phu nhân, lại ăn món ngon, cảm thấy gọi Thẩm Tinh Nguyệt là đường tỷ cũng không còn khó khăn nữa.

Thẩm Tinh Nguyệt cười nói: “Không cần khách sáo với ta. Các ngươi cũng có thể thử nồi cay, tuy hơi cay nhưng vị rất ngon."

Nói chuyện, Thẩm Tinh Nguyệt lại thả thêm nhiều lát thịt bò vào nồi, cùng với đậu phụ.

Chu Tử Huyên thấy đậu phụ cũng mỉm cười: “Phải cảm ơn quận chúa đã làm ra món đậu phụ này. Nội tổ mẫu ta rất thích, ta cũng vậy, gần đây hầu như bữa nào cũng có ăn, món này mềm mịn, rất hợp cho người già răng yếu.”

Thẩm Tinh Nguyệt cười nhẹ: “Mọi người thích là tốt, ta chỉ là tình cờ nghĩ ra thôi.”

Chu Tử Huyên lần này tự mình gắp thịt, gắp cho cả tiểu công chúa: “Lần này ta gắp cho điện hạ.”

“Cảm ơn.” Thẩm Nghi Ninh đỏ bừng tai cảm ơn, chỉ cảm thấy thịt trong bát càng ngon hơn.

Thẩm Tinh Nguyệt ăn một lúc, thêm thịt cá và rau vào nồi, dùng thìa múc đậu phụ cho mọi người. Cách ăn này thực sự làm gần gũi mọi người hơn, như tiểu cổ hủ này, bây giờ một tiếng lại gọi đường tỷ, rất ngọt ngào.

Sau bữa trưa, để tránh hiểu lầm, Chu Tử Huyên đi trước. Trước khi đi, nàng nhìn Thẩm Nghi Ninh rồi quay sang Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng nói: “Quận chúa, quận chúa phi, ta muốn nói vài lời riêng với điện hạ, chúng ta đi dạo trong vườn một chút.”

“Ồ, được thôi, đúng lúc Vũ nhi cũng mệt rồi, ta sẽ không tiễn hai người.” Thẩm Tinh Nguyệt nhìn hai người với ánh mắt thấu hiểu, tiễn họ ra cửa.

Thẩm Tinh Nguyệt cúi xuống hôn nhẹ Tô Mộ Vũ trong lòng, cười nhẹ: “Người ta nói tình yêu tuổi trẻ là tuyệt nhất, vì đều là người đầu tiên yêu thích nhau. Điện hạ trở về cung chắc chắn sẽ rất vui, hơn nữa Chu tiểu thư cũng rất hài lòng với điện hạ.”

Tô Mộ Vũ nghe vậy, đưa chân đạp nhẹ vào chân Thẩm Tinh Nguyệt, hỏi ngược lại: “Còn nàng thì sao?"

Thẩm Tinh Nguyệt ôm nàng vào lòng, dịu dàng dỗ: “Ta tất nhiên là thích Vũ nhi nhất, bị nàng mê hoặc, mắt không nhìn thấy ai khác."

“Nói bậy, nàng rõ ràng không phải thích ta đầu tiên.” Tô Mộ Vũ làm nũng trong lòng Thẩm Tinh Nguyệt, nàng không thực sự giận, chỉ muốn Thẩm Tinh Nguyệt dỗ mình.

Quả nhiên, Thẩm Tinh Nguyệt bế ngang Tô Mộ Vũ lên, trong thư phòng dỗ dành tiểu miêu thích lật lại chuyện cũ.

Thẩm Nghi Ninh bảo cung nhân đợi ở cổng sau vương phủ, mình và Chu Tử Huyên đi một đoạn, Thẩm Nghi Ninh hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

Chu Tử Huyên cười nhẹ nhìn Thẩm Nghi Ninh, gật đầu: “Hôm nhận được ý chỉ ban hôn, thật ra ta rất lo lắng. Dù biết mình có khả năng được bệ hạ ban hôn, nhưng không ngờ lại là hôn với ngươi. Nói không lo là không thể, lòng còn hơi sợ, nhưng hôm nay gặp điện hạ, những lo lắng đó đã tan biến."

“Ta cũng vậy, yên tâm rồi.” Thẩm Nghi Ninh vội tiếp lời.

Chu Tử Huyên cười nhẹ với Thẩm Nghi Ninh, hàng mi như cánh quạ vương chút tuyết, càng thêm đáng yêu: “Sắp phải về phủ, không biết khi nào mới gặp lại điện hạ, ta tặng ngài cái này.”

Chu Tử Huyên lấy ra khăn tay thêu tay, trên đó thêu một con cáo nhỏ ngộ nghĩnh.

Thẩm Nghi Ninh nhận khăn tay, cảm thấy lòng ấm áp, đỏ bừng tai, vội tháo một miếng ngọc từ thắt lưng, trên ngọc khắc hình tiểu trư, là quà sinh nhật mẫu hoàng tặng năm nàng ba tuổi, nàng rất thích, hầu như luôn mang theo: “Ta tặng ngươi cái này, trên có khắc tiểu trư là sinh nhật của ta, ngươi yên tâm, muộn nhất năm sau chúng ta sẽ kết hôn.”

Chu Tử Huyên cũng đỏ mặt vì sự thẳng thắn của tiểu công chúa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu trư trên ngọc, cười nói: “Được, ta sẽ đợi điện hạ đến phủ đón ta.”

Suy nghĩ một chút, Chu Tử Huyên lại nói: “Nếu ta muốn gặp điện hạ, sau này có thể nhờ quận chúa giúp không?"

Thẩm Nghi Ninh vội trả lời: “Tất nhiên là được, đường tỷ sẽ giúp chúng ta."

“Vậy tốt, trời không còn sớm, ta phải về rồi, điện hạ về cung nhớ đi chậm.”

“Được, ngươi cũng vậy, hãy cẩn thận.” Thẩm Nghi Ninh nhìn theo Chu Tử Huyên đi xa, vẫn không nỡ thu ánh mắt, nhìn chiếc khăn tay thêu cáo nhỏ, nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên khuôn mặt thiếu nữ.

Nàng sợ tuyết làm ướt khăn tay, vội cất khăn tay vào trong ngực.

Chương trước Chương tiếp
Loading...