[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại
Chương 72
Sau khi xảy ra sự việc, ma ma của Sinh Thúy Lâu cũng hoảng sợ. Nếu Thẩm Tinh Nguyệt thực sự bị giết ở đây, Sinh Thúy Lâu coi như xong đời.Ma ma lập tức lên tầng hai, đến chỗ Thẩm Tinh Nguyệt và xin lỗi: “Quận chúa, người không sao chứ? Nếu người có chuyện gì, cho ta một trăm cái mạng cũng không đủ đền. Con tiện tỳ này dám ám sát người, để ta lột da nó sống. Người đâu...”Ma ma định gọi đám tay chân trong lầu kéo Phùng Yên xuống, nhưng bị Thẩm Tinh Nguyệt ngăn lại.“Khoan đã, nàng ám sát ta trong Sinh Thúy Lâu của các ngươi, e rằng các ngươi cũng khó mà thoát tội.” Thẩm Tinh Nguyệt lặng lẽ nhìn Ma ma.Ma ma đổ mồ hôi lạnh, nếu chuyện này đến quan phủ, ít nhất tửu lâu cũng phải đóng cửa một thời gian. “Quận chúa minh xét, dù cho ta mười lá gan, ta cũng không dám làm như vậy, thực sự là nàng ta có tâm địa xấu xa, không liên quan gì đến Sinh Thúy Lâu của chúng ta.”“Hừ, Thẩm Tinh Nguyệt, ta nhất định sẽ giết ngươi và Lý Minh Hoa để báo thù.” Phùng Yên vừa hét lên, lại bị Tử Nghĩa ấn xuống đất.Thẩm Tinh Nguyệt ngồi xuống, liếc nhìn ma ma một cái, nói: “Đưa khế ước bán thân của nàng ta cho ta, chuyện này coi như không liên quan đến tửu lâu của các ngươi. Ta sẽ đích thân thẩm vấn nàng.”Ma ma lúc này chỉ muốn sớm bỏ cái củ khoai nóng này đi, vội vàng sai người mang khế ước bán thân của Phùng Yên đến cho Thẩm Tinh Nguyệt.“Thẩm Tinh Nguyệt, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi và Lý Minh Hoa. Các ngươi cứ đợi đấy, cứ đợi đấy.”Thẩm Tinh Nguyệt chỉ liếc nhẹ Phùng Yên dưới đất, rồi nhìn Tử Nghĩa, Tử Nghĩa dùng khăn nhét miệng Phùng Yên, tầng hai lập tức trở nên yên tĩnh.Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Thẩm Đào Đào, nói: “Về Vương phủ đi, không thích hợp ở lại đây nữa.”“Được, tỷ tỷ không sao chứ?” Thẩm Đào Đào thấy tỷ tỷ bị thương, lo lắng hỏi.“Không sao, về rồi nói.” Thẩm Tinh Nguyệt ra hiệu cho Văn Hữu và Tử Nghĩa đưa người đi. Phùng Yên bị nhét miệng, vẫn trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.Trên đường về, Thẩm Tinh Nguyệt, Thẩm Đào Đào và Phùng Yên bị trói ngồi trên xe ngựa, bên ngoài là Tử Nghĩa và Văn Hữu.Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Phùng Yên, nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi. Chuyện trước đây thực sự là lỗi của ta. Những ngày tới ta sẽ chuẩn bị để Lý Minh Hoa nhận sự trừng phạt đáng có.”Phùng Yên chỉ đỏ mắt trừng Thẩm Tinh Nguyệt. Thẩm Tinh Nguyệt thở dài nói tiếp: “Ta biết ngươi không tin, những ngày này ngươi cứ ở trong Vương phủ.”Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Thông tin của ngươi có lẽ đã nhập vào sổ nô tịch. Những ngày tới ta sẽ sai người giúp ngươi đổi lại thành dân thường. Phụ thân ngươi chắc cũng không muốn ngươi như bây giờ.”Nghe Thẩm Tinh Nguyệt nhắc đến cha mình, Phùng Yên trừng mắt nhìn nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.Đến Vương phủ, Thẩm Tinh Nguyệt sai người mang kiệu mềm vào từ cửa phụ, đưa Phùng Yên vào phủ, đặt nàng tại một viện trống, và cử năm người bảo vệ canh giữ nàng.Thẩm Tinh Nguyệt bảo Tử Nghĩa cởi trói cho nàng: “Ngươi cứ ở đây, ngày mai ta sẽ vào cung nhận tội. Lý Minh Hoa và ta sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng. Phùng Yên, ngươi phải biết, ta che giấu cho Lý Minh Hoa, nhưng kẻ giết người là Lý Minh Hoa."“Nếu không phải ngươi bao che tại công đường hôm đó, quan phủ cũng không phán phụ thân ta là chết do tai nạn. Ngươi cũng không phải người tốt. Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi định làm gì. Chẳng qua là muốn tra tấn, sỉ nhục ta. Ta đợi ngươi, Thẩm Tinh Nguyệt, ta đợi ngươi.” Phùng Yên đỏ mắt trừng Thẩm Tinh Nguyệt.Thẩm Tinh Nguyệt thấy nàng như vậy, biết lúc này có nói gì cũng vô ích, liền ra khỏi phòng, sai người chuẩn bị thức ăn cho Phùng Yên: “Ăn chút gì đi, không phải ngươi còn muốn giết ta sao? Ăn no mới có sức làm việc đó.”Phùng Yên trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?"Thẩm Tinh Nguyệt ra khỏi viện trực tiếp tìm Chu Diệu, nhờ nàng băng bó vết thương ở tay phải, rồi mới về viện của mình. Thẩm Đào Đào lúc này cũng đã trở nên ngoan ngoãn, trở về viện của mình.Tin tức Thẩm Tinh Nguyệt mang về một Khôn Trạch từ tửu lâu nhanh chóng lan truyền khắp Vương phủ. Tô Mộ Vũ vừa xử lý xong việc ở trang trại, đang nằm nghỉ trên ghế mềm, Thúy Trúc hốt hoảng gõ cửa bước vào.“Có chuyện gì mà vội vàng thế?” Tô Mộ Vũ nhìn Thúy Trúc hỏi.“Tiểu thư, không ổn rồi, bên ngoài đều nói quận chúa mang một Khôn Trạch từ Sinh Thúy Lâu về, còn an trí tại thính vũ viện.” Thúy Trúc không dám nhìn sắc mặt tiểu thư, rõ ràng quận chúa một lòng đối với tiểu thư, sao lại mang một Khôn Trạch từ tửu lâu về.Tô Mộ Vũ mắt đỏ hoe, cười lạnh, đứng dậy mang giày định ra ngoài. Nàng muốn xem Thẩm Tinh Nguyệt mang về người nào?Người này nói sẽ đối tốt với mình, vậy mà mới bao lâu đã mang người khác về Vương phủ?“Tiểu thư, ngài khoác áo choàng vào rồi hẵng ra ngoài, ngoài trời còn đang tuyết rơi.” Thúy Trúc ở phía sau gọi, thấy tiểu thư không có ý định mặc áo choàng, liền vội vàng theo sau.Thẩm Tinh Nguyệt vừa vào viện đã gặp Tô Mộ Vũ bước nhanh ra, vội hỏi: “Sao gấp gáp vậy? Sao không mặc áo choàng, lạnh không?"Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu mặc mỏng manh, vội cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng, dịu dàng dặn dò: “Lần sau dù gấp cũng phải chăm sóc bản thân, mặc thêm áo vào, còn đang tuyết rơi."Tô Mộ Vũ đỏ mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, người này cũng nhẹ nhàng dỗ dành các Khôn Trạch khác sao? Nàng cầm lấy áo choàng vừa khoác lên người, ném xuống đất tuyết, đỏ mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt.Những người hầu và hộ vệ đi theo Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ đều sợ chết khiếp, chủ nhân cãi nhau, họ chỉ sợ bị liên lụy.Thẩm Tinh Nguyệt đoán được một phần, nhưng không ngờ những ngày qua mình làm nhiều như vậy mà tiểu miêu vẫn không tin mình, lòng nàng thoáng chút thất vọng. Thẩm Tinh Nguyệt thở dài, vẫy tay ra hiệu cho mọi người: “Các ngươi lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói riêng với quận chúa phi.”“Vâng.” Các tỳ nữ và hộ vệ xung quanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tản ra.Thẩm Tinh Nguyệt tuy thất vọng nhưng vẫn sợ Tô Mộ Vũ bị lạnh, định kéo nàng vào lòng rồi giải thích, nhưng Tô Mộ Vũ đẩy ra: “Ngươi đừng chạm vào ta. Thẩm Tinh Nguyệt, ngươi có phải cũng nhẹ nhàng dỗ dành Khôn Trạch mới đưa về không?”Tô Mộ Vũ nói, mắt đỏ hoe, rõ ràng mình đã định rời đi, không muốn giữ vị trí quận chúa phi nữa. Nhưng nghĩ đến Thẩm Tinh Nguyệt sẽ đối xử với Khôn Trạch khác như với mình, dịu dàng nói chuyện, lòng Tô Mộ Vũ như bị dao cắt, đau đớn không chịu nổi.Thẩm Tinh Nguyệt vội giải thích: “Nghe ta nói, không phải như ngươi nghĩ. Khôn Trạch đó là con gái của Phùng mộc công. Trước đây Lý Minh Hoa cưỡi ngựa đâm chết người, lúc đó ta đầu óc không tỉnh táo, che giấu việc này. Phùng Yên hận ta và Lý Minh Hoa đến tận xương tủy, bán mình vào Sinh Thúy Lâu. Ta vừa ra ngoài tìm Đào Đào, gặp Phùng Yên ở Sinh Thúy Lâu, nàng dùng dao đâm ta, may ta tránh kịp, nhưng tay vẫn bị đâm một nhát.”Thẩm Tinh Nguyệt mở bàn tay quấn băng cho Tô Mộ Vũ xem.Tô Mộ Vũ nhìn thấy tay Thẩm Tinh Nguyệt quấn băng, lòng hơi nguôi ngoai, nhưng vẫn chua xót: “Vậy ngươi mang nàng về để làm gì? Ngươi muốn giữ nàng bên cạnh chăm sóc đúng không?”“Không, cái chết của cha nàng có liên quan đến ta. Ta muốn vào cung nhận tội, lật lại vụ án cho cha nàng, rồi cho nàng một khoản tiền để nàng rời khỏi Vương phủ ổn thỏa.” Thẩm Tinh Nguyệt vội giải thích.Tô Mộ Vũ đỏ mắt, cắn môi nhìn Thẩm Tinh Nguyệt một lúc lâu, vẫn có chút không tin. Nàng đã thấy nhiều chuyện cứu người như vậy, trước đây Tô Trường Viễn cũng cứu vài nữ tỳ không nhà cửa, sau đó họ đều trở thành nữ nhân của Tô Trường Viễn.Lòng Tô Mộ Vũ đau đớn, không muốn nói chuyện với Thẩm Tinh Nguyệt, quay người trở về phòng.Thẩm Tinh Nguyệt nhặt áo choàng dưới đất lên, nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ, có chút bất đắc dĩ và uất ức. Mình còn phải làm gì nữa để tiểu miêu hoàn toàn tin tưởng đây? Đến bây giờ nàng vẫn nghĩ mình là người tùy tiện, dễ dàng thích Khôn Trạch khác sao?Thẩm Tinh Nguyệt nhìn vết thương trên tay, không khỏi cảm thấy uất ức. Tiểu miêu không tin mình, Phùng Yên lại coi mình là kẻ thù mà đâm một nhát. May mà nhát đâm này chỉ vào tay.Thẩm Tinh Nguyệt thở dài, thấy Tô Mộ Vũ trở về phòng, nàng cũng cầm áo choàng vào thư phòng.Tô Mộ Vũ về phòng, đợi một lúc không thấy Thẩm Tinh Nguyệt theo vào, mắt đỏ hoe nhưng cố không khóc. Quả nhiên nàng đã chán mình sao? Nếu là trước đây, Thẩm Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ vào theo, ôm mình dỗ dành. Quả nhiên, dù là Càn Nguyên tốt cũng sẽ thay đổi.Thẩm Tinh Nguyệt không muốn quan tâm mình, vậy cũng tốt, mình cũng định rời đi.Tô Mộ Vũ nằm trên ghế mềm, kéo chăn trùm lên đầu, bên trong vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.Tối muộn, Thẩm Tinh Nguyệt trở về phòng ăn cơm, Tô Mộ Vũ làm như không thấy nàng.Thẩm Tinh Nguyệt bị thương tay phải, ăn cơm không tiện, chỉ có thể dùng tay trái chậm rãi xúc thức ăn. Nàng thỉnh thoảng nhìn Tô Mộ Vũ, muốn hạ mình nói chuyện, nhưng Tô Mộ Vũ không cho nàng cơ hội, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn.Tô Mộ Vũ cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tinh Nguyệt, thấy nàng tay phải không tiện, vài lần muốn đến giúp, nhưng lại cắn răng nhịn. Nàng không muốn cúi đầu trước, lần này là Thẩm Tinh Nguyệt sai trước, hơn nữa sau này không có mình, Thẩm Tinh Nguyệt cũng sẽ có Khôn Trạch khác chăm sóc. Cứ thế đi.Tô Mộ Vũ ăn vài miếng đã không còn khẩu vị, lòng chua xót, bảo Thúy Trúc chuẩn bị nước tắm rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.Thẩm Tinh Nguyệt nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ, thở dài nhẹ, giữa nàng và tiểu miêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phải tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng.Khi Thẩm Tinh Nguyệt lên giường ngủ, thấy Tô Mộ Vũ không như thường lệ quay mặt về phía mình, mà quay lưng vào tường, không có ý định dựa vào lòng nàng như trước.