[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại

Chương 59



Thẩm Tinh Nguyệt ngồi xuống, Tô Mộ Vũ ngồi ở bên phải nàng, bên trái là Tô Trường Viễn và Lý Thanh Lan, sau đó là Tô Ngọc Minh, Tô Mộ Thu, Tô Mộ Tuyết cùng những người khác. Sau sự việc vừa rồi, Tô Ngọc Minh sợ hãi như chim cút, không dám đến trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt, chỉ hy vọng trong mấy ngày Thẩm Tinh Nguyệt ở đây, phủ sẽ bình an vô sự, đừng xảy ra chuyện như vừa rồi nữa.

Ngược lại, Tô Mộ Thu ngồi đối diện Thẩm Tinh Nguyệt lại không nghĩ như vậy. Nàng không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lại đối với nàng tình cảm sâu đậm như thế, trong mắt nàng, chuyện vừa rồi dường như là Thẩm Tinh Nguyệt đứng ra vì Tô Mộ Vũ, thực ra là đang thị uy với nàng, trách nàng không gả vào vương phủ, khiến mọi người trong Tô phủ mất mặt. Nhìn vẻ mặt của Thẩm Tinh Nguyệt, Tô Mộ Thu đột nhiên cảm thấy mình thực sự đã chọn sai. Có lẽ mình thực sự nên nắm bắt cơ hội lần này, nếu như thật sự như mẫu thân nói, gả vào vương phủ với thân phận bình thê, thì Tô Mộ Vũ sẽ nhanh chóng bị mình lấn át, đến lúc đó, vị trí quận chúa phi này, vẫn là của mình.

Nghĩ đến đây, Tô Mộ Thu liền mỉm cười với Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng Thẩm Tinh Nguyệt hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ có Tô Mộ Vũ ở bên cạnh là thấy trưởng tỷ đang cười với Thẩm Tinh Nguyệt.

Tô Mộ Vũ trong lòng có chút không thoải mái, liền kéo nhẹ tay áo Thẩm Tinh Nguyệt, Thẩm Tinh Nguyệt liền xoay người lại hỏi nhẹ nhàng: "Sao vậy?"

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói nhẹ: "Không có gì."

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn ra Tô Mộ Vũ tâm trạng không tốt, liền nắm lấy tay Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng bóp tay nàng, muốn an ủi để giảm bớt bất an trong lòng Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ đôi tai hơi đỏ, mặc dù Thẩm Tinh Nguyệt nắm tay nàng dưới bàn, người khác khó mà thấy, nhưng Tô Mộ Vũ vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt là khi người này còn bóp nhẹ bàn tay nàng.

Rất nhanh, bàn đầy thức ăn đã được dọn lên, tiểu hài tử nhìn thấy mà mắt tròn xoe, nhưng lại nhìn sắc mặt của phụ thân, không dám nói gì.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn tiểu hài tử mắt dán vào đĩa thịt viên, nhẹ cười nói: "Mọi người cứ động đũa đi, đây là gia yến, không cần quá câu nệ, Chi Chi đói rồi phải không? Ăn nhiều một chút."

"Vâng." Tiểu hài tử vừa đáp vừa mạnh mẽ gật đầu, tay nhỏ yếu ớt chỉ vào đĩa thịt viên nói nhỏ với Lưu Tương: "Nương, con muốn ăn cái đó."

Lưu Tương thấy mọi người đã động đũa, mới giúp Tô Mộ Chi gắp một viên thịt to bằng nắm tay đặt vào bát nhỏ của nàng, tiểu hài tử nhìn mà mắt sáng lên, cầm thìa nhỏ bắt đầu ăn viên thịt lớn.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu hài tử ăn ngon lành, liền bắt đầu ăn theo.

Tô Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Tô Mộ Thu lại trừng mắt nhìn Lưu Tương và Tô Mộ Chi. Trong mắt nàng, Lưu Tương và nữ nhi thấp kém hơn mình, ngồi ăn cùng họ chẳng khác nào ăn cùng hạ nhân, bẩn chết đi được. Nghĩ thế, Tô Mộ Tuyết liền trừng mắt nhìn Lưu Tương và Tô Mộ Chi.

Tô Mộ Chi ngoan ngoãn ăn viên thịt, thấy tứ tỷ trừng mắt nhìn mình, tiểu hài tử rất oan ức, chẳng lẽ tứ tỷ ghét mình ăn nhiều quá sao?

Có sự việc Lý Phát Tài bị đánh đập làm nền, Tô Mộ Tuyết không dám làm càn, chỉ ăn vài miếng thức ăn trước mặt, còn mấy món trước mặt Lưu Tương, Tô Mộ Tuyết không đụng tới một miếng nào.

Tô Mộ Thu để giữ hình tượng mình là người hiểu biết lễ nghĩa, lại thấy Thẩm Tinh Nguyệt dường như rất thích Tô Mộ Chi, liền đứng lên giúp Tô Mộ Chi múc một bát canh gà, "Chi Chi, uống nhiều canh gà, mau ăn chóng lớn nha."

Tô Mộ Chi thấy đại tỷ đưa canh gà, lập tức mỉm cười ngọt ngào với Tô Mộ Thu, "Cảm ơn đại tỷ."

Thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy, dù trước đó người đối xử với chúng có tệ thế nào, nhưng một khi đối xử tốt, chúng sẽ quên đi những điều trước kia và mỉm cười lại.

Thẩm Tinh Nguyệt liếc nhìn Tô Mộ Thu, thấy nàng đang mỉm cười nhìn mình, Thẩm Tinh Nguyệt không đáp lại, tự mình ăn thức ăn trước mặt. Loại trà xanh này nàng đã gặp nhiều, lúc Tô Mộ Chi bị Lý quản bếp cắt xén thức ăn, sao không thấy Tô Mộ Thu lên tiếng giúp đỡ, bây giờ lại giả vờ tốt bụng ở đây, Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy có chút buồn nôn.

Tô Mộ Vũ thấy Tô Mộ Thu cười với Thẩm Tinh Nguyệt, liền mím môi kéo tay áo Thẩm Tinh Nguyệt, "Ta muốn ăn món thịt cừu nướng."

Thẩm Tinh Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu miêu bên cạnh mình, không hiểu sao lại nhạy bén nhận ra tiểu miêu không vui, liền nhẹ nhàng đáp: "Được, ta làm."

Nói rồi, Thẩm Tinh Nguyệt xắn tay áo, dùng dao trên bàn cắt từng miếng thịt cừu nướng, đặt vào bát nhỏ cho Tô Mộ Vũ, nhẹ nhàng nói: "Ăn đi, còn muốn gì nữa không?"

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, thấy người này đối xử với mình như ở nhà, không nhìn nhiều Tô Mộ Thu, liền mím môi lắc đầu.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu dường như đã được mình dỗ dành, liền cắt thêm một ít thịt cừu nướng, đưa đến trước mặt Lưu Tương và Tô Mộ Chi, cười nói: "Nương, người và Chi Chi thử món thịt cừu này, nướng rất ngon."

"Cảm ơn đại quận chúa." Lưu Tương chưa kịp hoàn hồn sau chuyện nữ nhi chỉ thị Thẩm Tinh Nguyệt cắt thịt cừu, liền bị miếng thịt cừu của Thẩm Tinh Nguyệt đưa đến làm ngạc nhiên, không phải nói nữ nhi ở vương phủ sống không tốt sao? Nhưng sao nàng nhìn đại quận chúa có vẻ rất quan tâm đến nữ nhi mình, nhìn dáng vẻ vừa rồi, đại quận chúa ở vương phủ chắc không ít lần chăm sóc nữ nhi, nếu không không thể thành thạo như vậy.

Tiểu hài tử trong lòng nàng cười ngọt ngào với Thẩm Tinh Nguyệt, miệng phồng phồng nói cảm ơn: "Cảm ơn tỷ tỷ~"

"Không cần cảm ơn, muội ăn no là tốt rồi." Thẩm Tinh Nguyệt cười đáp lại tiểu hài tử.

Thẩm Tinh Nguyệt cũng cắt một ít thịt cừu nướng cho mình, còn Tô Mộ Thu, nàng cứ nghĩ cũng sẽ có phần của mình, nhưng đợi mãi, Thẩm Tinh Nguyệt đã ăn xong và lau tay, nàng cũng không được cắt thịt cừu, từ đầu đến cuối, Thẩm Tinh Nguyệt không hề nhìn nàng một lần.

Tô Mộ Thu giấu tay dưới bàn, nắm chặt lại, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Mộ Vũ đầy căm hận. Nhưng chỉ một lát sau, Tô Mộ Thu lại điều chỉnh lại biểu cảm, chắc chắn Thẩm Tinh Nguyệt cố tình chọc giận mình, vì thế mới đối xử tốt với Tô Mộ Vũ như vậy.

Tô Trường Viễn thấy Thẩm Tinh Nguyệt ăn gần xong, liền lên tiếng: "Quận chúa, thần đã chuẩn bị sẵn phòng khách tốt nhất cho quận chúa và quận chúa phi, lát nữa sẽ dẫn quận chúa qua đó."

Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: "Không cần, trước đây Vũ nhi không phải ở cùng nương nàng sao? Chúng ta đến đó ở là được."

Tô Trường Viễn toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Quận chúa, viện của Lưu di nương rất ít người ở, rất đơn giản, nhiều phòng đã cũ kỹ hỏng hóc, không thích hợp cho người như ngài ở."

Thẩm Tinh Nguyệt đặt đũa xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Nếu đã cũ kỹ hỏng hóc thì bây giờ hãy cho người qua sửa, phòng đầy bụi thì lập tức cho người qua dọn dẹp, còn nữa, đồ đạc trong phòng phải sắp xếp gọn gàng, nếu để ta biết ai lợi dụng lúc loạn để trộm đồ, thì kết cục sẽ giống như Lý quản gia vừa rồi, hiểu chưa?"

Ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt nhìn về phía Tô Trường Viễn, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Tô Trường Viễn nhanh chóng cắn răng đáp: "Vâng, thần sẽ lập tức cho người qua sửa và dọn dẹp, quận chúa đừng vội, đợi một lát, đợi một lát."

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn về phía Trịnh ma ma và Tử Nghĩa, nói: "Trịnh ma ma, bà đi trông coi viện, đừng để người sửa và dọn dẹp lục lọi đồ đạc của các ngươi, Tử Nghĩa ngươi cũng đi theo, nếu gặp kẻ lợi dụng thời cơ, không cần nương tay."

"Vâng, thuộc hạ sẽ qua ngay." Tử Nghĩa vội cúi người đáp.

Trịnh ma ma cũng vội vàng hành lễ, sáng nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến bà chưa kịp tiêu hóa hết, bà nghĩ quận chúa giúp trừng trị Lý quản gia đã là rất khó khăn, không ngờ còn muốn giúp họ sửa chữa viện, mắt Trịnh ma ma đỏ lên, "Cảm ơn quận chúa, cảm ơn quận chúa."

Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: "Ta sẽ đợi ở tiền sảnh một lát, hy vọng gia nhân của Tô đại nhân làm việc nhanh nhẹn."

"Vâng, thần sẽ cho họ làm việc nhanh chóng." Tô Trường Viễn hầu như đã điều một nửa gia nhân, nha hoàn đến viện của Lưu Tương để dọn dẹp, lau chùi, sửa mái nhà, sửa cửa sổ, tất cả đều gấp rút làm việc, còn có gia quyến đang quét tuyết trong sân, tóm lại, viện nhỏ đầy người.

Trịnh ma ma dặn dò họ những đồ không được động vào, những chỗ cần lau chùi kỹ, bận rộn không ngớt.

Khi bắt tay vào làm, mọi thứ đều nhanh chóng, chỉ trong một canh giờ, viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cây cối trong viện cũng được tiểu đinh giúp cắt tỉa cành lá. Nguyên nhân không phải gì khác, kết cục của Lý Phát Tài mọi người đều thấy, lưng đầy máu nhìn rất đáng sợ, quan trọng là còn bị đuổi ra khỏi Tô phủ, nên không ai dám chọc giận Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt không rời đi, Tô Trường Viễn và những người khác vẫn phải tiếp tục ở tiền sảnh tiếp đãi, chỉ có tiểu Chi ăn no, đang gục đầu ngủ trong lòng nương, ngực nhỏ phập phồng, ngủ rất ngon.

Rất nhanh Tử Nghĩa đã cho người đến thông báo: "Quận chúa, quận chúa phi, viện đã được dọn dẹp gần xong, có thể chuyển đến."

Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu, "Vậy được, chúng ta đi thôi."

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt một cái, nói: "Ta có chuyện muốn nói riêng với ngài."

"Được." Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ đến phòng bên, cách tiền sảnh một bức tường.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu uể oải, liền ôm nàng vào lòng hỏi nhẹ nhàng: "Sao vậy? Gặp nương và muội muội mà còn u sầu thế."

Tô Mộ Vũ vùi đầu vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn nàng, thực sự không thích Tô phủ, nơi này làm nàng không có cảm giác an toàn, nếu không phải vì nương và muội muội ở đây, nàng cũng không muốn quay về.

"Thẩm Tinh Nguyệt, ngài vẫn nên đưa người đến ở phòng khách chuẩn bị sẵn đi, viện của nương ta rất đơn giản, ta sợ ngài không quen." Thẩm Tinh Nguyệt là thiên hoàng quý tộc, sao có thể quen ở viện đơn giản của họ, nàng không muốn thấy ánh mắt khinh miệt hay chán ghét từ Thẩm Tinh Nguyệt.

Thẩm Tinh Nguyệt nhẹ cười, ôm nàng chặt hơn, dỗ dành: "Không sao, nhà của nàng cũng là nhà của ta, hơn nữa, đã gả gà theo gà, ta đã làm nương tử của nàng, sao có thể chê nơi nàng ở đơn giản?"

"Thẩm Tinh Nguyệt, ta không đùa với ngài, ta đang nói thật." Tô Mộ Vũ đẩy Thẩm Tinh Nguyệt ra, người này chỉ biết nói bừa, nào có Càn Nguyên nào làm nương tử cho ai?

Thẩm Tinh Nguyệt mỉm cười, nhìn Tô Mộ Vũ một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Ta không đùa, ta cũng là nương tử của nàng, nàng đi đâu ta theo đó, sao? Nàng còn muốn bỏ rơi ta sao?"

Tô Mộ Vũ tai hơi đỏ, bị lời nói của Thẩm Tinh Nguyệt làm tim nóng lên, người này thật sự muốn cùng mình về ở viện của nương sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...