[BHTT] [ABO] [ EDIT ] Xuyên Thành Tra A Ăn Chơi Trác Táng Thời Cổ Đại
Chương 50
May mắn thay, buổi tiệc sinh thần ở Điện Lưỡng Nghi đã gần đến hồi kết. Nữ Đế vui vẻ suốt cả buổi tối, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thêm vào đó, Hoàng hậu Diệp Du Nhiên sức khỏe vốn không tốt, nên Đế Hậu rời đi trước.Sau khi Nữ Đế và Hoàng hậu rời đi, Thẩm Nghi Ninh cũng đứng dậy, dẫn theo đám người hầu của Đông cung rời khỏi.Lúc này, Thẩm Tinh Nguyệt mặt đỏ bừng, đầu cũng bắt đầu choáng, nhưng nàng vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, ngồi yên không động đậy. Đợi khi các hoàng tử, hoàng nữ đã rời đi hết, Thẩm Tinh Nguyệt mới bắt đầu không thể chịu đựng nổi, dựa vào cánh tay Tô Mộ Vũ mà làm nũng: “Vũ nhi, ta đau đầu quá."Dù say nhưng Thẩm Tinh Nguyệt vẫn còn tỉnh táo để giữ thể diện trong cung, nàng nói nhỏ với Tô Mộ Vũ.Tô Mộ Vũ nhanh chóng vòng tay ôm lấy Thẩm Tinh Nguyệt, nói: “Vậy ngài có đi được không? Ta đỡ ngài, bệ hạ và mọi người đã rời đi, chúng ta cũng có thể rời khỏi đây."“Được, nàng đỡ ta.” Giọng Thẩm Tinh Nguyệt mềm mại hơn vài phần, Tô Mộ Vũ vội vã đỡ lấy người nàng, rồi nói với Thẩm Đào Đào bên cạnh: “Đào Đào, muội đi nói với phụ vương và mẫu phi, quận chúa đã hơi say, ta sẽ đưa nàng về trước.”“Vâng, Tô tỷ tỷ.” Thẩm Đào Đào nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên phụ mẫu, nói nhỏ vài câu.Thẩm Chính Sơ gật đầu, lo rằng Tô Mộ Vũ không thể đỡ được Thẩm Tinh Nguyệt, liền bảo vài gã nội thị trong cung tới giúp.Thẩm Tinh Nguyệt dù say nhưng không hề quậy phá, chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng Tô Mộ Vũ, nói nhỏ: “Vũ nhi, khi nào chúng ta về nhà?"Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn người đang dựa vào vai mình, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi ngay bây giờ, ngài cứ ôm lấy ta, đừng cử động, ta sẽ đỡ ngài dậy.”“Được.” Thẩm Tinh Nguyệt ngoan ngoãn đáp, vòng tay ôm lấy eo Tô Mộ Vũ.Lực của Khôn Trạch vốn nhỏ, Tô Mộ Vũ thử vài lần nhưng không thể đỡ nổi Thẩm Tinh Nguyệt. Cuối cùng, vài gã nội thị phải cùng giúp mới đỡ được Thẩm Tinh Nguyệt dậy.May mắn là lúc này nhiều người trong Điện Lưỡng Nghi đã uống say, không chỉ mỗi Thẩm Tinh Nguyệt. Có người thậm chí say đến không biết gì.Sau khi Thẩm Tinh Nguyệt được đỡ dậy, nàng chỉ lờ mờ ôm lấy Tô Mộ Vũ, đầu đau dữ dội nhưng mũi vẫn rất nhạy, biết người trước mặt là Tô Mộ Vũ, liền ôm chặt không buông.Lúc này, các nội thị đã mang tới ghế mềm. Bình thường, các quan và hoàng tộc không có quyền dùng ghế mềm trong cung, nhưng mỗi năm đều có người say không biết gì, Nữ Đế đành phá lệ, cho phép nội thị dùng ghế mềm đưa những người say ra khỏi cung.Ghế mềm dành cho Thẩm Tinh Nguyệt đã được đặt bên cạnh nàng, nhưng nàng cứ ôm chặt Tô Mộ Vũ không buông, miệng lẩm bẩm: “Vũ nhi, họ là ai? Kéo ta làm gì? Ta muốn nàng đỡ.”Tô Mộ Vũ bị Thẩm Tinh Nguyệt ôm chặt, lại có năm sáu gã nội thị đứng xung quanh, mặt nàng đỏ bừng, nhìn Thẩm Tinh Nguyệt say rượu rồi dính lấy mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Các nội thị đã chuẩn bị ghế mềm để đưa ngài ra khỏi đây, chỗ này cách cổng cung còn một đoạn nữa. Nghe lời, ngồi lên ghế đã, muốn ôm thì về nhà ta sẽ ôm ngài tiếp, được không?”“Ừ, ta muốn nàng ngồi cùng ta.” Thẩm Tinh Nguyệt giọng nũng nịu, mấy gã nội thị đứng bên cạnh đều cúi đầu, không dám nhìn quận chúa và quận chúa phi nữa.Tô Mộ Vũ bị Thẩm Tinh Nguyệt nói đến đỏ cả tai, Thẩm Tinh Nguyệt là một Càn Nguyên, nũng nịu còn hơn cả Khôn Trạch. Tô Mộ Vũ cố không nghĩ đến những điều kỳ quặc, tiếp tục dịu dàng dỗ dành: “Ta vẫn ở bên ngài mà, cầm tay ta cùng ra ngoài, được không? Về nhà rồi, ta sẽ làm mọi thứ ngài muốn, được không?"Thẩm Tinh Nguyệt mới miễn cưỡng gật đầu, không tình nguyện để được đỡ lên ghế mềm, mắt tìm kiếm Tô Mộ Vũ: “Vũ nhi, nàng đâu rồi?”“Ta ở đây, không phải sao?” Tô Mộ Vũ nói, nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Tinh Nguyệt, dịu dàng an ủi.Thẩm Tinh Nguyệt nắm tay Tô Mộ Vũ, mới ngoan ngoãn một chút.Thẩm Đào Đào thấy tỷ tỷ mình say, cũng lo lắng theo sát bên cạnh ghế mềm, sợ tỷ tỷ mình lỡ đà mà ngã xuống.Ở một bên khác, Thẩm Chính Sơ đang chuyện trò với vài vị đại học sĩ trong nội các, cuối cùng cũng cùng Chu Vân Khánh rời khỏi. Ông đã lâu không có buổi tối nào vui vẻ như hôm nay, cười nói với Chu Vân Khánh bên cạnh: "Ôi, ta không thể ngờ được, Nguyệt nhi thật sự có thể làm được việc đứng đắn. Khi nó làm ra đậu phụ ở phủ, ta cứ nghĩ nó chỉ làm trò đùa, nghĩ ra món ăn mới lạ, không ngờ nó lại nghĩ đến dân chúng, Nguyệt nhi của ta thật sự đã trưởng thành, nói ra thì cũng chỉ mới trong vòng một tháng.""Đúng vậy, từ khi Nguyệt nhi đối xử tốt với Tô Mộ Vũ, dường như mọi việc trong vương phủ đều suôn sẻ. Nguyệt nhi đã hiểu chuyện, không còn đi gây rắc rối với những kẻ ăn chơi nữa, giờ còn có thể tạo ra món ăn có lợi cho dân chúng, xem ra, Vũ nhi cũng là phúc tinh của vương phủ chúng ta." Chu Vân Khánh cười đáp."Không sai, ta đã lâu không vui như tối nay, bình thường những quan viên này tâng bốc ta, sau lưng lại bàn tán về Nguyệt nhi, nhưng tối nay thì khác, ta chưa bao giờ cảm thấy thẳng lưng như hôm nay." Thẩm Chính Sơ cười lớn."Đúng vậy, hy vọng đây là một khởi đầu tốt, Nguyệt nhi dù sao cũng còn trẻ, bắt đầu làm việc tốt từ bây giờ cũng chưa muộn." Chu Vân Khánh cười nói.Thẩm Tinh Nguyệt, người được phụ vương và mẫu phi khen ngợi, lúc này lại đang uể oải ngồi trên ghế mềm, một tay nắm chặt tay Tô Mộ Vũ, sợ nương tử của mình sẽ rời đi giữa chừng, thỉnh thoảng lại gọi tên Tô Mộ Vũ để chắc chắn nàng vẫn ở đó: "Vũ nhi, nàng đâu rồi?""Ta ở đây, không phải vẫn đang nắm tay ngài sao? Ngoan nào, chịu khó một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi." Tô Mộ Vũ vừa đỏ mặt vừa dịu dàng dỗ dành, lòng lo lắng Thẩm Tinh Nguyệt sẽ nói ra điều không nên.Cuối cùng cũng đến con phố dài trước cổng cung, nơi xe ngựa được đậu để vào cung. Tô Mộ Vũ thở phào nhẹ nhõm, nói với các nội thị: "Các ngươi giúp ta đỡ quận chúa lên xe ngựa là được.""Dạ, quận chúa phi." Các nội thị không ai dám chậm trễ, dù trước đó nghe nói quận chúa phi không được sủng ái, nhưng sau đêm nay, không ai dám coi thường nàng nữa.Thẩm Tinh Nguyệt không vui nhưng vẫn để các nội thị đỡ lên xe ngựa, các nội thị hành lễ với Tô Mộ Vũ rồi chuẩn bị trở về cung.Tô Mộ Vũ suy nghĩ một lúc, gọi Văn Hữu lại, Văn Hữu hiểu ý, lấy từ trong ngực ra vài mảnh bạc lẻ chia cho các nội thị, rồi mới để họ rời đi.Ngoài Văn Hữu, Tử Nghĩa dẫn theo mười mấy thị vệ của vương phủ ở bên ngoài, Tô Mộ Vũ lo lắng cho Thẩm Tinh Nguyệt, nhanh chóng lên xe ngựa. Vừa vào, nàng thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang tựa vào tường xe, lẩm bẩm không ngừng.Tô Mộ Vũ sợ nàng ngủ không thoải mái, liền kéo Thẩm Tinh Nguyệt vào lòng mình để nàng tựa cho dễ chịu hơn.Thẩm Tinh Nguyệt đầu óc quay cuồng, nhìn người cũng thấy hai bóng, nhưng nhờ bản năng nhận ra người trước mặt là Tô Mộ Vũ, liền vùi mình vào lòng nàng.Thẩm Đào Đào lo lắng Tô Mộ Vũ không chăm sóc được cho tỷ tỷ, cũng lên xe ngựa cùng họ, nhưng không lâu sau, nàng hối hận.Tử Nghĩa dẫn sáu thị vệ chờ Thẩm Chính Sơ và Chu Vân Khánh, Văn Hữu cùng năm thị vệ khác hộ tống xe ngựa của Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ trở về vương phủ.Vừa khi xe ngựa lăn bánh, Thẩm Tinh Nguyệt bắt đầu không yên, đầu cọ vào vai Tô Mộ Vũ, giọng mềm mại: "Vũ nhi, ta nhớ nàng, nàng lúc nãy không ở cùng ta."Giọng Thẩm Tinh Nguyệt vừa ngọt vừa mềm, nếu chỉ có hai người, Tô Mộ Vũ có thể chịu đựng được, nhưng vấn đề là Thẩm Đào Đào cũng ở đây! Nàng biết rằng người này không thể ngoan ngoãn như vậy.Tô Mộ Vũ đỏ bừng tai, ho khẽ một tiếng để giảm bớt sự lúng túng, cố giữ giọng bình thường dặn dò Thẩm Tinh Nguyệt: "Vẫn ở ngoài, không được làm nũng."Thẩm Tinh Nguyệt nghe vậy, ngơ ngác nhìn Tô Mộ Vũ một lúc, rồi bỗng nhiên mắt đỏ lên, nước mắt tuôn ra, dựa vào lòng Tô Mộ Vũ khóc nức nở: "Nàng mắng ta, hức hức~ nàng mắng ta."Nói rồi, nước mắt cứ thế chảy xuống, Thẩm Tinh Nguyệt khóc đến hoa lê đẫm mưa, tay còn nắm chặt áo Tô Mộ Vũ, như thể nàng là một nữ nhân bạc tình.Tô Mộ Vũ hoàn toàn hoảng loạn, không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt say rượu lại yếu đuối như vậy, chỉ nói một câu không được làm nũng mà ngài đã khóc rồi?Tô Mộ Vũ đành cắn răng dỗ dành: "Ta không mắng ngài, đừng khóc nữa, nếu không sáng mai mắt sẽ đau."Thấy Thẩm Tinh Nguyệt vẫn khóc, Tô Mộ Vũ chỉ có thể làm ngơ sự hiện diện của Thẩm Đào Đào trong xe, cắn răng nói tiếp: "Đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng."Thẩm Tinh Nguyệt nghe Tô Mộ Vũ nói vậy, mới sụt sịt ngừng khóc, nhưng vẫn nũng nịu: "Vũ nhi, nàng dỗ ta đi."Nói rồi, Thẩm Tinh Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ với đôi mắt đỏ hoe, như thể nàng không dỗ thì nàng sẽ lại khóc.Tô Mộ Vũ nhìn qua Thẩm Tinh Nguyệt, thấy Thẩm Đào Đào ngồi quay mặt về cửa, cắn răng nói: "Đừng khóc nữa, ngoan."Có Thẩm Đào Đào ở đây, nàng không thể nói những lời mà Thẩm Tinh Nguyệt thích nghe, thấy Thẩm Đào Đào không nhìn, Tô Mộ Vũ đành quyết tâm, cúi xuống hôn nhẹ lên má Thẩm Tinh Nguyệt.Thẩm Tinh Nguyệt được hôn, lập tức ngừng khóc, cọ mặt vào vai Tô Mộ Vũ, nũng nịu: "Muốn thêm, hôn thêm lần nữa đi."Tô Mộ Vũ vừa mới thở phào, giây sau lại càng căng thẳng hơn, nàng hôn Thẩm Tinh Nguyệt để dỗ dành, không muốn Thẩm Đào Đào nghe thấy, kết quả là nàng ấy lại nói ra.Thẩm Đào Đào cố gắng giảm sự hiện diện của mình, mặt đỏ bừng, mắt chỉ dám nhìn cửa xe. Nếu biết trong xe của tỷ tỷ mình như thế này, nàng thà tự đi bộ về vương phủ cũng không lên xe!